Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang)

Chương 16

Ngọn núi tiến vào mùa đông tựa hồ như là một thế giới khác. Chỉ trong một buổi tối thì cây đã rụng sạch lá, dưới đất đầy một tầng lá khô. Trước khi tuyết rơi thì Sơ Hạ mang nhóm quỷ nhỏ ra chơi đùa trên đống lá. Sơ Đông lúc này đã đi được rất tốt, chạy nhanh như chớp nhưng cậu nhóc lại thường thích cố tình ngã lên những tầng lá thật dày như muốn kiểm tra xem chúng mềm mại đến thế nào.

Nhóm động vật thì bận rộn tích trữ lương thực cho qua mùa đông trong khi bọn họ thì chơi đến quên cả trời đất. Chạy tung tăng khắp nơi, ngắm nhìn cảnh sắc trong núi, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống thật thấp, những cơn gió tuyết thổi ngập trời thì mới ngâm mình trong động cho qua thời gian.

Tuyết rơi được mấy ngày, chưa đến mức không thể ra khỏi động được nhưng nhiệt độ quá thấp lại lạnh cóng, không ai muốn ra khỏi nhà. Cùng lắm thì mọi người chỉ đi tới trong sân để ngắm cảnh tuyết rơi mà thôi.

Mỗi ngày ngâm mình trong sơn động, Sơ Hạ lại có thêm một thói quen mới hằng ngày đó chính là cứ mỗi lần ăn xong sẽ đến gian cất giữ lương thực đảo một vòng giống như động vật tuần tra lãnh địa vậy. Chỗ cất giữ bao gồm hai gian, một gian chất đầy củi khô cây gỗ các loại, gian còn lại là lương thực dự trữ cho qua mùa đông. Trong gian cất giữ lương lực được sắp nhiều giá gỗ, mỗi giá gỗ trên từng tầng đều xếp đầy hương liệu, nấm khô, hải sản phơi khô, cá nướng thịt muối, chà bông, dồi, trứng chim, mỡ heo, mứt quả, quả hạch, mứt mật ong, đồ chua, thóc gạo… xếp đặt rất chỉnh tề, mỗi lần Sơ Hạ đến nhìn thì đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Dù lương thực tích trữ rất nhiều nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Sơ Hạ đề nghị mọi người phải ăn uống tiết kiệm. Do không cần hoạt động nhiều như trước nên mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Bữa sáng thì bình thường ăn đồ chua mứt quả, bánh làm từ bột khoai, canh thịt… Đến bữa tối thì ăn cơm, đồ ăn mặn, canh, có khi sẽ thêm chút đồ ăn khác. Riêng buổi chiều nếu có đói thì ăn chút mứt quả, quả hạch, đồ ăn vặt. Nhưng từ khi mùa đông bắt đầu thì trong động không tắt lửa, cái nồi thiếc đặt trên bếp cứ ngày ngày đêm đêm chứa đầy canh hầm từ xương lợn rừng tỏa hương thơm ngào ngạt, cứ muốn uống canh thì đến làm một chén, cho nên kỳ thật thì mọi người vẫn là ăn cả ngày không ngừng.

Mỗi ngày trừ vui chơi giải trí ra thì Thương Sinh ngẫu nhiên còn làm nghề mộc. Sơ Hạ thì có cố gắng như thế nào cũng không may ra được thứ gì đàng hoàng. Về phần nhóm quỷ nhỏ thì trò chơi giải trí đều quay xung quanh Sơ Xuân, cô bé muốn gì thì hai đứa kia đều phải nghe theo. Trò chơi trang điểm của Sơ Xuân càng lúc càng thăng cấp, cô bé trang điểm cho Sơ Thu rồi thì bắt đầu bắt cậu nhóc phối hợp biểu diễn, Sơ Đông cũng phải chơi cùng. Tủy như Sơ Xuân phủ một tấm vải trắng lên đầu Sơ Thu bắt cu cậu làm cô dâu rồi bảo Sơ Thu và Sơ Đông tay trong tay đi trong sơn động như đang đi vào lễ đường.

Thương Sinh và Sơ Hạ nhìn thấy thì ôm bụng cười ha hả. Thương Sinh bỗng nảy ra được ý tưởng mới, dùng một khúc gỗ nhỏ làm thành một con búp bê gỗ giống hệt như Sơ Thu, có một cái đầu thật tròn và thân thể nhỏ xíu. Sơ Xuân vô cùng thích, thế là ôm búp bê gỗ may cho nó một bộ đồ nhỏ, vẽ thêm mắt và lông mi, còn bôi hai cái má hồng hồng khiến con búp bê rất là đáng yêu, mọi người đều rất thích. Thương Sinh thấy lũ trẻ rất thích bèn làm nguyên một bộ búp bê gỗ mô phỏng năm người bọn họ rồi đưa cho Sơ Xuân và Sơ Hạ trang điểm. Tuy rằng nhìn không quá giống như cũng có thể phân biệt được ai là ai.

“Tay nghề cũng không tồi nha!” Sơ Hạ nhìn Thương Sinh với ánh mắt khác xưa.

“Trước kia từng làm mấy lần rồi.”

“Hả?”

“Cho mấy đứa nhỏ của hai anh trai anh, làm xong thì bọn chúng cực kỳ sùng bái anh!”

“Bọn Xuân, Thu, Đông cũng rất sùng bái anh mà.”

“Phải không?”

“Ừ, em nói gì bọn nó đều không nghe, chỉ nghe lời anh.”

“Ghen tị?”

“Không biết xấu hổ.”

Làm xong bộ búp bê gỗ rồi, Thương Sinh lại dùng ít ván gỗ làm một cái sân khấu nhỏ, phía trên sân khấu làm một cái giá. Sơ Hạ cống hiến một cái áo sơ mi đỏ khoát lên trên giá làm màn che. Thế là năm con búp bê gỗ đứng trên sân khấu nhỏ. Mỗi ngày đều diễn ra một vở kịch, nội dung vở kịch chính là tái hiện hoạt động ban ngày của nhóm quỷ nhỏ.

Cứ mỗi tối, mọi người đều vây quanh đống lửa, Thương Sinh và Sơ Hạ tay cầm rối gỗ ngồi ở phía sau rèm che điều khiển đám búp bê gỗ biểu diễn.

Sơ Hạ dẫn truyện: Trong sơn động hùng vĩ sinh ra một đôi cô dâu chú rể trước sự chứng kiến của mọi người sắp cử hành hôn lễ.

[ Năm con búp bê đi lên sân khấu, Sơ Xuân là người dẫn chương trình, Sơ Thu là cô dâu, Sơ Đông là chú rể, Sơ Hạ là người thân, Thương Sinh là cha xứ. Sơ Hạ tay cầm búp bê Sơ Xuân và Sơ Thu cười trộm, bị Thương Sinh trừng một cái mới nghiêm túc trở lại ]

Sơ Xuân: Chú rể, vui lòng dắt tay cô dâu đi đến bàn thờ.

[ Búp bê Sơ Thu khoác vải trắng và Sơ Đông khoác vải đen đặt cùng một chỗ, từ từ tiến lên. ]

Thương Sinh: Cô dâu, con có đồng ý cả đời làm bạn với chú rể, vì chú rể mà sinh con chăm con giống như mẹ Sơ Hạ không?

Sơ Hạ: Vì cái gì giống như em?

Sơ Thu: Con? Con không phải là cô dâu mà!

Thương Sinh: Chú rể, con có đồng ý cả đời làm bạn với chú rể, vì cô dâu che nắng che mưa cho cô dâu một cuộc sống tốt giống như ba Thương Sinh không?

Sơ Đông: Đồng, ý! [ Đang còn học nói nên nói chậm ]

Thương Sinh: Ta tuyên bố, các con chính thức kết làm vợ chồng. Chú rể, con có thể hôn môi cô dâu.

[ Búp bê Sơ Đông khoác vải đen nhảy lên hôn hôn cô dâu khoác lụa trắng, cô dâu không tránh né ]

Sơ Hạ tạo âm thanh: Chụt ~ chụt chụt ~

Sơ Xuân: Hôn lễ chấm dứt!

[ Búp bê gỗ cúi đầu đi ra ]

Sơ Hạ cười nói, “Cám ơn đã xem ~ vở kịch búp bê gỗ rất mong được mọi người ủng hộ ~ xin vỗ tay!”

Sơ Xuân Sơ Thu Sơ Đông dưới sân khấu xem biểu diễn mở to hai mắt xem từ đầu đến cuối, sau khi kết thúc thì liên tục vỗ tay, Sơ Đông lại còn tiếp tục nhào sang hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Thu.

“Oa, thật là lợi hại nha!” Sơ Xuân hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng, “Sau này phải diễn nhiều hơn nữa nha!”

“Nhưng… nhưng sao em lại là cô dâu?” Sơ Thu không vui.

“Ngoan, vì em đẹp nhất! Sơ Xuân an ủi cậu nhóc.

“Thật á?” Sơ Thu lại vui vẻ.

“Đương nhiên, cả nhà mình đều không ai bằng em hết!”

Sơ Hạ và Thương Sinh cười nhìn nhau, tổng kết. “Đúng là hoạt động giải trí có lợi cho thể xác và tinh thần ha!”

Vở kịch mở màn của nhóm búp bê gỗ vô cùng thuận lợi, nhóm quỷ nhỏ mỗi ngày đều lên ý tưởng cho vở kịch, luyện tập, điều khiển búp bê,… nó trở thành hoạt động quan trọng nhất mỗi ngày trong sơn động, cả lớn cả bé đều rất vui vẻ.

Sinh hoạt trong sơn động rất thanh nhàn, ngày ngày trôi qua rất êm đềm. Mỗi ngày đều ăn cơm canh đơn giản rồi giải trí, yên bình tốt đẹp, nhoáng một cai đã qua rất nhiều ngày. Ngốc trong sơn động lâu ngày, Sơ Hạ có chút hoài niệm bữa cuối thu mọi người cùng nhau xuống núi vui chơi, ở bờ biển ăn uống đùa giỡn rồi ngồi tàu lửa đi du ngoạn, tình sự nóng bỏng lúc bình minh… Sau khi xong việc rồi nghĩ lại có hơi ngượng và hoang đường nhưng mỗi khi nhớ tới lần cuồng nhiệt giữa màn trời chiếu đất thì tâm thần đều đong đưa một trận. Thời gian ngâm mình trong sơn động, có lần đi tắm rửa trong suối nước nóng, nước ấm bao lấy thân thể, toàn thân kể cả chỗ kia cũng mềm mại, Thương Sinh không cần phải dùng nhiều sức, chỉ cần nương theo dòng nước suối ấm áp tiến vào bên trong, cảm giác vừa ấm vừa thoải mái. Sơ Hạ đỏ lừ hai lỗ tai, lặng lẽ thay đổi tư thế ngồi của mình.

Có lẽ là do ban ngày rảnh rỗi, chỉ cần mệt thì có thể đi ngủ ngay nên nhóm quỷ nhỏ buổi tối tinh thần càng hưng, không chịu ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ. Sơ Hạ và Thương Sinh khổ không chịu nổi, mệt tâm chưa nói, hoạt động nào đó không thể cho trẻ con biết vào lúc nửa đêm cũng bị cắt ngang mấy lần. Đã lâu hai người không làm đàng hoàng, ngẫu nhiên ban ngày tranh thủ được chút thời gian vội vàng làm một lần, tuy tư vị không tồi nhưng chung quy không thể giải tỏa được hết bí bách.

Buổi tối hôm nay nhóm quỷ nhỏ lại không chịu đi ngủ, Sơ Xuân nhảy vào lòng Thương Sinh đòi anh kể chuyện. Sơ Hạ vô cùng khó chịu, ngọn lửa kiềm chế suốt mấy ngày cháy bùng lên, đi qua ôm Sơ Xuân về giường. “Con gái thì ngủ sớm dậy sớm lớn lên mới xinh đẹp.”

“Người ta không mệt mà~” Sơ Xuân năn nỉ.

“Không mệt cũng phải ngủ.”

“Không mệt thì ngủ thế nào?”

Đoạn đối thoại này lặp đi lặp lại mấy lần, Sơ Hạ khó chịu ghê gớm, trực tiếp hung hăng bỏ lại một câu với Sơ Xuân, “Chỉ cần em ngủ cho ngoan, canh chừng cho hai thằng nhóc kia cũng ngủ ngoan thì sau này em thích làm gì Sơ Thu cũng được!”

Sơ Xuân chớp mắt mấy cái, “Bình thường vốn đã vậy rồi mà?!”

“Con nhóc này!”

“Oa!!! Oa oa!!!” Sơ Thu nghe được thì khóc lớn lên, “Mẹ ghét con!! Hu hu!”

“Đừng khóc nữa, phiền muốn chết!” Sơ Hạ cào đầu, bế Sơ Thu lên dỗ dành.

Sơ Thu được thế càng khóc lớn, giống như chịu rất nhiểu ủy khuất vậy.

“Được rồi!” Thương Sinh ở một bên bàng quan cả ngày đành tiến lên giảng hòa. “Lần trước kể chuyện phiêu lưu mạo hiểm trong rừng có thể làm thành kịch, Sơ Thu làm nhà thám hiểm nhé?!”

“Thật sao?” Sơ Thu nín khóc mỉm cười.

Thương Sinh gật đầu, “Sơ Xuân ngồi ngẫm lại với các em xem nên sửa kịch như thế nào, ba mẹ còn có việc bận, Sơ Xuân nhớ cho các em đi ngủ sớm một chút!”

“Dạ!” Sơ Xuân bĩu môi.

Thương Sinh cười cười trấn an Sơ Hạ, ôm Sơ Hạ đi sâu vào trong động.

Mình cả dỗ dành lẫn dọa nạt đều không xong, Thương Sinh chỉ cần dùng vài câu đã giải quyết xong. Đám nhóc con này quả nhiên chỉ nghe lời anh ấy. Bình thường Sơ Hạ sẽ rất khó chịu vì chuyện này nhưng lúc này Sơ Hạ đã không còn tâm tư mà so đo mấy việc đó.