Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 106

Muốn nghị hôn, Sở Quốc Công phủ cùng Lục gia phải đem bát tự Sở Hành và Lục Minh Ngọc

đi

coi, ai ngờ chính là đại cát.

Sau khi coi bát tự, kế tiếp là chính thức đính hôn, nhưng chuẩn bị yến hội, phát thiệp đều cần thời gian, tháng năm

thì

Lục Hoài Ngọc gả ra ngoài, toàn phủ

trên

dưới đều vì thế mà bận rộn cả chủ lẫn tớ

không

kịp thở, phu thê Lục Vanh

không

muốn đem tiệc đính hôn của cháu

gái

làm quá qua loa, nên những ngày tốt mà Sở Quốc Công phủ đưa tới, chọn ngày mùng tám tháng bảy.

Nhưng trước đó ngày mà Sở Hành tự mình cầu hôn, các phủ ở kinh thành điều lưu ý động tĩnh của hai nhà, thấy bà mối vài lần lui tới Sở Quốc Công phủ cùng Lục gia, điều đó

không

phải

nói

việc hôn nhân này

đã

cơ bản

đã

định xuống dưới rồi?

Những nhà cùng Lục gia qua lại thường xuyên, sôi nổi tới cửa hỏi thăm, thuận tiện

nói

tiếng chúc mừng trước.

Lục Minh Ngọc kết giao tỷ muội

không

ít, cách hai ngày

thì

một

đợt kéo lại trêu ghẹo nàng,cho dù Lục Minh Ngọc tránh ở khuê phòng, cũng

khôngđược yên tĩnh.

Cũng may nàng vui vẻ chịu đựng, trong lòng thực hưởng thụ điều đó.

~

Đêm trước ngày Lục Hoài Ngọc xuất giá, Lục Quân, Lục Cẩm Ngọc đều trở về nhà mẹ đẻ.

“không

nghĩ tới A Noãn của chúng ta

nhỏ

nhất,nhưng Tứ muội phu tương lai lại là nam nhân lớn tuổi nhất a.”

Trong đình hóng gió bên hồ sen,

một

bên Lục Cẩm Ngọc phe phẩy quạt tròn,

một

bên trêu chọc Lục Minh Ngọc, đôi mắt rực rỡ nhìn quanh Lục Quân, Lục Hoài Ngọc mỉm cười

nói, “Các muội

nói

xem, Quốc công gia tiếng tăm lừng lẫy cùng A Noãn hồi môn, nhìn thấy chúng ta

sẽ

kêu



cô, đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ sao? Đúng rồi, khi đó ta là nên gọi

hắn

muội phu, hay là kêu biểu cữu cữu đây a?”

Lục Hoài Ngọc cười ha ha, thiếu chút nữa làm rớt quả hạnh

đang

cầm

trên

tay.

Lục Quân

không

đành lòng trêu cợt chất nữ, nhưng cũng cúi đầu bật cười.

Lục Minh Ngọc tự nhận mồm miệng lanh lợi, hai đời rất ít bị người chế nhạo đến

không

nói

chuyện nhưng,nhưng giờ này khắc này, nàng

thật

sựkhông

biết nên đáp lại như thế nào, ai kêu tuổi tác, bối phận của Sở Hành đều là

thật

sự? Nhớ ngày trước đây Sở Hành có đến nhà, nàng cùng



cô, các tỷ tỷ cùng nhau kêu biểu cữu cữu.

Thẹn quá hóa giận, Lục Minh Ngọc xoay đầu,

một

tay chống cằm,

một

tay

nhẹ

lay động quạt tròn che nửa khuôn mặt, tự mình xem hoa sen.

“Ai ô ô, A Noãn của chúng ta tức giận rồi nha, xem ra, vấn đề này vốn là

không

nên hỏi ngươi, chờ ngày đó

thật

tới rồi, chúng ta tự nhiên

sẽ

hiểu.” Lục Cẩm Ngọc cười dịch đến bên người muội muội, ôm bả vai của tiểu



nương trêu đùa. Lục Minh Ngọc tránh hai cái, cuối cùng rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích

nói: “Đại tỷ tỷ, bây giờ là mùa hè, tỷ có thói quen cùng tỷ phu quấn quýt, nhưng muội

thì

không, mau buông muội ra, muội nóng ra mồ hôi thối chết luôn rồi.”

“Muội, muội học đâu ra những lời này!” Lục Cẩm Ngọc xấu hổ chết luôn, làm bộ dùng quạt tròn đánh lêи đỉиɦ đầu của muội muội.

Lục Minh Ngọc chạy đến bên cạnh





trốn.

“A, quả hạnh chua quá!” Lục Hoài Ngọc bỗng nhiên than

một

tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn như khỉ, chạy nhanh nhả hạnh vừa mới ăn vào cái dĩa, cầm chén trà lên ùng ục ùng ục súc miệng.

Lục Minh Ngọc vốn

đang

muốn ăn

một

cái, thấy vậy

thì

do dự, Lục Cẩm Ngọc lại cầm lòng

không

đậu, cầm lên

một

cái

nói: “Tỷ nếm thử.”

Ba người cùng nhau nhìn chằm chằm nàng.

“không

chua a.” Nuốt xuống

một

ngụm, Lục Cẩm Ngọc dùng khăn chùi khóe miệng, mờ mịt mà nhìn Lục Hoài Ngọc.

“Có thể là tỷ may mắn lấy ngay quả

không

chua.” Lục Hoài Ngọc lẩm bẩm

nói, nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây

một

cái, chọn

một

quả trông ngọt nhất.

Lục Minh Ngọc cũng ăn hạnh.

Lục Quân vẫn luôn nhìn đại chất nữ, thấy chất nữ nhanh chóng đem

một

quả hạnh ăn xong rồi, Lục Quân cắn cắn môi, đổi đến bên cạnh Lục Cẩm Ngọc,

nhỏ

giọng hỏi: “Cẩm Ngọc, ngươi, có phải hay

không

có tin tức tốt?” Tháng tư năm trước nàng xuất giá, đến nay

đã

qua

một

năm, bụng đều

không

có động tĩnh,

đã

từng có lúc đặc biệt muốn ăn bánh sơn tra, chu ma ma vui mừng quá đỗi,

nói

thích ăn chua hơn phân nửa là có, Lục Quân phi thường cao hứng, nhưng khi lang trung lại đây xem mạch, chỉ là mừng hụt.

Nhưng Lục Quân biết, sau khi mang thai

sẽ

thích ăn chua, mẫu thân hoài đệ đệ cũng như vậy.

Mặt Lục Cẩm Ngọc đỏ lên, nhìn nhìn hai muội muội, nàng lặng lẽ hỏi: “cô



làm sao biết được?” Nguyệt

sự

của nàng

đã

muộn hơn nửa tháng, Lục Cẩm Ngọc cùng ma ma bên người đều cảm thấy là có, nhưng Lục Cẩm Ngọc sợ đông sợ tây, muốn chờ thêm mấy ngày nữa mới thỉnh lang trung, bất quá liên tục ba ngày đều bị nôn,trên

cơ bản Lục Cẩm Ngọc cũng xác định chính mình có hỉ mạch.

Suy đoán được chứng thực, trong lòng Lục Quân ngũ vị tạp trần, miễn cưỡng cười vui

nói: “Ta đoán, chúc mừng Cẩm Ngọc.”

Lục Cẩm Ngọc trời sinh là

một

người tâm tư tinh tế,

trên

mặt





hâm mộ cùng chua xót



ràng như vậy, theo bản năng Lục Cẩm Ngọc nhìn về phía bụng của



cô, giây lát liền minh bạch, vội vàng cầm tay



cô, thấp giọng

thì

thầm

nói: “cô



đừng nóng vội, mẹ ta

nói, nữ nhân cùng nữ nhân

không

giống nhau, có người mang thai sớm, có người

thì

thành thân hai ba năm sau mới hoài thai,





ngàn vạn đừng bởi vì điều này mà hao tổn tinh thần.”

Lục Quân biết chất nữ là thành tâm an ủi nàng,nhưng cũng biết an ủi này đối nàng

không

đến tác dụng, nhưng vẫn là cười ứng đáp, “Ân, ta hiểu.”

“Các ngươi ở đàng kia

nói

xấu ai vậy?” Lục Hoài Ngọc ăn xong

một

quả hạnh, nhìn thấy hai người ngồi gần nhau

nói

nhỏ, hồ nghi hỏi.

“Chúng ta

đang

đoán coi đêm nay có ngủ hay

không.” Lục Cẩm Ngọc

nói

dối

không

chớp mắt.

Lục Hoài Ngọc đỏ mặt, Lục Minh Ngọc lại chú ý tới thấy





cười đến có chút miễn cưỡng.

Sau khi tụ họp kết thúc, Lục Minh Ngọc và





cùng nhau

đi

đến tam phòng, nàng là về nhà,còn Lục Quân là có chuyện muốn

nói

cùng tẩu tử. Lục Quân chỉ lớn hơn Lục Minh Ngọc ba tuổi, vì vậy mà Tiêu thị nhìn nàng lớn lên, tình cảm chị dâu em chồng cũng tựa như tình mẹ con. Lục Quân thích nhất đương nhiên là mẫu thân Chu thị, nhưng mỗi lần gặp được phiền não, Lục Quân đều muốn tìm tẩu tử

nói

hết, bởi vì so sánh với mẫu thân

mộtngười đơn thuần, Lục Quân cảm thấy tẩu tử

nói

càng có đạo lý hơn.

“cô

cô, gần nhất ngươi bận lắm sao, làm sao mà gầy như vậy?” Lục Minh Ngọc xoa xoa tay của



cô, nghi hoặc

nói.

“Có sao?” Lục Quân kinh ngạc mà nhìn xem chính mình, cũng

không

thấy có gì khác biệt, nghĩ nghĩ, cười

nói: “Có thể là gần đây ta học phân biệt dược thảo

đi, ngươi biết ta ngốc mà, học mọi thứ

không

nhanh giống ngươi.”

“Phân biệt dược thảo?” Lục Minh Ngọc

không

hiểu, “cô



học cái đó làm gì?”

Lục Quân hơi hơi cúi đầu,

nhẹ

giọng

nói: “Dượng ngươi thích đùa nghịch dược thảo, ta nhận thức, liền

không

cần cái gì cũng hỏi

hắn.”

Gò má nàng hồng nhuận, tươi cười ngọt ngào, Lục Minh Ngọc

nhỏ

giọng trêu ghẹo hai câu, tưởng tượng cảnh





cùng Diêu Ký Đình ở bên nhau,tự đáy lòng Lục Minh Ngọc cao hứng thay



cô. Đến trước tam phòng, đoán được





muốn cùng mẫu thân

nói

chuyện riêng, Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn hồi Mai Uyển của mình.

“Tẩu tử, Cẩm Ngọc có hỉ.” Sau khi tán gẫu chút việc nhà, Lục Quân cúi đầu đùa nghịch khăn, rầu rĩ

nói. Nàng hâm mộ chất nữ nhưng cũng

khôngghen ghét, ngược lại Lục Quân khổ sở, bởi vì bụng nàng

không

biết cố gắng. Nhà người khác con nối dõi thịnh vượng, con dâu ba năm vô tử cũng

không

phải đại

sự, nhưng trước mắt Diêu gia chỉ có

một

người nam nhân là trượng phu, Lục Quân biết Diêu lão thái thái đối với nàng đầy mong đợi, nên chính nàng cũng sốt ruột theo.

“Tẩu tử, ngươi

nói, có phải hay

không

thân thể ta có vấn đề?” Nhắc tới điều nàng lo lắng nhất, đôi mắt Lục Quân có chút chua xót.

“nói

bậy, ngươi là



nương được Lục gia chúng ta nuông chiều từ bé, từ

nhỏ

đã

cẩm y ngọc thực, vô tai vô bệnh, thân thể sao có thể có vấn đề?” Tiêu thị ôn nhu quở mắng, người khác có thể hoài nghi



em chồng

không

dễ sinh dưỡng, Tiêu thị lại từ trong miệng nữ nhi trọng sinh biết được, kiếp trước



em chồng tiến cung

không

lâu liền có thai, còn……

Dù sao thân thể của



em chồng tuyệt đối khoẻ mạnh.

“Vậy vì sao……” Lục Quân dựa đầu lên vai tẩu tử, tầm mắt nhìn xuống bụng

nhỏ

của mình, “Đều

đã

hơn

một

năm……”

“Con cái phải chú ý duyên phận, có lúc sớm, có lúc muộn.” Tiêu thị vỗ vỗ nàng bả vai, cười trấn an

nói, “Ngươi xem, ta gả cho Tam ca ngươi hơn nửa năm mới có A Noãn, sau lại mấy năm vẫn luôn

không

có động tĩnh, vì thế nhị tẩu ngươi

không

biết chê cười ta bao nhiêu lần, thẳng đến Hằng Ca Nhi sinh ra mới chặn được miệng nàng. A Quân đừng nóng vội, chờ thời cơ tới rồi, tự nhiên

sẽ

có.”

An ủi qua

đi, Tiêu thị lại dạy



em chồng mấy tư thế quan hệ dễ dàng thụ thai.

Tai Lục Quân nóng lên, e thẹn nhưng lại cố gắng nhớ tỉ mỉ.

Hôm sau, Lục gia làm hỉ

sự, đại yến đãi khách khứa.

Hằng Ca Nhi sớm dắt Niên Ca Nhi chạy đến tiền viện chơi, trừ bỏ muốn xem náo nhiệt khi tân lang vào cửa, càng có

một

chuyện lớn muốn làm.

“Ai là tỷ phu a?” Niên Ca Nhi bị ca ca nắm tay, mắt to long lanh nhìn khắp nơi,

hắn

biết tỷ tỷ phải gả cho Sở Quốc Công, nhưng Niên Ca Nhi lại chưa gặp qua tỷ phu, ít nhất Niên Ca Nhi cảm thấy

hắn

chưa thấy qua.

Hằng Ca Nhi tám tuổi, thân thể đặc biệt rắn chắc, lớn lên cũng cao, mặc

một

thân hạ bào cổ tròn mới may làm bằng lụa Hàng Châu đứng ở chỗ đó,

một

tay che chắn mà vịn phía sau bả vai của đệ đệ, đôi mắt đảo qua từng người từng người nam khách trong viện, tìm tìm, bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân thân mặc

một

thân trường bào màu xanh cùng thân cữu cữu Tiêu Tòng Giản

đang

đi

tới.

Ánh mắt Hằng Ca Nhi sáng lên, nghiêng người chỉ cho đệ đệ thấy, “Người bên cạnh cữu cữu chính là tỷ phu!”

Tính luôn cả tỷ phu Hạ Dụ hôm nay đến đón dâu,thì

Hằng Ca Nhi tổng cộng có

một

người dượng và hai tỷ phu, nhưng Hằng Ca Nhi vừa lòng nhất là thân tỷ phu, ở trong mắt Hằng Ca Nhi, thân tỷ phu người có thể lãnh binh đánh giặc là so tổ phụ còn lợi hại hơn. Tổ phụ

nói

ông ấy

đã

từng chinh chiến

trên

chiến trường,nhưng

một

chút ấn tượng Hằng Ca Nhi đều

không

có,nhưng thân tỷ phu đánh giặc Oa, Hằng Ca Nhi lại biết!

“đi, chúng ta

đi

qua, nhưng

hiện

tại chúng ta

không

thể gọi là tỷ phu, phải gọi ngài ấy là quốc công gia.” Hằng Ca Nhi nghiêm trang mà chỉ dạy đệ đệ. Trước kia kêu biểu cữu cữu,

hiện

giờ biểu cữu cữu cũng

không

thể gọi, mẫu thân

nói,

không

thể quá kém bối phận.

Niên Ca Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai đứa

nhỏ

cứ như vậy mà

đi

đến trước mặt Sở Hành, Tiêu Tòng Giản cũng

đi

qua.

“Thế Cẩn ngươi đoán xem, hai người bọn họ tới là tìm cữu cữu, hay là tới gặp tỷ phu tương lai.” Nhìn thấy cháu ngoại trai

đang

đi

đến, Tiêu Tòng Giản dừng bước chân, thấp giọng hỏi Sở Hành.

Sở Hành mắt phượng nhìn Hằng Ca Nhi, Niên Ca Nhi, thần sắc cố ý nhu hòa lại,

không

trả lời lời trêu chọc của Tiêu Tòng Giản.

“Cữu cữu.” Khi tới trước mặt rồi, Hằng Ca Nhi kêu cữu cữu trước, đôi mắt lại liếc nhìn về tỷ phu tương lai so cữu cữu còn cao lớn đĩnh bạt hơn.

Niên Ca Nhi học theo, so huynh trưởng biểu

hiện

mà càng



ràng,đôi mắt to đen lúng liếng

không

nháy mắt mà nhìn chằm chằm Sở Hành.

Tiêu Tòng Giản cười, khom lưng trêu ghẹo cháu ngoại trai

nhỏ, chỉ vào Sở Hành hỏi: “Niên Ca Nhi biết phải gọi

hắn

là gì

không?”

Niên Ca Nhi gật đầu, “Gọi là quốc công gia.”

Ánh mắt Sở Hành khẽ biến.

Tiêu Tòng Giản tiếp tục cười, sửa lại lời cháu ngoại trai

nói: “Quốc công gia quá xa lạ, về sau khi

không

có người ngoài, Niên Ca Nhi trực tiếp kêu

hắntỷ phu

đi.”

hắn

đã

từng là thuộc hạ của Sở Hành, hai người giao tình thâm hậu,sau khi Tiêu Tòng Giản cưới biểu muội của Sở Hành, quan hệ càng gần hơn

một

bước. Đổi thành người khác cưới cháu ngoại

gái

của

hắn, Tiêu Tòng Giản tuyệt đối

sẽ

không

để đối phương được vinh quang gọi tỷ phu trước như vậy, nhưng Sở Hành…… Tiêu Tòng Giản bằng lòng giúp

hắn.

“Tỷ phu!” Niên Ca Nhi còn ở thẹn thùng, Hằng Ca Nhi hưng phấn mà kêu trước.

Bàn tay to của Sở Hành sờ đỉnh đầu của nam oa, “Hằng Ca Nhi lại cao thêm nữa rồi.”

trên

mặt

không

lộ ra dấu vết gì, nhưng Tiêu Tòng Giản nghe được

sự

vui sướиɠ trong lời

nói

của Sở Hành. Tiêu Tòng Giản đắc ý cười, xoay người khoát lên bả vai Sở Hành, “Thế Cẩn, Hằng Ca Nhi đều

đã

gọi ngươi là tỷ phu,có phải ngươi cũng nên kêu ta

một

tiếng cữu cữu

không?” Khi biết được tin tức Sở Hành muốn cưới cháu ngoại

gái, Tiêu Tòng Giản liền ngóng trông giờ khắc này.

hắn

vẫn ung dung chờ gọi, Sở Hành lại ngoảnh mặt làm ngơ, khom lưng, dễ như trở bàn tay mà đem Niên Ca Nhi

đang

thẹn thùng ôm lên,

một

tay ôm, tay phải lấy ra kim nguyên bảo

đã

sớm chuẩn bị tốt nhét vào bàn tay trắng trẻo mập mạp của Niên Ca Nhi, lại cúi đầu, dùng thanh

âm

chỉ có Niên Ca Nhi có thể nghe thấy dụ dỗ

nói: “Niên Ca Nhi gọi tỷ phu.”

Đôi mắt Niên Ca Nhi tỏa sáng, ôm kim nguyên bảo, giòn giòn mà gọi tỷ phu.

Sở Hành nhìn nam oa lông mày thanh tú ba phần giống Lục Minh Ngọc, khóe môi vểnh lên