Các bá tánh vỗ tay kịch liệt, tiểu nhị của đèn lâu cong eo, vô cùng cung kính đem giá cắm nến ngọc mã được đóng hộp gỗ lê vàng đưa cho Sở Hành. Làm tiểu nhị phải chú ý nhãn lực nhất, Sở Hành thân thủ lợi hại khí độ
không
tầm thường, bên người còn có thị vệ
đi
theo, nhất định là quý nhân đại quan, xem qua
một
mũi tên vô cùng thần kỳ của Sở Hành, tiểu nhị bội phục sát đất.
Sở Hành
một
tay nâng hộp gỗ, trở lại đoàn người của Lục Minh Ngọc, theo bản năng mà nhìn về phía đường đệ trước.
Giá cắm nến ngọc mã này, danh nghĩa là
hắn
giúp đường đệ lấy lòng Lục Minh Ngọc thắng được.
Lục Minh Ngọc vẫn luôn nhìn
hắn, thấy Sở Hành muốn tiếp tục diễn kịch đến cùng, Lục Minh Ngọc nhất thời từ trong cảnh khâm phục hâm mộ tỉnh hồn, vòng qua huynh trưởng vọt tới trước người Sở Hành, duỗi tay liền đem hộp gỗ lê vàng cướp bỏ vào trong lòng ngực của mình, lại ra vẻ mặt vui mừng mà ngửa đầu, cười khanh khách hướng Sở Hành
nói
lời cảm tạ, “Cám ơn biểu cữu cữu, tài bắn cung của biểu cữu cữu
thật
lợi hại!”
Đây là Sở Hành chủ động đề nghị đưa cho nàng, Lục Minh Ngọc
không
muốn có bóng dáng Sở Tùy trong đó.
Nàng vóc dáng lùn, bỗng nhiên ngoan ngoãn làm cho Sở Hành quên
đi
nàng
đã
trọng sinh giống mình, cho rằng Lục Minh Ngọc chỉ là sốt ruột khi thắng được quà thưởng nàng thích, Sở Hành
không
có nghĩ nhiều, khiêm tốn
nói: “Vận khí
không
tồi.”
Có thể làm mũi tên trúc xuyên qua chiếc vòng nho
nhỏ
cỡ chiếc nhẫn mà
không
rơi, kia sao có thể gọi là vận khí?
Lục Minh Ngọc vừa định lại khen Sở Hành tiếp hai câu, bên trái bỗng nhiên truyền đến
một
giọng hừ khinh thường, chính là Tiêu Hoán mặt
âm
trầm châm chọc
nói: “Quốc công gia cũng đừng quá khiêm tốn, có đôi khi khiêm tốn quá, ngược lại nhìn rất giả tạo.” Tất cả mọi người đều bắn
không
qua được,
hắn
cũng cảm thấy
không
sao cả,
hiện
giờ
sự
nổi bật đều bị Sở Hành cướp
đi,thấy biểu muội sùng bái Sở Hành như vậy, còn thích giá cắm nến ngọc mã nhiều như vậy, Tiêu Hoán liền
không
nhịn
khôngđược trong lòng ganh tị.
Lục Minh Ngọc liếc mắt trừng
hắn
một
cái, rồi nhìn về phía Sở Hành xin lỗi.
Trong mắt tiểu
cô
nương chứa đầy tự trách xấu hổ, sắc mặt Sở Hành nhu hòa chút,
không
để ý tới
sựkɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tiêu Hoán, khẽ
nói
với Lục Minh Ngọc: “Mở ra nhìn thử xem?” Nếu
không
có Tiêu Hoán,
hắn
đưa xong lễ vật cũng
sẽ
không
nói
thêm nữa, nhưng
hiện
tại, Sở Hành
không
muốn Lục Minh Ngọc vì Tiêu Hoán mà sinh ra tự trách.
hắn
lòng dạ rộng lớn, Lục Minh Ngọc cười gật gật đầu,
đi
đến bên người Lục Hoài Ngọc, Sở Doanh cùng bốn
cô
nương khác, mở tráp ra xem. Khối Hòa Điền ngọc oánh nhuận trong suốt, nhìn xa
thì
xinh đẹp, càng gần
thì
thấy càng đẹp đẽ tinh tế. Sở Doanh, Sở Tương đều có
một
bộ,
không
hâm mộ, Lục Hoài Ngọc nguyên bản đối với giá cắm nến
không
có hứng thú,
hiện
tại nhìn,
không
khỏi mà hướng huynh trưởng làm nũng, “Nhị ca, huynh cũng mua cho muội
một
con rắn
đi?”
Lục Gia An ngày thường tiêu tiền khá rộng rãi,nên lúc này
trên
người
không
còn bạc, bạc vụn ở trong nhà cũng
không
còn nhiều lắm, nhưng
hiện
tại
không
thể làm trò trước mặt mọi người cự tuyệt muội muội, liền
nói: “Nhị ca
hiện
tại
không
mang theo nhiều bạc như vậy, sáng mai để huynh mang muội đến đây chọn, bọn họ có mười hai bộ, khả năng mỗi bộ đều
không
giống nhau.”
Trước đáp ứng, rồi sáng mai đem muội muội
đi
đến trước mặt mẫu thân xin tiền.
Lục Hoài Ngọc
không
có hoài nghi, vừa muốn gật đầu, Hạ Dụ bỗng nhiên
nói: “Sau đêm nay, hoa đăng nhà này khẳng định
sẽ
thập phần thịnh vượng, lúc nãy khi ngươi bắn tên, ta
đã
nghe có quý nhân quý gia đặt đèn lâu vài bộ giá cắm nến, nếu sáng mai ngươi lại mua, ta lo lắng giá cắm nến đều được người khác đặt hết rồi.
trên
người ta có chút bạc, vừa lúc Lan Phương cũng muốn mua, biểu muội
đi
cùng chúng ta luôn
đi? Thừa dịp hoa đăng trong đèn lâu vẫn còn.”
Lục Hoài Ngọc vui mừng khôn xiết, hưng phấn mà hướng
hắn
cười, “Dụ biểu ca
thật
tốt, bây giờ muội mượn bạc của huynh trước, ngày mai
sẽ
đem tiền trả lại huynh.”
Đôi mắt đen của Hạ Dụ mỉm cười, nhìn nàng
nói: “Biểu ca biểu muội, có cái gì khách sáo, biểu muội thích liền tốt.”
Dung mạo
hắn
lạnh lùng, nhưng khi cười lên, khí độ cả người nhu hòa lại, Lục Hoài Ngọc nhìn con ngươi phảng phất như có thâm ý khác, nghĩ đến đêm nay đầu tiên là Hạ Dụ vì nàng bắn tên thắng được hoa đăng,bây giờ lại chủ động mua giá cắm nến cho nàng, trong lòng có
một
chút suy đoán nho
nhỏ. Kỳ quái chính là, nếu đổi thành trước kia, nếu biết vị biểu ca thứ xuất này thích nàng, Lục Hoài Ngọc chắc chắn
sẽ
bực bội phẫn nộ, nhưng giờ khắc này, Lục Hoài Ngọc chỉ cảm thấy mừng thầm.
Thân mật mà nắm tay của Hạ Lan Phương,Lục Hoài Ngọc hỏi muội muội trước, “A Noãn có muốn
đi
lên nhìn xem
không?”
“A Noãn
đi
đi, huynh mua cho muội nguyên bộ.” Nhân gia người ta có biểu ca sủng, biểu ca Tiêu Hoán thấy biểu muội của mình bị người khác coi thường, lập tức thay Lục Minh Ngọc làm chủ
nói.
“Lại khoe khoang ngươi có tiền!” Sở Tương
đã
từng bị Tiêu Hoán khi dễ, tiểu
cô
nương còn nhớ rất
rõ, nhịn
không
được mở miệng
nói.
Lục Minh Ngọc cũng bị ngữ khí địa chủ của Tiêu Hoán làm cho thập phần xấu hổ, Hạ Dụ đề nghị mua
một
giá cắm nến vì Nhị tỷ tỷ, vốn dĩ là chuyện tốt, Tiêu Hoán xuất khẩu liền chính là nguyên bộ, chẳng phải là
nói
Hạ Dụ keo kiệt? Lén lút nhìn về phía Hạ Dụ, lại thấy Hạ Dụ căn bản
không
nghe lời Tiêu Hoán
nói
,rũ mắt nhìn Nhị tỷ tỷ, ánh mắt ôn nhu như nước.
Dáng vẻ đường đường, công phu lợi hại, còn tiêu tiền thay Nhị tỷ tỷ ……
Lục Minh Ngọc khó phát
hiện
mà quét mắt nhìn Hạ Lễ vẫn luôn trầm mặc
không
hé răng, đột nhiên muốn cho Hạ Dụ có nhiều cơ hội thân cận Nhị tỷ tỷ, liền cười đối Lục Hoài Ngọc
nói: “Nhị tỷ tỷ
đi
đi, muội
đã
có, cũng
không
muốn có thêm nữa, bên này cảnh sông nước rất đẹp, muội cùng Đại ca, Nhị ca ở bên ngoài chờ mọi người.”
Thuận tiện săn sóc mà giải vây thay đường huynh Lục Gia An, bằng
không
thân muội muội
đi
mua đồ vật,
hắn
không
đi
theo
thì
không
quá thích hợp, lại
không
mang theo bạc chỉ có thể nhìn người khác thay muội muội mình trả tiền,vậy
thật
xấu hổ a.
Lục Minh Ngọc giảo hoạt mà chuyển hướng giúp đường huynh, Lục Gia An cảm kích nhìn về phía tiểu muội muội nháy mắt, phụ họa
nói: “Đúng vậy, Hoài Ngọc
đi
trước cùng các ngươi
đi, ta cho người thuê
một
chiếc thuyền, thời gian còn sớm, chúng ta ngồi thuyền
đi
dạo
một
chút nữa.”
Lục Hoài Ngọc ừ
một
tiếng, cùng huynh muội Hạ Dụ
đi
chọn giá cắm nến.
Tiêu Hoán hừ lạnh, Lục Minh Ngọc
nói
thầm
không
ổn, sợ
hắn
lại hồ ngôn loạn ngữ mà đắc tội người khác, Lục Minh Ngọc bảo
hắn
đi
theo chính mình
đi
qua
một
bên, cách đám người Sở Hành xa
một
chút, mới nhíu mày khuyên nhủ: “Biểu ca, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng ta
thật
sự
không
thích ngươi, cũng
không
thích ngươi vì ta mà hạ thấp người khác xuống……”
“Ta hạ thấp ai?” Đầu tiên là Tiêu Hoán bắn tên thất bại, mặt sau lại bị biểu muội cự tuyệt thẳng mặt, trong lòng vốn là
một
bụng lửa, vừa nghe biểu muội còn oan uổng
hắn,
một
bụng lửa giận Tiêu Hoán tạch
một
cái muốn phun trào, cố nén mới
không
muốn rống giận trước mặt biểu muội, nhưng ánh mắt thịnh nộ kia, đều biểu đạt
hắn
có bao nhiêu phẫn uất.
Lục Minh Ngọc
không
thích nhất là tính khí thúi này của
hắn, nếu Tiêu Hoán
không
chịu thừa nhận, nàng liền chỉ ra cho
hắn, “Ngươi
không
có châm chọc biểu cữu cữu giả khiêm tốn? Ngươi
không
có châm chọc Dụ biểu ca ra tay
không
đủ rộng rãi? Biểu ca, biết ta vì sao
không
thích ngươi
không? Ta chính là
không
thích ngươi
không
coi ai ra gì, giống như
trên
đời này mọi người đều kém hơn ngươi!”
Lệ khí trong mắt Tiêu Hoán càng tăng lên, muốn biện giải, lại
không
cách nào phản bác.
Thiếu niên lang mới mười sáu tuổi, thân phận tôn quý là thế tôn của vương phủ, tính tình bá đạo kiêu ngạo, lần đầu tiên tỏ tình thất bại, ngắn ngủn
một
đoạn đường liên tục bị người trong lòng chỉ trích, Tiêu Hoán vô pháp chịu đựng,
một
hơi dưới cái gì có thể vãn hồi mặt mũi liền
nói
cái đấy, “không
thích
thì
thôi, ta lại
không
phải là ngươi
thì
không
được!”
nói
xong khinh thường mà nhìn Lục Minh Ngọc, vì chứng minh
hắn
xác
thật
không
thích nàng như vậy, Tiêu Hoán nhanh chóng xoay người, giận dỗi rời
đi.
Lục Minh Ngọc khϊếp sợ mà nhìn bóng dáng
hắn.
Nếu nàng thích Tiêu Hoán, Tiêu Hoán đối nàng như vậy, Lục Minh Ngọc khẳng định
sẽ
ủy khuất mà khóc, nhưng nàng đối Tiêu Hoán chỉ có tình huynh muội, bởi vậy sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, hồi tưởng lại khuôn mặt Tiêu Hoán nhìn như phẫn nộ kỳ
thật
có chút bi thương, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, còn có
một
tia đau lòng. Nhưng nàng
không
hối hận, biểu ca tính tình vốn là bị cậu, mợ chiều hư, lúc này
không
khuyên
hắn, vẫn luôn dung túng
hắn
tùy ý làm bậy nữa, tương lai khẳng định
sẽ
gặp nhiều thiệt hại hơn.
Đến nỗi Tiêu Hoán có chán ghét nàng hay
không, ngược lại Lục Minh Ngọc
không
để ý lắm, chỉ hy vọng Tiêu Hoán
sẽ
quên nàng, thích
một
người khác.
Thu hồi tầm mắt, thần sắc Lục Minh Ngọc như thường mà trở về bên cạnh mọi người.
“A Noãn tỷ tỷ, tỷ
không
sao chứ?” Sở Tương
nhỏ
giọng hỏi, nàng
không
nghe
rõ
hai người
nói
gì,nhưng nhìn Tiêu Hoán giống như phát giận với A Noãn tỷ tỷ.
Lục Minh Ngọc cười lắc đầu: “không
có việc gì, ta ngại
hắn
nói
chuyện khó nghe, kêu
hắn
đi
dạo trước,
hắn
có chút
không
cao hứng.”
Sở Tương bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó hừ
nói: “Ta cũng
không
thích
hắn, đúng rồi A Noãn tỷ tỷ, trong chốc lát chúng ta cùng nhau ngồi thuyền ngắm đèn
đi?”
“Tốt.” Lục Minh Ngọc thành tâm mà cười, dư quang lặng lẽ liếc Sở Hành, Sở Hành
đang
cùng Lục Gia Hằng
nói
chuyện, thân ảnh đĩnh bạt. Nghĩ đến đêm nay còn có thể ở bên cạnh
hắn
thêm chút nữa, dù
không
có
nói
chuyện, trong lòng nàng cũng ngọt. Ngọc khí thanh nhã, làm nhân tâm sinh
yêu
thích, quân tử như ngọc, gọi người cầm lòng
không
đậu mà muốn thân cận.
“Đại ca, Nhị đệ, ta còn có việc
đi
trước, Dự Chi Lan Phương
đi
đi, các ngươi thay ta chuyển cáo
mộttiếng.”
Mắt thấy Tiêu Hoán
đi
rồi, Hạ Lễ cũng cáo từ,
trên
mặt mang cười, nhưng cười có chút miễn cưỡng.
Nhị phu nhân cùng phu nhân Võ Khang Hầu từ trước đến nay đều xem thường đại phòng Lục gia cùng tam phòng, tam phòng Tiêu thị tốt xấu là hoàng thân quốc thích, hai nữ nhân biểu
hiện
đặc biệt
rõ
ràng
không
tốt, nên đối với Đại phu nhân càng
không
uyển chuyển như vậy. Lục Gia Hằng nhìn như cẩu thả, nhưng những việc này
hắn
đều
rõ
ràng, cho nên cùng Hạ Lễ
không
có giao tình gì, Hạ Lễ phải
đi,
hắnkhách khí cũng chưa khách khí, chỉ gật gật đầu.
Bên cạnh Lục Gia An nhìn thân biểu ca xoay người, ánh mắt đổi đổi.
hắn
biết, mẫu thân cố ý muốn muội muội đính hôn với Hạ Lễ, bởi vì muội muội cùng Hạ Lễ là thanh mai trúc mã, mà muội muội cũng rất thích Hạ Lễ, nên Lục Gia An cũng
không
có suy nghĩ sâu xa đến việc hôn nhân này, nhưng đêm nay thái độ của Hạ Dụ đối muội muội, Lục Gia An nhìn thấy
rõ
ràng. Đối lập là, trừ bỏ thân phận thế tử, luận bản lĩnh, Hạ Lễ
không
bằng Hạ Dụ, luận tâm tư đối với muội muội ……
Lục Gia An
sẽ
không
là
một
kẻ hèn bởi vì
một
trăm lượng bạc liền thiên vị Hạ Dụ, nhưng muội muội thích giá cắm nến, Hạ Dụ có thể lấy lòng muội muội mua cho nàng, vậy vì sao Hạ Lễ
không
thể làm được? Đừng
nói
không
có tiền,dù cho Võ Khang Hầu phủ xuống dốc, của cải vẫn phải có, Hạ Lễ được mợ cưng chiều,
không
lẽ trong tay
không
có chút bạc? Qua
một
loạt chuyện tình vừa rồi, chuyện hôn nhân này của muội muội,
hắn
phải suy xét kĩ lưỡng chút nữa.
~
Ở bờ biển đứng
một
lát, Lục Gia An cho người dắt tới du thuyền mới thuê.
Mấy người Lục Hoài Ngọc còn chưa có chọn xong, Lục Gia An mời mọi người lên thuyền chờ, Sở Tùy nhìn tấm ván gỗ trước bậc thuyền,trong lòng
hắn
vừa động, dẫn đầu lên thuyền, đứng ở đầu kia của tấm ván gỗ, cười dặn dò hai muội muội trong nhà, “Chậm
một
chút
đi, cẩn thận đừng để té xuống nước.”
đi
theo đỡ thân muội muội trước, đỡ cho đến lúc Sở Tương bước lên boong thuyền,
hắn
mới buông tay.
Mặt nam nhân như quan ngọc, khuôn mặt bị ánh đèn của đèn lâu chiếu sáng lên, tuấn mỹ thoát tục.
Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy
hắn
cười giống
một
con hồ ly,
không
khỏi thả chậm bước chân, mắt thấy Sở Doanh cũng
đi
lên rồi, Sở Tùy còn chưa
đi,
không
lẽ còn muốn đỡ nàng lên?
Lục Minh Ngọc quay đầu lại tìm huynh trưởng, lại thấy Nhị ca
đi
lại phía đèn lâu,
không
biết
đi
đến đó làm gì, đại ca cùng nhóm hộ vệ đứng chung
một
chỗ
nói
chuyện, giống như
một
chút cũng chưa
nóixong. Lục Minh Ngọc còn muốn chờ thêm
một
chút,
trên
thuyền Sở Doanh, Sở Tương cùng kêu nàng lên, lại nhìn Sở Tùy, mắt phượng kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn nàng, phảng phất nếu nàng
không
đi, chính là sợ
hắn.
Lục Minh Ngọc
không
muốn cho
hắn
đắc ý, nghĩ đến còn có
một
người, nàng mừng thầm mà chuyển hướng
đi
đến bên người Sở Hành.
Sở Hành đứng cách đó
không
xa,
hắn
đang
muốn chờ huynh đệ Lục Gia Hằng, dù sao cũng là thuyền do Lục Gia An thuê,nếu huynh muội bọn họ bốn người đều lên thuyền hết
thì
không
quá thích hợp. Vô tình quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt
ẩn
ẩn
mỉm cười của Lục Minh Ngọc, Sở Hành ngạc nhiên, tò mò là nàng
đang
cười cái gì,mà nàng hướng
hắn
đi
tới.
“Biểu cữu cữu, ta thấy
trên
thuyền có chuẩn bị nước trà, biểu cữu cữu
đi
lên trước uống chén trà ấm thân mình
đi.” Lục Minh Ngọc ngừng ở trước mặt nam nhân, ngoan ngoãn mà khuyên nhủ.
Sở Hành chỉ nghĩ nàng
đang
khách khí, uyển chuyển
nói: “không
vội, ta chờ hai vị huynh trưởng của ngươi
một
chút.”
Lục Minh Ngọc lúc này mới hiểu được vì sao
hắn
đơn độc đứng ở chỗ này, nàng là giả thân thiện, Sở Hành lại
thật
đem chính mình coi là khách nhân, Lục Minh Ngọc kinh ngạc Sở Hành giữ lễ nghĩa như vậy, lại có chút khó xử, quét mắt thấy Sở Tùy còn đứng đơị ở đó, nàng cắn cắn môi, căng da đầu tiếp tục
nói: “Biểu cữu cữu quá khách khí, ngươi giúp ta nhiều như vậy, vẫn là nên lên thuyền nghỉ ngơi
mộtchút
đi.”
Lần này Sở Hành xem như hiểu được ý đồ của nàng, nhìn xem đường đệ bên kia, Sở Hành
âm
thầm đau đầu.
Chẳng lẽ đời trước đường đệ dựa vào tính tình như vậy để được Lục Minh Ngọc ưu ái?
Sở Hành
không
hiểu vì sao đời này chiêu số của đường đệ
không
hữu dụng, nhưng nếu Lục Minh Ngọc cố ý muốn nhờ, Sở Hành cũng vô pháp ngồi xem đường đệ hồ nháo. Đường đệ nghĩ cách lấy lòng Lục Minh Ngọc
không
có sai, nhưng
hắn
không
thể làm cho tiểu
cô
nương thêm phiền toái.
“Cũng được.” Đồng ý“Ý tốt” của Lục Minh Ngọc, Sở Hành lập tức hướng bờ sông
đi
đến.
Lục Minh Ngọc cười trộm, gắt gao mà
đi
theo sau Sở Hành.
Nghe được tiếng bước chân, Sở Hành dừng lại,
hắn
cho rằng Lục Minh Ngọc là hy vọng
hắn
lôi đường đệ
đi,
không
dự đoán được là nàng đem
hắn
ra làm lá chắn?
Sở Hành dở khóc dở cười, tâm tư của
cô
nương gia,
thật
là khó đoán.
Bất quá Lục Minh Ngọc muốn
đi
cùng
hắn, Sở Hành cũng
không
thể
không
cho phép,
đi
đến bờ sông,
hắn
một
bên sải bước lên tấm ván gỗ,
một
bên ý bảo đường đệ tránh ra.
Sở Tùy nhìn ánh mắt giảo hoạt của tiểu
cô
nương tránh ở phía sau huynh trưởng, trong lòng biết
khôngcó cơ hội đỡ Lục Minh Ngọc, đành phải rời
đi.
hắn
vừa
đi, Lục Minh Ngọc thần thanh khí sảng, lại
không
ngờ du thuyền đột nhiên lung lay, trong tay Lục Minh Ngọc còn ôm giá cắm nến, dưới chân
không
xong,theo bản năng nàng vươn
một
bàn tay nắm lấy người phía trước. Trùng hợp khi thuyền lung lay, Sở Hành vừa lúc xoay người, muốn nhắc nhở Lục Minh Ngọc chậm
một
chút, kết quả
hắn
vừa chuyển, tay Lục Minh Ngọc nắm hụt,nên lực đạo mạnh mẽ
không
kịp thu trở lại, cả người nhào về phía trước.
Hai người cách nhau rất gần,
không
chờ Sở Hành phản ứng kịp, Lục Minh Ngọc nằm trong lòng ngực của
hắn.
Lo lắng nàng té ngã, theo bản năng Sở Hành đỡ bả vai của nàng.
Quần áo của nam nhân mang theo khí lạnh đêm đông, nhưng l*иg ngực
hắn
rộng lớn,
trên
người nhàn nhạt mùi hương của trúc, lập tức làm Lục Minh Ngọc xem
nhẹ
cảm giác lạnh lẽo
trên
quần áo của
hắn. Boong thuyền
không
xong, lòng nàng còn sợ hãi, tâm nhảy bùm bùm, nhưng Lục Minh Ngọc cũng
không
phân biệt
rõ
được, tim nàng đập nhanh là do vừa vượt qua mạo hiểm, hay là bởi vì cái ôm ngoài ý muốn này.
Cả người nàng hoàn toàn cứng lại, muốn động cũng
không
thể động.
Trước tiên Sở Hành đem người chuyển tới
trên
thuyền, nhanh chóng thu tay lại, mắt phượng nhìn nước sông phía sau Lục Minh Ngọc, “Tứ
cô
nương cẩn thận.”
âm
thanh
hắn
nặng nề,
không
mang
một
tia cảm tình,cũng
không
có trưởng bối quan tâm, lại hình như có chút ghét bỏ nàng mang đến phiền toái.Nguyên bản mặt Lục Minh Ngọc nóng đột nhiên trắng bệch, may mắn là sắc trời tối nên
không
thấy
rõ. Đối mặt với nam nhân lạnh nhạt xa cách, Lục Minh Ngọc hoàn toàn
không
biết nên
nói
cái gì,
không
thể
không
nghe thấy mà ừ
một
tiếng, trốn tránh
đi
tìm tỷ muội Sở Doanh.
Lúc này Sở Hành mới mịt mờ nhìn nàng
một
cái,
cô
nương mười ba tuổi, vóc người
nhỏ
xinh, nhưng chỉ có ôm lấy nàng, mới có thể cảm thụ
rõ
ràng được bả vai mảnh mai
nhỏ
gầy của nàng, khả năng khi
hắndùng ba phần sức lực đều
không
chịu nổi, nhưng cũng đúng là bởi vì
sự
nhu kiều này, nên lúc nãy khi nàng va vào lòng ngực
hắn, bất ngờ là Sở Hành có ý niệm muốn ôm nàng lâu thêm
một
chút nữa.
hắn
sao có thể có ý niệm đó?
Gió đêm thổi tới, Sở Hành đúng lúc vứt ý niệm vớ vẫn đó ra sau đầu,
đi
đến bên hông thuyền tìm đường đệ.
Sở Tùy đứng ở đuôi thuyền, nhìn huynh trưởng
đang
thong dong
đi
tới, khóe miệng Sở Tùy nổi lên
mộttia tươi cười như có như
không, “Đại ca, lúc ở
trên
bờ, A Noãn
đã
nói
gì với huynh vậy?”
hắn
nhìn ra được, huynh trưởng ôm Lục Minh Ngọc chỉ là ngoài ý muốn, nhưng
hắn
tò mò là Lục Minh Ngọc khuyên như thế nào để huynh trưởng giúp nàng.
“Nàng mời ta lên thuyền uống trà.” Sở Hành quét mắt qua mui thuyền bên cạnh, thản nhiên
nói, “Bất quá ta đoán, ta chỉ là
không
muốn ngươi đỡ nàng?”
Tâm tư bị nhìn thấu,
trên
mặt Sở Tùy xẹt qua
một
tia xấu hổ, tự giễu
nói: “một
mảnh hảo tâm thế nhưng bị xem thành lòng lang dạ thú, nhưng đại ca cũng thấy rồi đó, nàng lỗ mãng hấp tấp, nếu
khôngphải đại ca phản ứng kịp, chắc chắn lúc nãy nàng
sẽ
rơi xuống nước.” Khi
nói
chuyện, đôi mắt phượng tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm huynh trưởng.
Sở Hành nghiêng đầu, lên mặt răn dạy: “Ta chỉ biết là, quân tử
sẽ
không
làm khó người khác.”
hắn
bộ dáng huynh trưởng nghiêm nghị, Sở Tùy vội vàng xin tha: “Được được được, đại ca giáo huấn phải, lần sau đệ
sẽ
đổi biện pháp khác.”
Sở Hành cam chịu, xoay người,
không
chút để ý mà nhìn hoa đăng hai bên bờ sông.
Sở Tùy
thì
ngắm Lục Minh Ngọc
đang
ở đối diện, nghĩ lại tuổi tác của huynh trưởng, cảm thấy yên tâm. Tuổi
không
thích hợp, hơn nữa, huynh trưởng biết được tâm tư của
hắn
đối Lục Minh Ngọc, còn chỉ điểm qua
hắn
nên làm việc như thế nào,cho dù Lục Minh Ngọc xinh đẹp,thì
huynh trưởng cũng
khôngthể động tâm với nàng, còn nếu như Lục Minh Ngọc đối huynh trưởng…… Lại lần nữa nhìn sườn mặt lạnh lùng uy nghiêm của huynh trưởng, đột nhiên tâm Sở Tùy phức tạp, huynh trưởng lạnh như băng bất cận nhân tình, có
cô
nương nào dám thích
hắn?Nếu huynh trưởng còn
không
chịu thông suốt, Sở Tùy rất lo lắng cho hôn
sự
của huynh trưởng.
~
Đám người Lục Hoài Ngọc, Hạ Dụ cuối cùng cũng chọn xong giá cắm nến
đi
ra, công việc của người chèo thuyền lu bù lên, di chuyển du thuyền chậm rãi
đi
lên phía trước.
Nam nữ mỗi người chiếm
một
cái mui thuyền,
đi
dạo hai khắc, rồi sắp xếp
đi
đến thỉnh an tổ phụ, Lục Gia Hằng lệnh cho người chèo thuyền cập bờ, ba nhóm người khách khí
một
phen, rồi tách nhau ra
đi. Mấy người huynh đệ Lục gia
đi
Nhất Phẩm Trai tìm tổ phụ Lục Trảm, xe ngựa của huynh muội Sở Hành cách nơi này khá xa,còn huynh muội Hạ Dụ cách gần nhất, bởi vậy nên trở về Võ Khang Hầu phủ sớm nhất.
Hạ Dụ đưa muội muội trở về sân, mới trở về sân của
hắn.
đang
đi
thì
thấy có người đứng phía trước, được ánh trăng hắc lên,
không
cần đèn l*иg,
hắn
cũng nhận được đối phương là ai.
Hạ Dụ như có điều suy nghĩ hỏi, “Nhị đệ
đang
đợi ta?”
Hạ Lễ đúng
đang
đợi
hắn, hơn nữa đợi
một
đoạn thời gian rồi. Thân là thế tử, tương lai
sẽ
đứng đầu của Võ Khang Hầu phủ, trước mặt người ngoài Hạ Lễ là
một
người khiêm tốn có lễ, ở trong phủ,
hắncũng
không
giống như mẫu thân xem thường con cái của thúc phụ ra mặt, từ đầu đến cuối luôn lấy lễ đối đãi. Nhưng Hạ Lễ cảm thấy, có chút lời
nói,
hắn
nên
nói
rõ
ràng với đường huynh.
“Đại ca, ta cùng Hoài Ngọc là thanh mai trúc mã,
cô
mẫu cũng tán đồng hôn
sự
của chúng ta, chỉ chờ đến tháng tư ngày
cô
cô
nàng xuất giá, mẫu thân
sẽ
chính thức nhờ người
đi
Lục gia cầu hôn. Đêm nay đại ca bắn mũi tên thay Hoài Ngọc thắng hoa đăng, lại hào phóng đưa cho nàng giá cắm nến ngọc khí, ta biết đại ca chỉ xem Hoài Ngọc như là biểu muội, nhưng……”
Mặt Hạ Dụ vô biểu tình nghe, nghe đến đó,
hắn
bỗng nhiên cười, giơ tay đánh gãy lời Hạ Lễ
nói, “Nhị đệ hiểu lầm, ta đối Hoài Ngọc tốt,
không
phải xuất phát từ tình cảm biểu huynh muội, mà là bởi vì ta thích nàng.”
Sắc mặt Hạ Lễ đại biến, khó có thể tin mà nhìn
hắn, “Ngươi, ngươi biết
rõ
ta cùng với Hoài Ngọc……”
“Biết các ngươi là thanh mai trúc mã?” Hạ Dụ
nhẹ
nhàng mà
nói
tiếp, biết, lại
không
để bụng, “Xác
thật, trước kia Hoài Ngọc thích chơi cùng ngươi, nhưng lúc đó là nàng chưa hiểu biết ta. Nhị đệ, ngươi thích nàng, ta
không
can thiệp, ta thích nàng, ta đối nàng tốt, cũng thỉnh Nhị đệ như vậy. Từ hôm nay trở
đi, chúng ta so sánh bản lĩnh, nếu cuối cùng biểu muội vẫn lựa chọn gả cho ngươi, ta đây
sẽ
chủ động rời khỏi nàng, tuyệt
không
làm bất luận hành động gì thân cận với nàng.”
Vị trí thế tử là của Nhị đệ, Hạ Dụ chưa bao giờ hâm mộ hoặc có ý đồ cướp lấy, nhưng
hắn
đã
sớm thích biểu muội, đêm nay ông trời cho
hắn
cơ hội thân cận biểu muội, Hạ Dụ tự nhiên phải bắt lấy, cũng
sẽkhông
vì tình cảm huynh đệ gì mà đem biểu muội chắp tay dâng người. Huống chi bình tĩnh mà xem xét,
hắn
cùng Hạ Lễ cũng chẳng có tình cảm huynh đệ gì, Hạ Lễ xác
thật
ngôn ngữ
nhẹ
nhàng chưa từng nhục nhã
hắn, nhưng Hạ Dụ vĩnh viễn nhớ
rõ, quá khứ bằng hữu của Hạ Lễ công khai khinh thường
hắn, Hạ Lễ chỉ là cười cho qua chuyện.
Hạ Lễ đối với người tốt, chỉ lưu ở mặt ngoài,
hắn
chưa bao giờ để vào lòng.
Huynh đệ như vậy,
không
đáng để
hắn
chắp tay nhường biểu muội mà
hắn
thích nhiều năm.
“Sắc trời
không
còn sớm, ta về trước phòng.”
nói
đến đây, vẻ mặt Hạ Dụ nghiêm túc
đi
vòng qua bên cạnh Hạ Lễ, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ.
Hạ Lễ quay đầu lại, nhìn chấm
nhỏ
Hạ Dụ biến mất,sự
ôn nhuận
trên
mặt
hắn
lần đầu tiên lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Muốn so sánh bản lĩnh cùng
hắn?
Chẳng lẽ Hạ Dụ cảm thấy, chỉ bằng
một
cái hoa đăng rẻ mạt đó, cùng
một
giá cắm nến kia,thì
biểu muội
sẽ
chọn
hắn
sao?
Hạ Lễ
hắn
chính là thế tử của Võ Khang Hầu phủ, sau này là người thừa kế gia nghiệp to này.
~
Huynh đệ Hạ gia đối chọi gay gắt,
thì
mọi người Lục gia mới vừa bước lên xe ngựa.
Lục Minh Ngọc, Lục Hoài Ngọc ngồi cùng
một
chiếc.
không
có người ngoài, Lục Hoài Ngọc ngồi xuống liền đem lễ vật Hạ Dụ lấy ra xem, nâng giá cắm nến hình con rắn tinh tế đánh giá, càng xem càng thích, giơ lên trước mặt muội muội cho nàng xem, “A Noãn muội nhìn xem, ngọc của tỷ nhìn giống con rắn hay là con rồng?”
Rắn
thật
rất dọa người, nhưng khối ngọc này điêu khắc trông mượt mà đáng
yêu, Lục Minh Ngọc cười gật gật đầu, nhớ tới bộ dáng lưu luyến
không
rời của Nhị tỷ tỷ khi huynh muội Hạ Dụ rời
đi, Lục Minh Ngọc
nhỏ
giọng thử
nói: “Nhị tỷ tỷ, Dụ biểu ca đối với tỷ
thật
tốt, có phải
hắn
thích tỷ
không?”
Mặt Lục Hoài Ngọc đỏ lên, trong lòng lại
một
mảng vui mừng, nếu như muội muội cũng nghĩ như vậy, vậy chắc chắn
không
phải là nàng nghĩ nhiều phải
không
?.
“Nào có a.” Lục Hoài Ngọc cúi đầu, sờ sờ giá cắm nến, ngượng ngùng mà phủ nhận.
Tức khắc Lục Minh Ngọc
đã
hiểu, Nhị tỷ tỷ cũng động tâm đối với Hạ Dụ. Bất quá cũng có thể lý giải, mũi tên kia của Hạ Dụ bắn đến xuất sắc tuyệt luân, còn mua giá cắm nến lấy lòng Nhị tỷ tỷ, so dung mạo cũng hơn Hạ Lễ
một
bậc,nếu Nhị tỷ tỷ bỏ
hắn
mà chọn Hạ Lễ mới là kỳ quái.
Chỉ là……
“Nhị tỷ tỷ, muội thấy ý tứ của Nhị bá mẫu, giống như muốn đem tỷ gả cho Lễ biểu ca?” Lục Minh Ngọc
nhỏ
giọng nhắc nhở
nói.
Lục Hoài Ngọc mím môi, nàng
không
có lòng dạ gì phải dấu diếm, bên cạnh lại là hảo tỷ muội cùng nhau lớn lên, xúc động liền đem lời trong lòng
nói
ra, “Đó là ý của nương tỷ, cũng
không
phải ý của tỷ, chỉ cần tỷ nhất định
không
đáp ứng,
thì
nương tỷ cũng phải chấp nhận.” Lúc trước nàng cảm thấy Hạ Lễ khá tốt, nhưng đêm nay Lục Hoài Ngọc ngoài ý muốn phát
hiện
Hạ Dụ càng tốt, lại đối nàng có tình, Lục Hoài Ngọc liền
không
nghĩ gả cho Hạ Lễ.
“Nhưng Lễ biểu ca cũng thích tỷ a, nếu
hắn
biết Nhị tỷ tỷ thích Dụ biểu ca, có thể
hắn
sẽ
đi
tìm Dụ biểu ca khắc khẩu
không?”
một
nữ tử, nếu chọc đến huynh đệ
không
hợp,
không
đề cập tới trưởng bối trong nhà nhà trai nghĩ như thế nào, người ngoài cũng
sẽ
mắng trước
một
tiếng “Họa thủy”.
Nghĩ đến đây, tâm Lục Minh Ngọc bỗng nhiên trầm xuống.