Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 33

Editor: Linh Đang

Vãn Hảo bình thản nói xong câu nói này, sau đó mới vươn tay đi mở cửa. Đường Khải Sâm cảm giác được máu nóng xông thẳng lên não, không chút nghĩ ngợi liền kéo cô lại, hung hăng hôn.

Anh cảm thấy lần này không giống lúc trước, Khương Vãn Hảo bước ra khỏi cánh cửa này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tìm lại được. Bất kể là không chịu nhận thua dễ dàng hay là cái gì khác, anh tuyệt đối không thể để Khương Vãn Hảo rời đi như thế.

Bị hôn một cách vội vàng, Vãn Hảo đau đến mức nước mắt chảy ra. Cô không nghĩ tới Đường Khải Sâm còn có thể vô sỉ như vậy, hảo cảm với anh vừa mới sinh ra một chút đã bị hành động cặn bã này thổi quét toàn bộ. Cô dùng tay đánh anh, móng tay mạnh mẽ đâm vào da thịt anh.

Nhưng lần này người này như quyết tâm phải làm được chút gì đó, tự nhiên lại nhẹ nhàng nâng cánh tay bế cô dậy. Hô hấp của cô đều bị anh ngăn chặn, không thể la lên lên tiếng, chờ đến khi hít được chút không khí đã bị người quăng lên giường.

Quả nhiên giường ở phòng tổng thống có khác biệt, cô bị nhẫn tâm đẩy vào như thế, ngoại trừ lúc đầu hơi hoa mắt choáng váng thì cũng không thấy đau đớn, hài lòng nhưng cũng không khác gì đang xé nát cô.

Những ký ức đã từng yêu điên cuồng kia, hiện tại đều biến thành những nét mặt châm chọc một vở hài kịch.

"Đường Khải Sâm!!" Cô nghe được giọng nói như đang run rẩy của mình, những lời còn dư lại bị môi lưỡi của anh chặn mất, tiếp theo chính tiếng quần áo bị xé rách.

Tất cả xảy ra quá mức nhanh chóng, căn bản cô không có nửa chút đường sống để phản kháng, lúc này mới biết được mấy lần lúc trước anh vốn không dùng toàn lực, sức lực của đàn ông và phụ nữ khác nhau như thế nào, giờ khắc này xem như cô hoàn toàn được lĩnh giáo.

Đường Khải Sâm như thay đổi thành một người khác, nhưng rõ ràng hơi thở của anh chân thật như vậy, dấu vết in trên cổ cô mang theo hơi thở của dã thú. Vãn Hảo giơ chân đá anh, bị đầu gối của anh chế trụ.

Anh dùng lực vân vê hai thứ đang không ngừng lắc lư, một tay kia đã bắt đầu cởi dây lưng của mình, Vãn Hảo nhìn người đàn ông đang gần sát phía trên mình, nước mắt không tự chủ được tràn mi mà ra.

Vì sao cố tình muốn như vậy, trên thế giới này nam nữ ly hôn nhiều như thế, sao kết cục của bọn họ lại kinh khủng như này. Nhất định anh phải đạp vỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của cô mới chịu bỏ qua sao?

Hai người giằng co chưa xong, cô liên tục phòng thủ, hai chân bị anh dùng nhiều lực tách ra, sau đó bị vật đang cứng rắn chống đỡ.

Đầu óc Vãn Hảo nổ tung “bùm” một tiếng, lúc trước sức lực nam nữ cách biệt cô không đấu lại đối phương, nhưng trước mắt bị anh khinh thường coi rẻ như vậy, phẫn nộ trước đó như bành trướng gấp đôi. Một khi ai đó đang nổi cơn thịnh nộ thì đều không được phép coi thường, cô cũng không biết mình đẩy anh ra như thế nào, sau đó không chút suy nghĩ, hung hăng tát một bạt tai. TruyenHDĐ#L$Q%Đ^^

Thế giới như dừng lại trong giây phút đó, đáy mắt Đường Khải Sâm đỏ rực, gân xanh trên thái dương như muốn lộ ra, Vãn Hảo cũng nghi ngờ một giây sau người này sẽ quăng lại một bạt tai. Nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, đôi mắt trừng cô ngày càng âm u, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.

Nhìn người quần áo xốc xếch trước mặt, Đường Khải Sâm cảm thấy toàn thân bị xé rách đau dữ dội, anh không biết rốt cuộc tất cả này là làm sao, Khương Vãn Hảo quá không nghe lời, biết rõ làm anh đau như thế nào, cô lại càng muốn làm như vậy.

Cô đang trả thù anh, nhất định là thế!

Đường Khải Sâm không nói thêm một câu nào, thậm chí không dám nhìn cảm xúc nơi đáy mắt cô, xoay người rồi rời khỏi căn phòng khách sạn. Rõ ràng anh không để ý tới Khương Vãn Hảo một chút nào, nhưng vì cái gì mà sự tình đi đến một bước này, anh còn khổ sở hơn so với tưởng tượng?

Loại cảm giác này quá xa lạ, ngay cả lúc trước chia tay với Lộ Lâm đều chưa từng có... Xa lạ làm anh hoàn toàn không biết nên phân định như thế nào...

Vãn Hảo há to miệng để hô hấp, trừng đèn thủy tinh trên trần cố nuốt xuống nước mắt ở khóe mắt, nghe tiếng bước chân dồn dập biến mất, lập tức che kín đầu mình chạy ra khỏi căn phòng kia không quay đầu lại.

***

Đường Khải Sâm không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau sẽ nhận được thư từ chức đến từ Khương Vãn Hảo. Vốn một người công chức nhỏ nghỉ việc không cần thiết phải qua tay anh, nhưng chuyện mấy ngày hôm trước anh tự mình thay Khương Vãn Hảo xin phép đã bị đồn ra, quản lý phòng nhân sự tự mình gọi điện thoại tới hỏi ý tứ của anh.

Anh nắm chặt điện thoại, yết hầu như bị cái gì chặn lại một lúc sau cũng không nói được câu nào.

"Nếu không, để cho cô ấy nghỉ dài hạn?" Quản lý nhân sự thấy anh chậm chạp không nói lời nào, nói quanh co thăm dò.

Đường Khải Sâm lại lập tức cự tuyệt, giọng nói lạnh lùng: "Không cần, lập tức phê chuẩn." diennndannleequyydoon

"Hả?" Quản lý nhân sự hiểu trong nháy mắt, sao người có tiền lại có thể thật sự động lòng với một người công chức nhỏ được chứ? Tuy rằng bộ dạng Khương Vãn Hảo xinh đẹp vóc người đẹp, nhưng rõ ràng ông chủ chỉ chơi đùa với cô mà thôi. Hiện tại chán rồi, dĩ nhiên là muốn đuổi đi xa.

Anh ta vội vàng không ngừng đáp lời: "Phải phải, tôi phải đi xử lý ngay."

Đối với chuyện này, hiển nhiên Lưu Phân cũng nghĩ như thế. Vãn Hảo đang thu dọn tạm rời cương vị công tác, chị ta liền tiến lên nói quái gở: "Người như Đường tổng, vừa nhìn biết sẽ không động tâm với bất cứ ai, người phụ nữ thông minh một chút đều nên cách anh ta xa, chỉ có cô ngốc mới lại gần tiếp cận."

Vãn Hảo nghe xong cũng không giải thích cái gì, chỉ cúi đầu thu dọn đồ của mình.

Lưu Phân lại nói vài câu, thấy cô đều không để ý gì tới mình, liền đơn giản câm miệng. Đến lúc Vãn Hảo muốn rời đi, bỗng nhiên lại vươn tay ngăn cô lại.

Vãn Hảo đều buồn bực, bình thường mình cũng không đắc tội với chị ta, sao lúc này Lưu Phân cứ nhất quyết không tha thế? Nhưng khi Lưu Phân mở miệng nói chuyện lại làm cho cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người: "Tôi có chút giao tình với bên quản lí của Hưng Thành, hiện tại bọn họ bên kia đang cần người, đây là danh thϊếp của người ta."

Lưu Phân nói xong thì đưa thứ trong tay cho cô, mím môi nói: “Về sau ở chung với người khác, đừng cứ nuốt hết tất cả vào trong bụng, người ta sẽ cảm thấy cô yếu đuối nên sẽ bắt nạt."

Vãn Hảo nhìn người phụ nữ bình thường hay nói năng nghiêm túc này, trong lòng có một luồng nhiệt cuồn cuộn, cuối cùng lấy hết dũng khí ôm chị ta một cái: "Cám ơn."

Lưu Phân không được tự nhiên nhếch môi: "Cảm ơn cái gì, tôi chỉ đang cảm thấy bình thường mất đi một đối tượng để bắt nạt, rất đáng tiếc."

Vãn Hảo vẫn cười, tuy rằng Lưu Phân bình thường hơi hung dữ, nhưng thật ra lòng người này không xấu, có lẽ là ở vị trí kia, nhất định không thể quá thân mật với các cô.

***

"Sớm nói với cậu, lúc trước ngủ với người ta thì có phải không có chuyện gì sao." Mắt Eric nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, không nhịn được phát biểu ý kiến.

Cũng không biết Đường Khải Sâm có đang nghe anh ta nói hay không, vẫn nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng Eric cũng cảm thấy không đúng, hơi liếc mắt qua, vừa lúc thấy Khương Vãn Hảo ôm thùng giấy đi tới con phố đối diện. Anh ta bĩu môi, giọng điệu cảm thán: "Không đi đưa người sao? Hoặc là giải thích một chút, tốt xấu cậu cũng làm nhiều chuyện sau lưng cô ấy như vậy."

Giống như không làm gì cả, chỉ biết đứng ở sau lưng cô đưa mắt nhìn xa xa, tuyệt đối không phải phong cách Đường Khải Sâm nên có mới đúng.

Nhưng người đàn ông đứng đó vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối không nói một câu, Eric tự biết nhàm chán, cũng đơn giản câm miệng cái gì cũng không nói. Vừa lúc thư kí tiến vào đưa đồ, anh ta liền thuận tay nhận lấy.

"Chuyển phát nhanh? Còn cùng thành phố." Eric thấy một chút phản ứng Đường Khải Sâm cũng không có, dứt khoát cầm dao rọc giấy mở ra, ai biết nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, "Cái này, là giấy công chứng của căn hộ Mộc Thủy ở quận Đông."

Lúc này Đường Khải Sâm mới xoay người lại, Eric bị bộ dáng lúc này của anh làm cho hoảng sợ, bình thường người đàn ông này rất khí phách, hôm nay như thể đã thay đổi, sắc mặt vô cùng kém.

Eric ho khan một tiếng: "Cái đó, không phải là thất tình sao, không có gì ghê gớm." Tuy rằng nói thì như thế, nhưng người đàn ông tự cao tự đại trước mặt này, một năm nay thất tình hai lần... Ánh mắt anh ta không khỏi đồng tình nhìn đối phương.

Nhưng Đường Khải Sâm hoàn toàn không nhìn anh ta, giống như từ đầu tới cuối đều không để lời của anh ta trong lòng, chỉ bước tới gần, đoạt lấy bưu kiện trong tay anh ta.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm từng chữ trên mặt, Khương Vãn Hảo gửi thứ đó lại nguyên vẹn, ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại. Lúc này Đường Khải Sâm cũng không thể nói rõ mình đang thất vọng cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống trơn, nhìn mấy thứ này, chứng minh tất cả đều biến thành anh tự cho là đúng.

Mặc kệ anh làm cái gì, Khương Vãn Hảo đều không thấy hiếm lạ, một chút cũng không hiếm lạ!

Eric thấy anh sắc mặt càng ngày càng khó coi, quả thực xem thế là đủ rồi, anh ta còn chưa từng thấy Đường Khải Sâm luống cuống như vậy, đang muốn an ủi vài câu, bỗng nhiên người này cầm bưu kiện chuyển phát kia xông ra ngoài, bước chân vừa nhanh vừa vội.

Khương Vãn Hảo chuẩn bị đi bộ đến bến tàu điện ngầm, lúc cách lối vào vài bước, bỗng nhiên bị người dùng sức chộp lấy tay. Cô quay đầu nhìn thấy người tới, vẻ mặt không có chút biến hóa nào: "Có chuyện gì sao?"

"Khương Vãn Hảo, không muốn nhìn thấy anh, từ chức không sao. Nhưng phòng ở có thể để em cùng ——" anh nói một nửa lại dừng lại, ngữ điệu hơi chuyển, "Để hoàn cảnh sống của em tốt hơn rất nhiều, cần gì phải tự băn khoăn."

Lời này thật đúng là giống như đã từng quen biết, Vãn Hảo cũng lười nói nhiều với anh, chỉ nói: "Nếu anh muốn đưa cho tôi, tôi có quyền không nhận đúng không?"

Mi tâm Đường Khải Sâm nhíu rất chặt: "Em cần gì cố chấp?"

"Hiện tại cố chấp chính là anh." Vãn Hảo vẫn mang bộ dáng không sợ hãi kia, như là nói chuyện lại tầm thường, "Từ giờ trở đi, tôi muốn bước tiếp một lần nữa, muốn tốt cho mình muốn sống tốt một lần. Cho nên bất cứ thứ gì của đến quá khứ, đều không muốn dây dưa nữa." d.đ.l.q.đ

Đường Khải Sâm giật mình, quá khứ của cô, anh là thứ bị loại bỏ đầu tiên.

Vãn Hảo suy nghĩ, cảm thấy quả thực không còn lời nào để nói, vì thế hơi mím môii: "Hẹn gặp lại."

"Khương Vãn Hảo." Đường Khải Sâm mở miệng gọi sau lưng cô, giọng nói ảm đạm, Vãn Hảo không quay đầu, bước chân hơi chậm lại. Tiếp đó nghe anh nói, "Thật xin lỗi."

Ba chữ này vất vả lắm mới nghe được, Vãn Hảo đợi lâu lắm lâu lắm rồi, đáng tiếc đã chậm quá, với những ủy khuất cùng đau đớn đã từng trải qua, nay đã sớm chết lặng. Mặc kệ ba chữ này là vì quá khứ hay là hiện tại, đều không quan trọng nữa...

Cô quay lưng lại phất phất tay với anh, bộ dáng như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đường Khải Sâm nhìn bóng lưng cô biến mất trong đám người, tay rũ bên người dần nắm chặt thành quyền.

***

"Đột nhiên từ chức như vậy cũng thôi đi, sao lại còn muốn chuyển đi thế?" Tiểu Tào nhìn người vẫn đang thu dọn hành lí, nóng lòng hỏi.

Vãn Hảo quay đầu cười nhìn cô một cái: "Đứa ngốc, từ chức đương nhiên phải chuyển đi rồi, đây là ký túc xá của công ty. Huống chi hiện tại chị đã mua lại nhà rồi."

"Nhưng mà ——" Tiểu Tào bĩu môi, lập tức hốc mắt liền đỏ, "Em không nỡ bỏ chị."

Coi như hai người sống cùng nhau vài năm, gần như mỗi ngày đều cùng một chỗ, cảm tình tốt không cần nói. Vãn Hảo nhìn cô hơi rũ đầu, lại gần ôm bả vai cô dùng sức lắc lắc: "Đừng như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt, chị chỉ chuyển đi chỗ khác mà thôi. Nếu không em tới ở với chị, chỗ chị có rất nhiều phòng trống."

"Thôi, cách công ty xa như vậy." Tiểu Tào cũng biết chính mình quá cảm tính, lúc này ngược lại có chút ngượng ngùng.

Vãn Hảo cười không nói gì thêm, tiểu Tào nhìn sắc mặt cô, lúc này mới nhỏ giọng than thở một câu: "Chị là vì trốn Đường tổng sao?"

Từ lần trước Vãn Hảo nghe được tiểu Tào gọi điện cho Đường Khải Sâm đã biết hết, lúc này thoáng trầm ngâm sau đó liền ăn ngay nói thật: "Không phải là vì trốn anh ta, là vì chính chị thôi. Gần đây xảy ra một vài chuyện, chị muốn quên những thứ đó, bắt đầu một lần nữa."

Tiểu Tào như là hiểu, hoặc như là không hiểu, cuối cùng không nhịn được lại hỏi: "Vậy Đường tổng, thật sự không có cơ hội sao? Tuy rằng anh ta không thừa nhận, nhưng em cảm thấy anh ta đối tốt với chị..."

"Tiểu Tào." Vãn Hảo thở ra một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, "Chị cùng anh ta là không thể nào. Anh ta sẽ không yêu ai, chỉ yêu chính mình, thích một người đàn ông như vậy quá mệt mỏi, chị đã sớm sợ hãi."

Tiểu Tào chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu đạo lý sâu như vậy, cô chỉ hiểu sự kiên định trong mắt Vãn Hảo. Cho nên trên thế giới này, có lẽ thật sự không có nhiều gương vỡ lại lành như vậy. Tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, không có mấy người từng yêu rồi bị tổn thương, còn có thể hồ đồ đứng đợi ở một chỗ.

Vãn Hảo nhân lúc Bắc Bắc đi đến trường, lục tục mang vài thứ về nhà tổ, vốn chỗ đó quét dọn là có thể dọn vào ở. Tuy nói là ở trong nhà tổ, nhưng trang hoàng không tính là cũ, hơn nữa vị trí vô cùng tốt. Tiểu Tào cũng cảm thán với quá khứ của cô: "Quả thực tốt hơn kí túc xá, nhưng sau này chị định làm cái gì? Tiếp tục bán phòng ở?"

Vãn Hảo suy nghĩ, mắt lại nhìn phòng ở: "Không được, chị có tính toán khác."

"Tính toán cái gì?" Tiểu Tào vừa mới hỏi xong, chợt nghe trong sân có người gõ cửa. Sân của nhà riêng, bởi vì cạnh đường nên cửa rộng mở, hai người cùng nhau quay lại, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.