Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê

Editor: Chen

Beta: Tảo

Thân ảnh Chi Lý trong mắt cậu cũng bị nước mắt làm nhoè đi, cậu đưa tay ra sức muốn lau sạch nước mắt, muốn nhìn hắn thật rõ ràng, muốn biết vẻ mặt của hắn lúc này là gì, nhưng mà, bất luận có lau thế nào tầm mắt vẫn cứ nhạt nhoà như vậy. Nguyên lai, nguyên lai hắn từ đầu đều đã nhìn thấu hết rồi sao, ngay từ đầu, tất thảy đều đã bị hắn nằm lòng cả rồi, cũng đúng, diễn xuất dở tệ của mình làm thế nào lừa được hắn đây, cứ như vậy, chỉ có mình mình là chìm đắm trong vở kịch buồn cười này hay sao. Năm lần bảy lượt nói dối hắn, hắn tức giận như vậy, phẫn uất như vậy. Nhưng mà bản thân vẫn diễn trước mặt hắn, một lời rồi lại thêm một lời nói dối, hắn rõ ràng đã có thể để cậu bại lộ từ lâu, nhưng lại chờ tới tận giờ, chờ tới khi chính hắn cũng chịu không nổi nữa, là vì muốn đi tới tận cùng của vấn đề luôn sao, nội tâm Kha Bố loạn trong vô số cảm xúc, có vô số lời muốn nói nhưng một chữ cũng không trọn thành câu.

"Đừng có chỉ khóc không thôi." Ngón tay Chi Lý vừa lướt qua lau Kha Bố, chốc lát mặt cậu đã dính nhẹp nước lại rồi.

Hắn đang đợi Kha Bố trả lời, cậu ấy có phải hay không sẽ tiếp tục phủ nhận, có phải hay không cứ muốn kiên trì nói cậu đã quên hắn rồi, Chi Lý tâm đầy bất mãn nhưng vẫn muốn cùng Kha Bố mắt mũi tèm nhem thoả hiệp, hắn đã hết cách với cậu luôn rồi, tới nước này, dù cậu có nói thật hay muốn tiếp tục lừa tớ, tớ cũng sẽ nhận mệnh của mình thôi.

Kha Bố khóc đến mức sắp thở không xong, nằm trong vòng tay Chi Lý, người cọ cọ vào thân nhiệt mát mẻ khô ráo của hắn. Câu chữ thốt ra đều bị đứt quãng: "Tớ... Tớ tỉnh lại thấy cậu tức giận như vậy, là nhất thời không biết phải làm sao, mới buột miệng nói ra câu đó... Sau đó... Sau đó lại nghĩ rằng, nếu để bà cậu mãi mãi tin rằng tớ mất trí nhớ thật rồi, liền tạm thời.. tạm thời cho gió yên biển lặng... tớ chỉ muốn dành chút thời gian đó nghĩ cách ứng phó...chính là, chính là cuối cùng lại mất luôn kiểm soát, lớn tiếng với cậu khiến tớ mụ mị mất rồi, đầu óc nơi nào cũng rất loạn, cả người đều rất loạn, bà ấy nói đúng, tớ là phế vật, là phế vật, không có cậu ở cạnh tớ cái gì cũng làm không được, rõ ràng nghĩ rằng có thể tự mình giải quyết, rõ ràng...." Chi Lý đem Kha Bố siết chặt hơn, dùng sức làm người cậu đau muốn chết: "Cậu, có thể, đừng nói vậy nữa được không, hả." Hắn cúi đầu hôn lên tóc Kha Bố: "Tên ngốc như cậu thật dễ chọc tớ nổi điên."

"Cậu muốn giận tớ nữa sao."

"Nếu cậu lặp lại lời kia lần nữa, nói mình là phế vật, tớ sẽ giận cậu."

"Đau không." Tay Kha Bố đang đè lên miệng vết thương của Chi Lý, Chi Lý lại cầm lấy tay cậu, đặt vào nơi l*иg ngực đập từng nhịp của hắn: "Cậu đang nói nơi này sao?"

"Tớ không có cố ý muốn gạt cậu, tớ cũng không phải muốn trốn tránh, tớ thừa nhận, là tớ muốn cùng cậu quay về cuộc sống bình thường."

"Mấy lời đó tớ đã quên rồi."

"Nhưng mà tớ....." Lời của Kha Bố đã rơi vào miệng Chi Lý, động tác của hắn cũng thật ôn nhu, nhẹ hôn môi Kha Bố, rồi chậm rãi rời đi, hôn lên chóp mũi, nước mắt, khoé mắt. Ngón tay Kha Bố túm lấy Chi Lý, cả người như tan thành nước, cậu kề sát l*иg ngực Chi Lý, nhịp tuần hoàn nơi trái tim của hắn, thật khiến trái tim của cậu muốn hùng hổ loạn theo. Tay Chi Lý tuồn qua vạt áo, đầu ngón tay vuốt một lượt trên sống lưng Kha Bố chậm rãi như kiến bò, Kha Bố ngả người nằm xuống, hai chân quắp lấy eo Chi Lý.

Khi hai người chậm rãi đưa đẩy, hầu kết Kha Bố nhảy lên, chỉ là khẽ ngân một tiếng thôi, cũng khiến thanh âm trở nên khàn khàn, tay cậu nắm lấy đầu giường, giường đυ.ng phải tường tạo ra tiếng gõ gõ đều nhịp, Kha Bố không dám nhắm mắt, bởi nhắm như vậy sẽ rất giống như cậu đang mơ, gương mặt ngập tràn ý dục của Chi Lý kề sát cậu, cách nhau chỉ một khoảng ngắn ngủi thôi, ngón tay cậu muốn chạm vào mặt hân liền bị hắn bắt được, rồi mười ngón lại đan xen nhau, cậu và hắn, hạ thân Chi Lý vẫn chung thuỷ duy trì tốc độ, miệng hôn lên mu bàn tay Kha Bố.

Kha Bố bị một loạt ấm áp bao quanh, gần như sắp ngủ luôn, Chi Lý lại ghé sát xuống tai cậu thầm thì: "Giờ cậu thích ứng rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhé."

"Không phải sắp kết thúc rồi sao?" Kha Bố hiện tại một chút buồn ngủ cũng không còn.

"Lâu như vậy chưa có làm, phía dưới của tớ không đồng ý dễ dàng buông tha cậu thế được." Hắn vừa dứt lời liền bế Kha Bố lên, đặt cậu ngồi trên người mình rồi ra sức luân chuyển, Kha Bố chỉ có thể ngửa mặt ra sau rên la: "Ngô a! A, a, a!" Chỉ có như vậy mới cảm nhận rõ ràng du͙© vọиɠ của Chi Lý đang xuyên xỏ cơ thể cậu thế nào, toàn lực tấn công những nơi mẫn cảm của cậu.

"Ân ân ~ Chi Lý ~ a ân ~~ như vậy, như vậy tớ sẽ lập tức......" cơ thể không biết phấn đấu này, vừa nói xong đã liền đầu hàng, Chi Lý rõ ràng đã nảy lên ý xấu, thả chậm động ác: "Cậu sẽ lập tức thế nào cơ?"

"Đã, ân ô, đừng, để tớ nghỉ chút đi, a a, a ha, a, không cần, không cần......"

"Cậu càng nói không cần, tớ càng muốn khi dễ cậu." môi Chi Lý khẽ cắn lên vật trụ trước ngực Kha Bố, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp, du͙© vọиɠ của hắn dễ dàng khơi mào đốt nóng du͙© vọиɠ của cậu, hết thảy hết thảy đều giống bị quăng vào lửa, thiêu cháy đến không còn một mảnh.

Ở một góc tối nào đó nơi lầu một của bệnh viện, có một vị bác sĩ đang nói chuyện di động: "Mất trí nhớ chỉ là giả vờ thôi, ừm, hiểu rồi." Bác sĩ này đợi đầu bên ngắt điện, mới thong thả trả điện thoại về túi.

Đêm nặng nề, giấc ngủ cũng nặng nề, cánh tay cư nhiên lại bị coi thành chỗ dựa thoải mái, Kha Bố lòng đầy oán giận bản thân không cách nào được ngủ ngon, Kha Bố khẽ rút cánh tay đang bị đầu Chi Lý ngủ mê ngủ mệt kia chận lấy, vài giây sau, Kha Bố lại mở mắt, đem tay hắn chuyển qua, bản thân cư nhiên cũng muốn gối đầu lên tay hắn ngủ.

Ở bên này chờ đợi hai người có lẽ chỉ có mộng đẹp an bình, còn ở phía bên kia, chờ đợi nó là cái gì, chính là ở trước cửa nhà Kha Tần cùng cửa nhà Ngũ Thiến đều lần lượt xuất hiện mấy bóng đen.

Đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao còn muốn tiếp tục nữa a. Tại sao vậy chứ, tại sao cái đêm hôm nay, lại dài lê thê như vậy.