Editor: Chen.
Beta: Chen.
Thạch Thiền không chú ý tới biểu tình của Kha Bố, tiếp tục nói: "Anh từ đã nào, để em gọi Chi Lý học trưởng vào cùng ăn với chúng ta." Kha Bố không kịp ngăn cản, Thạch Thiền đã chạy ra ngoài, cô ở đó nói với Chi Lý mấy câu gì đấy, qua tấm cửa kính thật dày, Kha Bố chỉ có thể nghe mang máng, cậu không muốn nhìn về bên đó, nhưng lại chẳng cách nào dời ánh mắt đi, bờ môi thật mỏng của Chi Lý khẽ động, Thạch Thiền thất vọng trở về.
"Chi Lý học trưởng có việc mất rồi, buồn thật đó, vừa rồi đáng lẽ phải là Kha Bố học trưởng ra gọi anh ấy mới phải, anh ấy khẳng định sẽ không từ chối đâu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt mà."
"Vậy sao, tốt được bao nhiêu vậy." Kha Bố lạnh băng hỏi.
"Theo em thấy, là cực kỳ cực kỳ tốt đó."
"Thật ra, cũng không phải quá tốt đâu." Này mà gọi là quan hệ tốt sao, từ khi cậu tỉnh lại tới bây giờ, bọn họ tựa hồ mỗi lần gặp mặt cũng chỉ có khắc khẩu rồi châm chọc lẫn nhau, ai cũng cố ý không chịu cúi đầu, giống như tất thảy so với tự tôn của bản thân đều không còn quan trọng. Ánh mắt như vậy tới tột cùng là sao chứ, là sao chứ hả, Kha Bố rất muốn lao ra giữ chặt Chi Lý hảo hảo hỏi hắn, nhưng hỏi xong rồi thì sao, cậu sẽ nhận được câu trả lời thế nào, suy nghĩ này đột nhiên khiến cho Kha Bố khϊếp đảm.
Tớ có phải hay không cũng nên vờ vịt tiêu sái trước cậu một chút, cũng giống như cậu mà cười mỉm qua loa cho xong chuyện, tớ suy tính nhiều cảm xúc, chuẩn bị nhiều nét diễn để cùng cậu đối mặt, nhưng mà chỉ cần đứng trước cậu thôi, toàn bộ trước giờ đều hỏng bét, nếu tớ đang vờ cười cười lại đột nhiên oà lên khóc lóc, có thể sẽ trông rất giống kẻ điên. Cậu và tớ rốt cuộc là đang làm gì đây, tớ đang hi vọng gì ở cậu, có phải hay không hi vọng mọi chuyện sẽ giống tình tiết trong phim, xảy ra cái loại tình tiết ấm áp ấy, khi tớ bị thương rồi tỉnh lại, cậu nghe tớ nói tớ đã quên cậu mất rồi, cậu sẽ quan tâm tới vết thương của tớ, cậu sẽ vì tớ mà đau lòng thống khổ.
Tớ tột cùng là loại người gì, mới có thể khiến cậu đau lòng thống khổ?
Đầu Kha Bố lại bắt đầu đau, cậu nhìn thức ăn được bưng lên bàn, dạ dày có chút không khoẻ, tay phải cậu chống mặt bàn đứng dậy: "Tôi vẫn là không được thoải mái cho lắm, nên đi trước thôi." Bởi vì đứng dậy quá nhanh, cậu đυ.ng phải cạnh bàn rồi lảo đảo một chút, Thạch Thiền chạy nhanh tới đỡ lấy cậu: "Kha Bố học trưởng, anh thực sự không sao chứ, em thấy anh thật không xong rồi, để em đưa anh về đi." Thật lúng túng, thật khó coi, đây là cậu hay sao, một người phải sống uất ức như vậy, uất ức như vậy.
Cậu xua xua tay, một mình một người rời khỏi nhà ăn. Bầu trời bị che kín bởi tầng mây đen kịt, lại chậm chạp mãi chưa thấy mưa, bả vai Kha Bố không ngừng đập phải người qua đường, giống như tuỳ thời có thể đẩy cậu xuống đáy vực sâu, xé rách tâm can cậu như nó đã từng. Thời gian hình như trôi đi thật chậm, Chi Lý cũng đang đứng cách đó không xa, giữa giao lộ của sân ga công cộng, hình ảnh này sao mà thân thuộc như vậy, vẫn luôn ở trong ký ức của cậu, vẫn luôn ở nơi này, nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc sao, đầu óc Kha Bố hỗn độn, không thể phân biệt rõ ràng, cũng không thể giải thích rõ ràng.
Bước đến hay là bỏ đi, rõ ràng là có hai lựa chọn mà, nhưng trong mắt cậu chỉ tồn tại một lựa chọn duy nhất, tìm hắn, giữ chặt lấy hắn, đừng để hắn rời khỏi cậu, cầu xin hắn ở lại đi, mau nhận cậu đã sai rồi.
"Đừng có đi!" Suy nghĩ của chúng ta so với những việc thực tế chúng ta làm đều luôn không giống nhau, giọng điệu vừa rồi nghe thế nào cũng là mệnh lệnh bắt ép người khác, nhưng muộn mất rồi, lời đã nói ra không thể sửa lại được. Chi Lý nhìn Kha Bố, thật lâu cũng không nói chuyện, tựa như hắn cũng chẳng định nói chuyện, xe bus chậm rãi ngừng lại, người lên người xuống, không ngừng xuyên qua khoảng trống giữa cậu và hắn, thật giống đang xem phim vỡ ảnh vậy, tầm mắt tớ chốc lát có cậu, rồi chốc lát cũng chẳng còn cậu nữa.
Chi Lý chuyển hướng muốn lên xe bus, Kha Bố mặc kệ dòng người, kinh ngạc kêu lên: "Tôi nói cậu đừng đi, cậu không nghe thấy sao?!" Chi Lý dừng lại, thật may sao, hắn dừng lại, hô hấp Kha Bố chớp thời nhả chậm một giây, cậu định nói: "Chúng ta...." Chi Lý ngắt lời cậu, dùng thanh âm lạnh nhạt như vậy, vô tình như vậy: "Tôi không đi, vậy cậu đi đi." Hô hấp vừa mới chỉ nhả chậm một giây liền lập tức khiến cậu suy huyễn, nguyên lai chuyện gì xảy đến quá nhanh chóng quá nhàn hạ đều sẽ làm cho ngươi ta hít thở không thông vậy sao.
"Cậu muốn tôi đi?" Kha Bố rõ ràng nghe được, lại chỉ muốn làm bộ bản thân đã nghe lầm. Chi Lý lấy từ túi áo ra hai tấm vé vào xem, xé nát chúng, rồi ném lên người Kha Bố: "Cậu không phải quên tớ, là cậu tự nghĩ rằng mình đã quên tớ, cậu cảm thấy còn có thể cùng tớ tiếp tục hảo hảo bên nhau yêu đương sao?"
"Chi Lý! Cậu...." Kha Bố tiến thêm hai bước kéo lấy áo Chi Lý, Chi Lý thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến cậu: "Được rồi, tớ hiện tại không muốn ở bên cậu nữa." Lời này lúc hắn nói ra, có thử xét qua độ tàn nhẫn hay không, nhất định không có, thái độ cùng cách nói của hắn thực sự quá tuỳ ý quá đơn giản, chia tay cậu sao, Chi Lý cậu không chỉ xé rách tấm vé, mà còn xé rách cả làn da, trái tim, linh hồn.... Nơi nào cần đau đều đã đau cả rồi, tớ thật sự không dám động, sợ rằng bản thân động rồi sẽ phát run.
"A ~" Kha Bố cười khẽ: "May mắn sao, tôi đã quên cậu mất rồi, phải ở cùng cái người ghét tôi như vậy, may sao tôi đã quên cậu luôn rồi." Kha Bố buông bàn tay đang nắm trên áo Chi Lý, giống như đang buông tay sinh mệnh của cậu, cậu xoay người, nhất định sẽ không quay đầu lại.
Hiểu sai rồi, cậu đã hiểu sai mất rồi, nơi này đâu phải nơi bắt đầu của hai ta, là nơi kết thúc mới phải.
Kha Bố gắt gao cắn môi dưới, cắn tới môi trở nên trắng bệch cũng không chịu nhả ra. Mỗi bước mỗi bước đều thật trầm trọng, trầm tới mức nếu không cẩn thận bước đi rất có thể sẽ sảy chân té xuống địa ngục, ngay khi cậu vừa trở lại phòng bệnh, ông trời cuối cùng cũng phát uy, trút mưa rào rào, tiếng mưa cùng toàn bộ thành thị ngoài kia thật náo nhiệt, nhưng thành thị trong lòng Kha Bố đây lại thật an tĩnh.
Cậu tìm tới tớ, chọn sai thời cơ.
Tớ tìm tới cậu, bỏ lỡ thời cơ.
Rõ ràng có thể ngừng lại những đau đớn này, nhưng chúng ta lại chỉ muốn giày vò nhau như vậy.
Kha Bố nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên chẳng còn gì để nói, tìm không ra chủ đề, dài dòng trống trải, trong tâm trí cậu hiện giờ, giống như đang hệ thống một màn hình máy tính, ngón tay đang nhấp chuột chợt dừng lại, chỉ còn đèn nháy chuột lập loè, kế tiếp, kế tiếp phải viết gì nữa đây, đều kết thúc rồi, kế tiếp sẽ là ai tới lấp đầy những chỗ trống này.
Không bằng, ngay tại chỗ này kết thúc đi.
Mười năm qua đi, đoạn cảm tình này, cũng giống như mọi đoạn tình cảm khác, trở thành dĩ vãng.