Editor: Tảo
Beta: Chen
"Nếu giống như một số cảnh trong phim kinh dị, để chúng ta ở một không gian đóng kín, mấy người không nhân tính các cậu nhất định sẽ tàn sát lẫn nhau." Ngữ khí Trương Lạc mang theo phê bình.
"Khi nãy cướp hăng say nhất chính là cậu, cậu bây giờ muốn rũ sạch?"
"Có sao, tớ thế nào lại không nhớ rõ?" Trương Lạc nhún vai.
Kha Bố trong ngực ôm khoai tay chiên vừa mua dựa lưng về sau, Công Tru ngồi giường đối diện nói: "Kha Bố, đổi." Kha Bố ném túi khoai tây chiên qua, nhiều người ăn tốt nhất ở chỗ có thể thay nhau ăn. Sở Hạo Vũ trong miệng nhai thịt bò khô, đếm tiền trong ví: "Nghỉ hè rỗng túi nghỉ đông dư dả, các cậu mang theo bao nhiêu tiền?"
"Đến Nhân Quả trấn mang nhiều tiền vậy làm gì, bao ăn bao ở sao." Ứng Tu Kiệt mặt dày nói.
"Tán gái không cần tiền?" Sở Hạo Vũ vỗ vai Ứng Tu Kiệt: "Yên tâm, tớ có rất nhiều anh em, hè này nhất định giúp cậu thoát khỏi thân đồng tử*." Công Tru quan sát hai người: "Cậu giúp cậu ấy thoát khỏi thân đồng tử?"
*Đồng tử là chỉ vị thành niên, trong tiểu thuyết võ hiệp gọi người hoàn toàn không có kinh nghiệm nam nữ là "đồng tử".
"Xin đừng đem trí tưởng tượng của cậu lên người chúng tớ, Tu Kiệt tớ không chắc chắn, nhưng tớ, đến tắt thở cũng chỉ thích phụ nữ." Sở Hạo Vũ vỗ ngực. Công Tru mắt trợn trắng: "Cậu bài xích mình thích con trai? Giống Kha Bố trước đây thích con gái, sau lại cảm thấy con trai tốt hơn, cậu không thử làm sao biết, phải không, Kha Bố." Công Tru muốn kéo Kha Bố về phe mình, Kha Bố đem túi khoai chiên ném vào thùng rác: "Không sao cả, nam sinh thích nữ sinh, nữ sinh thích nữ sinh, nam sinh thích nam sinh, tình cảm phong phú một chút màu sắc mới đẹp đẽ, ép buộc nam sinh thích nữ sinh đi thích nam sinh, giống như ép buộc nam sinh thích nam sinh đi thích nữ sinh, đều mang theo chút kỳ thị đối với tình cảm của người khác, đây là ý kiến cá nhân tớ."
"Cậu nói nhíu lưỡi sao, nghe được một nửa liền muốn hôn mê."
"Vậy tớ dùng từ ngữ đơn giản nói lại lần nữa, người khác thích gì không liên quan đến tớ."
"Cắt."
Nói chuyện một lúc, mấy người đồng loạt nhìn về phía Trương Lạc không động tĩnh: "Cậu muốn kể chuyện sao, muốn kể thì nhanh chút."
"Sao các cậu biết được!"
"Giả bộ kinh ngạc cái gì, dù sao cũng là có người sai khiến cậu."
"Cậu có bất mãn sao Kha Bố, cậu chẳng lẽ đã quên lần trước trên tàu được thể nghiệm?"
"Tớ không có gì bất mãn." Kha Bố tựa hồ còn rất bài xích ý tưởng khỏa thân múa ba lê trên tàu, Trương Lạc phủi đi vụn đồ ăn vặt trên tay, lại lau lau lên quần một chút, trải qua một đống tiền hý không cần thiết, mới mở miệng: "Thấy mọi người đều ăn, tớ liền kể một câu chuyện giúp các cậu tăng cảm giác muốn ăn, chuyện tên là: Cậu là nam, tớ cũng ăn (...)
[Mặt trăng ẩn giấu phía sau chân trời, bầu trời dần trở nên sáng sửa, chuông báo thức đầu giường chấn động thét chói tai, nam sinh vươn tay từ trong chăn nhấn tắt chuông báo, cậu không dây dưa bò lên giường, xuyên qua cửa sắt vững chắc nhìn ra bên ngoài, hít một hơi thật sau, sau đó vận động làm nóng người mới bắt đầu thay quần áo, hôm nay đối với cậu mà nói là ngày rất quan trọng. Tìm trong tủ quần áo nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra được một bộ quần áo Tôn Trung Sơn mặc, chỉnh mình đến giống một vĩ nhân, quay về soi gương một chút mới hài lòng mở cửa ra.
Lúc đi qua quầy bán vé số cậu mua một tờ xổ số, hôn lên tấm vé số một cái, hy vọng lần này sẽ trúng. Phía trước cách đó không xa, hai, ba công nhân bảo vệ môi trường đang quét dọn một vũng máu phía dưới cột điện, còn có một đống máu thịt xương be bét. Đầu chỉ còn dư lại nửa khuôn mặt hướng về phía cậu, con mắt cũng tựa như thẳng tắp theo dõi cậu. Cậu sắc mặt nạng nề thở dài một hơi, bước nhanh hơn.
Đến một tòa nhà lớn cậu dừng lại, hít sâu rất nhiều lần mới dám đi vào, cậu trực tiếp tới quầy tiếp tân lầu một, lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là Mạch Đinh, tháng trước tôi có tham gia xét tuyển nghề nghiệp đã được thông qua, hôm nay tới nhận giấy chứng nhận." Mạch Đinh lấy ra giấy chứng minh của mình.
"Xin chờ một chút." Nhân viên quầy phục vụ nhận lấy giấy chứng minh, xác nhân sau đó trả lại cho Mạch Đinh: "Mời lên lầu 3 nhận."
"Cảm ơn."
Mạch Đinh vội vã lên lầu 3, điền mấy bảng biểu cuối cùng lấy được giấy chứng nhận tư cách cậu tha thiết ước mơ, vì tờ giấy chứng nhận này cậu có thể ăn không ít đau khổ, bây giờ cuối cùng cũng lấy được. Màn hình tinh thể lỏng ngoài đại sảnh đã lặp đi lặp lại mấy hạng mục công việc cần chú ý, những thứ này Mạch Đinh đã sớm thuộc làu rồi.
Thế giới này có hai loại sinh vật cấp cao, người và thi. Thi lại chia làm hai loại, cương thi hút máu người và cương thi ăn thịt người, bọn họ ngoại trừ tập tính, bộ dáng tiến hóa cũng tương tự nhân loại, hay vốn dĩ là tiến hóa giống nhau, để đối phó với thi, quốc gia đã thành lập một bộ phận chuyên huấn luyện những người chiến đấu cùng chúng, trước đây gọi nghề này là đạo sĩ. Hiện tại danh xưng này đã được quốc tế hóa, thành DS. Đặc thù lớn nhất của thi chính là chỉ có thể hoạt động vào buổi tối, cho nên khi mặt trời xuống núi, thành phố sẽ vang lên tiếng cảnh báo, chỉ cần chờ ở nhà là sẽ không sao, nhưng vẫn là có mấy người lớn mật hoặc thành viên DS hành động vào ban đêm bị gϊếŧ hại, vì vậy cảnh tượng kia lúc sáng sớm đã không còn khiến người ta kinh ngạc nữa. Thi đậu DS cũng gần như thi đậu công chức, Mạch Đinh vì vậy mà bỏ ra không ít công phu, cậu là thanh niên tốt nghiêm túc chính trực, luôn muốn dùng sức mạnh nhỏ bé của mình làm gì đó.
Mạch Đinh lấy vé xổ số trong ví ra: "Hôm nay lấy được chứng nhận DS, nói không chừng xổ số cũng sẽ trúng." Lúc này, một trận gió thổi qua, xổ số không nắm chặt trong không trung bay lượn, thổi tới trước mặt một nam sinh, ngón trở cũng ngón giữa nam sinh kẹp lấy xổ số, sau đó vo thành một cục, ném xuống đất.
"Cậu mới làm gì vậy! Vô đạo đức!" Mạch Đinh chạy tới nhặt cục giấy lên, ngẩng đầu: "Vạn nhất tấm vé này trúng số độc đắc, nếu vì cậu mà sai, tôi đổ lỗi không được, cậu cũng không đền nổi." Tại sao phải nói xong mới nhìn mặt hắn, vì sau đó mới nhận ra câu vừa rồi của mình có vấn đề, hắn có thể đền được. Chú ý: Tác giả đã dùng quá nhiều văn tự miêu tả dáng dấp của hắn, không muốn lặp lại.
Nam sinh đang muốn đi, Mạch Đinh ngăn lại: "Cậu như vậy không được, làm sai phải xin lỗi, cậu lần này gặp được tôi lòng dạ rộng lớn, nhưng lần sau khó nói, là người trẻ tuổi phẩm đức đoan chính, chúng ta phải hiểu được lễ phép cơ bản nhất."
"Làm sai xin lỗi liền xong?"
"Đương nhiên."
"Này..." Nam sinh nắm lấy vé số trong tay Mạch Đinh, xé nát, sau đó nói: "Thật xin lỗi, tôi xé nát vé số của cậu." Mạch Đinh trợn tròn con mắt: "Cậu, cậu tên gì, chờ tối nay quay xổ số nếu trúng, tôi liền, tôi liền..." Cậu thấy trong túi quần nam sinh lộ ra chứng minh thư, tay trực tiếp với vào, bởi không kiềm chế sức mạnh, đi vào quá sâu, không cẩn thận đυ.ng phải cái kia của nam sinh, cậu đỏ mặt cầm chứng minh thư rút tay về: "Cậu, cái kia của cậu sao lại mọc chỗ đó."
"Không ở nơi đó, lẽ nào mọc trên đầu cậu?"
Mạch Đinh lần nữa trừng hắn một cái, nhìn chứng minh thư: "An Tử Yến đúng không, tôi tên Mạch Đinh, từ hôm nay trở đi, không đúng, từ giờ trở đi, cậu ở trong danh sách đen của tối!"
Ôi thần thánh thiên địa ơi An Tử Yến Yến Yến ;;v;; Nam thần lòng tui ;;v;;