Editor: Tảo
Beta: Tảo
"Cười cái gì." Chi Lý liếc nhìn Kha Bố, Kha Bố mím chặt miệng lắc đầu. Nữ sinh không rời đi, ngược lại lo lắng hỏi Chi Lý: "Chi lý học trưởng, tại sao tâm tình anh không tốt, xảy ra chuyện gì sao?" Chi Lý vừa muốn vươn tay bị Kha Bố dùng sức đè lại, từ nhỏ đến lớn, phụ nữ bên cạnh Chi Lý, hình dung thế nào mới phải đây, đại khái đều là đánh không chết, gϊếŧ không xong, toàn bộ đều là sinh vật ngoài hành tinh. Vì vậy trong phạm vi hiểu biết của Chi Lý, tất cả nữ sinh đều như vậy, tuy nói trước đây Chi Lý chưa từng đánh nữ sinh bình thường, nhưng hắn đánh nữ sinh nhất định sẽ không nhẹ hơn nam sinh.
Kha Bố vẫy vẫy tay với nữ sinh kia: "Cậu vừa rồi chạy nhanh như vậy là đang vội đi đâu nhỉ."
"A, anh không nói em còn quên, hôm nay thật xin lỗi, lần sau em sẽ hảo hảo bồi tội, học trưởng hẹn gặp lại, Chi Lý học trưởng cũng hẹn gặp lại, em nghĩ nếu nói cho bạn học hôm nay được nói chuyện với anh, nó nhất nhất định sẽ hâm mộ chết em." Nữ sinh nói xong lại vội vã chạy đi. Cô đi rồi, Kha Bố khuôn mặt cười nham nhở xoay người, sau khi nhìn vẻ mặt Chi Lý, lập tức thay bằng bộ mặt nghiêm túc.
"Cậu sợ tớ làm đau cô ta?"
"Tớ sợ cậu lấy mạng người ta!" Kha Bố nói tới rất trịnh trọng: "Tớ lần nữa giải thích cho cậu, loại như Lam Ngân, Đóa Lạp, Ấu Ngôn chỉ chiếm số ít, bọn họ là dị hình, dị chủng, người nhân bản. Nữ sinh bình thường không chịu nổi sức mạnh của cậu. Không phải tớ dông dài, này liên quan đến quãng đời còn lại của chúng ta, nếu cậu bị tống vào tù, tớ phải làm sao bây giờ, tớ cũng chỉ còn cách phạm pháp để vào tù cùng cậu."
"Cậu nói mấy thứ vô dụng này làm gì, vừa rồi cậu chơi thật vui vẻ?"
"Vu oan, nhìn tớ có chỗ nào vui vẻ."
"Gặp được loại hình nữ sinh cậu thích rồi?" Chi Lý liên tục tra hỏi vấn đề mà hắn tuyệt đối không muốn cùng Kha Bố thảo luận, nội tâm Kha Bố hiện tại rất xoắn xuýt, bộ dạng Chi Lý ghen khiến tâm cậu ngứa ngáy, cậu muốn làm mấy chuyện xấu, cố ý giả làm bộ dáng tự hỏi: "Nói vậy, thật giống."
Chi Lý khẽ cắn răng: "Giống cái gì?"
Hỏng bét, không thể tiếp tục đùa giỡn nữa, chọc giận hắn thật thì không phải xin lỗi là có thể giải quyết.
"Giống như không nhớ rõ cô ta."
"Cậu nói, hiện tại tớ buồn bực là vì nguyên nhân gì?" Lại một câu hỏi, Kha Bố hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng thăm dò: "Ghen?"
"Hóa ra là ghen." Chi Lý không phủ nhận, rất dễ dàng mà tiếp nhận, hỏi lại: "Là ai khiến tớ ghen?"
"Là tớ?"
"Cậu nói nên xử lý thế nào?"
"Đừng hỏi tớ nữa, thắc mắc của học sinh nên hỏi giáo viên."
Chi Lý tiến lên phía trước một bước, Kha Bố lùi về phía sau một bước. "Như vậy không công bằng, cậu nghĩ xem mới khi nãy có bao nhiêu người tỏ tình cậu, gửi thư tình cho cậu, tớ bất quá chỉ là cùng người lạ nói mấy câu, tuy rằng rất giống mở đầu truyện tranh thiếu nữ nhưng cũng không phải tớ cố tình tạo ra loại bầu không khí này." Chi Lý lại tiến lên phía trước một bước: "Tớ muốn ghen thế nào là chuyện của tớ, còn phải cùng cậu nói công bằng?" Kha Bố lần thứ hai lùi về sau: "Tớ chưa từng gặp qua người nào chơi xấu như cậu!" Lưng cậu đυ.ng vào một người, quay đầu lại thấy Tô Ấu Ngôn.
"Ấu Ngôn, cậu ở đây từ khi nào?"
"Thật ngại quá, tớ đây là loại nữ sinh không bình thường chặn đường lui của cậu, ai bảo tớ là dị hình, dị chủng, người nhân bản."
"Toàn, toàn bộ đều nghe được sao, tớ là đang khen cậu." Tô Ấu Ngôn gấp lại sách trong tay: "Chúng ta nói chuyện." Lời này Kha Bố quá quen thuộc, cậu đã nghe qua Tô Ấu Ngôn nói với Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt vô số lần, bọn họ nói xong tình trạng cơ thể cũng không quá tốt. Kha Bố biết rất rõ mình có thể đánh được ai, không thể đánh được ai, dưới tình thế cấp bách hướng về Chi Lý cầu cứu: "Chi Lý, cứu tớ."
"Cái gì?"
"Cậu vô tâm vô phế!"
"Tớ bởi vì đang ghen nên bực bội, không có tâm tình làm những chuyện khác." Chi Lý xem như chuyện đương nhiên nói xong, xem như chuyện đương nhiên xoay người, Kha Bố giữ chặt áo Chi Lý: "Lần sau, lần sau mặc kệ ai đυ.ng vào tớ, tớ cũng không để ý tới." Chi Lý liếc nhìn Tô Ấu Ngôn một cái, Tô Ấu Ngôn bắt lấy bả vai Kha Bố: "Không được, tớ không muốn cho qua như vậy." Chi Lý đối với Tô Ấu Ngôn mà nói chỉ là đưa cô từ một người bình lặng, không một tiếng động, cô độc trong thế giới cứu ra ngoài, Tô Ấu Ngôn yên lặng bên người Chi Lý, hắn là người rất quan trọng trong thế giới cô bảo vệ, tình cảm của cô khác tình cảm của Kha Bố, Kha Bố là yêu, mà cô là gì đây, dùng không khí để hình dung là chuẩn nhất, cô không yêu không khí, nhưng không khí lại là thứ giúp cô sống sót. Có điều, đây không có nghĩa là Chi Lý nói gì cô sẽ nghe nấy.
Chi Lý kéo Kha Bố đến cạnh mình: "Tớ nói rồi, cái tên này để tớ tự mình dạy dỗ.""
"Vậy tên này sẽ bị chiều hư."
"Cái gì tên này tên kia, tớ có tên. Ấu Ngôn, đừng để tâm chuyện nhỏ mà, cậu coi như không nghe thấy đi." Kha Bố cũng không áy náy.
"Nhưng tớ nghe được."
"Chi Lý quàng tay lên vai Kha Bố: "Vậy thì thật phiền." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tớ cho cậu số điện thoại của ba tớ thì sao."
"Như vậy cậu liền đem ba đi bán sao?!"
Chi Lý hình như chọt đúng chỗ nhột của Tô Ấu Ngôn, cô không nói lời nào mà tiến đến, Chi Lý dùng tay chặn lại: "Chỉ tới trình độ này không giống cậu." Kha Bố ôm tay: "Đều tại cậu, ai bảo tự dưng nhắc đến ba cậu." Cậu nói xong cũng bị Tô Ấu Ngôn bắt được cổ áo, kéo qua, Kha Bố quay đầu trách cứ Chi Lý: "Cậu bảo vệ tớ kiểu gì thế!" Trong đầu cậu tính toán, mình và Tô Ấu Ngôn đánh nhau, đại khái dùng toàn lực cũng chỉ duy trì được mười phút, nhất định sẽ mệt chết, cậu không muốn làm việc chân tay. Tô Ấu Ngôn đầu gối nâng lên hướng về phía bụng Kha Bố, Kha Bố dùng hai tay chặn lại: "Ấu Ngôn, có chuyện gì từ từ nói, vạch trần tình cảm của cậu chính là Chi Lý a."
"Cậu càng dễ đối phó hơn."
"Này, Chi Lý, cậu mau nói một câu."
Chi Lý khởi động tay phải: "Vừa vặn, tớ hình như lâu rồi chưa chơi, Ấu Ngôn, cậu làm đối tượng làm nóng người rất thích hợp." Quả nhiên thời tiết quỷ quái biến ấm là có nguyên nhân, Chi Lý dần sống lại*, Kha Bố muốn kéo dài khoảng thời gian này, cậu nhìn bốn phía không người, một phát vồ tới, ôm lấy Chi Lý: "Chơi cái gì mà chơi, giữ thể lực lại, tớ, chúng ta lên giường chơi không phải càng tốt hơn sao."
*sống ở đây là tràn đầy sức sống á.
"Thể lực trên giường là việc khác."
"Có thể Ấu Ngôn không muốn chơi, đúng không." Cậu chuyển sang nói với Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn cân nhắc một lúc, không chỉ tốn thời gian, phí thể lực, còn có thể bị thương, cuối cùng cô từ trong túi lần nữa lấy ra cuốn sách: "Không có chuyện gì." Cô lướt qua hai người, Chi Lý cúi đầu nhìn chằm chằm Kha Bố trong ngực mình: "Vậy cậu muốn?" Kha Bố mãnh liệt lắc đầu: "Tớ càng không muốn!"
"Nhưng tớ vẫn còn buồn bực."
"Cậu còn muốn ghen bao lâu."
"Rất lâu. Vì vậy, nhớ kĩ, lần sau chỉ dựa vào ôm tớ là vô dụng."
Kha Bố nhảy lên người Chi Lý, hai chân bám chặt eo hắn: "Vậy, lần này hữu dụng?"