Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được

Editor: Chen

Beta: Tảo

Các đồng chí trung thu vui vẻ 0v0 Tặng một lố luông nhe òvó

Trời càng lúc càng sáng, Kha Bố mặc áo khoác mỏng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, rõ ràng còn chưa đến mùa hè a, vậy mà thời tiết đã không còn giữ làn nhiệt ấm áp của mùa xuân nữa, cậu lầu bà lầu bầu: "Thôi tèo luôn rồi, trời bắt đầu trở nóng rồi!" Tính cách Chi Lý đều phụ thuộc vào thời tiết trở nóng hay trở lạnh, Kha Bố thật muốn đem chặt phăng đi mùa hè.

Hôm nay cậu đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày, giấc ngủ của con người, càng muốn khống chế nó thì càng không thể khống chế, lúc muốn ngủ thì làm thế nào cũng không thể ngủ, lúc muốn bản thân thật tỉnh táo lại làm thế nào cũng không tỉnh được, giấc ngủ quả nhiên là muốn phản nghịch với loài người. Kha Bố lười biếng duỗi eo, nghĩ thầm, dù sao dậy sớm cũng không có việc gì làm, chi bằng đi quấy rối Chi Lý chút đi, suy nghĩ này của Kha Bố vừa nảy ra chỉ trong hai phút sau đã khiến cậu vô cùng hối hận.

Vừa mới mở cửa ra, Chi Lý đã đứng ngay trước cậu, doạ Kha Bố một trận dựng đứng người: "Cậu tại sao dậy sớm như vậy."

"Cậu ra vừa đúng lúc."

"Có việc gì tìm tớ sao?"

"Đột nhiên muốn làm cậu." Chi Lý đem Kha Bố kéo trở về phòng ngủ, đóng cửa, cởi phăng hết quần áo ra, dùng ngón tay dính dịch thể trơn trơn tiến vào phía sau cậu, một loạt động tác này đều được hắn thuần thục thực hiện quá nhanh, nhanh đến mức Kha Bố còn không dám tin tưởng, cả thân thể đều bị đè lên cửa: "Ưʍ... Buông tớ ra... Mau tôn trọng ý kiến phía dưới của tớ." Ngực Chi Lý dán chặt lên lưng Kha Bố, cảm nhận mọi hơi ấm truyền qua lớp vải, hắn chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng đem Kha Bố ấn chặt lên cửa, ghé bên tai cậu, truyền tới âm thanh suy nhuyễn nhẹ bẫng: "Không muốn sao?"

"Ưʍ.. Phía trước... Đừng lộng a... Tớ... Ưm ưm ưm tớ chính là rất rất không muốn."

Đầu gối Chi Lý đè chặn hai bên muốn tiến vào mật động nằm giữa hai chân Kha Bố, du͙© vọиɠ của hắn so với cơ thể còn nóng hơn rất nhiều, đều đang dính chặt vào Kha Bố, Kha Bố thực sự có thể nhận ra cậu sắp không chống cự nổi nữa rồi: "Tớ nói nha, tớ sẽ cường bạo cậu."

"Kha Bố." Hắn khẽ cắn cắn vành tai rồi buông ra: "Tớ hiện tại rất muốn nhìn thấy gương mặt phóng túng của cậu, rất muốn nghe tiếng cậu rêи ɾỉ, rất muốn hết thảy hết thảy trên người cậu lập tức thuộc về tớ, tớ thấy a, hết thảy hết thảy trên người cậu đều quá đáng yêu, đáng yêu tới mức tớ muốn bốc hoả." Kha Bố nắm chặt tay: "Tuỳ ý cậu... a a...." Tốc độ tiến vào cũng thật nhanh khiến Kha Bố không thể ứng phó, mới sáng ra đã ở trong phòng làm ra loại chuyện này, còn có dùng tư thế đáng xấu hổ này nữa, Kha Bố tự thấy bản thân quá hổ thẹn, cậu muốn chui xuống lỗ luôn.

"Cậu có phải hay không lại học.... mấy lời kịch vớ vẩn loạn lạc đó, thay đổi phương thức gạt tớ lên giường..." Dưới loại tình huống này, muốn cậu hoàn chỉnh nói ra một câu cũng thật khó a.

"Cậu chuyên tâm cho tớ."

"Gạt được tớ xong liền trở về bản chất cũ?!"

Bàn tay Chi Lý nắm lấy eo Kha Bố, một bàn tay khác đè ở vai cậu, cú va chạm này thực sự quá sâu, miệng Kha Bố bấy giờ ngoài rêи ɾỉ không thể nói thêm lời nào khác, trước mắt cậu chỉ có cánh cửa này thôi, đồ cánh cửa đơn điệu chết tiệt này, hơn mười phút sau, cho đến khi Kha Bố thành công bắn ra một lần, cậu mới có thể hữu khí vô lực mà nói: "Tớ không thích tư thế này."

"Không thoải mái?"

"Tớ thoải mái và tớ thích là hai chuyện khác nhau." Giải thích kỳ quái này của cậu không biết Chi Lý nghe có hiểu không a. Sau đó cậu liền bị hắn bất ngờ nâng lên, Chi Lý ôm lấy cậu, đem tay chống trên cửa, lại lần nữa tiến vào, hai tay hắn đều nâng hết cả người Kha Bố. Rốt cuộc cũng không phải nhìn cánh cửa đơn điệu kia nữa, Kha Bố ôm Chi Lý, hôn sạch từ môi đến bất cứ nơi nào cậu có thể hôn.

"Tư thế này cậu rất vừa lòng, đúng không?" Giọng hắn bị tìиɧ ɖu͙© chi phối mà trở nên khàn đặc, hoà tan vào tai Kha Bố, cơ thể hắn đưa đẩy cùng lời do hắn phát ra, tất cả đều khiến tâm trí cậu quay cuồng, yêu thích đến mức thành nghiện, một loại nghiện giống như khi nghiện ma tuý. Sẽ cứ vậy, nghiện đến điên cuồng, sẽ điên luôn mất thôi.

"Ưm a... Ưʍ... Ưʍ... Tớ.... Tớ....."

Tiếng va đập trên cửa rất mạnh khiến người ngang qua không nhịn nổi tò mò muốn ghé mắt vào.

Kha Bố cắn răng mặc lại quần áo, làm xong rồi tên hỗn đản kia lập tức thả cậu ngã bịch xuống đất, rồi chính hắn leo lên giường ngủ ngon lành! Còn nghĩ sâu xa cho hắn, thật là, Kha Bố liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, buổi sáng chỉ có hai tiết, phải một tiếng nữa mới bắt đầu giờ học, phải làm gì để gϊếŧ thời gian được đây. Điện thoại Chi Lý đột nhiên vang lên, Chi Lý bất luận phản ứng gì cũng không có, Kha Bố tiến đến cầm điện thoại lên, sau khi nhìn tên người gọi thì liền nhấc máy, thanh âm bên kia vọt tới khiến cậu muốn nổi da gà.

"Tiểu bảo bối a, nhất định mong tỷ tỷ sẽ gọi cho em đúng không, rất muốn đúng không, tỷ tỷ cũng rất yêu em, nói yêu tỷ tỷ đi nào, bây giờ lập tức nói yêu tỷ tỷ nha, không nói tỷ tỷ sẽ tra tấn chết em, nói yêu tỷ tỷ đi nào, mau nói."

Có thể khiến người đó dùng giọng điệu đó gọi tới, trên đời này còn ai khác ngoài mẹ Chi Lý, Kha Bố nắm mũi: "Em yêu tỷ tỷ a."

"Cậu sớm thế này đã dậy, sao lại nghe điện thoại của Chi Lý." Giọng nói bên kia đã muốn đóng băng tới nơi, khôi phục trở lại như bình thường rồi.

"Chi Lý đang ngủ, cháu chỉ là sợ cô chờ lâu thôi."

"Xía." Kha Bố tưởng tượng ra hình ảnh Lam Ngân nghiến răng phát ra âm thanh ghét bỏ đầy phản cảm, cậu biết Lam Ngân lại sắp gác máy rồi, liền nhanh chóng gọi to: "Chờ đã, cháu có chuyện muốn hỏi."

"Chuyện gì." Hương vị ghét bỏ ngày cành dày dặc. Kha Bố trộm nhìn mắt Chi Lý, cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ, cậu không muốn Chi Lý nghe thấy, phải tìm một chỗ thật xa mới yên tâm tiếp tục nói chuyện. "A, chuyện là như thế này, uây uây? Tắt điện thoại luôn rồi?!" Kha Bố lại nhấn gọi lần nữa.

"Đây là chuyện cần nói nghiêm túc."

"Vậy nói đi."

"Là về bà nội của Chi Lý, cháu biết Chi Lý rất ít khi nói về chuyện của người trong nhà, nhưng vị này, ngay cả cô và Đoá Lạp cũng chưa từng nhắc qua nên cảm thấy có chút kỳ quái." Chi Lý hắn không phải ít khi nói tới chuyện của người trong nhà, mà là chưa bao giờ nói tới, nếu ngày nào đó nhắc tới chuyện này, hắn mới nói ra. Lúc trước chưa biết Lam Ngân và Chi Tả Tư, hắn cũng chưa từng nhắc đến hai người này. Chi Tiểu Tầm và Chi Tiểu Khả lúc trước cũng là đột nhiên đến trường học, Kha Bố thiếu chút nữa cho rằng thật sự là con của Chi Lý.

Điện thoại đầu kia không nói chuyện, sau đó Kha Bố nghe được âm thanh bật lửa, cậu kiên nhẫn chờ, Lam Ngân phun ra khói thuốc: "Nó nói đến bà nội nó?"

"Cháu nghĩ hắn là vô tình nói ra."

"Nói cái gì?"

"Cũng chưa nói cái gì, chỉ nói bà nội còn độc thân, muốn giới thiệu cho Ấu Ngôn."

"Ấu Ngôn sao," Lam Ngân một giây ngắn sau ngủi tiếng cười: "Người con bé đó thích là Chi Tả Tư đi." Kha Bố nhưng không nghĩ lệch đề tài sang chuyện này, càng chưa từng nghĩ Lam Ngân phát hiện tình cảm của Tô Ấu Ngôn, cậu vừa định thay Tô Ấu Ngôn giải thích, Lam Ngân liền đánh gãy lời cậu: "Kết quả, Chi Lý vẫn là không chịu chấp nhận sao." Đề tài cô nhảy tới nhảy lui, Kha Bố cũng không biết phải đáp như thế nào.

"Có ý gì? Hắn không chịu chấp nhận cái gì?"

"Chấp nhận chuyện bà nội nó sớm đã chết." Lam Ngân ngữ khí nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện thời tiết hàng ngày vậy: "Bà nội Chi Lý đã mất từ khi thằng bé còn rất nhỏ, thật đáng thương a, dù sao đầu óc bà ta cũng chẳng được bình thường, hàng ngày đều chạy ra ngoài đường tìm rác ăn, cuối cùng là bị xe tông chết."

"Chuyện này..." Phải nói tiếp gì đây, phải phản ứng thế nào được, Kha Bố cũng không biết nữa.

"Thằng bé khi đó còn nhỏ không thể hiểu cái chết, vốn nghĩ rằng nó lớn lên rồi sẽ thông suốt thôi, kết quả vẫn luôn tự nghĩ bà nội mình còn sống."

Đau đớn không báo trước này, đột nhiên đổ dồn hết lên người Kha Bố rồi.

"Cậu cứ làm như không biết gì đi."

"Khoan đã, còn việc của Ấu Ngôn, cô đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì đây, nếu con bé thực sự thích thì cứ tới tranh, ta đều tiếp nhận, bằng không cứ thế này sẽ rất chán."

"Cô làm ơn đừng dùng người khác làm chuyện gϊếŧ thời gian cho mình!"

Đầu bên kia đã ngắt liên lạc, ánh mắt thẳng tắp của Kha Bố hướng về nơi Chi Lý đang ngủ.

Chi Lý không thể tiếp nhận sự thật này sao, vậy cậu cũng không thể.

Chẳng phải đó là chuyện sẽ khiến cậu ấy đau sao, nếu bản thân tớ khiến cậu chịu tổn thương, cậu sẽ lập tức đá bay tớ đi mà.