Edit: Loveyoumore3112
Năm mới đến, toàn bộ Lạc Thành đều bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, Hàn Mai trắng tinh đua nhau nở, tuyết trắng xóa, cây mai đưa hương; trong lúc tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho năm mới, lại có một nơi trái ngược, yên tĩnh như vậy!
Một thân áo trắng đứng khuất sau hoa mai, thân thể cao gầy cân xứng giữa biển hoa mênh mang có chút mỏng manh, tay trái để sau người, tay phải hơi nâng lên bẻ một cành hoa mai, mái tóc buông xuống như tranh thủy mặc, đẹp đến nỗi khiến những bông tuyết rơi xuống cũng không nhịn được muốn gần gũi; nàng khẽ quay đầu, lộ ra gương mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn trong suốt, mày liễu xanh rì, mắt như làn thu thủy ẩn tình, cánh mũi mỏng, khóe môi khẽ gợi lên một đường cong lười biếng, rõ ràng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, lại có vẻ vô tình; khí chất trên người nàng trong biếng nhác còn có lạnh lùng, trong lạnh lùng lại lộ chút vô tình, nàng đứng ở nơi đó, giống như một đóa Bạch Liên Hoa tự mình nở rộ, đẹp mà không yếu mềm, hương thơm thoang thoảng hợp lòng người, ngay cả toàn bộ vườn mai cũng không sánh được với nàng.
Vân Nương đi tới liền thấy một hình ảnh như vậy, đẹp đến nỗi khiến nàng không nỡ đến quấy rầy, mãi đến khi người trong tranh kia như cảm nhận được quay đầu, sau đó ý cười nơi khóe môi sâu thêm một chút, "Có việc sao?"
Cả người Vân Nương mặc y phục màu xanh, xem như có chút nhỏ xinh, có điều chớ xem thường sức bật của nàng, sẽ không kém bất kỳ ai; cười dịu dàng, chậm rãi đi tới cầm áo lông cáo bạch sắc choàng nơi đầu vai Mộ Hoàng Tịch, nhẹ nhàng dặn: "Em biết người không sợ mùa đông lạnh, nhưng trời lạnh như thế này, vẫn đừng nên đứng quá lâu ở bên ngoài, không tốt cho thân thể!"
Mộ Hoàng Tịch hưởng thụ tư vị được người khác quan tâm, giơ tay cầm tay Vân Nương: "Ta biết, em cũng đừng để mình bị lạnh!"
"Ừm! Các Hộ pháp đều đang chờ ở tiền sảnh, bây giờ tiểu thư có qua đó không?"
Vân Nương dựa vào năng lực của chính mình, hiện giờ đã là Đại đường chủ của Ám lâu, đứng sau Hộ pháp, chỉ là nàng cũng không đi nhậm chức ở Ám lâu ở nơi khác, mà vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc Mộ Hoàng Tịch, mà Mộ Hoàng Tịch đã quen với sự chăm sóc của nàng, hiển nhiên sẽ không để nàng rời đi.
"Đi thôi!"
Tay áo tung bay, hương thơm hoa sen thoáng phiêu tán trong không trung, thế nhưng lại khiến người khác say mê hơn cả hương mai kia!
Đi ra khỏi biển hoa mai, lại thấy một bóng dáng màu đen nho nhỏ đang quỳ gối nơi cửa, giữa nơi rộng lớn này thân thể kia trông có chút đơn bạc mỏng manh, không cần hỏi cũng biết hắn đã lạnh cóng rồi, nhưng lại cố chấp chịu đựng quỳ trên mặt đất; Mộ Hoàng Tịch dừng lại cách người kia hai bước, vốn nàng có thể cứ như vậy mà rời đi, kết quả vẫn dừng lại, khom lưng nâng hắn đứng dậy: "Hôm nay không huấn luyện sao?"
Mộ Diệc Thần thuận thế đứng lên, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ cung kính: "Bẩm Tôn chủ, hôm nay thuộc hạ đến cùng Hồng Đường chủ!"
"Ta có từng nói ngươi là người của Ám lâu sao?"
Mộ Hoàng Tịch chỉ là nhìn ra sự kiên trì của hắn, không nhịn được muốn giúp hắn một chút mà thôi, thật sự nàng không muốn để hắn thâm nhập trong Ám Lâu, bởi vì dù sao hắn cũng là người Mộ gia, dù trước sau có chút mâu thuẫn, nhưng đây là tâm tình của Mộ Hoàng Tịch. Mộ Diệc Thần không biết Mộ Hoàng Tịch đang nghĩ gì, nghe Mộ Hoàng Tịch nói xong, chỉ cho là mình bị Mộ Hoàng Tịch chán ghét, lập tức quỳ gối xuống đống tuyết, trên mặt đất nơi hắn quỳ xuống lập tức phát ra tiếng động.
"Tôn chủ, ta đã là người của Ám lâu, xin Tôn chủ đừng đuổi ta đi!"
Haiz! Đáy lòng Mộ Hoàng Tịch thở dài, nâng hắn đứng dậy: "Ta đáng sợ như vậy sao? Đáng sợ đến nỗi ngươi không dám gọi ta một tiếng "tỷ tỷ"?"
Mộ Diệc Thần ngẩng đầu kinh ngạc, khuôn mặt nho nhỏ vẫn còn nét non nớt như cũ, nhưng lại chín chắn hơn nửa năm trước rất nhiều, mà ánh mắt kia cũng càng thêm ổn định trầm tĩnh, cả người giống như một thanh kiếm đang được mài dũa, chỉ chờ một ngày kia sẽ thể hiện ra sự sắc bén chỉ thuộc về một mình hắn! Hắn có chút thụ sủng nhược kinh* nhìn Mộ Hoàng Tịch, phải biết rằng từ khi vào Ám lâu, mỗi ngày hắn đều khắc khổ luyện võ, vốn đã có chút kính sợ với vị tỷ tỷ Mộ Hoàng Tịch này, khi hắn biết nàng là Tôn chủ nơi này, liền cảm thấy nàng càng xa vời không thể chạm tới, nhưng mà...
(*Thụ sủng nhược kinh: vì được sủng ái ngoài ý liệu nên cảm thấy kinh hỷ và bất an.)
"Tỷ tỷ!" Hai từ líu ríu bật ra, lại phát hiện bản thân không có chút bài xích nào, trái lại kích động vô cùng.
Mộ Hoàng Tịch lại không ngờ cảm thấy hai từ này thật êm tai, thấy Mộ Diệc Thần cũng có chút vui vẻ, nói cho cùng, trong lòng nàng vẫn còn khát vọng tình thân, cao xứ bất thắng hàn*, không biết có bao nhiêu người có thể chịu đựng được loại cô đơn lạnh lẽo này, nàng không thể, ít nhất nàng không muốn sau này mình không còn một thứ gì; dù quan hệ giữa nàng và Mộ Diệc Thần không hề thân thiết, nhưng sự kiên cường của hắn khiến nàng yêu thích hắn nhiều hơn, cùng cảnh ngộ cũng khiến nàng đau lòng hơn, bỏ qua huyết mạch Mộ gia, nàng cũng bằng lòng làm tỷ tỷ của hắn, không có quan hệ huyết mạch, chỉ là muốn như vậy mà thôi!
(*Cao xứ bất thắng hàn: Nghĩa đen là ở trên vị trí cao
không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…)
"Đêm nay ngươi tới chỗ ta đi, ta có nhiệm vụ cho ngươi!"
"Vâng!" Dù vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng đối với Mộ Diệc Thần mà nói như vậy cũng đã đủ rồi, bởi vì hắn cảm nhận được thân tình Mộ Hoàng Tịch dành cho hắn, trái tim đã tê liệt lại có một chút độ ấm, khiến lòng trung thành của hắn càng thêm kiên định.
Vân Nương âm thầm nhìn cảnh này, ý cười trên mặt càng sâu, tiểu thư của nàng nha! Lạnh lùng nhưng không tuyệt tình, cho dù tiểu thư tàn nhẫn với mọi người khắp thiên hạ, nhưng lại che chở bảo vệ người bên cạnh mình vô cùng, cuối cùng thì trong lòng tiểu thư vẫn còn lưu lại một phần ấm áp, mà chính là phần ấm áp không dễ đến này, mới khiến cho nàng càng thêm quý trọng tiểu thư, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã cảm thấy may mắn vì mình gϊếŧ tên ăn chơi trác táng kia, may mắn gặp được tiểu thư vào lúc đó!
Hai người đi càng lúc càng xa, sau người lưu lại một loạt dấu chân nhàn nhạt trên đường, tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát sau đã xóa hết toàn bộ dấu chân kia!
Nơi này là sản nghiệp của Ám lâu ở Lạc Thành, viện tử không lớn, nhưng lại tương đối bí mật, phòng khách tạm thời là phòng hội nghị, lúc Mộ Hoàng Tịch đến Hắc đã dẫn những người liên quan chờ đợi bên trong; bốn Hộ pháp, một Đại Hộ pháp, 12 Đường chủ, tổng cộng 17 người.
"Tham kiến Tôn chủ!"
"Đứng lên đi!"
Không phải tất cả Đường chủ Ám lâu đều là sát thủ lạnh lùng, có một nửa trong số đó là những lão nhân từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, bọn họ là trí giả của Ám lâu, quản lý bộ phận phi vũ lực của Ám lâu, tương đương với phân chia văn thần võ tướng trên triều đình; mà Đường chủ sát thủ tương đối trẻ tuổi, nhỏ nhất mới vừa hai mươi, lớn nhất cũng mới bốn mươi tuổi.
Mộ Hoàng Tịch nhìn thoáng qua Hắc, lúc này mới nói: "Các vị đều đã biết, lão tôn chủ đã qua đời, Tả Hộ pháp chịu trách nhiệm đưa di thể lão tôn chủ về khu mộ Tôn chủ, hai người Thanh, Hồng phụ trách an toàn, nhất định phải đưa di thể của lão tôn chủ đi an toàn!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Mộ Hoàng Tịch phất tay để hai người đứng dậy, tiếp lời: "Bản tôn vẫn còn có một việc nữa, đó chính là thanh trừ Diêm La môn, Đường chủ của Tử đường và Chấp pháp đường phối hợp với Đông hộ pháp, ra sức tru sát Diêm La môn!"
"Vâng!"
Dặn dò xong hai việc này, Mộ Hoàng Tịch thở một hơi: "Hôm nay Hữu Hộ pháp bắt đầu phụ trách theo dõi toàn bộ Mộ phủ, thuận tiện điều tra chuyện tình của Mộ phủ, từ ba mươi năm trước đến nay, điều tra tỉ mỷ, không được để sót bất kỳ manh mối nào!"
"Tôn chủ!" Hắc bước ra: "Tôn chủ có nhớ rõ người đã đáp ứng điều gì với thuộc hạ không, Mộ Trình là Thừa tướng, quy củ của Ám lâu không thể bỏ đi, dù giữa người và hắn có thiên đại cừu hận, cũng không thể tùy tiện chém gϊếŧ!"
Hắn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mà đáp lại hắn là một chưởng không chút do dự của Mộ Hoàng Tịch, Hắc không chịu nổi bay ra ngoài, thân thể va vào trên một cây cột mới dừng lại, sau khi rơi xuống phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương, mà mấy Đường chủ muốn tiến lên khuyên giải đều bị chiêu thức này của Mộ Hoàng Tịch chặn lại, lời muốn nói ra nghẹn trong cổ họng, cuối cùng đành nuốt lại vào bụng; đó là Hộ pháp mạnh mẽ võ công cao nhất Ám lâu đó! Hắn cũng không chịu nổi một chưởng, nếu là bọn hắn không chết cũng tàn phế!
Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch như hàn băng, nhàn nhạt liếc Hắc một cái, giọng nói lạnh giá phân phó: "Kể từ hôm nay, Hắc bị giáng xuống làm Chấp sự Hình đường!"
Đường đường là Hộ pháp bậc nhất lại bị giáng xuống bốn cấp, thiếu chút nữa Hắc đã tức giận đến hôn mê, không cam lòng nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Tôn chủ, thuộc hạ không hề sai!"
Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch như tên bắn: "Ngươi không sai, nhưng ngươi đã quên, ta mới là Tôn chủ của Ám lâu này, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, Ám lâu liền do ta định đoạt, những quy củ này có thể định ra, như vậy cũng có thể sửa đổi! Mà ngươi thân là thuộc hạ chỉ có phục tùng, chứ không phải quản lý ta!"
Ngữ khí Mộ Hoàng Tịch không hề nặng nề, lời nói ra cũng chậm rãi, nhưng chỉ bằng giọng nói giống như bình thường như vậy, nói ra lại khiến mọi người hết hồn; mà nàng hờ hững nhìn mọi người, giữa trán là khí phách hồn nhiên thiên thành*, cao cao tại thượng, khiến trong lòng người khác áp lực, không nhịn được muốn quỳ xuống thần phục!
(*Hồn nhiên thiên thành: nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.)
"Tôn chủ bớt giận!"
Đôi ngươi Mộ Hoàng Tịch không đổi: "Bản tôn hận Mộ Trình, nhưng bản tôn không tùy tiện chém gϊếŧ, bản tôn phái Hữu Hộ pháp đi điều tra trước, bản tôn có thể có đầy đủ chứng cứ chứng minh Mộ Trình có phải gian thần hay không, chứng minh hắn có thể gϊếŧ hay không, nói như vậy, ngươi có phục không?"
Hắc cúi đầu thật sâu: "Thuộc hạ biết tội!"
"Tôn chủ, nếu Đại Hộ pháp đã biết lỗi rồi, vậy hẳn không cần phải giáng chức nữa!" Đường chủ Hình đường khuyên nhủ, Hình đường của hắn cũng không thể chứa nổi Đại Hộ pháp lớn như một pho tượng Phật như vậy đâu!
"Mệnh lệnh của bản tôn là để trang trí sao?"
Nhẹ nhàng hỏi lại một câu, Đường chủ Hình đường lại sợ tới mức quỳ mạnh xuống đất: "Thuộc hạ biết tội!"
"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch nhìn Hộ pháp Hình đường, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Hắc, cuối cùng đảo mắt qua mọi người: "Nếu hiểu rõ bản tôn hiện tại mới là Tôn chủ, như vậy lời bản tôn nói chính là mệnh lệnh, các ngươi cũng có thể có bất mãn, dù là tám người hay mười người, chỉ cần các ngươi có thể đánh bại bản tôn, bản tôn lập tức thoái vị, nhưng nếu các ngươi không làm được, vậy cứ làm tốt bổn phận của bản thân đi!"
Đi đôi với tiếng nói của nàng, chiếc bàn vốn đặt bên người nàng và mọi người từng chút hóa thành bột phấn, cuối cùng chỉ còn một đống bụi tàn màu gỗ trên mặt đất; phải đạt được nội lực cao cường đến độ nào mới làm được như vậy? Trong lòng mọi người chấn động, đâu còn dám có tâm tư phản kháng.
"Thuộc hạ không dám!"
Tiễn bước tất cả Đường chủ Hộ pháp, Vân Nương thoáng lo lắng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Tiểu thư, đẩy Đại Hộ pháp xuống làm Chấp sự, chẳng lẽ người không sợ hắn có lòng phản kháng sao? Dù sao trước kia Ám lâu đều do Đại Hộ pháp quản lý, danh tiếng của hắn còn cao hơn người!"
"Lòng phản kháng?" Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười nhàn nhạt: "Nếu chút chuyện này đã khiến hắn có lòng phản kháng, vậy thì uổng công hắn làm Đại Hộ pháp nhiều năm như vậy rồi!"
"Ý của tiểu thư em không rõ!"
Đôi mắt Mộ Hoàng Tịch có thâm ý khác nhìn Vân Nương, nói: "Hắn biết ta muốn nắm quyền, mà muốn lập uy nắm quyền đạt hiệu quả nhanh chóng nhất thì phải nhắm vào Đại Hộ pháp vô cùng có uy vọng là hắn trước tiên; chỉ khi hắn thần phục, những người kia mới cam tâm tình nguyện thần phục; mà trái lại, nếu hắn dám phản kháng, kết cục của hắn cũng có thể đoán được, tin là hắn vô cùng hiểu rõ điểm này!"
Chính là bởi vì hắn hiểu quá rõ, cho nên nàng xuống tay quả thật không chút nương tay, coi như là báo xong mối thù hắn ngăn cản nàng rồi! Hừ! Mộ Hoàng Tịch nàng cũng không rộng lượng như vậy! Trở lại phòng, Mộ Hoàng Tịch liền thấy người kia đang chờ đợi, chỉ là bên cạnh hắn còn có một bóng dáng nhỏ gầy giống hắn, chính là Tư Đồ Cảnh đã trở lại thật lâu mà chưa hề thấy, Tư Đồ Cảnh thấy Mộ Hoàng Tịch có chút lúng túng, cuối cùng đành phải hành lễ che giấu sự lúng túng của chính mình: "Tôn chủ!"
Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch nhiễm một chút ý cười, giọng nói cũng có thêm chút nhiệt độ: "Vào đi!"
Vào phòng, Vân Nương lập tức rót một chén trà nóng cho Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch cầm lên nhưng lại không uống, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Cảnh: "Nói đi, tìm ta có việc gì?"
Tư Đồ Cảnh tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn Mộ Hoàng Tịch, sắc mặt có chút phiếm hồng, rất lâu mới ngượng ngùng nói: "Thuộc hạ tới tạ ân cứu mạng của tôn chủ!"
"A!" Nghe vậy, trái lại Mộ Hoàng Tịch vui vẻ, tiểu tử này còn biết cảm tạ ân cứu mạng! Hiếm khi nổi lên tâm tư trêu đùa, đùa giỡn nhìn hai tay trống trơn của hắn, khó hiểu hỏi: "Ngươi chỉ nói một câu cảm tạ thôi sao? Đến cả lễ vật cũng không có, ta không nhìn được chút thành ý nào cả!"
"Ngươi... Ta..." Tư Đồ Cảnh vừa gấp gáp vừa bực bội, càng thêm xấu hổ, hắn vốn nghĩ muốn đưa lễ vật đến, nhưng lại không biết nên đưa cái gì, không phải nàng là Tôn chủ sao? Còn cần đến lễ vật của hắn sao?
"Thôi, nhìn ngươi không có chút thành ý như vậy, ra ngoài đi!" Giọng nói Mộ Hoàng Tịch vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh quan sát thật sự sẽ thấy trong mắt nàng toàn bộ đều là ý cười, đáng tiếc trong lòng hắn đang không biết phải làm sao, căn bản không dám nhìn Mộ Hoàng Tịch.
"Ngươi nói đi! Muốn ta báo ân như thế nào!" Giọng nói giống như bất mãn, có điều trái lại càng giống như cam chịu!
Mộ Hoàng Tịch nghĩ nghĩ chuyện riêng, thỉnh thoảng gật đầu, rồi lại nhíu mày, vẻ mặt mâu thuẫn! Vân Nương nhìn bộ dáng này của Mộ Hoàng Tịch lại hiểu ý mỉm cười, tiểu thư còn đâu bộ dáng cao cao tại thượng vừa rồi? Nhưng hiện giờ tiểu thư lại ấm áp hơn.
Trong lòng Tư Đồ Cảnh có chút lo lắng, sợ nàng yêu cầu chuyện hắn không thể làm.
"Vậy ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại thích liếʍ máu trên đao đi!"
"Hả?" Tư Đồ Cảnh không phản ứng kịp, hẳn là không ngờ Mộ Hoàng Tịch sẽ đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy! Nghi hoặc nhìn Mộ Hoàng Tịch, nói: "Đó là vì thuộc hạ muốn rèn luyện bản thân, thuộc hạ chán ghét mùi vị của máu, nhưng mỗi lần chỉ cần trên đao có máu đều tự mình liếʍ sạch, lấy việc này để nhắc nhở chính mình phải dốc sức luyện tập, đến khi có thể gϊếŧ người không thấy máu, như vậy là có thể không cần nhấm nháp hương vị máu tanh kia!"
Tư Đồ Cảnh vừa dứt lời, vẻ mặt Mộ Hoàng Tịch thoáng ngơ ngác, tâm tư trêu đùa ban đầu đã không còn, đôi mắt rũ xuống che dấu đau xót chợt lóe lên; mười tuổi, mười ba tuổi, những đứa nhỏ đang trong độ tuổi này, có lẽ đều đang làm tổ trong lòng cha mẹ mà làm nũng, còn bọn hắn, rõ ràng đều có thân phận không tầm thường, nhưng lại chỉ có thể liều mạng luyện tập, song hành cùng cái chết.