Edit: Winterwin0207
Nếu không có đèn đường, như vậy tia sáng là từ đâu tới?
Lâm Hành theo bản năng mà quay đầu nhìn lại con đường đã đi, ở vị trí cuối tầm mắt, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của ngọn đèn dựng thẳng. Nhưng mà từ vị trí đèn đường đến vị trí của cậu bây giờ, khoảng cách ít nhất hai trăm mét, dùng độ sáng đèn đường không thể rọi sáng một khu vực lớn như vậy. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, Lâm Hành hiện nay hẳn là một thân một mình bên trong không gian tối tăm. Nhưng là cố tình xung quanh cậu đều sáng sủa.
Ngoài ra, Lâm Hành phát hiện bên trong bồn hoa hai bên đường lớn, không biết từ lúc nào có một loại hoa màu đỏ. Loại hoa này cơ hồ này xuất hiện hai bên đường đi, trải dài con đường Lâm Hành đang đứng, làm cho cậu trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác tựa hồ bản thân cậu đang vô ý thức đi vào địa ngục.
Cậu hít sâu một hơi, sau khi ý thức được tình huống trước mắt dị thường, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi viện binh, lại phát hiện thời khắc mấu chốt điện thoại di động không có tín hiệu, nhìn điện thoại di động thở dài, Lâm Hành quay lầu liếc mắt nhìn về phía đèn đường xa xa, cậy quyết định đi đường cũ trở về.
Dù như thế nào, chuyện trước mắt này ám chỉ cậu tiếp tục đi chắc chắn không có kết quả tốt, quay đầu lại tuy rằng không nhất định có thể thoát khỏi loại tình hình quỷ dị này, thế nhưng hiện nay đây là đường ra duy nhất.
Lâm Hành một bên nhanh chóng chạy về phía đèn đường, một bên nghĩ thầm, sau khi trải qua một loạt sự kiện lên voi xuống chó, hiện tại gặp phải chuyện như vậy dĩ nhiên cảm thấy có chút thói quen, ngay cả sợ hãi cũng so với lúc trước giảm đi không ít. Cũng không biết chuyện này có tính là một loại tiến bộ hay không.
Chạy một đường, Lâm Hành liền phát hiện, lúc trước bồn hoa hai bên đường dĩ nhiên theo cậu chạy về phía đèn đường, mà dần dần giống như từ phía sau đuổi theo cậu. Đoá hoa màu đỏ kia, phảng phất mang theo bóng tối u linh mà quỷ dị bao phủ lấy cậu. Theo bước chân càng lúc càng nhanh của cậu dùng một loại phương thức yên lặng không tiếng động rơi xuống đất đi sát đằng sau cậu.
Đồng thời, sau khi chạy hết tốc lực một khoảng cách, Lâm Hành tuyệt vọng ý thức được, khoảng cách của mình so với đèn đường phía trước không có cách nào rút ngắn! Nói cách khác, nếu như không phải đèn đường di động, vậy thì nói rõ cậu vẫn luôn dừng chân tại chỗ!
Trải qua sự kiện xe bus lúc trước Lâm Hành, rất nhanh liền phản ứng lại, vô luận người tới là thân phận gì, mục đích của đối phương hẳn là muốn nhốt cậu lại.
Chạy, là không chạy thoát được; vị trí đèn đường, cũng là vĩnh viễn không đến được, trừ phi tìm biện pháp phá giải, bằng không bản thân cậu coi như trước sau trái phải 360 độ tự do chạy lăn lộn, cũng là chạy không ra được.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Hành liền nỗ lực để cho mình trấn tĩnh lại.
Nói không sợ đó là không có khả năng, thế nhưng không giống như tình huống trước đây sợ đến mức không tự chủ nỗi. Trải qua mấy tháng ở đồn cảnh sát, sự can đảm của Lâm Hành rõ ràng tăng lên không ít, ít nhất, từ bây giờ rõ ràng nhìn ra cậu chưa sợ đến mức mất lý trí.
Trong lúc cậu đang tự hỏi làm thế nào để thoát ly tình cảnh này, bỗng nhiên bên tai cậu truyền đến một trận tiếng vang "sàn sạt"
Thanh âm kia vô cùng có quy luật, là từ phía sau Lâm Hành truyền tới. Cậu đột nhiên xoay người một cái, liền nhìn thấy cách đó không xa mờ dưới tia sáng mờ nhạt, một người phụ nữ đang cầm một cây chổi, ở ven đường cúi đầu quét đất.
Âm thanh "Sàn sạt" kia, chính là lúc bà ta quét đất phát ra.
Lý trí nói cho Lâm Hành, lúc này cậu cần phải rời xa người phụ nữ kia. Dù sao vô luận từ góc độ nào mà xem, dưới tình huống quỷ dị này bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Mà... Không biết tại sao, Lâm Hành luôn cảm thấy này trên người người phụ nữ này tựa hồ có một lực hút vô hình, làm cho cậu không tự chủ được muốn tới gần. Thật giống như... Tất cả suy nghĩ làm khổ cậu từ trước đến nay, thật giống như có thể có đáp án từ trên người người phụ nữ này.
Cậu từ từ, đi về phía bà ta. Bước chân của cậu rất nhẹ, như là chỉ lo kinh động cái gì, theo cậu từng bước một tới gần, người phụ nữ kia cũng dường như nhận ra cậu đến, dừng động tác trong tay.
Bà ta ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lộ ra một gương mặt già nua. Đây là một người phụ nữ hết sức bình thường, nhìn qua đại khái chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, khóe miệng hơi rủ xuống, bà ta đối với Lâm Hành, lộ ra một nụ cười hơi xấu hổ.
Nhưng mà, biểu tình rõ ràng là lấy lòng, Lâm Hành gặp được lại phảng phất sấm sét giữa trời quang!
Cậu làm sao cũng không nghĩ tới, người lúc này xuất hiện ở nơi này —— dĩ nhiên sẽ là bà ta?!
Cậu theo bản năng mà lui về phía sau môt bước, liền thấy người phụ nữ kia nghiêng đầu, đối với cậu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy động tác này của đối phương, Lâm Hành không tiến ngược lại lùi về sau. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy e rằng đây là phương thức duy nhất biết rõ tình huống trước mặt này. Vì vậy cậu do dự nửa này, nỗ lực từ từ tới gần.
Người phụ nữ kia vẫn luôn an tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt trước sau mang theo một nụ cười nhàn nhạt, khiến Lâm Hành cảm thấy quen thuộc. Mặc dù cậu biết đến, người ở trước mắt có thể là hồi ức bên trong trí nhớ của cậu, thế nhưng cậu căn bản không nhớ nổi sự tồn tại của người này.
Tuy rằng —— người phụ nữ này xác thực đã từng tồn tại tại trong cuộc sống của cậu.
Cậu đi tới, người phụ nữ kia chống đỡ cái chổi, nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng đối với cậu nói một câu: "Tiểu Hành, con đói bụng sao?"
Câu nói này nói tới vô cùng đột ngột. Ngay trong nháy mắt đó, Lâm Hành lại phảng phất thấy được cậu lúc nhỏ, ở trong biệt thự trống trải chạy tới chạy lui. Tựa hồ bên trong đoạn trí nhớ cậu mất đi, lúc trước cũng từng có một người phụ nữ như vậy, lẽo đẽo chạy theo phía sau cậu.
Đúng, người phụ này, chính là người phụ nữ bị moi tim thi thể bị quăng phía sau sườn núi lúc trước Lâm Hành đã từng gặp qua trong giấc mộng—— là người giúp việc đã từng tồn tại trong ký ức tuổi thơ của cậu.
Giữa lúc Lâm Hành cực kỳ xoắn xuýt người phụ nữ này vì sao sẽ xuất hiện ở đây, bỗng nhiên, lại là một loạt tiếng bước chân, từ phía sau cậu truyền tới.
Cậu đột nhiên quay người, liền thấy sau lưng, một bên con đường, có hai cô gái sinh viên đại học chậm rãi đi tới.
Hai nữ sinh này tay trong tay, vừa nói cười, một bên từ bên người Lâm Hành đi thoáng qua, như là hoàn toàn không có nhìn thấy cậu, vừa nói vừa cười đi về phía xa xa ——
Mà trong lúc hai người này đi qua bên cạnh cậu Lâm Hành, một luồng sợ hãi trong nháy mắt bao phủ lấy toàn thân cậu.
Hai nữ sinh này, dĩ nhiên hai nữ sinh bị moi tim trong vụ án của Bạch Cầm, Trương Hàm Vũ cùng Vương Văn Văn!
Nếu như nói lúc trước vị bảo mẫu kia xuất hiện, Lâm Hành còn đang nghi ngờ vì sao lại xuất hiện tình hình như vậy, bây giờ Trương Hàm Vũ cùng Vương Văn Văn song song xuất hiện cùng lúc, Lâm Hành lập tức ý thức được, trước mắt tất cả những thứ này, hẳn là một lần tái hiện.
Quả nhiên, rất nhanh, cậu liền thấy chú hai cậu.
Chú hai ngồi xổm ở bên đường cách đó không xa, đang cúi đầu hút thuốc. Thỉnh thoảng mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời tối om. Sắc mặt ông rất khó nhìn, tựa hồ đang bị vấn đề nào đó buồn phiền, ngay cả Lâm Hành tới gần cũng không có phát hiện.
Lâm Hành đi tới bên cạnh ông, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Chú hai không có ngẩng đầu, như là hoàn toàn không nghe được âm thanh Lâm Hành, vẫn còn đắm chìm bên trong thế giới buồn phiền của ông ấy.
Lâm Hành lại tiến lên một bước, muốn vỗ vỗ bờ vai ông, nhưng mà, trong lúc cậu vươn tay ra, chú hai đột nhiên quay người, lập tức từ chỗ nhảy lên!
Tốc độ của ông cực nhanh, Lâm Hành còn phản ứng không kịp, cả người chú hai cũng đã kề sát trước mặt Lâm Hành!
Đó là một gương mặt khổng lồ, hiện ra xanh tím, khác hẳn với gương mặt vừa nãy Lâm Hành nhìn thấy,
Giờ khắc này chú hai, phảng phất đang hấp thu vô tận oán khí trong lòng đất, giống như ác quỷ một lần nữa trở lại nhân gian lấy mạng người khác!
Tròng mắt của ông đã hoàn toàn bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ để lại hai hốc mắt sâu thẳm, mơ hồ bên trong còn có thể nhìn thấy có con sâu màu trắng ở trong đó nhúc nhích, ông ta dùng cặp mắt trống không đến kinh sợ kia nhìn Lâm Hành, chóp mũi cơ hồ kề sát tới trước mặt Lâm Hành, Lâm Hành có thể rõ ràng ngửi được mùi hôi phát ra từ trong lỗ mũi của ông.
Tất cả những thứ này xảy ra rất nhanh, đợi đến khi Lâm Hành phản ứng lại, cậu theo phản xạ có điều kiện mà hét to một tiếng, đem chú hai đẩy ra ngoài, cả người cũng bởi vì quán tính về phía sau ngã sấp xuống ——
Nhưng mà, cậu không có ngã xuống đất.
Sau lưng hai đôi tay lạnh lẽo mà mảnh khảnh cơ hồ là trong nháy mắt đỡ lấy cậu.
Hai đôi tay kia leo lên trên eo Lâm Hành, không khác nào rắn nước đem Lâm Hành quấn chặt lấy, Lâm Hành đột nhiên vừa quay đầu lại, liền thấy Trương Hàm Vũ cùng Vương Văn Văn đang học động tác chú hai, liều mạng mà đem gương mặt mục nát của bọn họ hướng về Lâm Hành.
Lâm Hành mấy tháng gần đây tuy rằng kiến thức gia tăng không ít, can đảm cũng có chút tiến bộ, không đến nỗi bị dọa đến ngất đi, thế nhưng đột nhiên tao ngộ liên tiếp kinh hãi, vẫn là sợ đến hồn phi phách tán. Cậu liều mạng giãy dụa, nhưng hai đôi tay kia lại phảng phất có thể dự đoán động tác của cậu, mỗi một lần giãy dụa đều bị ngăn lại, mắt thấy hai người kia càng lúc càng tới gần, Lâm Hành trong lòng một trận tuyệt vọng, đang chuẩn bị liều mạng kêu to, liền nghe thấy cách đó không xa, truyền tới thanh âm êm ái.
"Tiểu Hành, con đói bụng sao?"
Lâm Hành lúc này trong đầu một mảnh hỗn độn, nghe có người nói chuyện, lập tức phản xạ có điều kiện trả lời: "Cứu tôi! Cứu tôi!"
Nhưng mà người phụ nữ kia lại không để ý tới cậu cầu viện, chỉ là dùng một loại ôn nhu khó giải thích được khiến người cậu sởn cả tóc gáy, lặp lại câu nói của bà ta: "Tiểu Hành, con đói bụng sao?"
Lâm Hành triệt để hỏng mất, cậu cũng không đoái hoài tới chính mình đang nói cái gì, tự giận mình mà rống to: "Đói bụng! Tôi đói rồi! Van cầu! Ai cũng được! Cứu tôi với!"
"Ha ha."
Trong nháy mắt Lâm Hành nói câu này, hai cánh tay quấn chặt lấy cậu đột nhiên biến mất.
Mất đi chống đỡ, Lâm Hành đột nhiên ngã nhào trên đất, cậu một bên sợ hãi không thôi mà thở gấp, một bên men theo tiếng cười kia nhìn lại, liền thấy người giúp việc lúc trước, đang đứng ở cách đó không xa cười híp mắt nhìn cậu.
Không xong, Lâm Hành lại cảm thấy một trận sợ hãi.
Người phụ nữ kia cười, ôn nhu mà nói một câu: "Tiểu Hành đói bụng a, vậy thì ăn đồ ăn đi." Vừa nói, bà ta một bên cởϊ áσ của chính mình, bàn tay sờ vị trí trái tim, lại hướng về phía Lâm Hành lộ ra mộ nụ cười cưng chiều
sau đó —— bà ta đột nhiên hơi dùng sức, dĩ nhiên liền như vậy sống sờ sờ mà đưa tay cắm vào trái tim của chính mình!
Lâm Hành bị tình cảnh trước mặt này triệt để mà sợ ngây người, cậu thậm chí quên mất sợ hãi, chỉ ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, tay không móc ra trái tim của chính mình, máu me dầm dề còn dám nâng lên trước mặt Lâm Hành!
Trên mặt của bà ta còn mang theo nụ cười lấy lòng, từ bàn tay và l*иg ngực trống rỗng của bà ta máu tươi không ngừng chảy xuống, nhưng mà bà ta lại phảng phất hồn nhiên không có phát hiện, vẫn cứ duy trì động tác cầm trái tim nâng lên, từng bước đi về phía Lâm Hành.
"Tiểu Hành, đến, đến ăn."