Edit: Winterwind0207
Nam Úc Thành mang theo Lâm Hành rất nhanh chạy tới hiện trường.
Lúc đến, hiện trường vụ án đã được cảnh sát kéo đường cảnh giới, ven đường đỗ vài chiếc xe cảnh sát, Nam Úc Thành vừa đi qua, liền có mấy người cảnh sát xông tới, nói cho anh nghe tình huống cụ thể.
Nghe nói, trước khi Hứa Lan Thạc nhảy lầu đã từng gọi điện thoại cho Lữ Mộng Dĩnh, lúc đó Lữ Mộng Dĩnh ở nhà xem ti vi, nhận điện thoại đã là mười một giờ đêm, trong điện thoại Hứa Lan Thạc tựa hồ là thần trí không rõ, nhiều lần biểu thị có một người phụ nữ muốn gϊếŧ anh ta. Trò chuyện giằng có 15 phút, trong năm phút cuối cùng, thái độ Hứa Lan Thạc đột nhiên chuyển biến, nói mình muốn tự sát. Lữ Mộng Dĩnh khuyên can không có hiệu lực, ở trong điện thoại nghe thấy âm thanh Hứa Lan Thạc nhảy lầu.
Sau khi cúp điện thoại Lữ Mộng Dĩnh lập tức báo cảnh sát, nhóm cảnh sát đầu tiên chạy tới hiện trường đã là năm phút sau, lúc đó Hứa Lan Thạc đã tử vong. Xung quanh thi thể có không ít người vây quanh, nhưng bởi vì lúc đó bảo vệ của Hoa Đông đang ở gần đó tuần tra, phát hiện Hứa Lan Thạc nhảy lầu, lập tức phong toả hiện trường, cơ bản giữ được nguyên trạng.
Nam Úc Thành nghe xong tình huống đại khái, hỏi: "Lữ Mộng Dĩnh ở đâu?"
Người cảnh sát kia chỉ chỉ cách đó không xa vị trí dừng xe, "Cô ấy chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, đang ở trên xe nghỉ ngơi."
Nam Úc Thành quay đầu hướng Lâm Hành nói: "Em đi nói chuyện với cô ấy." Lâm Hành hỏi: "Vậy còn anh?
"Anh đi xem thi thể." Nói xong, Nam Úc Thành liền đi về chỗ đoàn người tụ tập.
Lâm Hành đứng tại chỗ một hồi, do dự một chút, liền đi về phương hướng lúc trước vị cảnh sát kia đã chỉ.
Lữ Mộng Dĩnh lúc này đang ngồi ở bên trong xe của mình, cửa xe mở hé, cô ngồi ở trên ghế sau, mặt hướng về phía ngoài đường phố. Nghe thấy tiếng bước chân Lâm Hành, cô xoay đầu lại, nhìn Lâm Hành.
Sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, tóc thoáng ngổn ngang, ánh mắt kinh hoảng, trong nháy mắt nghe đến tiếng bước chân Lâm Hành, thân thể cô theo bản năng run rẩy run một cái, lập tức giả bộ trấn định nói: "Cậu đã đến rồi."
Lâm Hành gật gật đầu, quan sát thần sắc của cô, tâm lý nhớ tới suy đoán lúc trước của cậu, không rõ cũng có chút không biết nên nói cái gì.
Lữ Mộng Dĩnh vén tóc vào bên mang tai, nhẹ giọng nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy."
"Chuyện như vậy cũng không thể tránh khỏi. Dù sao cũng là do anh ta tự mình lựa chọn ——" Lâm Hành nhẹ giọng an ủi, còn muốn nói hai câu, Lữ Mộng Dĩnh chợt nôn nóng đánh gãy lời cậu: "Cậu ta không phải tự sát."
Lâm Hành ngẩn ra.
Lữ Mộng Dĩnh tiếp tục nói: "Hứa Lan Thạc lá gan rất nhỏ, rất sợ chết. Đồng thời cậu ta là tín đồ cơ đốc giáo. Tín ngưỡng tôn giáo của cậu ta không cho phép cậu ta làm ra loại hành động tự sát khinh thường thần linh. Đã từng có một lần cậu ta chứng kiến một vụ máy bay rơi, từ đó về sau, mỗi một lần lên phi cơ cậu ta đều sẽ cầu xin chúa trời phù hộ." Lữ Mộng Dĩnh nói như chặt đinh chém sắt: "Người như cậu ta, không thể nào lựa chọn tự sát."
"Híc, có lẽ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tính tình thay đổi?" Lâm Hành do dự nói.
Lữ Mộng Dĩnh chậm rãi lắc lắc đầu: "Không phải. Nhà bọn họ đã từ rất lâu bắt đầu tín ngưỡng chúa cứu thế, loại truyền thống tôn giáo này vẫn luôn khắc sâu vào trong xương cậu ta, không quản xảy ra biến cố gì, không thể có chuyện khiến cậu ta làm ra chuyện lớn như vậy."
"Nhưng là, " Lâm Hành chần chờ nói: "Đây không phải là anh ta chính mồm nói cho cô sao?"
Nói tới chỗ này, Lâm Hành liền phát hiện Lữ Mộng Dĩnh thần sắc trở nên vô cùng kỳ quái. Như là vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, thậm chí còn mang một chút hưng phấn không rõ? Lâm Hành nhìn vẻ mặt của cô, ý thức được mình tựa hồ đã hỏi tới một vấn đề nào đó mang tính then chốt.
Lữ Mộng Dĩnh trầm mặc rất lâu. Trên mặt thần sắc không ngừng biến hóa, cuối cùng, cô giật giật đôi môi, nhẹ giọng nói: "Tôi hoài nghi...Người cuối cùng tôi nói chuyện, không phải Hứa Lan Thạc."
Lâm Hành đột nhiên cả kinh, bật thốt lên: "Vậy sẽ là ai?!"
"Tôi không biết." Lữ Mộng Dĩnh sắc mặt tái nhợt, sau khi nói đến đây không nhịn được rùng mình một cái: "Thế nhưng cuộc điện thoại kia từ khi vừa mới bắt đầu liền không bình thường." Cô quay đầu nhìn Lâm Hành, đôi mắt mở rất lớn, trong ánh mắt tất cả đều là kinh hoảng: "Tôi nói vừa bắt đầu, là từ trước khi tôi nhận điện thoại."
Lâm Hành không rõ: "Có ý gì?"
Lữ Mộng Dĩnh lấy ra ra điện thoại di động của mình, đưa cho Lâm Hành.
Lâm Hành nhận lấy, mở ra danh bạ, nhìn mấy lần, không phát hiện dị thường gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lữ Mộng Dĩnh.
"Đây là số điện thoại di động cá nhân của tôi, công ty có việc muốn gọi điện cho tôi, đều sẽ gọi vào số khác, không bao giờ gọi vào số này. Bình thường tôi đều đặt chế độ rung, bởi vì là điện thoại riêng, không có tình huống khẩn cấp, không cần lo lắng sẽ cầm nhầm điện thoại. Lữ Mộng Dĩnh nhẹ giọng nói: "Thế nhưng, đêm nay Hứa Lan Thạc gọi điện thoại cho tôi... Điện thoại này lại vang lên tiếng chuông."
"Tôi rõ ràng để chế độ rung, tại sao chuông điện thoại lại vang lên? Đồng thời, trước khi tôi nhận điện thoại của Hứa Lan Thạc, tôi còn nhận một cuộc điện thoại khác, lúc đó điện thoại chỉ rung lên nhắc nhở, cũng không có phát ra tiếng chuông, sau khi tôi nhận cuộc điện thoại kia, điện thoại di động vẫn ở trong tay tôi, không hề chuyển sang chỗ khác." Sắc mặt cô trắng bệch, chậm rãi nói: "Coi như là điện thoại di động có vấn đề, nhưng vì cái gì Hứa Lan Thạc lại biết số riêng của tôi? Tôi và Hứa Lan Thạc quan hệ cũng không tính thân mật, tại sao trước khi cậu ta tự sát lại gọi cho tôi?!"
Lữ Mộng Dĩnh liên tiếp giải thích vấn đề, khiến Lâm Hành á khẩu không trả lời được. Vốn cho là chỉ là vụ án tự sát đơn thuần, nhưng hiện tại xem ra bên trong vụ án này còn rất nhiều điều bí ẩn so với Lâm Hành tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều
Cậu trầm tư một lúc, hỏi: "Vậy ngoài ra, trong quá trình trò chuyện, có chỗ nào kì quái hay không?"
Lữ Mộng Dĩnh tự giễu nở nụ cười: "Có, tại sao không có. Từ đầu tới cuối đều rất kỳ quái."
Cô tiếp tục nói: "Cuộc điện thoại kia vừa mới bắt đầu có âm thanh rất lớn, Hứa Lan Thạc âm thanh lại yếu, vừa mới bắt đầu tôi căn bản không có nghe được, cậu ta nói hồi lâu tôi cũng không biết cậu ta đang nói cái gì, liền muốn cúp điện thoại. Kết quả bỗng nhiên bên đầu điện thoại kia âm thanh liền giảm xuống, sau đó im lặng một đoạn rất dài, sau đó tôi liền nghe đến có tiếng gió cùng tiếng hít thở, rất gấp gáp. Tiếp theo Hứa Lan Thạc nói tên của cậu ta, cậu ta hỏi tôi đang làm gì, hỏi tôi đối với công tác tương lai có kế hoạch gì, còn hỏi cái nhìn của tôi đối với cậu ta..." Lữ Mộng Dĩnh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cậu ta vừa mới bắt đầu lúc nói chuyện, còn tương đối tỉnh táo, đến lúc sau hỏi cái nhìn của tôi đối với cậu ta, cả người cậu ta dường như rất nóng nảy, nói chuyện rất lạ, hoàn toàn không có ăn khớp, tôi vừa mở miệng đều bị cậu ta không ngừng xen ngang... Chuyện này so với tính cách bình thường của cậu ta quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."
"Sau đó thì sao?" Lâm Hành truy hỏi.
"Lúc đó tôi cũng đã nhận ra được có gì đó không đúng, cậu ta nói những câu nói kia quả thực là thần trí không rõ, dường như đang ở trạng thái vô ý thức. Tôi liền hỏi cậu ta hiện tại ở nơi nào, tôi dự định muốn đến xem cậu ta rốt cục là tình huống thế nào. Thế nhưng tôi vừa hỏi, cậu ta lập tức trở nên trầm mặc."
"Qua đại khái một hai phút, cậu ta lại mở miệng, giống như là thay đổi một người khác."
Lữ Mộng Dĩnh bất an vuốt vuốt tóc của mình, nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Lúc trước tuy rằng cậu ta rất táo bạo, nhưng ít ra cảm giác vẫn tính là con người... Xem như là một người." Cô dừng một chút, khó nhọc nói: "Thế nhưng lúc cậu ta nói tiếp, loại ngữ khí kia ——" cô nhắm mắt lại.
Lâm Hành thay nàng bổ sung nói: "Không giống ngữ khí một người?"
"Đúng." Lữ Mộng Dĩnh hít sâu một hơi: "Tôi không nói ra loại cảm giác đó, thế nhưng cậu ta vừa mở miệng tôi liền cảm thấy sợ nổi da gà. Cậu ta nói cậu ta muốn tự sát, vừa nói, còn vừa cười. Loại thái độ thờ ơ, giống như là người khác đang nói chuyện.
Cô ta nói đến đây, trong đầu Lâm Hành bỗng nhiên lập tức hiện ra tình cảnh lúc trước gặp phải Thích Tình Tình trong thang máy, Thích Tình Tình đã từng nói muốn mượn thân thể của cậu. Giờ nhớ lại khiến Lâm Hành không nhịn được liên tưởng: Lẽ nào lúc đó Hứa Lan Thạc sở dĩ biểu hiện dị thường như thế, là bởi vì Hứa Lan Thạc bị thích Tình Tình phụ thân?
Nếu quả như thật là như thế này, như vậy Lữ Mộng Dĩnh nói tình huống dị thường đều có thể giải thích được: Hứa Lan Thạc căn bản không có khả năng tự sát, là thích Tình Tình nhập vào trên người anh ta, thao túng thân thể của anh ta đi nhảy lầu.
Nhưng là, Nam Úc Thành rõ ràng nói qua chuyện của Thích Tình Tình đã giải quyết, như thế nào lại xuất hiện tình huống như thế?
Lâm Hành đối với năng lực của Nam Úc Thành tin tưởng không nghi ngờ, bởi vậy nghĩ đến đây, cậu liền lập tức thay đổi một phương hướng suy nghĩ.
Nếu như thích Tình Tình phụ thân giả thiết không thành lập, như vậy còn có tình huống gì tạo thành loại cục diện như vậy?
Là cái gì có thể khiến một người trong khoảng thời gian ngắn thay đổi thâm căn cố đế* của mình, làm ra chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!
(Thăm căn cố đế: đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi)
Lâm Hành suy tư rất lâu, nghĩ đến đau đầu, nhưng bây giờ không nghĩ ra một cái giải thích hợp lý.
Lẽ nào thật sự chính là Nam Úc Thành làm không tốt, không đem Thích Tình Tình giải quyết sạch sẽ, để cho cô ta chạy về mượn xác Hứa Lan Thạc?
Đang suy nghĩ, Lâm Hành bỗng nhiên cảm giác vai bị người nào đó vỗ một cái.
Cậu quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên nhìn thấy một người đã lâu không gặp.
"Cảnh sát Dương, anh cũng ở nơi đây?" Lâm Hành kinh ngạc nói.
Cậu ngược lại không nghĩ tới, dĩ nhiên lại ở chỗ này nhìn thấy người này.
Đối với Dương Dương, Lâm Hành cũng coi như là khắc sâu ấn tượng. Nhờ phúc của anh ta, Lâm Hành mới lần thứ nhất hiểu rõ công việc Nam Úc Thành. Ngoài ra, lúc trước
vụ án Bạch Cầm xảy ra, Dương Dương dẫn cậu và Nam Úc Thành đến xem thi thể của cha Bạch Cầm, cũng làm cho Lâm Hành thật lâu không có cách nào quên.
Dương Dương nhìn thấy Lâm Hành quay đầu lại, chính là nở nụ cười: "Thật là cậu. Như thế nào, lại cùng anh Nam đến tra án? Không phải tôi nói cậu, đều đã đến mức này, thẳng thắn tiến vào cục cảnh sát chúng tôi thôi."
Dương Dương tựa hồ rất nhiệt tình với chuyện Lâm Hành tiến vào cục cảnh, mỗi lần gặp đều sẽ nhắc lại một lần. Lâm Hành nhưng vẫn là cười lắc đầu một cái: "Tôi nhát gan, không thích hợp làm cái này." Liền ngược lại nói: "Cảnh sát Dương cũng tới điều tra vụ án này? Có cái gì tiến triển sao?"
"Ai." Dương Dương thở dài, vung vung tay: "Không dễ xử lí a." Nói, cậu ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Lữ Mộng Dĩnh đang trầm tư, đem Lâm Hành kéo qua một bên, thấp giọng nói: "Thân phận Hứa Lan Thạc cậu không phải không biết đến. Cậu ta vừa chết như thế, liền biết vụ án này liên luỵ rất nhiều người. Thế nhưng như loại án này, điều tra đến cuối cùng, hung thủ không chỉ một người, tiếp tục như thế, cuối cùng vẫn là phải kết luận cậu ta tự sát mà. Thế nhưng bởi vậy, bên trong vụ án này có
rất nhiều lỗ thủng không có cách nào tự bào chữa, truyền thông cũng không phải kẻ tầm thường, lúc đó không phải chúng ta cũng bị liên luỵ?"
Nghe cậu ta vừa nói như thế, Lâm Hành kinh ngạc nói: "Nhưng là chúng ta cũng coi như là có "Chứng cứ xác thực", rõ ràng là Hứa Lan Thạc từ trên lầu nhảy xuống, coi như những người khác không nghĩ tới Hứa Lan Thạc sẽ tự sát, cũng tìm không ra cách giải thích nào hợp lý."
"Nói là nói như vậy, thế nhưng những người kia nào dễ dàng tiếp thu như vậy? Cậu không biết, vừa nãy anh Nam nhìn thấy thi thể cái biểu tình kia... Chà chà." Dương Dương một mặt chưa tỉnh hồn lắc lắc đầu.
Lâm Hành há miệng, đang muốn nói cái gì, cũng cảm giác được có người sau lưng tới gần.
Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy là Nam Úc Thành đi tới.
Quả nhiên, Nam Úc Thành sắc mặt rất khó coi, nhìn thấy Lâm Hành mới hơi hơi dịu đi một chút.
"Thế nào?" Nam Úc Thành liếc mắt nhìn Lữ Mộng Dĩnh cách đó không xa, nói khẽ với Lâm Hành nói: "Hỏi ra cái gì không?"
Hết!