Nam Thành Gió Nổi

Quyển 3 - Chương 2

Edit: Winterwind0207

Nhìn thấy thang máy trước mắt không có một bóng người, Lâm Hành đầu tiên là ngẩn ra, theo sau chính là không khí lạnh từ sau lưng liên tục kéo đến, trong nháy mắt bao phủ toàn thân.

Quế Kỳ hiển nhiên không có trải qua một phen phân tích của Lâm Hành, nhưng mà cô cũng có thể cảm giác được tình hình trước mắt có quỷ dị cỡ nào, theo bản năng mà túm chặt cánh tay Lâm Hành. Lâm Hành bị cô kéo đau tay, ngược lại là thoáng hoá giải một ít tâm tình khẩn trương.

Cậu lấy lại bình tĩnh, mắt thấy thang máy chậm rãi đóng lại, đi tới nhấn nút hướng lên trên.

"Đi thôi." Cậu quay đầu ra hiệu Quế Kỳ.

Quế Kỳ một mặt khϊếp sợ nhìn Lâm Hành, như là không tin cậu dĩ nhiên sẽ làm ra quyết định như vậy. Lâm Hành suy nghĩ một chút, xác thực không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Lương..."

"Tôi đi tôi đi tôi đi!" Quế Kỳ hai ba bước liền xông vào trong thang máy.

Thang máy này có thể chứa nhiều nhất mười ba người, bởi vậy Lâm Hành cùng Quế Kỳ sau khi tiến vào, thang máy vẫn rất rộng rãi. Lâm Hành nhấn nút lên tầng hai mươi hai, cùng đợi thang máy chậm rãi đóng lại.

Thang máy đối diện, là lúc trước Lâm Hành bọn họ đi qua một đoạn hành lang dài, lúc này bên trong thang máy đèn vẫn sáng, nhìn bên ngoài hành lang tối tăm, Lâm Hành trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, cậu không nhịn được mở ra tầm mắt khác.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, trong nháy mắt sắp khép kín, vì để tránh cho kẹp tay hành khách, thang máy sẽ dừng lại một giây, sau đó mới hoàn toàn đóng.

Sau khi Lâm Hành dời tầm mắt, ánh mắt liền lung tung không có mục đích mà quét mắt nhìn một vòng thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại.

Ở trong nháy mắt đó, Lâm Hành thấy rõ ràng, hành lang lúc trước bọn họ đi qua, chẳng biết lúc nào có một bóng người màu đen đứng lẳng lặng ở đó.

Lâm Hành chỉ liếc mắt nhìn, cửa thang máy liền khép lại. Thông qua cái nhìn vội vàng, cậu chỉ có thể mơ hồ, phán đoán người kia chính là phụ nữ, đứng ở cửa ban công cuối hành lang, bên ngoài có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, chiếu ra đường viền của người kia, rất mơ hồ.

Lâm Hành nghĩ, chẳng lẽ là Lữ Mộng Dĩnh đã trở lại? Nhưng là, một mình cô ấy đứng ở trong đó làm cái gì? Đồng thời, cô ấy xuất hiện ở nơi đó từ lúc nào? Mười mấy giây lúc trước, Lâm Hành từng nhìn qua trên hành lang không có bất kỳ người nào, vậy thì Lữ Mộng Dĩnh đi ra từ chỗ nào.

Đang nghi hoặc, thang máy nhắc nhở đã đến tầng hai mươi hai, Lâm Hành trước tiên đi ra thang máy.

Bố cục tầng này tương tự với tầng của Lâm Hành. Bởi vì là buổi tối, đồ vật ở trong bóng tối đều hiện ra phi thường mơ hồ, khó có thể cho người khác phân biệt được đây là đang ở trên lầu hay dưới lầu, đặc biệt là lúc Lâm Hành lại một lần nữa nhìn thấy cuối hành lang, cậu đều có một loại ảo giác mình vẫn đang ở tầng hai mươi mốt.

Thật giống như, lúc trước thấy bóng người kia kỳ thực chỉ là một ảo giác ngắn ngủi.

Lâm Hành một lần mở đèn flash trong điện thoại di động ra, ở trên vách tường xung quanh quét một vòng. Cậu quay đầu hướng Quế Kỳ nói: "Công tắc nguồn điện chắc ở cuối hành lang, chỗ tới gần bạ công." Cậu chỉ chỉ cuối hành lang, nơi đó có một cửa sổ thuỷ tinh, ngoài cửa có tia sáng chiếu vào, rất yếu ớt, mà có thể mơ hồ nhìn thấy tới gần cạnh cửa, có một cây quạt nhỏ lắp bên trong vách tường bên cạnh có một cánh cửa nhỏ. Nơi đó chính là chỗ bọn họ cần đi.

Quế Kỳ nhìn trước mặt hành lang âm u, lại nhìn một chút đèn thang máy ấm áp sau lưng. Cô suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Bằng không tôi ở bên trong thang máy chờ anh? Tôi mở cửa thang máy, chờ anh trở về?"

Hành lang dài thẳng tắp, đứng ở một đầu này có thể nhìn thấy cảnh tượng một đầu khác. Quế Kỳ đợi ở trong thang máy, không chỉ có thể nhìn thấy hành động của Lâm Hành, đồng thời có cô ở bên trong thang máy, cửa thang máy có thể bảo trì trạng thái vẫn luôn mở ra, như vậy tia sáng bên trong thang máy cũng sẽ chiếu rọi đến trong hành lang, tuy rằng không chiếu tới vị trí công tắc nguồn điện, nhưng vẫn có thể khiến người ta an tâm một ít.

Lâm Hành hơi suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu, quay người lúc sắp đi, liền không nhịn được dặn dò một tiếng: "Nếu có bất cứ vấn đề gì, cô lập tức gọi tôi."

Lâm Hành lá gan cũng không lớn, cho dù là trải qua mấy lần vụ án quỷ dị, lòng can đảm của cậu cũng không tăng lên bao nhiêu. Nếu như trước mắt Nam Úc Thành ở bên cạnh, cậu khẳng định sẽ đem tất cả mọi chuyện đều giao cho Nam Úc Thành, mình thì yên tâm thoải mái theo ở phía sau. Nhưng mà cố tình lúc này ở bên cạnh cậu lại là Quế Kỳ so với cậu còn nhát gan hơn, đồng thời Quế Kỳ còn là con gái. Tình hình như vậy khiến Lâm Hành không thể không lấy dũng khí đem trách nhiệm gánh vác.

Cậu hít sâu một hơi, hướng về nơi sâu xa hành lang đi đến.

Mới vừa đi mấy bước, Lâm Hành liền ý thức được, tầng lầu này cùng tầng dưới lầu kia là có khác biệt.

Tầng dưới là sàn nhà, đá hoa cương, cho dù là giày da đạp lên cũng sẽ phát ra tiếng vang thanh thuý, nhưng mà sàn nhà tầng này, lại có một thảm trải sàn dày đặc. Lúc vừa mới tới

thời điểm không có chú ý mặt đất, đi lên mới cảm giác được dưới chân mềm mại, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, điểm này ngược lại là vô hình trung giảm bớt một chút sợ hãi của Lâm Hành.

Cậu nâng điện thoại di động, vừa đi, một bên nhìn về phía cửa hai bên, hai bên cửa đều khoá, đây là quy định của công ty, sau khi tan tầm nhất định phải có người bảo đảm khoá lỹ cửa phòng, tránh khỏi tư liệu tiết ra ngoài, dù sao bảo vệ lầu dưới cũng không thể bảo đảm một toà cao ốc rộng như vậy sẽ không có người lẻn vào bên trong, nếu như là tài liệu trọng yếu mất, mang tới nguy hiểm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới công ty. Bởi vậy tiện tay đóng cửa, đây cơ hồ là nhiệm vụ đầu tiên nhân viên được nhắc nhở.

Song khi Lâm Hành trải qua cánh cửa thứ năm, bước chân của cậu bỗng nhiên dừng một chút.

Cậu phát hiện, một cánh cửa bên trái, dĩ nhiên mở.

Cửa mở rất nhỏ, Lâm Hành nguyên bản cũng không có phát hiện, chẳng qua là khi cậu đi ngang qua cánh cửa này, ánh mắt bỗng nhiên liếc về tia sáng từ trong khe cửa chiếu ra, lúc này mới làm cho cậu chú ý tới cánh cửa này dĩ nhiên chưa đóng lại.

Là ai sơ ý quên mất đóng cửa? Lâm Hành liếc mắt nhìn bảng tên trên cửa, mặt trên dùng kiểu chữ hoa tiếng Anh có khắc một tên: "Jason".

Jason? Danh tự này có chút quen tai, Lâm Hành trong lúc nhất thời không nhớ ra được. Bất quá xem bộ dáng này, tựa hồ không phải văn phòng dùng chung, mà như là văn phòng của một người? Chẳng lẽ là một người môi giới nghệ sĩ nào đó? Lâm Hành không nhịn được nghĩ như vậy.

"Lâm Hành! Anh đang làm gì thế?"

Cách đó không xa Quế Kỳ thấy Lâm Hành đứng tại chỗ nhìn chằm chằm một cánh cửa nửa ngày không có động tĩnh, không nhịn được có chút sốt sắng: "Có chuyện gì không?"

Lâm Hành đối với cô khoát tay áo một cái, không biết tại sao, trong hoàn cảnh an tĩnh, cậu càng là không nghĩ cao giọng nói chuyện, như là sợ quấy nhiễu đến thứ gì. Bởi vậy cậu không hề trả lời Quế Kỳ, thậm chí cũng không có lên tiếng hỏi cô có biết Jason đến tột cùng là ai hay không.

Bất quá đối với thân phận cụ thể Jason, Lâm Hành cũng không có hứng thú quá lớn. Dù sao đều là đồng nghiệp, muốn biết tùy tiện hỏi một chút là được. Hiện tại mấu chốt trước tiên phải giải quyết bị vấn đề bị cúp điện.

Cậu đi tới, muốn thay đối phương đóng cửa lại. Cửa kia chỉ lộ ra một khe hở năm centimet, bởi vậy Lâm Hành cũng không có dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng kéo một chút, cánh cửa sẽ đóng lại.

Lâm Hành quay người lại, dự định tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên, cậu lại nghe đến cánh cửa bên người này, dĩ nhiên "Kẹt kẹt" một tiếng liền chậm rãi mở ra!

Cậu đột nhiên quay đầu lại, liền thấy cửa khôi phục bộ dạng vừa nãy, thậm chí ngay cả khe hở mở ra đều giống y như lúc trước.

Lâm Hành kinh ngạc, đang cảm thấy hoảng loạn, cậu cũng cảm giác được từ trong khe cửa thật nhỏ này, truyền đến một trận gió lạnh.

Chẳng lẽ là cửa sổ không có đóng? Cho nên cửa mới mở ra?

Cơn gió này ngược lại thổi Lâm Hành đến mức thanh tỉnh, cậu chần chờ một chút, đầu tiên là quay đầu nhìn lại Quế Kỳ trong thang máy, Quế Kỳ đang cúi người đứng ở cửa thang máy nhìn ra bên ngoài, mở to hai mắt nhìn mình. Lâm Hành suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nhìn đến tột cùng là tình huống thế nào. Cậu nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi đẩy ra cánh cửa này.

Trong phòng không có gió, cửa sổ cũng không mở.

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Lâm Hành đẩy cửa ra. Sau đó cậu bắt đầu đánh giá căn phòng này.

Căn phòng cũng không lớn, tương đối giống với phòng làm việc của Lâm Hành bọn họ, diện tích căn phòng này quả thực cũng rất nhỏ. Thế nhưng ngược lại phù hợp với bảng tên ngoài cửa, điều này đúng với dự đoán của Lâm Hành đây là căn phòng của một người, là một không gian tư nhân.

Bố cục căn phòng này phi thường chính thống,

đối diện cửa là bốn cánh cửa sổ, dưới cửa sổ bày một cái bàn dài, bên trái cái bàn là một chiếc tủ sách. Mà ở bên phải cửa chính

lại là ghế sô pha, trước mặt bày một cái bàn trà nhỏ, bố cục căn phòng mang đậm phong cách phòng làm việc truyền thống

Lâm Hành đơn giản lược nhìn lướt qua, lập tức, ánh mắt của cậu dừng lại ở phía sau chiếc bàn dài.

Cái bàn này không phải dài lắm, đồ trên bàn cũng rất ít, sau cái bàn là một chiếc ghế da tựa lưng có thể xoay tròn, chỗ tựa lưng kia rất cao, nếu như là Quế Kỳ ngồi ở chỗ đó, cơ hồ cả người sẽ bị lưng ghế ngăn trở.

Mà lúc này, chiếc ghế kia đang đưa lưng về phía cửa, nhẹ nhàng lay động.

Lẽ nào có người ngồi trên ghế này? Lâm Hành không nhịn được nghĩ như vậy, bằng không ghế tựa này làm sao lại lay động không giải thích được?

Lâm Hành cổ họng có chút lạnh lẽo, cậu xiết chặt điện thoại di động trong tay, từ từ bước về phía trước, cậu nhỏ giọng thử thăm dò hỏi một câu: "Ai vậy?"

Không có người trả lời, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Chỉ có nhịp tim của cậu đang đập giống như nổi trống, cơ hồ cũng sắp từ trong l*иg ngực nhảy ra ngoài.

Trong đầu của cậu có một cái âm thanh lớn đang gầm thét để cho cậu dời khỏi nơi này, nhưng là thân thể của cậu giống như bị khống chế, chậm rãi cẩn thận mà đến gần chiếc ghế dựa kia.

Cậu đi đến gần, có thể nhìn thấy xác thực có một người đang ngồi trên chiếc ghế dựa.

Cái người kia vóc dáng không cao, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người đó. Đỉnh đầu hơi có chút trọc, trên trán sáng loáng, dưới ánh sáng phản xạ ngoài cửa sổ tạo ra một loại quỷ dị khó giải thích.

Lâm Hành từ từ đi qua, cậu dần dần thấy được toàn cảnh người kia.

Cái người kia cả người đều tựa vào trong ghế. Đầu của người kia hơi ngửa ra sau, xụi lơ mà ngã vào ghế tựa, hai tay của người kia bị chém đứt, hai cái cánh tay vô lực duỗi xuống hai bên, mà trên người lại phi thường sạch sẽ, không có bất kỳ vết tích máu tươi nào. Khuôn mặt của người kia biểu tình phi thường vặn vẹo, hai mắt mở rất lớn, con ngươi cơ hồ sắp từ trong vành mắt rơi ra, miệng cũng mở rộng, như là muốn hò hét, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Người này, Lâm Hành rất quen thuộc.

Nói chuẩn xác, mười phút trước Lâm Hành còn từng nghe thấy lời nói của người này.

Người này là Trương Vĩ, anh ta đã chết.