Nam Thành Gió Nổi

Quyển 1 - Chương 6

Edit: Winterwind0207

Người chết là sinh viên năm ba của khoa quản lý kinh doanh, tên gọi Vương Văn Văn.

Thi thể của cô được phát hiện vào lúc hai mươi phút trước tại tầng cao nhất của thư viện trong trường.

Lúc bị phát hiện, cô gái ấy giống hệt tình cảnh của Trương Hàm Vũ, cũng đều là toàn thân trần trụi, nằm trên mặt đất, nơi chứa đựng trái tim trống rỗng, lỗ tai cũng bị cắt xuống. Trên đất không có vết máu, thời gian tử vong không vượt quá ba tiếng. Ba tiếng trước cũng là sáu giờ mười năm phút. Vào lúc ấy trong trường học người lui tới rất đông. Trở lại trường đi đến phòng ăn ăn cơm, đều cần đi qua thư viện này. Nếu như hung thủ kéo Vương Văn Văn lên mái nhà, như vậy chỉ có thể đi vào từ cửa lớn, nhưng mà, không có một người nhìn thấy Vương Văn Văn.

Người cuối cùng gặp mặt Vương Văn Văn là một sinh viên nữ, theo như lời sinh viên kia thuật lại lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Vương Văn Văn là lúc năm giờ chiều, lúc đó Vương Văn Văn đeo túi xách đi ra từ bên trong ký túc xá, cô ấy nhìn thấy Vương Văn Văn liền tiến tới bắt chuyện, phát hiện tâm tình của Vương Văn Văn có chút lạ, liền hỏi Vương Văn Văn xảy ra chuyện gì, Vương Văn Văn chỉ lắc đầu cũng không trả lời. Sau đó không có người nào gặp mặt Vương Văn Văn nữa.

Nam Úc Thành đem tình huống người chết đơn giản nói cho Lâm Hành, Lâm Hành nghe xong sắc mặt tái nhợt, cơ hồ không đứng thẳng được. Tựa hồ cảm thấy tâm tình của cậu, Nam Úc Thành thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Vừa nãy cậu muốn nói manh mối gì?"

Lâm Hành không có trả lời ngay, mà là hỏi: "Bây giờ anh còn ở thư viện không?"

"Tôi vẫn ở đó."

"Anh chờ một chút, tôi lập tức tới ngay." Nói xong, nhìn Cố Kỳ Viễn kể lại sự việc một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến thư viện.

Lúc Lâm Hành chạy tới thư viện, đường cảnh giới màu vàng đã được cảnh sát dựng lên. Đây đã là án mạng thứ hai phát sinh trong hai ngày ngắn ngủi, toàn bộ sinh viên trong trường không khỏi bàng hoàng, ngoài thư viện có rất nhiều người, thần sắc bất an trò chuyện với nhau.

Lâm Hành đến dưới lầu thư viện, liếc mắt nhìn lên đường cảnh giới, cơ hồ không chút do dự nhảy qua.

Mới vừa đi mấy bước, liền bị ngăn lại. Ngăn cản cậu là một người cảnh sát trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, dánh dấp phi thường non nớt, một đôi mắt rất sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Hành: "Cậu là Lâm Hành?"

Lâm Hành gật gật đầu, cảnh sát kia nói: "Đi theo tôi."

Cảnh sát kia mang theo cậu lên tầng cao nhất của thư viện, nói là tầng cao nhất, kỳ thực chỉ là một tầng trơ trụi. Trên sân thượng các loại dây điện nhằng nhịt khắp nơi, đi lại trong ban đêm không cẩn thận sẽ bị vấp ngã.

Lâm Hành vừa đi lên liền thấy Nam Úc Thành đứng ở trung tâm. Lúc này anh ta đang có chút buồn bực cùng người đối diện nói gì đó, nhìn thấy Lâm Hành đến, anh ta lập tức hướng người kia làm cái thủ hiệu, ra hiệu sau đó bàn lại.

Lâm Hành bước nhanh tới, liếc mắt nhìn về hiện trường hung án phía sau anh ta. Thi thể đã được pháp y đưa đi, trên mặt đất đã được vẽ sơn trắng dùng để phác hoạ nơi phát hiện thi thể.

"Có chuyện gì vậy, cậu nói đi." Ban đêm tầng cao nhất có gió lạnh thổi qua, tóc Nam Úc Thành có chút loạn, gió vừa thổi liền che đôi mắt, anh tuỳ ý gảy hai lần.

"Lâm Hành sờ mũi, do dự mở miệng: "Tôi mơ một giấc mơ." Dừng một chút, cậu nói:

"Mơ thấy Trương Hàm Vũ."

"Ồ?" Không giống như trong tưởng tượng mang thần sắc châm chọc, Nam Úc Thành chỉ toát ra biểu tình cảm giác hứng thú: "Mơ thấy cô ta làm gì?"

"Cô ấy nói với tôi một câu nói." Lâm Hành chần chờ một chút: "Cô ấy nói cho tôi biết, hung thủ sẽ còn tiếp tục gϊếŧ người. Đồng thời sẽ lấy đi tim và ngũ quan của nạn nhân."

"Hiện nay xem ra, lời cô ấy nói đã ứng nghiệm."

"Có chút ý nghĩa." Nam Úc Thành câu lên khóe miệng nở nụ cười, nụ cười này khiến cả người anh mang ý tứ hàm xúc, giống như lần đầu tiên Lâm Hành gặp gỡ anh ta, từ trên người anh ta cảm nhận được cỗ phong lưu bất kham.

Cậu có chút ngơ ngác, Nam Úc Thành nói: "Còn có chuyện khác sao?"

"Còn có một chuyện." Suy nghĩ một chút, cậu tiếp tục nói: "Khả năng không có quan hệ quá lớn với vụ án, nhưng tôi cảm thấy kỳ quái." Cậu đem chuyện buổi chiều xảy ra trong phòng ngủ nói cho anh ta, Nam Úc Thành nghe xonh liền thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn Lâm Hành: "Cậu xác định lúc đó từ trong phòng tắm nhìn thấy được một cái bóng nhỏ gầy?" Lâm Hành nuốt ngụm nước bọt, gian nan gật gật đầu.

"Sau đó lúc các cậu xem lại video, phát hiện đoạn thời gian đó các cậu chỉ thấy một con mèo đang cào cửa."

"Đúng."

"Tôi biết rồi." Nam Úc Thành gật gật đầu, thần sắc có chút nghiêm túc, anh ta suy tư một hồi, bỗng nhiên nói: "Tuần sau cậu có tiết không?"

Lâm Hành sững sờ, đàng hoàng nói: "Không có. Chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, không cần phải lên lớp."

"Tốt lắm, cậu bây giờ trở về phòng ngủ đi thu dọn đồ đạc. Sau một tiếng tôi đến dưới lầu đón cậu, một tuần này, cậu ở chung với tôi." Nam Úc Thành thẳng thắn dứt khoát quyết định, ngược lại là Lâm Hành nhất thời bối rối, theo bản năng hỏi: "Tại sao?"

Nam Úc Thành đang định rời đi, nghe cậu vừa nói như thế, quay đầu lại cười cười, rất tự nhiên đưa tay xoa đầu cậu: "Bởi vì, tôi hoài nghi có người muốn mạng của cậu."

Rõ ràng là một câu nói sởn cả tóc gáy, thế nhưng toát ra từ miệng Nam Úc Thành cùng với hành động xoa động kia, khiến Lâm Hành không khỏi nảy sinh một cảm giác ấm áp.

Cậu lắc đầu một cái, bỏ rơi ý nghĩ lung tung trong đầu, sau khi nói lời từ biệt Nam Úc Thành, liền quay người trở về phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, Cố Kỳ Viễn vẫn chưa về.

Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không biết tại sao, rõ ràng tình hình bây giờ phi thường quỷ dị, thậm chí bản thân cũng có khả năng nằm ở trong vùng nguy hiểm, nhưng nghĩ tới có thể cùng Nam Úc Thành ở chung một chỗ, cậu dĩ nhiên cảm thấy được có chút... Vui vẻ?

Không, không phải có chút vui vẻ. Quả thực là mở cờ trong bụng.

Lâm Hành mặc dù là GAY, thế nhưng sống hai mươi ba năm cũng chưa từng nói chuyện luyến ái. Từ khi biết được tính hướng của mình, cậu đã từng tìm hiểu rất kỹ, càng biết nhiều lại càng đối với thân phận này bất đắc dĩ. Cậu không có cách nào phóng túng bản thân sa vào bên trong kɧoáı ©ảʍ mang tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu chỉ hi vọng có thể tìm một người hiểu nhau để làm bạn, hai người có thể tế thuỷ trường lưu*bình an sống qua ngày, giống như những người bình thường khác.

(*Tế thuỷ trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút mà trở thành người quan trọng của nhau)

Nhiều năm như vậy, cũng không ít người đồng tính đối với Lâm Hành biểu đạt hảo cảm của bọn họ. Lâm Hành bên ngoài điều kiện xuất sắc, thuộc về loại hình tuấn tú nho nhã, gia cảnh tử tế, học đại học nổi tiếng, người như vậy ở trong cái vòng này quả thực là người rất thu hút. Thế nhưng bất kể người kia đưa ra điều kiện động lòng người thế nào, hoặc là nói dễ nghe, Lâm Hành vẫn chưa từng dao động.

Bởi vì ở trong mắt những người kia cậu có thể

nhìn ra du͙© vọиɠ của bọn họ.

Không có tình cảm, chỉ có du͙© vọиɠ trần trụi.

Vô cùng hiện thực, cũng thực sự làm cho cậu

khó có thể tiếp thu.

Thế nhưng Nam Úc Thành lại khác. Người này từ vừa mới bắt đầu không có đối với cậu biểu hiện ra hứng thú, Lâm Hành từ bên trong lời nói của anh ta cũng có thể cảm giác được, người này không giống với cậu, bọn họ không phải một loại người.

Nhưng mà, Lâm Hành lại cố tình vô cùng để ý đến anh ta.

Người này nhất cử nhất động, đều để lộ ra một luồng khí chất tuỳ tính tự tại, khiến ánh mắt Lâm Hành không nhịn được đuổi theo anh ta. Càng nhìn theo anh ta, càng hiếu kỳ, càng là muốn tới gần.

Lâm Hành than thở, có lẽ cậu đã tự mình đi vào mê cung không lối thoát.

Thế nhưng cậu vẫn có thể lạc quan, con người không phải thánh hiền làm sao có khả năng cả đời không nảy sinh tình cảm. Mấu chốt chính là, người làm cho mình động tâm có đáng giá hay không.

Thu dọn một hồi, nhìn thời gian ước hẹn cũng sắp đến. Lâm Hành nhấc theo hành lý đi xuống lầu.

Nam Úc Thành rất đúng giờ, mới đi xuống đã thấy anh ta đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.

Tư thế anh ta hút thuốc lá rất tuỳ ý, thường thường là đem thuốc ngậm ở trên môi, trong tay bận việc khác. Lúc này cũng là như thế, trong miệng anh ta ngậm thuốc lá, khói thuốc bay lên làm cho đôi mắt anh nheo lại, cúi đầu nghịch chiếc chìa khoá trong tay, Lâm Hành quan sát một hồi, phát hiện anh ta từ trên chùm chìa khoá lấy xuống một cái, treo vào trong một chùm khác.

Đây cũng là chuẩn bị cho cậu đi. Lâm Hành trong lòng không khỏi ấm áp, đi tới.

Quả nhiên, Lâm Hành vừa đi qua, anh ta liền đưa chìa khoá cho cậu. "Đây là chìa khoá nhà tôi, cậu giữ lấy."

Nói xong, liền tiếp nhận hành lý của Lâm Hành, để tới ghế sau của xe, phất phất tay để Lâm Hành lên xe.

Nhà Nam Úc Thành nằm ở trong một khu chung cư xa hoa, khoảng cách tới trường học Lâm Hành lái xe chỉ cần mười năm phút, ngoài khu chung cư cũng có trạm xe bus, đối với Lâm Hành mà nói, ngược lại tương đối dễ dàng.

Lâm Hành vốn cho là, giống như tích cách tuỳ ý của Nam Úc Thành trong nhà cũng sẽ bừa bộn rối như tơ vò, không nghĩ tới sau khi cậu đến, lại phát hiện khác hoàn toàn với tưởng tượng của cậu.

Nếu như cần dùng hai chữ để hình dung nhà

Nam Úc Thành, vậy Lâm Hành chỉ có thể nghĩ đến: Ngắn gọn.

Ngắn gọn đến trình độ nào đây, phức tạp một chút miêu tả chính là, căn nhà 180 m vuông, chỉ có một cái giường, một ghế sô pha, một khay trà bằng thủy tinh, một tủ treo quần áo, một phòng vệ sinh, một phòng bếp. Ngoài ra, không có thứ gì.

Ngoại trừ tường phòng vệ sinh cần thiết, bao nhiêu vách tường thừa thãi đều bị tháo ra.

Lâm Hành đi vào căn nhà, phản ứng đầu tiên không phải nhà của một người, mà không cẩn thận đi vào một trung tâm mua sắm vắng lặng.

Nam Úc Thành lại biểu hiện phi thường coi đó là chuyện đương nhiên. Anh ta đem hành lý của Lâm Hành để vào trên ghế sa lông, sau đó ra hiệu Lâm Hành ngồi xuống.

"Đồ vật trong phòng cậu tùy ý dùng. Ăn ở trong phòng bếp, vật liệu cùng đồ làm bếp đều có, nếu như cần thiết có thể tự mình động thủ, không cần phải để ý đến tôi." Anh ta nghiêng người dựa vào ghế sa lon, mạn bất kinh tâm* nói: "Quần áo có thể để ở cùng chỗ với tôi, cứ trực tập treo vào là được. Đêm nay bắt đầu cậu ở nơi này, một tuần sau, không quản cậu đi nơi nào, đều phải đi cùng với tôi." Sau khi nói đến đây biểu tình của anh có chút nghiêm túc, nhìn Lâm Hành: "Vụ án lần này có chút phức tạp, khả năng cũng có liên quan đến tưởng tượng của cậu. Có một số việc, không phải dùng thường thức của cậu có thể giải thích."

(*Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng không để ý)

Lâm Hành gật gật đầu: "Tôi biết. Gây phiền phức cho anh.

Nam Úc Thành lại đột nhiên nở nụ cười: "Cậu có phiền toái gì." Nói xong, anh đứng lên, từ trong phòng bếp lấy ra hai chai bia, đưa cho Lâm Hành.

"Kỳ thực... Tôi vẫn muốn hỏi anh." Lâm Hành cầm chai bia, có chút thấp thỏm: "Anh đến tột cùng làm cái gì?"

Nam Úc Thành mở nắp chai bia ra, uống một hớp, nhìn cậu nhướng nhướng mày: "Tôi là cảnh sát, cậu không biết sao."

"Ý của tôi là..." Cậu dừng một chút, chần chờ nói: "Là cảnh sát gì?"

Suy nghĩ một chút, Lâm Hành liền bổ sung: "Lần trước ở trong xe bus gặp phải sự cố, bây giờ tôi không có biện pháp dùng khoa học giải thích, thế nhưng anh lại dễ đang giải quyết vấn đề. Anh... Đến tột cùng là ai?"

Nói tới chỗ này, Lâm Hành cũng có chút sốt sắng, nhanh chóng mở bia ra uống một hớp lớn.

Nam Úc Thành ngược lại là bị thái độ thận trọng của chọc phát cười. Một tay anh cầm bia chuyển một vòng, trầm ngâm một chút, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành. Anh nhàn nhạt nói: "Tôi chủ yếu phụ trách vụ án đặc biệt. Giống như lời cậu nói, tất cả sự việc không thể dùng lẽ thường giải thích liền giao cho tôi."

Lâm Hành trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều, bật thốt lên: "Anh là đạo sĩ bắt quỷ?!"