Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 295: Lại lui một bước

Công trình sửa sang lại Văn thừa phủ, Khâm Mặc chỉ tham gia một phần, đó chính là lúc trang hoàng phòng ngủ mà thôi.

Trong khi Ly Hận Thiên đã tới Phổ Kinh, thì cùng một lúc, ở bên kia Khâm Mặc cũng vừa hoàn công xong.

Tuy thời gian này làm không qua bao lâu, nhưng lại là do Khâm Mặc tự tay mà làm lấy. Chính là vì muốn tận lực chu toàn cho mỗi một bước đều phải hoàn toàn ấn theo ý tưởng thiết kế của hắn tiến hành hết như vậy. Hắn không yên tâm mà giao hết tất cả mọi khâu xây dựng này nọ đều cho mấy kẻ làm công này a. Cuối cùng, cũng đã mĩ mãn mà nghiệm thu một công trình hoàn mỹ, vạn sự đều đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một người chủ nhân chân chính nữa thôi.

Khâm Mặc thực chờ mong. Lúc Ly Hận Thiên trở lại Văn thừa phủ, hắn thật chờ mong, dáng vẻ khi để y sử dụng vài thứ kia.

Khâm Mặc nóng vội không chờ nổi nữa. Mà lúc này, Ly Hận Thiên bất đắc dĩ, mới vừa rời khỏi Đế Đô không lâu. Ở bên này hắn vừa hoàn công. Tuy nhiên có mấy chỗ còn lại ở trong Văn thừa phủ, vẫn còn chưa bắt đầu sửa sang lại, cái công trình này thực sự rất to lớn, cho nên vẫn còn cần một đoạn thời gian nữa mới xong hoàn toàn.

Vì vậy, trong một lúc Ly Hận Thiên vẫn còn chưa thể trở về được, Khâm Mặc lại chờ không kịp nữa. Mỗi một khắc, đối với hắn mà nói đều là nỗi dày vò, tuyệt đối là ví dụ điển hình cho câu, sống một ngày mà dài bằng một năm a.

Ngay khi một phần việc trang hoàng do hắn chủ trì đã kết thúc, Khâm Mặc liền lập tức rời đi.

Bởi vì không ngừng muốn đi gặp Ly Hận Thiên, hắn cũng giống như Văn Diệu, chồng chất rất nhiều công việc. Bất quá, hắn may mắn hơn so với Văn Diệu, đó chính là, phần lớn mọi công việc làm ăn này nọ đều sẽ có người chia sẻ phụ giúp hắn. Mặc dù là hông thể thiếu hắn, nhưng Khâm Mặc cũng không cần bắt buộc phải ở lại bất cứ nơi nào đó, mọi hoạt động của hắn thực tự do.

Ở nơi nào cũng đều có thể làm việc được.

Cho nên Khâm Mặc liền vừa ở một bên tự xử lý công việc của mình, vừa ở một bên chạy về phía Đông Vạn.

Hắn không cần liên lạc với Văn Diệu, cũng có thể biết rõ tình trạng của Ly Hận Thiên. Cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người đến báo cáo cho hắn biết mọi chuyện. Khi Khâm Mặc nhận được tin tức, Văn Diệu đã bị vướng vào công việc bận bịu, biết Ly Hận Thiên phòng không gối chiếc.

Cảm xúc đầu tiên của hắn là càng sốt ruột.

Đây là một cơ hội thật tốt a…

Hắn có thể độc chiếm Ly Hận Thiên, trải qua hai ngày chỉ có thế giới của hai người nha…

Khâm Mặc nhanh như điện, chớp mắt liền đã chạy tới rồi, dự định là phải cho Ly Hận Thiên một sự kinh hỉ, lại không nghĩ đến, sau khi kéo giường màn mở ra, lại sẽ nhìn đến cái loại hình ảnh này…

Có người đã nhanh chân đến trước.

Hình ảnh mang theo lực đánh vào thị giác quá cường. Vì thế khiến cho Khâm Mặc trực tiếp đã bị ngốc rớt rồi a.

So với Khâm Mặc vẫn đang bị hóa đá, thì Vô Huyên liền thong dong hơn nhiều. Hắn chỉ là khựng lại một lát, liền nhàn nhạt thu hồi lại tầm mắt. Đừng nói là xấu hổ, đến một chút ảnh hưởng cũng chưa từng chịu, hắn liền tự nhiên đỡ lấy chiếc eo của Ly Hận Thiên mà động lên…

Ly Hận Thiên vẫn còn chưa có hồi hồn lại. Vô Huyên lại trực tiếp đâm sâu đến vậy, liền ‘hừ’ lên một tiếng. Loại âm thanh chất chứa nỗi thống khổ lẫn vui thích trực tiếp truyền vào trong tai bangười ở đây…

Không có nhẫn nhịn, cũng không có giả tạo, là âm thanh nguyên thủy nhất của nam nhân…..

Rất êm tai, khiến cho xương cốt của người nghe đều mềm nhũn xuống.

Cũng nhờ lần này, mà đã kéo nam nhân trở lại hiện thực. Y vẫn còn đang ngồi ở trên người của Vô Huyên, thật sự đang làm cái loại chuyện này.

Ngại với sự có mặt của Khâm Mặc ở đây, tức khắc, y liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tuy rằng, y cùng bọn hắn là cùng nhau sinh sống, đối với thân thể lẫn nhau cũng đều đã sớm quen thuộc. Nhưng duy nhất chỉ có cái chuyện giường chiếu này, vẫn luôn là hai người một mình tiến hành.

Ly Hận Thiên này vốn da mặt mỏng. Mà mấy tên gia hoả tâm cao khí ngạo còn lại, căn bản là, do không muốn.

Bọn hắn bởi vì tình cảm mà thỏa hiệp. Nhưng sự kiêu căng lẫn cao ngạo ở sâu tận trong xương cốt lại chưa từng bị thay đổi qua, muốn khiến cho bọn hắn không chút nào để ý, đến loại chuyện này cũng đều hoàn toàn có thể cùng nhau chia sẻ được, thật đúng là không dễ nha.

Lần trước là bất đắc dĩ, bởi vì muốn bức Ly Hận Thiên đi vào khuôn khổ, cũng vì biểu đạt quyết tâm của mình. Cho nên, bọn hắn đều nguyện ý cùng nhau ôm y. Kết quả là không có bất cứ chuyện gì mà lại không thể thay đổi được đi…

Sau một lúc đã xác định quan hệ xong, bọn hắn liền làm theo ý của bản thân mình, không quấy rầy nhau nữa, loại chuyện này liền không có phát sinh lại lần nào nữa…

Hiện giờ, cái loại quan hệ bình thản giữa bọn hắn gặp phải nguy cơ xưa nay chưa từng có.

Chỉ có một mình Ly Hận Thiên, rõ ràng là không đủ để phân chia cho bọn hắn.

Đợi đến lượt bản thân mình được hưởng thụ lại phải đợi qua bốn ngày. Hơn nữa, mỗi ngày thân thể của nam nhân cũng đều hoàn toàn bị làm đến chịu không nổi nữa, chỉ là ai có thể cam đoan được việc vừa cùng nằm ở trên giường vừa ôm ấp Ly Hận Thiên lại hoàn toàn không làm ra cái hành vi gì a…

Đừng nói là người khác, ngay cả bọn hắn, đến bản thân cũng đều hoàn toàn còn không tin tưởng nổi vào chính mình nữa là.

Nhưng cứ duy trì tình trạng này, thì khẳng định cũng không phải là cách tốt đi.

Vô Huyên hoàn toàn làm lơ Khâm Mặc, nên làm như thế nào thì liền tiếp tục làm ra như thế đó. Nhưng do sự xuất hiện của Khâm Mặc, khiến cho Ly Hận Thiên thật không muốn phối hợp với hắn nữa. Chỉ là dưới sự va chạm kịch liệt của Vô Huyên, y lại là thân bất do kỷ…

Tầm mắt bất lực của y, lướt qua vài vòng ở trên mặt của Khâm Mặc, ý của y muốn bảo là hắn không cần xem nữa đâu…

Nhìn thấy loại tình huống này, hẳn là Khâm Mặc nên tránh đi, chỉ là do Ly Hận Thiên nhìn hắn như vậy, hắn liền không dời bước nổi nữa…

Bởi trong mắt của hắn, ý tứ của cái ánh mắt này của y không phải là muốn đuổi hắn rời đi, mà là đang hối thúc hắn mau mau nhanh chóng lại đây làm y, mới đúng nha…

Một màn này, khiến cho hắn nhớ tới chuyện lần trước, Vô Huyên đã cố ý ôm lấy y mà bày trò ở trước mắt của hắn…

Lần đó, Ly Hận Thiên cũng kêu hắn không cần xem nữa. Lúc ấy, cảm xúc bất đắc dĩ, thậm chí là tuyệt vọng, tương đối nhiều. Nhưng hiện tại, lại mang theo một chút ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ cấm kị…

Cái tư vị này, khiến cho tâm tư của người nhìn, làm sao có thể không động đậy được đây…

Khâm Mặc thật sự thề rằng, khi vừa mới bắt đầu, hắn vốn không định như vậy, hắn thật sự là đã bị kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Nhưng mà, vừa nhìn thấy dáng vẻ nam nhân ngon miệng như vậy, lại nghĩ đến, yêu cầu đổi mới một chút về mối quan hệ của bọn hắn…

Tuy rằng, bọn hắn vẫn còn chưa đạt chung nhận thức trở thành quyết định, nhưng mà, một bước này, dù sớm hay muộn gì cũng đều phải đi…

Bởi vì lợi ích càng có thể có được nam nhân này nhiều hơn nữa, cũng lại củng cố quan hệ giữa bọn họ càng có thể càng thêm ổn định.

Kỳ thật, Khâm Mặc đối với việc cùng nhau mà ôm Ly Hận Thiên, vốn cũng không bài xích. Kí ức về lần trước vẫn rất tốt nha. Nếu điều kiện cho phép thì hắn mới không thèm nghĩ đến. Nhưng, bây giờ, mọi việc đã đi đến nước này rồi, hắn cũng yên tâm thoải mái tiếp thu nha…

Màn giường lại một lần nữa được rũ xuống, bao trùm lấy bên trong chiếc giường của Văn Diệu chỉ là một tầng vải dệt lại không có ngăn cách Khâm Mặc ở bên ngoài…

Đã nhận ra được ý định của Khâm Mặc, Vô Huyên cũng không có dừng lại. Hắn cúi đầu trầm mặc, động tác ở phần eo lại đưa đẩy nhanh hơn…

Hắn không muốn để cho Khâm Mặc chạm vào Ly Hận Thiên. Vô Huyên có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh. Mà, ngay trong nháy mắt, Khâm Mặc đưa ra quyết định này, Vô Huyên liền hiểu rõ ý muốn của hắn rồi đi…

Loại chuyện này là tất nhiên sẽ phải phát sinh, vốn không thể lảng tránh được.

Chỉ cần Ly Hận Thiên không phản đối, Vô Huyên cũng vẫn chỉ có thể tiếp thu.

Ngay trước khi bắt đầu loại quan hệ này, bọn hắn liền đã từng bàn bạc tốt rồi, thống nhất một kết quả là, không thể khiến cho Ly Hận Thiên khó xử, bởi vì những cuộc tranh đoạt của bọn hắn được…

Chuyện thứ nhất mà khi Khâm Mặc vừa tới Phổ Kinh, chính là, tìm một gian khách điếm, tự tắm rửa sạch sẽ để nghênh đón chuyện kế tiếp. Hắn đã chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, cho nên hiện tại, vừa lột bỏ quần áo thì hắn liền có thể đề thương ra trận a.

Hai tên này cũng không có khách sáo hay cần sự cho phép nào, lại đang chìm trong trạng thái quá mức kích động, liền trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. Cho nên, quần áo của bọn họ cũng đều chưa hề cởi bỏ sạch sẽ. Có lẽ, đã là lần thứ ba rồi, đã trải qua tác động của chuyện lần này, cho nên Khâm Mặc cũng không vội cởi bỏ lớp quần áo của Ly Hận Thiên mà hắn vẫn thích ngắm dáng vẻ thân thể của y bị che lấp nửa kín nửa mở a.

Khâm Mặc tự mình đi đến, liền từ phía sau vòng qua, dán sát lại…

Tay xuyên qua phía dưới bên sườn của nam nhân, vô cùng chính xác mà bắt lấy đầu nhũ của nam nhân. Ly Hận Thiên không nghĩ tới Khâm Mặc sẽ gia nhập vào chuyện này. Vừa nãy, y đang nhắm mắt lại. Hiện giờ lại mắt mở ra, trợn to mắt, liền nhìn thấy ở trên l*иg ngực nhiều ra thêm hai cái tay…

Còn có cảm giác…

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.

Đầu nhũ của y đã bị Vô Huyên hút đến sưng to cứng rắn, Khâm Mặc dễ dàng bắt lấy, mà xoa nắn. Hắn vừa ở một bên xoa phần thịt được bao phủ bởi một tầng quầng nhũ thâm màu, lại vừa ở một bên dùng ngón tay thuần thục vân vê hai đầu nhũ tròn vo kia…

– Khâm, Khâm Mặc… Đừng…

Ly Hận Thiên định kêu, hắn đừng hồ nháo. Nhưng, Vô Huyên đột ngột va chạm một cái khiến cho y biến câu nói kế tiếp thành rêи ɾỉ. Lần trước, do y đã bị say khướt nên mới khó tránh khỏi. Nhưng hiện tại là y vốn đang thanh tỉnh, y không thể cho phép loại chuyện này phát sinh được a…

Tìиɧ ɖu͙© ở trên thân thể đang bắt đầu giao chiến kịch liệt với lý trí ở trong đầu của nam nhân.

Thân thể của ba người cũng đang là như thế.

Ở phía trước ngực của nam nhân đã bị Khâm Mặc chiếm mất. Vô Huyên liền rút một bàn tay ra, thay y, bắt đầu đùa nghịch phía dưới. Cùng một lúc, hắn thẳng lưng lên, nam căn của nam nhân ở bị ma xát ở trong tay hắn. Ly Hận Thiên vốn đã có chút lơ lửng dục tiên dục tử. Hiện giờ lại bị giáp kích trước sau, lý trí của y dần dần liền rơi xuống thế hạ phong, tìиɧ ɖu͙© đã sắp thống trị hết tất cả…

Theo sự đong đưa kịch liệt, tầng tầng lớp lớp quần áo liền trực tiếp từ bả vai trượt xuống lộ ra cả mảng lớn lớp da thịt trần trụi. Khâm Mặc tỉ mỉ liếʍ hôn chiếc gáy của nam nhân, không nhanh không chậm mυ'ŧ lấy động mạch của y. Chiếc cổ của Ly Hận Thiên thực mẫn cảm, dù làm gì thì y cũng đều sẽ thực thoải mái…

Động tác ở trong vẫn còn đang tiếp tục, Ly Hận Thiên vẫn nửa ngồi nửa cưỡi lên trên người của Vô Huyên như cũ. Bàn tay của Khâm Mặc đang bóp nắn hai khối thịt ở trước ngực của y, đang không ngừng biến hóa hình dạng, luôn lắc lư ở trước mắt của Vô Huyên. Hai đầu nhũ tròn xoe nho nhỏ kia của nam nhân này, còn muốn đáng yêu hơn so với nữ nhân rất nhiều lần a. Mặc dù không muốn chú ý đến, nhưng đôi mắt của Vô Huyên lại nhịn không được hướng hắn nơi đó…

Phía dưới của Ly Hận Thiên ướŧ áŧ mềm mại trơn tru, là do hắn đã khuyếch trương hoàn toàn tốt. Cho nên, mỗi một lần cắm vào, đều sẽ phát ra âm thanh dễ nghe, y đã có thể nuốt toàn bộ một thân nam căn của hắn đến tận gốc, hoàn toàn đi vào…

Hắn tiến vào rất sâu lại không ảnh hưởng đến sự co rút ở bên trong đó. Y vẫn luôn cắn đến gắt gao, siết chặt lấy hắn như là không siết đến khi hắn cao trào xuất ra, thề không bỏ qua…

Trước mắt là mùi thịt mê người, còn ở dưới thân là tư vị tiêu hồn thực cốt, khiến cho Vô Huyên chỉ có duy nhất một ý nghĩ lướt qua nhanh chóng, là muốn quên hết tất cả, chỉ muốn một lòng một dạ mà hung hăng thao lộng y…

Nhìn thấy vật nhỏ tròn xoe ở trong tay của Khâm Mặc đã sưng to, đỏ tươi, nổi cộm lên giương thẳng lên. Cho nên, Vô Huyên bất chấp hết tất cả, mà đột ngột một cúi đầu cắn xuống một viên…

Khâm Mặc chỉ bóp nắn chỗ đó ở trong tay, lôi kéo về phía trước, cho nên, đầu ngón tay của hắn niết đầu nhũ cũng gần như là đã che lấp đi mất nó. Nhưng Vô Huyên cắn vào chỗ đó, lại không phải là còn chỗ trống rất nhiều, nhưng cũng vẫn là cắn được…

Hàm răng của Vô Huyên kề sát bên ngón tay của Khâm Mặc, hai người cùng nhau hầu hạ viên thịt nho nhỏ đỏ tươi tròn xoe đang nổi cộm lên của nam nhân. Trước và sau, đầu v* nhỏ bé đều có được cảm thụ khác nhau. Ly Hận Thiên nức nở một tiếng, hai chân cũng quẫy đạp lung tung một cái…

Y mơ hồ nỉ non ra tiếng ‘không cần’ không rõ ràng lắm, nhưng Khâm Mặc lại cắn lỗ tai của y, lại thấp giọng thì thào…

– Cha, nơi đó của ngươi thật rất tốt nha, giống như bị ta xoa bóp đến ra sữa vậy. Ngươi nhìn xem, không phải là Vô Huyên đang uống rất mê say hay sao, có muốn ta lại nắn bóp thêm một chút nữa để ra tiếp hay không đây…

Hắn vừa nói xong, liền dứt khoát nâng bầu ngực kia lên giống như thủ pháp chuyên nghiệp, đang vắt sữa bò vậy…

Khâm Mặc còn đưa bầu ngực này đến bên miệng của Vô Huyên, giống như là để cho hắn tiếp được sữa sắp phun trào ra đi…

Ly Hận Thiên nhất thời nghe thấy lời này của Khâm Mặc liền chịu không nổi. Y vốn là nam nhân nào có cái gọi là sữa gì chứ…

Nhưng mỗi một lần Khâm Mặc đều phải không ngừng nói đến cái này…

Là do hắn cố ý.

Mà, Vô Huyên ở trước mặt, cư nhiên lại rất phối hợp mà bú ʍúŧ. Mối quan hệ của cặp nhi tử song sinh này, bởi vì trải qua đủ loại nguyên nhân mà vô cùng không tốt, thậm chí, cả hai cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng giờ khắc này đây, cả hai lại làm ra hành vi ăn ý đến như vậy…

Sự linh tính cùng với tâm ý tương thông của song sinh lại ở ngay loại thời điểm này đây liền được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn…

Vô Huyên trừu động thong thả, hắn chuyên chú mυ'ŧ lấy hai bầu ngực trái phải ở phía trước đang bị biến đổi của nam nhân. Hắn liền thuận tiện chuyển tới bầu ngực đang được Khâm Mặc nâng lên, để bú ʍúŧ…

– Đúng rồi. Cha, ngươi còn nhớ rõ bọn hắn đã dặn dò ta phải chế ra thuốc gì hay sao?

Nụ cười tà ác đến đầy cõi lòng, Khâm Mặc ác ý phả ra hơi thở nóng hổi đến lỗ tai của nam nhân, đồng thời cũng nói ra thêm lời lẽ khiến nam nhân càng thêm nhục nhã cũng mang đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức,

– Cái thuốc kia, ta đã chế ra được rồi a, chỉ cần thoa lên tới đâu thì sẽ khiến cho ngươi đến một cọng lông tơ cũng đều không mọc dài ra nổi nữa… Nơi đó của ngươi trụi lủi trơn nhẵn, thực đáng yêu a. Bây giờ, có muốn chúng ta liền thoa thoa lên thử không nha?