Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 122

Editor: huyetsacthiensu

Hoàng hôn nắng vàng rực rỡ trùm lên người Ngô Đồng, nhiễm lên khuôn mặt ngược sáng vẻ say rượu, giống như

một

vị thần giáng xuống trần gian. Vốn là lễ đón dâu náo nhiệt nhất,

không

có ai

nói

chuyện, đám người dần dần yên tĩnh trở lại. A Đoàn nằm

trên

lưng Hứa Tiêu Nhiên, cảm nhận nhịp tim như trống đánh của bản thân.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Hứa Tiêu Nhiên làm như

không

phát

hiện

ra, vẫn bước

đi

vững vàng như trước, chỉ là vào lúc buông A Đoàn xuống mới

nhẹ

giọng trấn an

nói

“không

phải sợ.” A Đoàn cúi đầu đứng ở

một

bên, hỉ nương đứng bên cạnh vồi vàng dìu A Đoàn,

âm

thanh nâng cao phá vỡ

sự

yên tĩnh “Tân nương ra khỏi cửa, từ giờ là



dâu nhà người khác cuộc sống trôi chảy trai

gái

ven toàn ~”

A Đoàn cũng

không

biết là khẩn trương

thật

hay chỉ giả vờ khẩn trương, lòng bàn tay rịn mồ hôi, đầu óc còn phản bác lại



ràng “thật

xin lỗi, ta chỉ sinh hai con trai

không

sinh con

gái.”

Khăn tay màu đỏ trong tay hỉ nương được giơ lên, cũng mở ra cổ họng của mọi người, từng đợt hoan hô truyền đến, hỉ nương đỡ A Đoàn bước từng bước về phía kiệu hoa, mới

đi

được hai bước

đã

đổi người. Tầm mắt hạ xuống nhìn thấy ngón tay thon dài khớp xương



ràng.

Cách

một

lớp áo cưới cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của

hắn.

Trái tim đập thình thịch như trống đột nhiên vững vàng lại, bước chân hơi khựng lại, sau đó

không

dừng lại mà vững vàng từng bước đến lúc ngồi vào kiệu.

Từ cửa nhà đến cửa cung, dọc đường

đi

A Đoàn

không

có cách nào tĩnh tâm lại được, tất cả

âm

thanh truyền vào trong tai

sự

náo nhiệt xung quanh,

âm

thanh hỗn loạn náo nhiệt

không

ngừng truyền vào trong tai,

không

nghe



ràng được câu nào, nhưng lại biết vô cùng náo nhiệt. Vén khăn voan lên nhìn ra bên ngoài, đội ngũ đón dâu đông đúc, đứng sau thị vệ đều là đầu người, gần như tất cả mọi người đều đến xem dịp trọng đại này.

trên

mặt dào dạt hâm mộ làm khóe miệng A Đoàn vẫn nhếch lên.

Thái Tử ca ca, nhiều người chúc phúc cho chúng ta như vậy, cả đời này,

sẽ

không

có tiếc nuối như kiếp trước nữa.

Cuối cùng kiệu cũng dừng lại, trước khi kiệu dừng lại A Đoàn chắc chắn,

sẽ

không

có lụa đỏ, cũng

khôngcó hỉ nương. Quả nhiên, bàn tay vừa rồi lại duỗi ra trước mắt A Đoàn, cười

nhẹ

nhàng

một

cái, đặt bàn tay của bản thân vào. Mỗi đường mòn trong Đông cung A Đoàn đều vô cùng quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể

đi

được.

Lần này lại nhìn người

đang

kéo tay mình bước

đi

ở phía trước, bước từng bước vững vàng.

Toàn tâm đặt lên người bên cạnh kết quả là, chờ sau khi A Đoàn hoàn hồn

đã

bị đưa vào động phòng,

đã

ngồi

trên

giường mới mềm mại. Sau đó lại

không

được báo trước mà khăn trùm đầu

đã

bị nhấc lên. A Đoàn ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn Ngô Đồng trước mặt.

Cái này, cái này

không

giống với trình tự mẫu thân

đã

nói

mà…

Bộ dáng đồ ngốc của A Đoàn làm cho Ngô Đồng càng thêm sung sướиɠ, nghiêng đầu cười

nhẹ

“Ta nghĩ nàng

sẽ

không

muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc này đâu.” Thấy A Đoàn vẫn chưa hoàn hồn, lại cười

nói

“Hay là, bây giờ nàng muốn mọi người vào đây?”

“không

cần, muội muốn tắm rửa trước

đã!”

không

hợp lý

thì

sao? Bộ dáng bây giờ bị nhìn thấy chỉ có thể bị cười nhạo, cho dù là có ý tốt

đi

nữa! Hơn nữa Thái Tử ca ca

đã

mở ra tiền lệ, sau đó cũng bỏ qua

đi! Trong phòng cũng

không

có người khác chỉ có Bán Hạ cùng với Bán Đông, hai người cũng bị động tác lưu loát của Ngô Đồng làm cho choáng váng.

A Đoàn đưa tay lay tỉnh hai nàng ấy.

“đi,

đi

tắm thôi.”

Bản thân cũng

không

kháng cự được,

đi

thẳng ra phía sau, lúc này Bán Hạ mới hoàn hồn, vội bước lên trước hai bước kéo người lại “Tiểu thư, người cởϊ qυầи áo trước

đã!” Cái này, cái này cũng

không

quá hợp quy củ, áo cưới cho dù chỉ được mặc

một

lần cũng

không

thể tùy tiện cởi ở phòng tắm được!

Ngô Đồng vẫn cười nhạt nhìn A Đoàn vội vàng, cũng

không

quên kiếp trước sau khi bị mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ thẫm

thì

mấy ngày sau

không

chịu gặp người khác đâu! Khóe miệng lại nhếch lên, gặt đầu với A Đoàn “Ta

sẽ

nhanh chóng trở về, nàng nghỉ ngơi trước

đi.” A Đoàn vừa gỡ mũ phượng nặng trịch

trên

đầu vừa gật đầu.

Tay

đang

xoa cổ chợt dừng lại, tức giận nhìn Ngô Đồng.

“Người giống nhau, quần áo cũng giống nhau, sao mặt lại

không

giống!”

Lời này

không

đầu

không

cuối, Bán Đông nghe cả nửa ngày cũng

không

hiểu nhưng Ngô Đồng lại hiểu được. Khuôn mặt đỏ như đít khỉ trừng người khác

thật

sự

là rất buồn cười,

không

khỏi làm A Đoàn càng bực mình, Ngô Đồng nắm tay đặt bên môi ho

nhẹ

vài tiếng mới miễn cưỡng đè được ý cười xuống, sau đó nghiêm túc

nói

“Dù sao cũng phải tô đẹp vài phần, nếu

không

thì

làm sao để lại hồi ức?”

nói

xong cũng

không

nhịn được nữa, trong đáy mắt nhiễm lên vài điểm ý cười.

A Đoàn nhe răng.

“đi

ra ngoài!”

Chuyện làm đầu tiên là rửa mặt, đổi năm sáu chậu nước A Đoàn vẫn cảm thấy

không

sạch, Bán Hạ vội vàng ngăn động tác chuẩn bị đổi nước của Bán Đông “Tiểu thư,

đã

sạch rồi,

không

cần rửa nữa.” Cuối cùng cũng

không

quá đồng ý,

nhỏ

giọng

thì

thầm “Cái này có

thật

nhiều lễ tiết

không

đúng,

thật

là quá làm liều rồi!”

So với Bán Hạ

đang

thì

thầm, Bán Đông sảng khoái hơn nhiều. Vừa giúp A Đoàn cởϊ áσ vừa an ủi Bán Hạ “Thành thân là chuyện vui, đương nhiên phải làm cho tiểu thư thoải mái rồi, Thái Tử điện hạ có ý tốt, những người khác nhìn

thì

sao?” Dừng

một

chút lại

nói

“Dù sao có Thái Tử điện hạ ở phía trước, tiểu thư còn để ý cái gì, chỉ cần nhận lấy là được!”

A Đoàn đồng ý nhìn qua Bán Đông.

Chuyện

đã

xẩy ra cũng

không

thể cứu vãn, Bán Hạ cũng nương theo bậc thang mà

đi

xuống, chỉ là tốc độ trong tay nhanh hơn, đỡ A Đoàn vào suối nước nóng bên cạnh, vừa

đi

vừa

nói

“Nô tỳ biết lúc này tiểu thư muốn chậm lại, nhưng trước đấy

đã

bỏ qua rất nhiều trình tự, Thái Tử điện hạ cũng

không

thể ngăn họ vào tân phòng nhìn tân nương.”

“Tiểu thư tắm qua loa cho xong, sau đó nô tỳ lại trang điểm cho tiểu thư.”

Làm sao có thể để cho nương tử để mặt mộc gặp mặt khách khứa được chứ?

Suối nước nóng

đã

ở trước mắt, hơi nước ấm áp làm cho người ta

không

nhịn được muốn xuống nước tắm. Lúc trước cả người căng thẳng cũng

không

rảnh quan tâm đến trang sức rườm rà

trên

người, bây giờ cả người thả lỏng, cả người mệt mỏi, đặc biệt là cổ,

thật

sự

là sắp đứt rồi, mũ phượng quá nặng.

Nghe được nửa sau lời Bán Hạ, tâm tình sắp bay lên lập tức bị dội

một

chậu nước lạnh, cả người đều

không

có tinh thần, nhận mệnh để mặc Bán Đông Bán Hạ tắm rửa qua loa, sau đó lại bị kéo ra ngoài, chuẩn bị trang điểm

một

lần nữa.

Bán Đông Bán Hạ ở bên trong hầu hạ A Đoàn tắm rửa, ở bên ngoài bốn nha hoàn đều

đang

chỉnh gì đó của A Đoàn, muốn sửa lại đồ thường dùng cho tốt, nhìn thấy A Đoàn

đi

ra vội vàng hành lễ, sau đó vội

nói

“Thái Tử điện hạ vừa phái người đến

nói,

sẽ

không

có ai đến nháo động phòng.”

Lại chỉ vào mấy đĩa thức ăn

nhỏ

trên

bàn.

Đây cũng là do Thái Tử điện hạ vừa phái người đưa đến, tiểu thư đói

thì

ăn trước,

không

cần ngại lễ tiết cũng

không

cần chờ người.”

Bán Đông

đã

sớm biết Thái Tử điện hạ tốt với tiểu thư như thế nào, nhín thấy bộ dạng ngớ ra cảu Bán Hạ, đυ.ng đυ.ng bả vai nàng,

nhỏ

giọng

nói

“Như này còn chưa là gì đâu, tỷ tỷ, tỷ lại hầu hạ tiểu thư

mộtthời gian nữa

sẽ

biết. Chỉ cần tốt với tiểu thư, Thái Tử điện hạ

sẽ

không

quan tâm lễ tiết gì đâu, làm thế nào tốt là được.” Bán Đông

đã

quen, cho nên mới thản nhiên tiếp nhận như vậy. Hơn nữa Thái Tử điện hạ như vậy, làm sao có thể bị quy củ trói buộc chứ?

Bán Hạ giật mình, động đậy môi, chưa

nói

gì cả.

không

thể dùng thái độ trước kia để hầu hạ tiểu thư, nên thay đổi.

A Đoàn mỉm cười

đi

lên phía trước, nhìn mấy đãi thứ ăn

nhỏ

trên

bàn là đồ ăn lót dạ mình thích, khóe miệng càng nhếch lên, vẫn cười vui vẻ.

Bán Đông càng

đi

qua

đi

lại dò hỏi “Tiểu thư ăn cơm trước, hay là quay lại tắm rửa tiếp? Thái Tử còn

một

lúc nữa mới trở lại.”

A Đoàn lắc đầu, chỉ đứng tại chỗ, dịu dàng lại an tâm cười.

Bây giờ trong lòng chỉ còn

sự

thỏa mãn, có người chồng như thế, còn cò gì

không

vừa lòng nữa?

sựkhẩn trương lúc trước

đã

biến mất, thích thú dựa vào ghế quý phi làm bằng gỗ tử đàn, nhìn hai cây nến Long phượng cháy sáng, ánh mắt như nước. Bán Đông Bán Hạ ở đối diện cười

một

cái,

không

tiếng động bảo các nha hoàn khác lui ra ngoài.

Để tiểu thư ở

một

mình

đi.

đã

gần nửa đời người, phần lớn niềm vui nỗi buồn đều do

một

người mang lại, thậm chí đời trước cũng vậy. Lúc sung sướиɠ cả người cả tâm đều muốn bay lên, lúc bi thương cũng đau tận xương tủy, càng nhiều biệt ly cùng với muốn mà

không

được. Hai loại cảm xúc cực đoan như vậy, đều là

một

người mang lại.

Từng có bất an, từng có bàng hoàng, thậm chí

đã

nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Nhưng bây giờ…

Lại là vui vẻ chịu đựng.

Bị kịch kiếp trước là do tính cách của hai người gây nên, lúc đó Thái Tử

không

đủ thành thục ổn trọng, bản thân cũng quá nhát gan. May mắn là kiếp này

sẽ

không

có tình huống như vậy. Tuy rằng ngày sau còn dài, nhưng bản thân Thái Tử

đã

có đủ ổn trọng, bản thân cũng

không

giống lúc trước, bị ủy khuất cũng

sẽ

không

không

nói.

không

thể xác định kiếp này

sẽ

thuận lợi, ít nhất

sẽ

không

giống kiếp trước.

Cửa truyền đến

một

tiếng két, A Đoàn nghiêng người nhìn lại, là Bán Hạ.

Bán Hạ ngại ngùng hiếm thấy, bàn tay để ở phía sau cầm thứ gì đó, nhìn vào tầm mắt A Đoàn, giật giật khóe miệng, có chút khô cứng cười “Tiểu thư ổn

không?”

đi

vài bước đến trước mặt, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, cắn răng

một

cái, đưa đồ phía sau cho A Đoàn.

Thư? A Đoàn nhận lấy.

“Đây là phu nhân phân phó, nhất định tiểu thư phải xem xong, nô tỳ canh chừng bên ngoài cho tiểu thư, có… Có chỗ nào

không

hiểu, cũng có thể hỏi nô tỳ!”

Bán Hạ kỳ quái như vậy, A Đoàn xem xét nàng vài lần, nhưng nàng ấy

không

nhìn mình, chỉ nghiêng đầu nhìn về

một

bên, vành tai đỏ ửng. Dừng

một

chút, túy ý mở

một

trang, sau đó đôi mắt trừng

thậtlớn phịch

một

tiếng khép thư lại, kinh ngạc trừng Bán Hạ. Bán Hạ sắp khóc rồi, chỉ

nói

“Vốn nên là phu nhân đưa cho người, chỉ là hôm qua phu nhân quên mất.”

“Tiểu thư mau, mau xem

đi.”

“Đợi lát nữa đỡ phải chịu tội nhiều…” (Câu này theo mình hiểu là xem thứ đồ này xong tí nữa vào động phòng

sẽ

giảm bớt được nhiều đau đớn đó. Có cao nhân nào

đi

qua cho xin ít cao kiến ạ)

A Đoàn giật mình, hít sau vài lần, đầu ngón tay run rẩy mở quyển sách ra lần nữa,

một

màn làm cho người ta ngượng ngùng lại xuất

hiện

trước mắt…

Đêm

đã

khuya, náo nhiệt bên ngoài cũng chậm rãi tản

đi, lại qua

một

hồ lâu mới nghe được tiếng của Giang Vạn Lí kêu to bên ngoài. A Đoàn tùy ý cất quyển sách

trên

tay xuống dưới gối đầu, sau đó vỗ vỗ hai gò má nóng bỏng đứng dậy, nhìn thấy Giang Vạn Lí đỡ Ngô Đồng

đang

gục đầu say bất tỉnh nhân

sự

đi

vào.

“Uống nhiều lắm sao?”

A Đoàn vừa hỏi vừa tiến lên, sau đó

không

cần Giang Vạn Lí trả lời cũng biết đáp án, còn chưa đến gần

đã

ngửi thấy toàn thân là mùi rượu.

Giang Vạn Lí đỡ Ngô Đồng, đành phải dùng miệng thỉnh an A Đoàn, sau đó mới cười

nói

“Hôm nay gia

không

cho người khác đến náo người, người khác chỉ có thể đến náo gia, chỉ rót cho ngài ấy! Nhị Hoàng tử Tam hoàng tử cũng

không

ngăn cản được, hai người

đã

say từ sớm!”

“Nô tài hầu hạ gia tắm rửa trước, người nghỉ ngơi trước

đi.”

“Được, mau

đi

đi.”

A Đoàn đứng tại chỗ, nhìn Giang Vạn Lí cùng

một

đám tiểu thái giám

đi

vào suối nước nóng phía sau, mới cùng Bán Đông Bán Hạ dọn dẹp giường. Người cũng

đã

say như vậy rồi, lúc trước cũng

không

có lễ nghi gì, rượu giao bôi cũng thôi

đi, cũng dọn sạch

sẽ

đậu phộng với táo

trên

giường. Sau khi làm xong, Bán Đông Bán Hạ mang người lui ra phòng ngoài.

Động tác của Giang Vạn Lí rất nhanh, sau khi đỡ Ngô Đồng chỉ mặc

một

lớp áo trong ra đặt

trên

giường liền cười cáo lui.

Trong phòng chỉ còn A Đoàn mặt đỏ bừng cùng Ngô Đồng

đã

ngủ say.

A Đoàn nhìn hai má Ngô Đồng còn phiếm hồng, sau đó rời tầm mắt xuống dưới chiếc gối, quyển sách kia còn

đang

nhét dưới gối đó! Đứng tại chỗ

một

hồi lâu mới cảm thấy nhiệt độ

trên

mặt chậm rãi tản

đi, người này

đã

say bất tỉnh nhân

sự, còn có thể làm gì nữa?

không

dễ dàng làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, vỗ vỗ mặt, cẩn thận bò qua người Ngô Đồng.

Sau đó, bên hông đột nhiên cõ

một

cỗ sức mạnh,

một

hồi trời đất quay cuồng toàn thân

đã

nằm

trênngười Ngô Đồng.

Mở mắt nhìn lại, người này

đã

mở mắt, hai mắt tỉnh táo, làm gì còn chút men say nào?

Nghĩ cũng

không

cần nghĩ cũng có thể biết được, giơ tay đánh Ngô Đồng

một

cái “Chàng giả say!” Cú đánh này của A Đoàn đối với Ngô Đồng mà

nói



không

đau

không

ngứa, thậm chí còn thoải mái nhắm mắt, đánh

thật

thoải mái? Ôm lấy eo

nhỏ, dịu dàng nhìn đôi mắt A Đoàn “Hôm nay nàng có vui vẻ

không?”

“không

có ai tới chúc mừng nàng, chỉ có ta.”

Tâm ý của Ngô Đồng sao A Đoàn lại

không

biết chứ?

hắn

biết mình

không

thích ứng phó với nwhnxg trường hợp như vậy, mặc dù là náo động phòng, những người khác đều là có ý tốt. Nhưng cũng

khôngphải là người thân cận, A Đoàn cũng

không

muốn ứng phó với bọn họ, ái biết ý tốt này có mấy tầng chứ? Chi bằng

không

thấy. Xê dịch người về phía trước, đưa tay vòng lấy cổ Ngô Đồng.

Thăm dò trước mũi

hắn

thân mật cọ cọ.

“Chỉ cần chàng.”

Trong mắt hoàn toàn là tin cậy và thỏa mãn, làm cho Ngô Đồng cũng cười theo, thậm chí còn ngốc nghếch cọ chóp mũi cùng A Đoàn, vô cùng vui vẻ.



nương mình luôn tâm miệng nằm trong lòng khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, cười vui vẻ như vậy, Ngô Đồng

thật

sự

rất thỏa mãn. Lẳng lặng nhìn A Đoàn

một

hồi, sau đó dứng dậy.

Khom người đứng ở bên giường, ôm ngang A Đoàn

đi

đến ngồi xuống bên cạnh bàn.

A Đoàn

không

được tự nhiên ngồi

trên

đùi Ngô Đồng, nhìn rượu giao bôi

đã

chuẩn bị từ sớm ở

trên

bàn. Ngô Đồng cầm

một

ly, A Đoàn muốn đưa tay cầm lấy ly rượ bên này lại bị Ngô Đồng ấn gáy mặt hướng về phía

hắn, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của A Đoàn

một

hơi uống cạn rượu bên trong cốc, hôn lên môi A Đoàn.

Từng ngụm từng ngụm bón cho nàng.

Đương nhiên A Đoàn

không

sợ uống rượu, A Đoàn là

một

bình rượu

nhỏ

đó!

Nhưng bị Ngô Đồng bón cho vài chén rượu, đầu óc A Đoàn lại có chút choáng váng? Rượu này

khôngmạnh, tác dụng chậm lại mạnh như vậy sao? A Đoàn lắc lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng, hoảng hốt nhìn Ngô Đồng “Thái Tử ca ca, đây là rượu gì vậy…” Giọng

nói

nhẹ

nhàng lại loạng choạng.

“Ha ha.” Ngô Đồng chỉ trầm thấp cười

một

cái.

Đứng dậy, ôm A Đoàn về lại

trên

giường, sau đó phủ người lên.

“Đương nhiên là… Chén rượu của nàng.”