Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 103

Editor: huyetsacthiensu

Còn chưa nhìn thấy người

đã

nghe thấy tiếng bước chân của

một

đám người dang

đi

lại, Trương Ninh An có hơi khẩn trương lập tức đứng dậy, tay rũ xuống bên sườn nắm lấy làn váy của chính mình,

khôngđược tự nhiên muốn đứng dậy nghênh đón người bên ngoài mím môi cười cười, xấu hổ lại cẩn thận. Bán Đông lắc đầu

một

cái, đối với bộ dáng

không

lên được phòng khách này của nàng ta

thật



khôngthể nhìn nổi mà.

Khóe miệng giật giật,

đi

vài bước đến cửa.

“Tiểu thư.” Đỡ lấy Trương Ninh An, khuôn mặt lộ ra vẻ…

không

hài lòng.

“Ừ.” A Đoàn nhàn nhạt lên tiếng. Nhìn thấy ánh lấp lánh trong mắt Bán Đông

thì

từ đầu đến cuối cũng

không

có sắc mặt kiêu căng, cái cằm hếch lên nhìn kiểu gì cũng thấy muốn ăn đòn mà! Cảm thấy buồn cười

một

cách khó hiểu, bước chân hơi dừng lại,

không

tiếng động ho khan

một

cái, sửa lại sắc mặt mới vào cửa.

Trương Ninh An mở to mắt nhìn đoàn người từ cửa

đi

vào.

Lúc trước nghe được tính tình Hứa tam tiểu thư có chút nhạt nhẽo, người cũng trắng trong thuần khiết, hôm nay nhìn thấy, quả

thật

tin đồn cũng

không

nói

sai.

một

thân quần áo đỏ rực tươi đẹp, tuy gương mặt có hơi trắng, nhưng đôi môi lại như

không

vẽ mà hồng,



ràng là thêm mấy phần huyết sắc cùng kiều diễm. Khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo nhìn thẳng,

không

thấy chút kiêu căng nào lại có thể cảm giác được nàng

không

có gì đáng ngại.

Ánh mắt co lại

một

cái lại hạ mắt xuống nhìn, váy áo này nhìn tinh xảo lại mang theo

sự

tùy ý thoải mái,



ràng là váy áo mặc ở nhà.

Cho nên, Hưa gia Tam tiểu thư làm sao lại có thể là người nhạt nhẽo chứ!

Chẳng quả là ở trước mặt người ngoài giả vờ dáng vẻ thanh cao mà thôi, ở nhà lại mặc váy áo đỏ như vậy.

Ha…

Giống như là

đã

bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn A Đoàn cùng với bảy tám nha hoàn vây quanh phía sau. Hai gò má tái nhợt

không

có chút máu nào, vết thương

trên

đầu, váy áo trắng tinh bị dính bụi đất, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. A Đoàn dừng bước chân lại, sắc mặt

không

thay đổi đánh giá Trương Ninh An

một

lần từ

trên

xuống dưới.

Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Bán Đông.

“Là

một

đứa ngốc sao?”

âm

thanh trong trẻo nghiêm túc.

Lời này vừa

nói

ra, Bán Đông suýt chút nữa

không

duy trì được vẻ mặt, khóe miệng co giật nghiêm trọng, cố gắng nhịn

không

để cho mình cười ra tiếng, trong nhất thời

không

trả lời. Trương Ninh An cũng bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng

không

thốt ra được lời nào! Hứa Tam tiểu thư này

không

hiểu

một

chút nào về đối nhân xử thế sao? Người xa lạ nhìn đáng thương như vậy bản thân nàng chẳng lẽ

không

nên hỏi thăm

một

câu sao?

Chẳng trách người bên ngoài

nói

Hứa Tam tiểu thư này

không

thích

nói

chuyện với người bên ngoài, hóa ra là bởi vì

không

biết

nói

chuyện!

Chưa từng gặp được người thẳng thắn như vậy!

Đợi lâu mà

không

thấy người trả lời, chân mày A Đoàn nhíu

một

cái, hơi

không

kiên nhẫn “Nếu chỉ là

một

đứa ngố

thì

đưa nàng ta về

đi.”

nói

xong liền muốn xoay người

đi. Trương Ninh An chớp chớp mắt đột nhiên hoàn hồn, vội vàng tiến lên “Tam tiểu thư xin dừng bước! Ta… ta

không

phải là người ngốc.”

Cúi đầu lưỡng lự, vô cùng xấu hổ, thậm chí còn

không

dám ngẩng đầu lên sắc mặt của mọi người.

Bán Đông bây giờ cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên

nói

“cô

nương này sợ người lạ, trong

một

lúc bị dọa sợ thôi.”

Tiểu thư

không

phải còn muốn

nói

mấy lời khách sáo sao, sao lại muốn

đi

rồi?!

A Đoàn nghe vậy xoay người lại, đôi mắt đen láy đảo qua khϊếp sợ

trên

mặt Bán Đông. Trong lòng lắc đầu, nha đầu này vẫn

không

được, chỉ được

một

chút nàng

đã

để lộ, còn thề son sắt cam đoan nhất định

sẽ

làm tốt, phạt ngươi tối nay

không

được ăn điểm tâm! Cũng may Trương Ninh An cũng bị mình dọa sợ,

không

có thời gian nhìn sắc mặt Bán Đông có

sự

thay đổi



rệt so với lúc đầu.

Trương Ninh An mang theo chút nghi ngờ lại cúi thấp đầu xuống

một

lần nữa, giống như muốn nhìn

rõhơn nên

đi

về phía trước vài bước, vừa đúng đứng trước mặt Bán Đông. Nhìn

một

lúc cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Trương Ninh An, trong giọng

nói

càng lộ ra

không

kiên nhẫn “Con

gái

của Hộ bộ thị lang, là ngươi đυ.ng vào xe ngựa của ta.”

“Ta cũng

không

bắt nạt bắt đền ngươi. Bây giờ ngươi lại diễn xuất như này, giống như… ta bắt nạt ngươi vậy.”

Trương Ninh An ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của A Đoàn là

sự

không

vui mơ hồ. Cũng

không

kinh ngạc khi người này biết thân phận của mình, dù sao cũng là ở

trên

đường phát

hiện

ra, rất nhanh là có thể biết mình là ai. Chỉ là

không

thể tưởng tưởng được tính tình Tam tiểu thư lại thẳng thắn như vậy, trắng là trắng đen là đen!

không

thể đối phó với nàng giống như đối phó với vị tỷ tỷ ngốc kia của mình.

Nhưng mà cũng dễ dàng thôi,

không

che giấu tâm trạng của mình như vậy càng dễ

nói

chuyện.

Khẩn trương cắn môi dưới của mình, trong mắt cũng bịt kín

một

tầng hơi nước “Đương nhiên

khôngphải tỷ tỷ bắt nạt ta! Chỉ là ta chưa từng nhìn thấy người nào như tiên

trên

trời như tỷ tỷ đây, cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng…” Dừng

một

chút giọng

nói

nhỏ

hơn “Hơn nữa là ta tự mình đυ.ng vào xe ngựa, gây rắc rối cho tỷ tỷ, càng thấy bất an nên mới

không

biết nên làm như thế nào.”

Nịnh bợ cũng phải biết chọn đúng lúc mới được. Tam tiểu thư

nói

chuyện quá thẳng thắn, thϊếp thân nha hoàn cũng nghĩ gì

nói

đấy,

không

có kiên nhẫn quanh co lòng vòng

nói

chuyện với người khác, chẳng bằng

nói

thẳng luôn!

Tiếng tỷ tỷ kia làm cho ánh mắt A Đoàn tối lại,

không

thể phủ nhận nghĩ đến việc Thái Tử ca ca

đã

nóiđến việc nhà. Nếu như

không

có danh sách này, tiếng tỷ tỷ này,

nói

không

chừng về sau

sẽ

thật

sự

là người

một

nhà? Tâm tình vốn thoải mái bây giờ như bị giam trong phòng kín, hít thở

không

thông.

thật

là lo sợ!

Sắc mặt hoãn lại vài phần, hài lòng vài phần, xoay người

đi

đến ghế ngồi. Vừa

đi

vừa hỏi “Vậy vì sao ngươi lại đυ.ng vào xe ngựa của ta? Thân là con

gái

của quan gia vì sao ngươi lạ

một

thân

một

mình sắc mặt hoảng hốt xuất

hiện

trên

đường phố? Ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối mới hoảng sợ đến mức

không

nhìn đường như vậy?”

Khom người ngồi xuống, tay cầm cốc trà, ngước mắt lên nhìn thẳng ánh mắt Trương Ninh An.

“Ngươi đυ.ng vào xe ngựa của ta là trùng hợp hay là… có mưu tính từ trước?”

đã

lĩnh giáo

một

lần

sự

thẳng thắn của A Đoàn, lần này Trương Ninh An

không

bị nghẹn họng, rũ mắt xuống che giấu sắc mặt nhanh chóng biến hóa của mình. Tam tiểu thư này tính tình quá thẳng thắn, câu hỏi cũng

nói

trúng tim đen, quả nhiên cũng rất phòng bị mình. Như vậy, hôm nay

không

cần lấy lòng nàng, chỉ cần để lại ấn tượng tốt là được.

Ngày sau

sẽ

từ từ đến.

Khuôn mặt xinh đẹp khó chịu đỏ lên, toàn thân thậm chí còn run rẩy lung lay như sắp ngã lại quật cường cắn chặt môi dưới “Ta

không

cố ý muốn đυ.ng vào xe ngựa của tỷ tỷ, vì là trùng hợp mà thôi!” Đôi mắt phiếm hồng nước mắt

không

ngừng chảy ra, giống như chịu

sự

nhục nhã vô cùng to lớn.

Gần như là khóc

không

thành tiếng khó có thể mở miệng.

“Ta

đã

nhận ra là xe ngựa của Tam tiểu thư mới chọn đυ.ng vào…”

“Ta

một

thân

một

mình

đi

ra ngoài

không

dám phô trương, gặp phải mấy tên vô lại cướp mất túi tiền của ta, bọn họ… Bọn họ còn muốn làm nhục ta! Ta

không

dám kêu lớn tiếng, chỉ dám chạy về chỗ đông người, nhưng bọn họ vẫn

đi

theo ta!” Căm uất nhìn A Đoàn, vuốt ngực

nói

câu

thật

lòng.

“Tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ

một

chút

đi, ta là

một



nương trong sạch sau dám ở

trên

đường lớn hô to làm chuyện vấy bẩn

sự

trong sạch này chứ? Nếu bị phụ thân ta biết, ông ấy nhất định

sẽ

đánh chết ta. Túi tiền lại bị trộm, ít tiền để thuê

một

chiếc kiệu để về nhà cũng

không

có. Lúc đó nhìn thấy xe ngựa của tỷ tỷ sắp

đi

qua, cho nên mới đυ.ng vào.”

“không

phải có mưu đồ từ trước,

thật

sự

chỉ là trùng hợp thôi!”

Cảnh giới cao nhất của

nói

dối chính là chín phần

thật

một

phần giả!

Nghe vậy

không

chỉ sắc mặt của A Đoàn thả lòngr, ngay cả bọn nha hoàn vây quanh cũng có chút thay đổi sắc mặt. Hai mắt Trương Ninh An đẫm lệ mơ hồ nhìn thoáng qua bốn phía, bắt được sắc mặt

khôngđành lòng của mọi người, rũ vai xuống nước mắt chảy càng nhiều.

một

lúc lâu sau A Đoàn thở dài, sau đó

nói

với Bán Đông “Dâng trà cho Trương



nương.”

trên

mặt Trương Ninh An là vẻ biết ơn, trong lòng lại thở phào

nhẹ

nhõm.

Đây coi như là

đã

qua cửa đúng

không?

Cẩn thận ngồi xuống bên cạnh A Đoàn, hai tay cầm chén trà như sưởi ấm, cũng

không

uống, chỉ cẩn thận nâng mắt nhìn A Đoàn, sợ nàng còn

đang

tức giận. Nhìn A Đoàn có chút

không

được tự nhiên, nhíu mày

một

lúc mới mở miệng “Ngươi yên tâm, người khác chic biết là ngươi đυ.ng vào xe ngựa của ta, cũng

không

biết vì sao ngươi lại đυ.ng vào xe ngựa của ta.”

Lạnh lùng

trên

mặt có chút

không

được tự nhiên, giống như rất ít

nói

những lời như vậy.

“Sau khi về nhà ngươi

nói

với mẫu thân ngươi

một

câu, che giấu việc này xuống là được.”

Lời này

không

biết chạm đến chuyện gì của Trương Ninh An, khóc đỏ bừng cả mũi, bộ dáng rất là sợ hãi. Chỉ là ấp úng

nói

“Tỷ tỷ yên tâm, ta

sẽ

nói

chuyện mẫu thân ta…” Ngón tay trắng nõn khẽ vuốt

trênchén trà, đôi môi mím thành

một

đường thẳng tắp.

Nhưng A Đoàn cũng

không

muốn

nói

hùa theo nàng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tùy ý gật đầu sau đó nhìn vào ánh mắt của nàng.

“Vậy vì sao ngươi lại xuất

hiện



trên

đường có

một

mình? Ngay cả nha hoàn cũng

không

đưa theo.”

Động tác của Trương Ninh An dừng lại, nướ mắt vừa mới ngừng lại lại mơ hồ muốn chảy xuống “Là đích tỷ của ta muốn ăn điểm tâm ở Vân ký phía cổng Nam nên sai ta

đi

mua.” Đột nhiên lập tức đứng lên, trong hai mắt sưng đỏ tràn đầy kinh hoảng “Làm sao bây giờ, ta còn chưa mua được điểm tâm của tỷ tỷ, trở về nhất định nàng

sẽ

đánh ta!”

Vừa

nói

thân mình cũng run run theo, vô cùng sợ hãi.

Chỉ hai câu ngắn ngủi, tin tức cần để lộ ra cũng quá nhiều rồi. Bản thân mifh ở nhà

không

được sủng ái, chuyện mua điểm tâm

nhỏ

nhoi của gã sai vặt này cũng rơi xuống

trên

đầu mình? Có lẽ là bị đích tỷ sai khiến,

đã

bị thương rồi còn muốn

đi

mua điểm tâm, có thể thấy rằng bình thường bị Trương Bảo Châu ảnh hưởng rất sâu sắc?

Đại khái cũng đoán được nguyên nhân của việc hôm nay là gì.

A Đoàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bán Đông, Bán Đông hiểu ý gật đầu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu kêu. “Trương



nương, người đón ngươi

đã

đến rồi.” Trương Ninh An

không

dễ dàng kéo câu chuyện đến trọng điểm, còn chưa mở miệng

nói

gì sao người

đã

đến rồi! Há miệng nhìn A Đoàn, lời chưa

nói

hết bị chặn ở cửa miệng!

A Đoàn cúi đầu đứng dậy.

“Vết thương

trên

đầu ngươi chăm sóc cho tốt, sau này nếu có di chứng gì cứ phái người đến đây.”

Cũng

không

nhìn vẻ mặt muốn

nói

lạ thôi của Trương Ninh An,

nói

với nhóm tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa “Tiễn khách.”

trên

mặt là vẻ mặt lạnh lùng,

một

tia

không

đành lòng vừa rồi

đã

biến mất sạch

sẽ! Trương Ninh An chỉ có thể cắn chặt răng câm miệng, hung hăng nhìn thoáng qua đám hạ nhân nhà mình

đang

từ bên ngoài

đi

vào.

Làm hỏng chuyện tốt của ta, trở về xem ta xử lý các ngươi như thế nào!

Cũng được, chuyện mình cần làm

đã

làm xong rồi, chỉ tạm được nhưng cũng

đã

thỏa mãn rồi.

Khi Bán Đông trở về nhìn thấy A Đoàn

đang

kinh ngạc mất hồn ngồi

trên

ghế, cúi đầu xuống

không

biết

đang

suy nghĩ điều gì. Trực tiếp tiến lên hỏi “Tiểu thư, sao vừa rồi lại

không

giống với những gì chúng ta

đã

thương lượng vậy? Người để nô tỳ làm thành

một

nô tỳ ngang ngược, còn người giả vờ là

một

người kiêu căng? Nhưng vừa rồi nô tỳ nhìn

không

ra

sự

kiêu căng của người.”

“Hơn nữa nô tỳ là vì lời khách sáo, người chỉ cần

một

câu là có thể chặn họng nàng rồi, làm sao mà dụ nàng

nói

ra được!”

A Đoàn nghiêng đầu,

không

có tinh thần liếc mắt nhìn Bán Đông.

“Tâm tình

không

tốt nên ta đổi biện pháp.”

A, tâm trạng tiểu thư

không

tốt? Nhưng mà bây giờ Bán Đông

thật

sự

rất muốn biết cuối cùng là A Đoàn là dụ nàng ta

nói

cái gì! Chỉ lôi kéo cánh cổ tay áo của A Đoàn lay lay “Tiểu thư tốt, người hãy

nói

cho nô tỳ biết lần này

đi, người biết đầu óc nô tỳ ngu dốt, vừa rồi người dụ nàng

nói

ra cái gì?

đã

dụ ra được chưa?”

Toàn thân A Đoàn bị lay động mà đong đưa, cuối cùng giật lại cổ tay áo, rất

không

có uy nghiêm trừng Bán Đông “đã

lớn rồi còn làm nũng với ta nữa sao?” Cũng

không

để nàng đợi lâu

nói

luôn “Đương nhiên là

đã

dụ được rồi. Mục đích của nàng ta rất đơn giản, làm quen với ta, có thể trở thành bạn tốt với ta. Đương nhiên quan trọng nhất là bôi đen tỷ tỷ của nàng ta.”

“Tỷ tỷ nàng ta? Nhưng chúng ta

không

qua lại với Trương gia, Tiểu thư với Trương gia đại tiểu thư cũng

không

quen biết nhau!”

A Đoàn nhếch khóe miệng, cười nhạt “Trước kia

không

quen biết, về sau

sẽ

quen biết. Cung yến ngày mai, Trương Bảo Châu kia là họ hàng với Hoàng Hậu đương nhiên phải trình diện”

Cung yến ngày mai là tình huống như thế nào mọi người đều biết

rõ, mấy người họ hàng kia, gần như là ván

đã

đóng thuyền. Bán Đông tất nhiên cũng biết tình huống này, trừng mắt

thật

to sau đó nhanh chóng hoàn hồn “Cho nên

nói,



nương kia hôm nay gây ra chuyện lớn như vậy là vì muốn phá hỏng ấn tượng của Trương Bảo Châu trong lòng tiểu thư sao?!

A Đoàn gật đầu “nói

chính xác hơn, là chờ ta ra tay, nhưng ta chưa cho nàng cơ hội

nói,

không

muốn nghe.”

Bán Đông

không

nói

gì, nghĩ lại hành động của Trương Ninh An từ đầu đến cuối

một

lần, càng nghĩ càng thấy sợ hãi! Nếu như

không

phải là có lòng đề phòng ngay từ đầu, từ đầu đến cuối nàng ta đều giả vờ là

một

người yếu đuối, hơn nữa đầu tiên

đã

nói

về việc bi thảm nàng ta gặp phải, khiến cho mọi người đồng cảm, sau đó mới nhắc đến Bảo Châu tiểu thư!

Nếu

không

phải lúc trước tiểu thư

đã

nhắc nhở, dựa vào diễn xuất vừa rồi của nàng ta, bản thân mình cũng muốn biết Bảo Châu tiểu thư là

một

người độc ác như thế nào! Hơn nữa đây là tiểu thư là

đã

có chuẩn bị, trước tiên là làm cho nàng ta khinh miệt tiểu thư theo bản năng.

Nhớ lại là thấy sợ, may mắn tiểu thư có chuẩn bị từ trước! Nghĩ



ràng liền cảm thấy tức giận, đùa gì chứ, vừa rồi nàng ta

thật

là ác, dám đem chủ ý đến

trên

người tiểu thư, cũng

không

nhìn lại xem nàng ta cóa thân phận gì! Nổi giận ngẩng đầu muốn hỏi A Đoàn xem bước tiếp theo nên làm gì, lại phát

hiệnA Đoàn lại cúi đầu mất hồn.

Lạnh lùng vừa rồi

đã

sớm

không

thấy nữa, cả người đều thả lỏng, hàng mi dài phủ lên mí mắt,

trên

mặt là phiền muộn và giật mình hiếm thấy?

không

khỏi khom người ghé sát vào,

nhỏ

giọng hỏi bên tai A Đoàn “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lúc này A Đoàn mới hoàn hồn, khi nâng mắt lên trong đuôi mắt chợt lóe lên

một

tia giãy dụa, sau đó rất nhanh lại biến thành bình tĩnh

không

chút gợn sóng.

Mím môi cười cười,

âm

thanh rất

nhẹ

“không

có gì.”