Editor: Hân Pi Sà
Đầu xuân còn vương lại cái khí se se lạnh, các
cô
nương
đã
sớm mặc vào những trang phục mùa xuân, hàng thuê Quảng Đông ôm
nhẹ
vòng eo, quả
thật
là
một
cảnh rất đẹp. Nắng ban mai vừa chiếu, bên trong phòng học rộng rãi từng nhóm học trò vây quanh..
Đề tài bàn luận
không
thể
không
là du xuân.
Mùa xuân hàng năm, Thái Nam đều tổ chức hội cho tất cả nam nhi lẫn nữ nhi học cùng nhau tại vùng ngoại thành Tây Sơn. Tây Sơn
không
phải chỉ đơn giản là
một
ngọn núi mà đó là cả dãy núi liên tiếp nhau, ở giữa còn có dòng sông dài Hoành Đoạn. Tuy là nam nữ học cùng nhau nhưng mà cũng chỉ có thể nhìn nhau qua dòng sông. Đương nhiên phong cảnh Tây Sơn vào đầu xuân đẹp khổng thể tả, khắp núi phủ đầy hoa đào hoa lê, các tiểu thư ở đây
không
biết
đã
đi
bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm thấy
yêuthích.
Thảo luận, mình
sẽ
ngồi hai bên trái phải của xe ngựa và
không
biết ai
sẽ
tới làm hộ vệ.
Học trò cả nam lẫn nữ cộng lại cũng mấy trăm người, là
một
con số rất lớn, mà tất cả đều là con cái quan lại trong triều hay thậm chí có cả long tử phượng tôn, hộ vệ là điều đương nhiên. Nhưng mà cũng cần
một
số lượng thủ vệ rất lớn, sau này
thì
Nhậm viện trưởng suy nghĩ ra
một
cách rất hay, là tất cả các học trò nam đều phải tập võ, thân thể cường tráng, mỗi người có chút công phu quyền cước.
không
tính là cao thủ, nhưng tự bảo vệ mình coi như có thừa. Chủ yếu, chính là học trò nữ bên này.
Hôm nay Tây Sơn sớm
đã
được thanh tràng, bọn thủ vệ chỉ cần canh giữ ở chân núi các giao lộ, chủ yếu là
trên
đường
đi. Sau này suy xét cẩn thận
một
chút, đây vốn là để cho các học trò có thể bôiù dưỡng tình cảm cũng để thả lỏng tâm tình, nếu như mang theo
một
đống thị vệ
sẽ
khiến nhân dân kinh sợ cũng khiến các học trò
không
thể thoải mái.
Sau đó trực tiếp quyết định, mỗi xe ngựa chở hai vị tiểu thư, bên ngoài là các học trò nam cưỡi ngựa
đitheo.
Vị tiểu thư mặc y phục xếp li màu lục, sắc mặt kín đáo
nói
với hai người khác: “
không
biết hai người nào
sẽ
may mắn được Nhị hoàng tử hộ tống? Ta nghe ca ca
nói, nhị hoàng tử lớn lên trông rất đẹp, so với nữ tử chúng ta còn có thể đẹp hơn.”
Ngô Tử Ngọc cũng học tại Thái Nam, thân phận hoàng tử lại có tướng mạo xuất sắc, làm cho danh tiếng
hắn
ở bên học viện của nữ tử được rất nhiều người biết.
Ở giữa hai viện là
một
bức tường, nhưng mà muốn ngăn cách giữa học trò nam và nữ
không
phải chỉ
một
ức tường là được. Thiếu niên mộ ngả, thiếu nữ hoài xuân,
một
bức tường làm sao ngăn cản? Cơ hội tốt như vậy có ai mà chịu bỏ qua? Cách nhau
một
xe ngựa, nhưng khi di chuyển màn xe lay động gian trong ngoài đều có thể thấy
rõ.
Từ đây đến Tây Sơn, cũng phải hơn nữa canh giờ.
một
cô
nương mặt tròn khác cười lạnh, châm chọc
nói: “Ngươi nghĩ mình có thể giống Trương Y Sở mấy năm trước trực tiếp bay lên trở thành Lĩnh Nam Thế Tử Phi sao? Đừng có mà nằm mơ Trương Y Sở mặc dù gia thế
không
nổi bật nhưng cũng là tài nữ nổi danh, dung mạo còn là đệ nhất mỹ nhân.”
"Cho ngươi
một
Thế Tử gia,
hắn
cũng
sẽ
không
thèm để ý ngươi "
"Ngươi!"
Sắc mặt vị tiểu thư mặc xiêm y xanh kia trầm xuống, muốn vỗ bàn đứng dậy, bên cạnh lại xuất
hiệnmột
vị mặc xiêm y hồng vội vàng chạy vào đưa tay kéo lại, nhìn thoangs bốn phía, phát
hiện
ánh mắt mọi người
đang
nhìn, hơi lúng túng
nói: “Tú Vân!” Dùng sức ấn người ngồi trở lại.
"Ở đây nhiều người như như vạy, ngươi
không
nên cùng LAn Bình cãi nhau ầm ĩ,
thật
là ngượng chết.”
Tú Vân vừa xấu hổ vừa tức, trái lại Lan Bình, khẽ nhếch cằm bộ dáng
không
có việc gì cả, càng nhìn càng thấy tức. Tốt xấu gì cũng còn chút lí trí, biết
không
thể làm lớn chuyện, chỉ lôi kéo nữ tử áo hồng phân xử: “Sơ Noãn ngươi
nói
xem việc này là lỗi của tao sao? Ta chỉ vô cớ
nói
thế thôi mà nàng lại làm vậy với ta”
"Nếu
không
phải ngươi mang tâm tư khác, vậy ngươi
nói
đến chuyện đó làm gì?" Lan Bình
khôngnhường chút nào.
Chỉ là cười lạnh nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng là thân thích, ta khuyên ngươi, đừng có mơ mộng hão huyền"
một
người đỏ mặt,
một
người mặt lạnh, Sơ Noãnđưa tay kéo tai Tú Vân, dùng sức ấn nàng lại gần
nóinhỏ: “Lan Bình
nói
không
sai, ngươi
không
cần nghĩ đến nhưng việc đó. Nhị hoàng tử thân vàng ngọc, ngươi quên còn có An Dương công chúa và Tam tiểu thư Hứa gia sao?”
"An Dương công chúa
không
cần phải
nói. Tam tiểu thư Hứa gia lại là Thái tử phi chính miệng Hoàng thượng thừa nhận. Bây giờ Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về, nhị hoàng tử thân là đệ đệ, tự nhiên phải chiếu cố, người đừng nghĩ nữa, chúng ta khổng thể nào.”
“Lời Lan Bình
không
dễ nghe, nhưng là vì tốt cho ngươi, lời
thật
thì
khó nghe,
không
cần nghĩ nhiều,
không
có khả năng”
Ba người tuy rằng hạ thấp giọng, nhưng cũng
không
phải là
thì
thầm, những người ngồi gần đó vẫn nghe
rõ. Sơ Noãn vừa
nói
xong, các
cô
nương ngôi bên cạnh liền đỏ mặt ngượng cười, tâm trạng thảo luận cũng
không
còn.”
Qua hồi lâu
không
biết là ai đột nhiên
nói.
"Tùy là chỉ hôn cho Thái tử và Thái tử phi, nhưng mà Thái tử điện hạ còn chưa trở về, cũng
không
ai biết khi nào Thái tử
sẽ
về. Thái tử là thân nam nhi, thành thân chậm
một
chút vẫn
không
sao nhưng vị kia
thì
có thể sao?
cô
nương già rồi
không
còn xinh đẹp nữa, khi Thái tử trở về còn muốn lấy nàng nữa sao?”
Lời này
rõ
ràng là bày tỏ
sự
sung sướиɠ khi thấy người khác gặp nạn, nhưng cố tình là chẳng có ai phản bác.
Những người
đang
ngồi ở đây,tuổi vẫn còn chưa đến lúc phải định chung thân. Tuy là Thái tử phi
đãsớn dịnh nhưng còn trắc phi đâu? Còn hầu thϊếp đâu? Lúc trước nhiều người nghĩ Hứa gia tam tiểu thư này tuổi còn quá
nhỏ, trước tiên thành thân nhưng
không
thể viên phòng. Nhưng nếu nàng viên phòng trước, sinh đucợ trưởng hoàng tôn vậy trắc phi phải như thế nào?
Ai biết được đến giờ Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về!
không
thiếu oán khí đổ lên người A Đoàn. Mình đợi mãi vẫn
không
được gả cho người ấy. Còn nàng
thìtốt rồi, chính miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng thừa nhận nàng, cho dù thành
gái
lỡ
thật
thì
Thái tử vẫn phải cưới.
Cũng chỉ có thể
nói
một
chút lời cay đắng...
không
biết là ai lại tiếp
một
câu: "gái
lỡ
thì
gái
lỡ, dù sao nhà các nàng cũng
đã
có
một
người, nhiều thêm
một
người cũng chẳng sao”
Hứa Tâm Dao thủ hiếu ba năm, giờ cũng sắp mười tám, nhưng ngay cả
một
hôn
sự
cũng còn chưa được định, là
gái
lỡ
thật
rồi.
A Đoàn
không
nói, Hứa Tâm Dao lại càng
không
dám nghị luận, tất cả mọi người đều cười lên, sung sướиɠ khi nhìn thấy người gặp họa “Cũng
không
biết Hứa gia tính chuyện của nàng như thế nào, tuy là thân thích nhưng đến cùng cũng
không
phải con ruột. Hơn nữa cha nàng chết
không
minh bạch,
thì
còn ai dám cưới nàng vào cửa chứ?”
"một
nữ
cô
nhi, chỉ có thể dựa vào đại phu nhân sống ưua ngày,
nói
không
chừng khi đó ngay cả đồ cưới cũng
không
có
một
món. Cha nàng trước đây tham ô hối lộ, nhà cũng bị xét, tài sản bị tịch thu
thìlấy đâu đồ cưới chứ? Đại phu nhân
yêu
thương nàng, cũng chỉ do nể mặt phu quân, chứ làm sao có thể đối đãi như con
gái
chứ?”
"Cũng
không
biết sau này nhà nào
sẽ
cưới phải người con dâu như vậy."
đang
nói
hăng say, người bên ngoài đột nhiên kéo tay nàng, nhíu nhíu mày, sau đó theo mắt người kia nhìn ra cửa, thần sắc liền ngưg trọng, chớp chớp mắt
không
nói
nữa. Hứa Tâm Dao
một
thân bạch y đứng ở cửa, thanh
âm
vừa rồi cũng
không
nhỏ, nàng tất nhiên là nghe được.
nói
xin lỗi là
không
thể, chỉ là
nói
xấu sau lưng bị bắt gặp
thì
có chút xấu hổ.
Xem náo nhiệt
thì
không
quản chuyện lớn
nhỏ, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn xem Hứa Tâm Dao
sẽ
làm gì.
Hứa Tâm Dao
yêu
thích màu trắng mộc mạc, trong thời gian thủ hiếu
thì
càng thường xuyên dùng màu này, cho nên quanh năm đều là bạch y. Hôm nay mặc
một
bộ váy sắc trắng của ánh nguyệt nho nhã,
trên
búi tóc cũng chỉ có mấy viên châu tầm thường ngoài ra
không
còn trang sức gì khác. Hơi dừng lại trước cửa, nhìn ánh mắt soi mói của mọi người từ từ chuyển hướng sang mình.
Rất nhanh Hứa Tâm Dao
sẽ
tròn mười tám, nét ngây thơ
trên
mặt toàn bộ đều biến mất, dung mạo trưởng thành lại càng xinh đẹp, cho dù
không
có kim trâm làm nền cũng diễm lệ hơn những người ở đây rất nhiều. Trước tầm mắt của mọi người còn khẽ cười rồi ngồi xuống chỗ của mình,
không
có
một
chút tức giận nào như mọi người mong đợi, cũng
không
tìm vị tiểu thư kia cãi nhau.
Mọi người cảm thấy thất vọng lại có chút khinh thường, bị người khác
nói
thành như vậy vẫn còn có thể cười như
không
có chuyện gì
thật
là yếu đuối hết mức, tật
không
thú vị! Mỗi người quay
đi
tiếp tục việc của mình,
không
quan tâm gì đến Hứa Tâm Dao nữa. Hứa Tâm Dao
không
dấu vết thu hết vẻ mặt của mọi người vào tầm mắt, rũ mắt che dấu
sự
âm
ngoan.
Lúc ngẩng đầu lên vẫn duy trì nụ cười
nhẹ.
Xoay người, đối với vị tiểu thư ngồi sau bình thường quan hệ cũng
không
tệ,
trên
mặt có chút ngượng ngùng, có tình
nói
để mọi người đều nghe: “Nghe
nói
hôm nay Vệ tướng quân cũng
sẽ
cùng đến,
khôngbiết ai
sẽ
có vinh hạnh được Vệ tướng quân hộ tống?”
Vệ Trường Hận tuy
đã
là tướng quân, nhưng
hắn
khi còn bé vẫn ở ngoài,
hiện
nay hồi kinh tuổi tác cũng
không
tính là lớn, mấy năm nay cũng tới Thái Namhọc. Vệ Trường Hận là ai? Đây chính là ái tương của Hoàng thượng trong mấy năm này.
đi
nơi nào cũng mang
hắn
theo,
một
câu
nói
của
hắn
còn hơn 100 câu của người khác!
Tuy rằng năm ấy trở về
hắn
nói
tim mình có cbhút rung động., nhưng đến giờ
hắn
vẫn chưa thành hôn!
Vừa mới bị Sơ Noãn khuyên ngăn bây giờ toàn bộ xúc động lại bắt đầu lần nữa! Tuổi vẫn còn trẻ
đã
là tướng quân, thánh sủng vài năm
không
suy, lại
không
cha
không
mẹ, gả cho
hắn
liền trực tiếp quản lí mọi việc trong nhà! Tuy rằng
hắn
vẫn mang mặt nạ
không
thể nhìn thấy diện mạo
thật, nhưng mà điều đó căn bản
không
quan trọng.
Cho dù mặt mũi
không
ưa nhìn nhưng
hắn
cũng là
một
người đáng để gã, có nhà nào mà
không
muốn người con rễ như
hắn.
Tiếng thảo luận rôm rả lại bắt đầu.
cô
nương vừa rồi
nói
Hứa Tâm Dao vừa nghe thấy Vệ Trường Hận cũng xúc động, nhưng mà
khôngchịu được bộ dáng xấu hổ của Hứa Tâm Dao liền châm chọc: “ Làm sao mà đến phiên ngươi chứ, ngươi nên tự biết mình
một
chút
đi!” Nghiêng đầu liếc
một
cái “Cũng
không
xem lại đức hạnh của bản thân!”
Bàn tay bên trong áo nắm chặt, sắc mặt
không
mảy may đổi có chút dè dặt
nói: “Ta đương nhiên biết mình là thân phận gì, nhưng mà ta chỉ muốn
nói
cho mọi người thôi” Hơi hơi cúi đầu
trên
mặt tràn đầy chua xót: "Ta như vậy làm sao có thể mơ tưởng đến Vệ tướng quân, đương nhiên là các vị tỉ muội vẫn xứng hơn”
Lời này tuy rằng nghe rất yếu đuối nhưng đều
nói
trúng tâm tư của mọi người, hơn phân nửa người ở đây đều muốn gả cho Vệ Trường Hận! Cũng
không
tiếp tục chèn ép Hứa Tâm Dao nữa, chỉ là ngượng ngùng cười đắc ý.
Hứa Tâm Dao nhếch môi cười nhu hòa, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng mà nàng
không
thể nào quên, trong mắt lần nữa lóe lên tia
âm
ngoan. Muội muội tốt của ta, có Thái tử còn chưa đủ, còn muốn cả Vệ Trường Hận, nhưng ngươi có ohúc khi để hưởng sao?
không
biết nếu Hoàng thượng biết ngươi cùng Vệ tướng quân có quan hệ
Còn có thể bảo vệ ngươi nữa
không
?
Hoàng Hậu nương nương còn có thể chấp nhận ngươi làm con dâu nàng sao?
Tựa như nhìn thấy bộ dáng bị mọi người phỉ báng của A Đoàn, nụ cười ở khóe miệng càng sâu. Dù sao cuộc đời ta cũng
đã
bị hủy, sống cùng sống chết cùng chết,
không
gả cùng người cũng
không
sao. Thân là tỷ muội, tự nhiên muốn cùng nhau, ngươi rất nhanh cũng
sẽ
đi
theo ta…