Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 51

Editor: An Nhiên

Tuy rằng Hoàng Hậu nương nương phân phó An Dương hầu hạ A Đoàn đến bao giờ vết thương đỡ mới được dừng, nhưng ở bên A Đoàn ăn xong bữa cơm chiều An Dương liền trở về.

một

là áy náy, hai là xấu hổ,

không

chỉ An Dương

không

được tự nhiên,

một

buổi chiều này, A Đoàn cũng

không

gặp được nương cùng các ca ca, hai người đều có chút khó khăn

nói

chuyện.

An Dương vừa

đi, A Đoàn liền bị thay phiên oanh tạc, đầu tiên là cha cùng a nương hai người cùng nhau nhấc lỗ tai dạy dỗ nửa giờ, hai người vẫn

không

ngừng

nói, A Đoàn cảm thấy lỗ tai đều ong ong cả lên.

không

dễ dàng đợi hai người

đi

rồi, ba ca ca lại tới nữa, xoa xoa lỗ tai, ngoan ngoãn ngồi im

trên

giường chuẩn bị vòng giáo dục kế tiếp.

Ba huynh đệ sau khi

đi

vào, đối với A Đoàn

đang

ngồi nghiêm chỉnh làm như

không

thấy, thong dong ngồi

trên

ghế tự mình uống trà, ba người cũng

không

nói

lời nào, như cười như

không

nhìn chằm chằm A Đoàn.

"Đại ca, nhị ca, tam ca..."

A Đoàn cẩn thận lên tiếng.

Nhưng ba người vẫn là

không

nói

lời nào, miễn cưỡng gật gật đầu, vẫn như cười như

không

nhìn chằm chằm A Đoàn.

A Đoàn bất đắc dĩ bóp trán. Đại ca, ngươi vẫn luôn tao nhã, cười kiểu này

thật

không

thích hợp; nhị ca nhiều năm như vậy vẫn luôn

không

cười, đột nhiên cười như vậy,

thật

sự

khiến người ta sởn tóc gáy ; về phần tam ca,

thật

là ủy khuất huynh, nếu là bình thường,

đã

sớm chạy vội

đi

lại cười nhạo, nghẹn thành cái dạng này, cũng đủ ủy khuất...

"Muội sai rồi!"

Ba huynh đừng như vậy,

thật

không

thể thích ứng được.

Hứa Tiêu Nhiên kẽ nhướn mày đẹp, nhìn thoáng qua Hứa Thanh Viễn Hứa Triệt Minh. Ba huynh đệ đồng thời thả lỏng dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu tiếp tục như cười như

không

nhìn A Đoàn, nhìn nàng bộ dạng

hiện

tại là

không

phục nhưng cũng phải phục. Qua

một

hồi lâu Hứa Tiêu Nhiên mới thanh thản mở miệng "" Vẻ mặt này của muội, ta

không

thấy muội là

đang

nói

thật."

đã

sớm chịu

không

nổi ba người này bộ dạng

âm

dương quái khí, nghe được lời này, A Đoàn giương cằm lên.

"Muội sai chỗ nào? Gặp phải loại tình huống này, đương nhiên phải bảo vệ tính mạng An Dương trước,

sự

việc cũng rất cấp bách!"

Hứa Thanh Viễn lập tức ngồi thẳng người, bình tĩnh nhìn A Đoàn.

"Cho nên ý muội là có sai liền nhận nhưng mà chết cũng

không

hối cải?"

Ánh mắt lạnh bay vèo vèo, dường như chỉ cần A Đoàn dám

nói

một

chữ, nhất định

sẽ

ném A Đoàn ra ngoài. A Đoàn rụt bả vai

không

nói. Từ

nhỏ

đã

có chút sợ nhị ca, tuy rằng

hắn

luôn mang rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui cho mình, nhưng

hắn

luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng, thời điểm

không

nói

lời nào

thật

dọa người.

Nghiêng đầu, ngậm miệng

không

nói

lời nào, chỉ bĩu bĩu môi.

Cái này



ràng vẫn là dáng vẻ

không

phục, ánh mắt Hứa Thanh Viễn liếc

một

cái liền muốn từ

trên

ghế đứng dậy, bả vai lại bị người khác đè xuống, là Hứa Tiêu Nhiên. Đối với Hứa Thanh Viễn lắc lắc đầu, đem chén trà trong tay đặt lên

trên

bàn, chống đầu gối đứng dậy,

đi

tới bên người A Đoàn khom người xuống "Còn

không

phục?"

A Đoàn ngẩng đầu nhìn Hứa Tiêu Nhiên

đang

ôn hòa cười. Nhìn

một

chút bên kia nhị ca

đang

làm mặt lạnh,

nhỏ

giọng giải thích "Đại ca, muội sai sao? Muội cùng An Dương cùng nhau lớn lên, muội

đã

xem nàng ấy như người nhà. Biết



người thân có chuyện muội cũng

không

để ý

không

hỏi han, vậy muội thành loại người gì?"

Miệng nhếch lên, ủy khuất vô cùng.

Hứa Tiêu Nhiên đưa tay xoa xoa tóc đen mềm mại của A Đoàn, bên môi đầy ý cười dừng

một

chút nhìn má trái A Đoàn, thở dài

một

tiếng mở miệng "Muội

không

làm gì sai. Ta biết muội xem công chúa như người nhà, giữa người thân tự nhiên

sẽ

như thế."

Nghe được lời này A Đoàn

đang

muốn vui vẻ, lại thấy Hứa Tiêu Nhiên biểu tình nghiêm túc,

không

có trách cứ, chỉ là bình tĩnh

nói.

"Nhưng muội có nghĩ tới hay

không, cảm nhận của chúng ta?"

"Muội

đã

nghĩ qua chưa, chúng ta nhìn muội té

trên

mặt đất bất tỉnh nhân

sự, lúc ấy

không

biết cảm nhận như thế nào?"

"Muội biết hay

không

lúc a nương nghe tin này thiếu chút nữa bị dọa ngất?"

"Muội biết hay

không

khi cha nghe được tin này liền đem bình sứ Thanh Hoa cha

yêu

thích nhất đập vỡ?"

"An Dương quan trọng, chúng ta lại

không

quan trọng?"

Sợ nhất chính là bộ dạng này của đại ca,

hắn

sẽ

không

tức giận

sẽ

không

trách cứ, chỉ là bình tĩnh giảng đạo lý, kiểu này hiệu quả nhất là làm cho người ta áy náy. A Đoàn cúi đầu nhìn tay mình chằm chằm, niết chặt tới mức suýt nữa làm tay bị thương, cuối cùng bóp góc chăn chà đạp

một

trận mới thấp giọng mở miệng "Muội

không

phải cố ý, muội cũng

không

nghĩ

sẽ

bị thương, nhưng là tình huống lúc đó

thậtsự

khẩn cấp, muội thậm chí

không

có cách

nói

trước cho Hoàng Hậu nương nương

một

tiếng, trong đầu chỉ có nghĩ tới khả năng An Dương

sẽ

té ngựa..."

Thanh

âm

tuy

nhỏ

lại thực kiên định "Muội biết muội sai, lần sau gặp lại tình huống tương tự, muội vẫn

sẽ

giống lúc trước

sẽ

cứu An Dương, nhưng mà muội

sẽ

cố gắng

không

để cho mình bị thương,

sẽ

không

giống lần này làm mọi người lo lắng."

nói

xong cũng

không

dám ngẩng đầu, chỉ là cúi đầu nhìn chăn,

không

ngừng xoa góc chăn.

Đứa ngốc này! Hứa Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm đỉnh đầu A Đoàn,

không

biết nên làm gì bây giờ.

thật

ra, việc này nàng quả

thật

không

có làm sai, mặc kệ? Nàng

không

làm An Dương........ thất vọng, lại xin lỗi người trong nhà. Bàn tay to lần nữa dùng sức đem tóc A Đoàn vò rối, thỏa hiệp

nói

"Được rồi, lần sau

không

được lấy lý do này nữa."

A Đoàn vẫn là cúi đầu

không

lên tiếng, đại ca

nói

chuyện, nhị ca tam ca còn chưa lên tiếng đâu.

Hứa Thanh Viễn Hứa Triệt Minh cũng từ

trên

ghế đứng dậy,

đi

tới bên giường A Đoàn đứng vững, cũng vẫn

không

nói

lời nào. A Đoàn thấp đầu thấy

không



thần sắc của hai người, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ vẫn

không

nhúc nhích đứng ở trước mặt mình. Khẽ cắn đầu lưỡi, sắc mặt trắng nhợt, lưng bàn tay

đi

qua che phía sau lưng, khó chịu đến cực điểm thấp giọng hừ

nhẹ

"A!"

"Làm sao vậy, có phải hay

không

bị đau?"

"Để ta gọi thái y!"

Hứa Thanh Viễn Hứa Triệt Minh đồng thời hỏi.Hiệu suất của Hứa Triệt Minh vẫn rất cao, còn chưa

nói

chuyện xong, bước chân

đã

hướng ra ngoài cửa. A Đoàn đưa tay,

một

tay lôi cái góc áo, ngẩng đầu, nghẹn miệng nước mắt cam đoan "Nhị ca tam ca hai huynh

không

tức giận nữa có được hay

không? Về sau muội

không

dám nữa."

Sắp khóc, chỉ cần hai người

không

đáp ứng, lập tức liền có thể khóc ra.

Hai người lúc này mới nhận ra mình bị lừa, Hứa Tiêu Nhiên buồn cười nghiêng mình dựa lên giường xem kịch vui. Hứa Triệt Minh trực tiếp lên tay, ở

trên

trán trơn bóng của A Đoàn dùng sức ấn "Muội quỷ nha đầu này, còn dọa người như vậy! " Nhìn như dùng sức kỳ

thật

một

chút cũng

không

đau, A Đoàn phối hợp ngả ra sau,

một

bên ngửa ra

một

bên

không

quên cam đoan "" Muội

thật

sự

biết sai rồi, nhị ca tam ca

không

tức giận nha, có được hay

không

vậy ~ "

"không

cần tức giận, tức giận nhìn

sẽ

không

đẹp nha."

Hai người cũng

không



thật

sự

cùng A Đoàn tức giận,

hiện

tại nàng làm nũng chịu thua, bậc thang cũng hạ xuống. A Đoàn lại lanh mồm lanh miệng, đem lời

nói

trong lòng đều

nói

ra "Nhất là nhị ca, vốn chính là tuổi trẻ mà thành thạo, lúc này càng giống

một

tiểu lão đầu (kiểu ông cụ non) như vậy..."

Hứa Thanh Viễn khom người đỡ A Đoàn, thu tay lại đứng dậy, vỗ vỗ kéo vạt áo xuống, ngoài cười nhưng trong

không

cười gật đầu "Ừm, ta là tiểu lão đầu."

Ánh mắt A Đoàn trừng lớn, lớn tiếng

nói"Muội lại sai rồi!"

Hứa Thanh Viễn

không

hề bị lay động, bình tĩnh nhìn A Đoàn

thật

lâu, nhìn đến nỗi A Đoàn dựng hết cả da gà, cuối cùng mới

nói

"Mười bình rượu hoa đào." Hứa Thanh Viễn cùng A Đoàn giống nhau thích rượu bình, cũng

không

yêu

rượu mạnh, chỉ

yêu

nhấm nháp rượu thanh

nhẹ. A Đoàn dừng

một

chút, may mắn hỏi "Năm nay?"

"Ha hả." Hứa Thanh Viễn cười,

không

nói

lời nào.

Bả vai A Đoàn

đã

rũ xuống đến mức vô hạn, ủy khuất luyến tiếc "Được rồi, muội

đã

biết..."

Hứa Thanh Viễn hài lòng, thong thả

đi

về. Chỉ lưu lại A Đoàn còn

đang

thương tiếc mất

đi

mười bình rượu hoa đào. Khi ấy năm A Đoàn 10 tuổi tự tay chôn trong vườn hoa đào dưới tàng cây, tổng cộng làm 20 bình, 2 năm đều

không

động đến, chỉ

một

câu

nói,

đã

bay

đi

một

nửa!

Mới vừa rồi là giả bộ, giờ

thật

sự

muốn khóc!

"Được rồi!" Hứa Triệt Minh lập tức ngồi bên cạnh A Đoàn "Đừng luyến tiếc, nhìn bộ dạng muội keo kiệt chưa này!" Chân bắt chéo, bộ dạng cà lơ phất phơ,

nói

một

chút đều

không

để ý. A Đoàn trừng mắt "" Cũng chẳng phải vật trong lòng huynh, huynh đương nhiên thích

nói

lời châm chọc!"

Hừ, nhị ca vừa

đi

lập tức liền khôi phục nguyên dạng.

Hứa Triệt Minh cũng

không

giận, chỉ là lắc lắc đầu

nói

không

quan trọng "Được rồi, dù sao cũng

không

phải vật trong lòng ta. Nơi lão nhị cất rượu ta cũng

sẽ

không

nói

cho muội là ở đâu, dù sao ta cũng

không

thích, muội cũng

không

muốn ~ "

Chỗ nhị ca cất rượu! Ánh mắt của nhị ca rất cao, nơi cất rượu chắc chắn toàn siêu phẩm!"Hắc hắc" A Đoàn trực tiếp leo lên cánh tay Hứa Triệt Minh, cười nịnh nọt

nói

lời đáng

yêu

"Tam ca tốt nhất, muội thích nhất tam ca!" Dùng sức lay động,

không

ngừng làm nũng.

Hứa Triệt Minh nhắm mắt hưởng thụ

một

phen,

nói

đến khi tự A Đoàn cảm thấy nổi da gà, mới gật đầu "Được rồi, chờ thân thể muội khỏe, ta cho muội giấy nhập cư trái phép ~ "

"Hắc hắc..."

Hai người nhìn nhau nhướn mày cười xấu xa.

Cùng Hứa Triệt Minh hai người cúi đầu thương lượng

một

phen nhập cư trái phép như thế nào mới có thể

không

cho Hứa Thanh Viễn phát

hiện, thương lượng xong Hứa Triệt Minh mới đứng dậy

đi

về. A Đoàn chép chép miệng, phảng phất như

đã

có thể ngửi được mùi rượu xông vào mũi, bộ dạng hưng phấn làm cho Hứa Tiêu Nhiên

đang

ở bên cạnh

không

lên tiếng cười vui vẻ "Cứ như vậy vui vẻ?"

""Dĩ nhiên!" A Đoàn lập tức

không

chút do dự trả lời.

Dừng

một

chút nghiêng đầu nhìn Hứa Tiêu Nhiên

đang

dựa

trên

giường"Đại ca huynh như thế nào còn chưa

đi?" Còn tưởng rằng

hắn

đã

sớm

đi

từ lâu!

không

để ý tới A Đoàn

đang

mơ hồ, Hứa Tiêu Nhiên cũng ngồi xuống bên giường, như có chút đăm chiêu suy nghĩ

một

trận, nghiêng đầu nhìn A Đoàn "Muội hôm nay

nói

chuyện là có ý gì?"

"nói

cái gì?" A Đoàn còn chưa kịp phản ứng.

"Muội hỏi ta, cảm thấy công chúa như thế nào." Hứa Tiêu Nhiên thoáng nhướn lông mày, thẳng thừng

nói

ra

A Đoàn chớp chớp mắt, mới vừa rồi ý cười còn còn sót lại cũng thu về. Cái này nên

nói

như thế nào? An Dương mới chỉ có chút manh mối, chẳng lẽ liền

nói

cho đại ca, sau đó đại ca về sau liền tránh An Dương? Dừng

một

chút miễn cưỡng mở miệng "không

có gì a, chính là ý tứ

trên

mặt chữ nha."

"Đại ca huynh cảm thấy An Dương thế nào?"

Vui đùa lần nữa mở miệng, nếu như

không

phải ánh mắt

đang

chột dạ

không

dám nhìn Hứa Tiêu Nhiên,

sẽ

có sức thuyết phục.

Hứa Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn A Đoàn

một

trận, cuối cùng gật đầu

không

lạnh

không

nhạt "Công chúa rất tốt, chính là tính tình quá mức kích động."

Lời này vừa

nói

ra, A Đoàn cũng

không

biết nên tiếp nhận như thế nào, lắp bắp lung tung

không

lên thành tiếng. Hứa Tiêu Nhiên cũng

không

ép nàng, đứng dậy."Trời tối rồi, muội nghỉ ngơi sớm

một

chút, ta cũng

đi

về đây."

"Ừm, đại ca ngủ ngon."

Hứa Tiêu Nhiên gật đầu, xoay người

đi

vài bước lại dừng lại, nghĩ ngợi xoay người nhìn A Đoàn."Có lẽ là ta tự mình đa tình, nhưng mà A Đoàn, muội nên hiểu được, ta

không

có khả năng cùng công chúa."