Editor: Puck -
Đáy mắt Tiêu An Bác thoáng qua khí lạnh, “Tôi sẽ khiến cho bà ấy yên phận!”
Tiêu Cửu Cửu thấy không khí hơi khẩn trương, đột nhiên cười nói, “Cha, có thể nói cho con biết, chuyện cha và mẹ trước kia? Mẹ con... Là một người phụ nữ như thế nào? Có thể nói một chút cho con không?”
Tiêu An Bác vừa nghĩ tới Lâm Khả, trên khuôn mặt nguội lạnh cương nghị, liền hiện lên vẻ dịu dàng.
“Mẹ con ấy hả, là một người phụ nữ rất đẹp, rất dịu dàng, rất hiền lành, lại rất săn sóc. Cha biết mẹ con ở bệnh viện, lúc ấy, mẹ con là y tá, còn cha ấy mà, khi diễn tập quân đội bị thương, bị thương còn rất nặng, nằm trong bệnh viện ước chừng nửa tháng, đúng lúc mẹ con là y tá phụ trách chăm sóc cha, khoảng thời gian chung đυ.ng đó, hai chúng ta dần tốt lên.”
Nhớ lại chuyện trước kia, trên mặt Tiêu An Bác nổi lên mỉm cười nhàn nhạt.
“Trải qua một khoảng thời gian chung đυ.ng, tình cảm của cha và mẹ con cũng càng ngày càng sâu, mẹ con không phải quân không lấy, cha không phải khanh không cưới, vì vậy, cha liền mang mẹ con trở về nhà họ Tiêu, đi gặp cha mẹ cha.”
Nói đến đây, sắc mặt Tiêu An Bác trầm xuống, hiện lên vẻ đau thương.
“Nhưng mà, bởi vì xuất thân của Lâm Khả, mẹ con còn chưa nói một câu, đã bị cha mẹ cha trực tiếp bác bỏ! Lúc ấy, ông nội con rất không khách khí nói thẳng với
Lâm Khả, con trưởng nhà họ Tiêu chúng tôi, cần chính là một người vợ hiền có thể trợ giúp nó đi lên, đi về phía đỉnh cao hơn, mà không phải là một người phụ nữ nhỏ bé không có gì cả, còn cần nó bỏ bớt tinh lực ra chăm sóc, việc hôn sự này, ông nội con không đồng ý!”
“Ông nội con còn nói, tôi không chỉ đồng ý cho hai người kết hôn, hơn nữa, An Bác đã có vợ chưa cưới, con bé chính là Diệp đại tiểu thư Diệp Tú Trinh của nhà đại tướng quân Diệp. Bàn thân cô là một cô gái đến từ nông thôn, cô lấy cái gì ra so sánh với Diệp đại tiểu thư người ta?”
“Lúc ấy, lời ông nội con nói, khiến cho mẹ con đau tận tim, mẹ con lệ rơi đầy mặt, nhưng lại nắm thật chặt tay cha, hình như nói cho cha biết, mẹ con vĩnh viễn sẽ không buông cha ra!” die nda nle equ ydo nn
Tiêu An Bác nghẹn ngào, yên lặng, rồi mới bắt đầu tiếp tục nói ra.
“Lúc ấy, cha nói lại một câu, trừ bỏ Lâm Khả, con ai cũng không cưới, nếu như không thể lấy Lâm Khả làm vợ, con tình nguyện đi làm hòa thượng! Những lời này của cha khiến cho ông nội con giận dữ không thôi, lúc ấy ra lệnh cho mấy nhân viên bảo vệ nhốt cha lại, đuổi Lâm Khả ra ngoài.”
“Chờ sau khi cha bị nhốt một tháng được thả ra, tìm đến bệnh viện, người của bệnh viện lại nói cho cha biết, Lâm Khả phạm sai lầm, đã bị cách chức đuổi đi. Lú ấy cha chỉ cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, cha biết rõ đây nhất định là chuyện tốt mà ông nội con làm, nên phóng về nhà, chất vấn ông nội các con sao lại đối xử như vậy với cô ấy?”
“Ông nội con rất vô tình nói với cha, nếu như mày còn khăng khăng một mực, tao sẽ không ngừng để cho cô ta mất việc, tao cũng sẽ để cho cô ta ngay cả mạng sống cũng không có! Nếu như mày không tin, mày cứ thử nhìn một chút cho tao!”
“Lúc ấy, cha tỏ vẻ căm ghét nhìn cha mình nói, nếu như cô ấy chết rồi, con sẽ chôn cùng cô ấy, cha nếu như cha không tin, cha cũng có thể thử nhìn một chút! Nói xong, buổi tối hôm đó, cha liền dọn dẹp hành lý, trực tiếp đuổi về quê của Lâm Khả.”
“Nhưng mà, Lâm Khả cũng không trở về nhà, khi trong lòng cha tràn đầy tuyệt vọng, không biết tìm bao nhiêu lâu, nửa năm sau, cuối cùng tìm được Lâm Khả, cô ấy bị đày đến một thành thị nhỏ ở phía bắc làm lao động rồi.”
“Cha từ cách xa ngàn dặm tìm tới, khi cha nhìn thấy Lâm Khả gầy teo đen thui đó, quả thật không dám tin. Mà khi Lâm Khả nhìn thấy cha, lúc này ôm lấy cha, uất ức khóc hu hu mãi...”
Tiêu An Bác dùng sức chớp chớp đáy mắt ướŧ áŧ, tiếp tục nói, “Mẹ con nói với cha, mẹ con cho rằng cả đời này sẽ không còn thấy cha, không nghĩ tới, ông trời còn đối xử tử tế với mẹ con, để cho mẹ con còn có thể gặp lại được cha. Cha nói sẽ không đâu, chúng ta còn bên nhau cả đời, cả đời không chia lìa, vĩnh viễn không chia cách.”
“Cứ như vậy, cha và Lâm Khả ở lại thành phố nhỏ đó, chờ sau khi ông cụ có tin tức của cha, đã qua hơn nửa năm, ông cụ phái Diệp Tú Trinh tới tìm. Sau đó cha mới biết, là Diệp Tú Trinh cố tình nói ở trước mặt ông cụ, để cho cô ta đi dẫn cha về.” d1en d4nl 3q21y d0n
Tiêu Cửu Cửu đang suy nghĩ, Tiêu An Bác tìm Lâm Khả tốn thời gian nửa năm, sau đó ở cùng một chỗ với Lâm Khả hơn nửa năm, trong nháy mắt một năm đã trôi qua, mà lòng ông cụ Tiêu vẫn đủ độc ác, bọn họ đã như vậy, vẫn muốn chia rẽ bọn họ.
Diệp Tú Trinh này còn ác hơn, không biết dùng thủ đoạn gì, khiến cha mẹ cô phải tách ra, còn đảo mắt cưới bà ta làm vợ?
Cô thật sự muốn biết chuyện sau đó, vội vàng hỏi, “Vậy về sau thế nào? Sau này như thế nào?”
“Sau này, Diệp Tú Trinh tìm đến! Cha cũng kiên định nói cho bà ấy, cha không quay về! Càng không có khả năng kết hôn với bà ấy, mời bà ấy trở về! Lúc đó Diệp Tú Trinh rất nhẹ nhàng đáp ứng! Lúc đó, cha còn cảm thấy hơi kinh ngạc, cảm thấy người phụ nữ này biết lý lẽ, nhưng ai biết...”
Hai mắt Tiêu An Bác thoáng qua vẻ khổ sở, dùng sức nhắm mắt lại, nháy mắt đáy mắt lại dâng lên ươn ướt, lúc này mới khàn giọng tiếp tục nói: “Nhưng ai biết, Diệp Tú Trinh bà ta không đi, chẳng những không đi, bà ta còn núp bên cạnh chúng ta, còn lợi dụng quyền thế và quan hệ của nhà bà ta, làm cho người ta cắt công việc của chúng ta, sau đó, lại tìm cơ hội điều cha đi, rồi tìm một người đàn ông, khiến Lâm Khả bị... Ô nhục...”
“Như vậy còn chưa hết, Lâm Khả chẳng những bị người ô nhục, còn bị người chung quanh bắt tại trận, thời kỳ đó, đây là một chuyện vô cùng xấu hổ, Lâm Khả không chịu nổi, nhảy sông tự vẫn ngay tại chỗ! Chờ cha trở về, sau khi biết được tin tức này đã trễ, cha mò cả con sông, từ đầu nguồn đến cuối nguồn tìm toàn bộ một lần, tìm bốn phía con sông ước chừng suốt hai tháng, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Lâm Khả.”
“Cha không chết tâm, sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể, cho dù vẫn đi tìm tiếp, cha cũng phải tìm được mẹ con mới thôi! Nhưng mà, lúc này, ông cụ phái người tới rồi, nói bà nội con bị bệnh, hơn nữa, bệnh rất nặng, ông cụ trực tiếp để cho người bắt cha trở về.”
“Sau khi cha về kinh, bệnh bà nội con một tháng sau đã tốt rồi, không lâu đúng vào ngày sinh nhật của bà cụ, bà cụ nói muốn tổ chức một bữa tiệc tới xua đuổi vận xui lúc trước, sau đó, buổi tối bữa tiệc hôm đó, cha không biết sao đã uống say, sáng hôm sau tỉnh lại, đã nhìn thấy Diệp Tú Trinh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên cạnh cha, cha và bà ta bị người lớn hai nhà bắt tại trận, sau đó, chúng ta liền kết hôn.”
Tiêu Cửu Cửu thầm than một tiếng, một chiêu bỏ thuốc hãm hại này, quả thật từ xưa đến nay, trăm dùng không yếu!
Cô nghĩ đến bản thân, lại hỏi, “Vậy sau này, cha và Lâm Khả lại gặp gỡ như thế nào?” dinendian.lơqid]on
Mười năm sau, cha bị điều đến làm ở quân khu GD, ở trong nhà một đồng nghiệp, cha nhìn thấy Lâm Khả, bà ấy làm gia sư trong nhà đồng nghiệp của cha, dạy đứa bé đi học, khi nhìn thấy cha, cũng sợ hết hồn, nhưng bà ấy lại nói không biết cha! Thậm chí vào ngày hôm sau, bà ấy muốn từ chức gia sư ở nhà đồng nghiệp của cha, còn định rời đi, đồng nghiệp của cha báo cho cha, cuối cùng bà ấy bị cha ngăn lại.”
“Cha nói đến nước miếng đã cạn, bà ấy mới cho cha một cơ hội giải thích, cũng tha thứ cho cha. Cha hỏi bà ấy những năm này sống như thế nào? Bà ấy nói cho cha biết, sau khi bà ấy nhảy sông tự vẫn, được một đôi vợ chồng già thu dưỡng, đôi vợ chồng già kia là giáo sư một đại học nào đó ở phía nam, dưới gối không con, khi đó trở về phía bắc thăm người thân, không ngờ lại cứu bà ấy khi nhảy sông.”
“Đôi vợ chồng già này rất đồng tình với cảnh ngộ của bà ấy, mang bà ấy về phương nam, cũng bồi dưỡng bà ấy như con gái ruột của mình, để cho bà ấy một lần nữa tham gia thi tốt nghiệp trung học, học xong đại học, lại một lần nữa đổi tên, tên Miêu Miêu. Bốn năm sau tốt nghiệp, bà ấy tìm công việc gia sư ở phía nam, mà đôi vợ chồng già kia, cũng qua đời vào hai năm trước rồi.”
“Năm tháng thanh xuân mười năm, Lâm Khả chẳng những không thay đổi thành già, ngược lại trở nên thành thục xinh đẹp, cha bị đè nén tình cảm nhiều năm, khoảnh khắc khi nhìn thấy bà ấy đã bộc phát toàn bộ. Nhưng bà ấy là một người phụ nữ rất có cốt khí, bà ấy nói cha đã kết hôn, bà ấy không thể ở cùng với cha, cha nói cha sẽ ly hôn, muốn bà ấy cho cha thời gian, nhưng bà ấy nói, bà ấy không muốn làm người thứ ba phá hỏng gia đình người khác.”
“Cha biết rõ, đối với Lâm Khả mà nói, cha thật sự, thật sự không phải là đàn ông, cha không muốn để cho bà ấy rời khỏi cha, cha mướn phòng bên ngoài, buộc bà ấy ở cùng một chỗ với cha, cũng không lâu lắm, Lâm Khả nói cho cha biết, bà ấy mang thai...”
“Bà ấy tỏ vẻ u sầu, cha lại mừng rỡ như điên, ôm bà ấy xoay vài vòng, cha nói với bà ấy, cha sẽ ly hôn, để cho bà ấy yên tâm sinh đứa nhỏ ra. Cha không nói cho bà ấy biết, trước đó cha đã đề cập với ông cụ rồi, nhưng ông cụ kiên quyết không đồng ý, còn nói muốn điều cha từ quân khu GD về, cha đương nhiên không đồng ý, cha sợ chuyện mười năm trước xảy ra, sợ bọn họ lại ra tay độc ác với Lâm Khả, vội vàng giấu Lâm Khả đi...”