(BIẾN CĂNG)
Ba người Hoa Linh trở lại Ma giới, còn chưa đi đến cửa Lôi Kinh điện, đã nghe thấy bên trong truyền đến một hồi tiếng rống giận. Sau đó một bóng dáng đầy lông từ trong điện chạy ra, nhanh như điện chớp bò lên trên tường cung.
Hoa Linh ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt hung ác của Hình Thiên, Hình Thiên hóa khỉ hung hăng nhe răng với Hoa Linh, nhảy nhảy bay bay dọc tường cung, dùng cả tay lẫn chân, quả là một con khỉ rất lớn.
Bình Ế từ trong Kinh Lôi điện chạy ra, nhìn bóng dáng Hình Thiên, trong mắt vừa lo lắng vừa bất lực.
Phi Liêm thấy thế, mở bàn tay, một luồng chân khí kết thành lưới mạnh mẽ từ tay hắn bay ra, lập tức trùm lên người Hình Thiên, nhưng mà Hình Thiên động tác bay nhanh, vèo một cái liền phi thân bay lên, trực tiếp bổ nhào vào cành cây bên cạnh, tránh thoát lưới chân khí.
Bình Ế thấy thế lắc đầu nói:
“Vô dụng, tốc độ của cậu ấy nhanh hơn cậu nhiều.”
Khi hai người nói chuyện, đột nhiên thấy sau lưng Hình Thiên xuất hiện một bóng người, đúng là Hoa Linh thi triển độn thuật đến chỗ cái cây, một trận gió nhẹ ập đến, Hình Thiên cảm thấy được sau lưng khác thường, đang định quay đầu lại, tay Hoa Linh nâng chưởng, một chưởng bổ vào gáy Hình Thiên.
Nhưng mà, Hình Thiên không té xỉu như những người khác, mà là giận tím mặt há miệng táp Hoa Linh, công lực hai người vốn đã chênh lệch, thêm vào giờ phút này Hình Thiên còn có gen vượn lớn, Hoa Linh lại không thể tàn nhẫn hạ sát thủ, cho nên một chưởng này đánh vào Hình Thiên, hoàn toàn không có tác dụng. Hoa Linh cau mày, nhìn Hình Thiên đang đánh về phía mình, vẫn giống như ngày ấy không trốn tránh, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt Hình Thiên.
Miệng Hình Thiên như chậu máu cắn vào bả vai Hoa Linh, Hoa Linh vẫn bất động. Mà động tác của Hình Thiên lại đột nhiên dừng lại, hai mắt vốn đỏ ngầu đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn, hắn cắn bả vai Hoa Linh, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, hàm răng sắc nhọn lại không dùng lực cắn xuống, trong ánh mắt rõ ràng có sự tranh đấu.
“Ngân Linh……”
Bình Ế lo lắng chạy vội tới dưới tàng cây, móc thuốc mê trong túi ra, chuẩn bị tiêm cho Hình Thiên. Người trên cây lại nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Bình Ế, ý bảo hắn đừng cử động.
Hoa Linh nhìn ra được, ý thức của Hình Thiên đang nỗ lực muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, tròng mắt hắn lúc sáng lúc tối, lông trên mặt cũng thỉnh thoảng co duỗi, Hoa Linh nhẹ giọng gọi tên Hình Thiên, kiên định nhìn hai mắt hắn.
Sau một lúc lâu lúc sau, lông Hình Thiên rốt cuộc chậm rãi rút đi, hai mắt khôi phục sự tỉnh táo, hắn chậm rãi buông bả vai Hoa Linh, thân thể tê liệt ngã xuống chạc cây.
Hoa Linh vui mừng ra mặt, mở miệng nói:
“Hình Thiên?”
Hình Thiên hơi ngẩng đầu, mồ hôi theo trán lăn xuống, hắn thở hổn hển, tựa như thể lực tiêu hao quá mức, sau một lúc lâu mở miệng nói:
“Con khỉ này, bố mày không tin không trị được nó……”
Dứt lời, Hình Thiên mềm nhũn cả người, ngất đi.
Phi Liêm và Bình Ế đem Hình Thiên về phòng nghỉ ngơi, Hoa Linh đứng bên mép giường nhìn Hình Thiên hôn mê, tâm tình rất phức tạp, y chậm rãi mở miệng nói: “Hình Thiên đã có thể khống chế thân thể của mình, tớ tin tưởng cậu ấy sẽ thành công, mấy ngày này số lần cậu ấy biến thành khỉ đã càng ngày càng ít.”
Bình Ế trầm mặc, nhìn Hình Thiên hôn mê trên giường, mày hắn nhẹ nhàng nhíu lại, không nói gì.
“Đúng rồi, Tiểu Cửu đâu? Không phải nói em ấy cùng cậu chiếu cố Hình Thiên sao? Sao không thấy nhóc đó đâu?” Phi Liêm mở miệng hỏi.
“À, Long Cung bên kia truyền tin đến có việc gấp, nó về Long Cung.” Bình Ế nói.
Thần Đồ nghe vậy, nói:
“Việc gấp? Chuyện gì?”
Bình Ế cười nhẹ, mở miệng nói: “Là chuyện vui, nghe nói là Long mẫu đã sinh, Tiểu Long Nữ đầu tiên của Đông Hải long cung, Tiểu Cửu phải làm anh trai rồi.”
Phi Liêm nhìn Thần Đồ nói:
“Thần Đồ, đi chuẩn bị lễ vật, đúng rồi, chi phí tự túc nha.”
Thần Đồ: “……”
Hoa Linh một bên cười khì khì vui sướиɠ khi người gặp họa.
Thần Đồ trầm mặc một lát, hỏi:
“Người Long Cung tới có nói đến chuyện Ngao Túc không?”
Bình Ế lắc đầu nói:
“Không có.”
Nghĩ đến lúc ở Liên Lai, Tây Linh Vương Mẫu cũng không nói đến hành tung của Ngao Túc, Thần Đồ không khỏi có chút nghi ngờ, chỉ là hiện tại đang là giai đoạn nhạy cảm, vì không muốn bóc vết sẹo trên ngực Hoa Linh, mọi người trong lòng tuy rằng vẫn còn nghi vấn, lại không nhắc lại chuyện Ngao Túc.
Cho đến hai ngày sau, Tiểu Cửu hưng phấn từ Long Cung về Ma giới, mang về trứng hỉ của Long Tiểu Thập, cũng mang về tin tức của Ngao Túc.
“Kim Kim, em nói với anh, Tiểu Thập lớn lên rất xinh đẹp, em ấy là màu hồng, màu hồng nha, Tứ Hải Long Cung chưa từng xuất hiện mống rồng nào màu hồng đâu, bây giờ vẫn còn nhỏ xíu, giống một con giun nhỏ, quá đáng yêu quá xinh đẹp.” Tiểu Cửu hưng phấn hình dung em gái bảo bối.
Mọi người: “……”
Con giun đáng yêu, tiểu hoàng tử điện hạ cậu xác định không phải đang hắc em gái cậu đó chớ.
“Còn có, còn có, em ấy vừa sinh ra đã mở mắt, tròng mắt của em ấy cũng là màu đỏ, giống một viên hồng ngọc nha, còn sẽ sáng lên……” Tiểu Cửu hưng phấn tiếp tục nói.
Mọi người: “……”
Nghe kiểu trẻ sơ sinh Long tộc còn dọa người hơn Ma giới.
“Còn có, em ấy rất thích em, cả mấy anh trai đều ở trước mặt, em ấy cười với em, ôm em ấy lên còn liếʍ mặt em, cọ cho em cả mặt toàn sữa với nước miếng, Kim Kim anh ngửi thơm không ngửi thơm không……”
Mọi người: “……”
Thần Đồ tỉnh như ruồi móc khăn tay từ trong túi, lặng lẽ chùi chùi mặt Tiểu Cửu.
Hoa Linh bên cạnh nhìn hành động của Thần Đồ, cười đến đau cả bụng. Thấy Hoa Linh, biểu cảm của Tiểu Cửu hơi dừng một chút, vui mừng trên mặt cũng bay mất, ánh mắt do dự, sau đó chạy đến bên cạnh Hoa Linh, mở miệng nói:
“Hoa Hoa, em lần này trở về, nghe được tin tức của anh cả, anh ấy sau khi từ Thiên cung trở về, vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm bế quan nghiên cứu, đến bây giờ cũng chưa ra ngoài, em cảm thấy, anh ấy chắc là đang nghiên cứu phương pháp chữa khỏi cho Hình Thiên.”
Nghe xong Tiểu Cửu nói, Hoa Linh vốn đang tươi cười rạng rỡ chớp mắt đã xạm mặt, sau đó cười lạnh nói: “Tình trạng của Hình Thiên đã dần dần tốt hơn, mới đầu hắn một ngày biến thành khỉ bảy tám lần, hiện tại đã giảm bớt chỉ còn một ngày một lần, ta tin tưởng ý chí của Hình Thiên, hắn nhất định có thể hoàn toàn khống chế được thân thể của mình.”
Tiểu Cửu trên mặt bối rối, ậm ừ nói: “Kia…… Kia, anh thật sự không thể cho anh cả một cơ hội sao?”
Hoa Linh sờ sờ đầu Tiểu Cửu, mở miệng nói: “Em lại làm phản có phải hay không?”
“Không có, không có.” Tiểu Cửu vội vàng lắc đầu, muốn nói lại thôi nửa ngày, mở miệng nói: “Em chỉ là cảm thấy, cảm thấy tình cảm anh cả đối với anh rất đặc biệt.”
“Ha ha, phải không?” Hoa Linh cười lạnh, nói: “Có lẽ vậy, thí nghiệm phẩm có thể chất đặc biệt giống như ta cũng coi như quý hiếm. Thôi, hôm nay tâm tình tốt, không đề cập tới những việc này.”
Hoa Linh vừa nói vừa dùng ngón tay vỗ ót Tiểu Cửu. Tiểu Cửu chớp mắt, bất chấp ót đau, bàn tay vỗ lên mặt ngập tràn tâm sự.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mọi người ngẩng đầu vừa thấy Úc Lũy sải bước đi vào Kinh Lôi điện
Bình Ế thấy thế cười nói: “Hôm nay là ngày mấy, tất cả mọi người đều hẹn nhau về ăn cơm à? Kêu thêm Hậu Khanh, thật là đoàn viên, khó có được mấy lúc như vậy.”
Quần áo trên người Úc Lũy bẩn hề hề, nhìn ra được mấy ngày nay ở Liên Lai quả thật rất vất vả, nhưng nét mặt toả sáng tinh thần thư sướиɠ khổ tận cam lai.
“Chuyện ở Liên Lai đã xử lý xong rồi?” Thần Đồ thấy Úc Lũy trở về, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Không có, cuối tuần bắt đầu xây dựng lại, hiện tại người bệnh đã cơ bản đã sắp xếp xong.” Úc Lũy cầm ấm trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
“Tớ trở về là muốn nói cho mọi người một tin tức.” Ánh mắt Úc Lũy dừng trên bản mặt như táo bón của Tiểu Cửu, nói: “Xem ra mọi người đều đã biết?”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ.
Tiểu Cửu xám xịt nhảy vào lòng Thần Đồ, vùi đầu vào trong.
“Chuyện gì?” Bình Ế bên cạnh hỏi. “Long Cung chúc mừng Tiểu Long Nữ? Tiểu Cửu đã nói cho chúng tớ biết, qua mấy ngày Ma giới chúng ta sẽ phái người đến Đông Hải long cung chúc mừng, dù sao cũng là thông gia……”
“Không phải, là chuyện của Ngao Túc.” Úc Lũy mở miệng nói, thấy mọi người đều là vẻ không biết chuyện, Úc Lũy kinh ngạc nhìn Tiểu Cửu, tiếp tục nói:
“Tiểu Cửu không nói cho mọi người sao? Ngao Túc muốn kết hôn cùng Hỏa Liễn.”