Chuyện hạnh phúc nhất trong ngày là gì? Tả Dĩ Uyên cho rằng đó chính là mỗi buổi sáng sau khi mở mắt, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt luôn khắc sâu tận đáy lòng hắn, sau đó nhìn nhau mỉm cười, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, thật tốt đẹp. loại cảm giác bình thản mà ấm áp tới tận sân đáy lòng này so với một hồi yêu đương cuồng nhiệt kí©ɧ ŧìиɧ, đối với Tả Dĩ Uyên kỳ thật càng trọng yếu hơn. Nhưng mà cách nghĩ này của Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh lại tỏ vẻ ghét bỏ các loại. Bởi vì sau mỗi lần hôn xong…
Sở Cảnh thoáng đẩy Tả Dĩ Uyên ra một chút, ổn định hơi thở dốc của mình, sau đó cúi đầu liếc tiểu tả đã hướng cậu ngẩng cao đầu, nhướn mày nhẹ nhàng cười: “Anh chọc vào em.”
Tả Dĩ Uyên đối với cái này tỏ vẻ bất mãn, sán qua ôm chầm lấy Sở Cảnh cả gan châm lửa lại không định chịu trách nhiệm, dùng sức cọ cọ lên người cậu. vừa tiếp tục cọ xát, hôn lên mặt cậu vừa mơ hồ nói: “Đều tại em hết… sáng ra đã nhiệt tình như vậy… ưm, để anh hôn một cái, đừng cử động… hôn một cái…”
Sở Cảnh bị Tả Dĩ Uyên ác nhân cáo trạng chọc bật cười, một tay đẩy hắn ra, hừ cười nói với hắn: “Yah, hiện tại lại đổ lỗi lên người em? Lúc trước là ai đầu têu? Lý tưởng sinh hoạt chính là mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể thấy mặt người yêu, sau đó trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng, trải qua cuộc sống bình thản ấm áp? Chậc chậc, giờ thì mỗi giây mỗi phút đều biến thành cầm thú, là muốn làm gì? Sáng sớm đã làm loại chuyện không hài hoà này, không sợ JJ bị tịt chứ?”
Tả Dĩ Uyên thực nghiêm túc vừa lột xả quần áo của Sở Cảnh, vừa nói: “Nhưng trong cuộc sống sinh hoạt bình thản ấm áp cũng không thể thiếu nhiệt tình như lửa được. A Cảnh… A Cảnh… anh khó chịu muốn chết, chẳng lẽ em không muốn sao?” Nói xong lột hết quần áo của Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên đáng thương hề hề đè lên, liều mạng thổi nhiệt khí bên tai Sở Cảnh không nói, tay còn trực đảo hoàng long, hết sức lấy lòng cố gắng an ủi tiểu sở.
Dù sao Sở Cảnh cũng là nam nhân đang tuổi thanh xuân, buổi sáng lại là thời khắc vi diệu, cho nên tuy vốn không có ý định này nhưng bị Tả Dĩ Uyên giở trò, cỗ hỏa trong lòng cũng bừng trỗi dậy.
Nghe tiếng thở dốc ồ ồ của Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, ánh mắt rất nhanh lóe tinh quang. Đầu ngón tay rất kỹ xảo luật động lên xuống tiểu sở, sau đó thấp thấp cười ái muội: “Nhìn này, A Cảnh, tiểu sở cũng muốn giơ cờ đầu hàng anh này… Ừm, nhìn đi, nếu em còn không nguyện ý nữa, tiểu sở của em cũng sẽ bật khóc…”
Khuôn mặt Sở Cảnh không chỉ bởi vì buồn bực mà còn bởi vì ngượng ngùng, “phừng” một chút mà đỏ bừng lên. Cậu phát hiện, mấy năm nay, Tả Dĩ Uyên thật sự càng ngày càng không giới hạn. cái đồ không biết xấu hổ!
Tả Dĩ Uyên híp mắt thưởng thức người dưới thân cắn răng cố gắng không cho hôn, mím chặt môi, một bàn tay khẽ vuốt ve ấn đường cậu, rồi một đường trượt xuống dưới, sau đó dừng lại trên cánh môi no đủ của Sở Cảnh, dùng đầu ngón tay khẽ cọ cọ.
Sở Cảnh bị Tả Dĩ Uyên chọc ghẹo không nhịn được, khẽ liếc mắt nhìn, hé miệng ra liền cắn lên đầu ngón tay của hắn, sau đó một hơi ngậm vào, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà khẽ mυ'ŧ nhẹ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tả Dĩ Uyên. Cho dù cả hai đã ở bên nhau ngần ấy năm, nhưng đối với Sở Cảnh, một chút chống cự với Tả Dĩ Uyên đều không có. Ánh mắt Tả Dĩ Uyên lập tức trở nên thâm trầm, rút ngón tay ra, thay bằng môi mình, hai cánh môi tựa như thiên lôi câu toàn tiếp xúc, đột nhiên…
“Papa, papa, papa, rời giường đi, rời giường đi… hai người đã đáp ứng baby, hôm nay sẽ dẫn baby đi chơi? papa, papa, daddy, mau dậy đi!” thanh âm kiều nhuyễn đồng thời xuyên thấu qua cánh cửa gỗ dày truyền vào, thỉnh thoảng đi kèm với tiếng đập cửa ‘rầm rầm’. Tả Dĩ Uyên cả người cứng đờ, dở khóc dở cười nhìn Sở Cảnh, Sở Cảnh cười ha ha đẩy Tả Dĩ Uyên đang ở trên mình ra, bước xuống.
Sở Cảnh đã được phát tiết thần thanh khí sảng đi vào phòng tắm tắm một cái, lúc đi ra thấy mặt Tả Dĩ Uyên đen như đáy nồi mỉm cười nói: “Hôm qua người đã đáp ứng đưa con đi chơi chính là anh, giờ sao lại bày ra biểu tình này vậy?”
Tả Dĩ Uyên không còn lời nào nhìn Sở Cảnh, trong lòng hận muốn đập tường. còn không phải bởi vì tối hôm qua tiểu công chúa đến nửa đêm cũng không ngủ, vì muốn Sở Cảnh sớm được nghỉ ngơi, cho nên mới thuận miệng tìm cớ dỗ tiểu công chúa ngủ sao. ai ngờ… báo ứng, báo ứng!
Nhìn Sở Cảnh đã thay quần áo xong, đang chuẩn bị đi mở cửa, Tả Dĩ Uyên rầu rĩ mở miệng: “Yah, A Cảnh, vậy còn anh phải làm thế nào?”
Sở Cảnh nhíu mày, cho Tả Dĩ Uyên một nụ cười tươi: “Tự túc.” Nói xong, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
“Papa, papa!” Nhìn con gái ăn mặc như búp bê chớp chớp mắt, khanh khách cười giang hai tay ra muốn được bế. Sở Cảnh mặt mày ôn nhu, vươn tay bế con gái lên, vừa nhéo nhéo mặt bé vừa nói: “Hôm nay baby dậy sớm vậy.”
Bé con “chụt chụt” hôn đầy nước miếng lên mặt Sở Cảnh, sau đó cười nhe răng trắng tinh ra nói: “Mới không phải, là papa và daddy dậy muộn đó! papa và daddy là đồ lười!”
Sở Cảnh xoa xoa tóc con gái: “Huh? Baby giờ lại dám nói papa và daddy như vậy sao? có phải hôm nay không muốn papa dẫn con ra ngoài chơi không?”
Bé con vẻ mặt hoảng sợ mở to hai mắt, sau đó nhìn ra sau lưng Sở Cảnh, tội nghiệp kêu lên: “Daddy, papa ăn hϊếp baby, baby thật đáng thương.”
Tả Dĩ Uyên còn đang lòng dạ hẹp hòi ghi hận bé con này đã phá hủy buổi sáng tràn ngập tình yêu giữa hắn và Sở Cảnh, vì thế nhìn thấy sự cầu cứu của bé con, bề ngoài không biểu hiện nhưng nội tâm ngược lại hết sức hả dạ. vẻ mặt chính khí đi tới bên cạnh Sở Cảnh, vươn tay nhéo mũi con gái một cái, cười tủm tỉm nói: “Daddy đứng ở bên phía papa.”
Bé con phùng mặt bánh bao, đôi mắt ngập nước lần thứ hai nhìn Sở Cảnh: “Papa papa.”
“Bán manh là phạm quy nha bạn nhỏ Sở Tiểu Manh.” Sở Cảnh chọc chọc mặt con gái đang định lợi dụng ưu thế ngoại hình tiến hành hành vi bán manh đáng xấu hổ, sau đó quay đầu nhìn sang Tả Dĩ Uyên trên mặt hiện rõ bốn chữ ‘dục cầu bất mãn’, tựa tiếu phi tiếu nói: “Còn nữa, người lớn nói không giữ lời với trẻ con lại càng đáng ghét hơn.” Bé con nghe Sở Cảnh nói vậy cũng nhanh chóng phụ họa bày ra biểu tình ╭(╯^╰)╮
Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, Tả Dĩ Uyên bị xa lánh tỏ vẻ thực ưu thương.
Nhưng nếu đã đáp ứng rồi, thì Tả Dĩ Uyên cũng nhất định không làm tiểu nhân nuốt lời. sau khi cả gia đình ăn sáng xong, dưới ánh mắt tha thiết của bé con, một nhà ba người khoái lạc đi dạo quanh vườn bách thú. Ừm… giữa trưa bé con mãnh liệt yêu cầu, ba người còn đi ăn McDonald’s một lần. dù là đối với Tả Dĩ Uyên hay Sở Cảnh…không thể không nói, đều phi thường đặc biệt trải qua. Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh nhìn con gái mình gặm chân gà tới quên trời đất, liếc nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy rõ vẻ sủng nịnh bất đắc dĩ.
Buổi tối khi trở về, Sở Cảnh ngồi ở vị trí phó lái, vốn đang nghe tiếng nhóc con nhà mình líu ríu mang theo thanh âm hưng phấn, hồi lâu, đột nhiên thấy không có động tĩnh gì, quay đầu lại vừa thấy, nhóc con chắc đã chơi mệt cả ngày, đã lăn ra ngủ tại ghế sau xe.
Nhìn khuôn mặt phấn nộn của bé con nhà mình, Sở Cảnh khẽ cong cong khóe môi.
Bởi vì trong nhà có thêm một nhóc con, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh lại không thể lúc nào cũng chăm sóc con được, 5 năm trước, khi Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh quay về nước Mỹ, liền đặt biệt thuê mấy bảo mẫu nhanh nhẹn, chuyên môn chăm sóc tiểu công chúa nhà bọn họ. Về nhà, sau khi nhẹ nhàng bế con gái xuống xe, liền giao cho một bảo mẫu.
“Baby hôm nay chơi mệt, đừng đánh thức con bé.” Tả Dĩ Uyên nhẹ giọng dặn dò: “Còn việc tắm rửa, sáng mai tắm cho nó cũng được.”
Bảo mẫu nghe vậy, nhanh chóng gật đầu, bế bé con trở về phòng.
Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh rửa mặt xong lên giường nằm. Tả Dĩ Uyên ôm Sở Cảnh cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, hít sâu một hơi cười nhẹ nói: “Rốt cục cũng được ôm trong tay… đợi cả một ngày trời, thật không dễ dàng.”
Sở Cảnh cũng mỉm cười, khẽ ngửa đầu, ngậm môi Tả Dĩ Uyên, khẽ hôn lên. Giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền rời đi, lập tức hơi híp mắt, ái muội nói: “Vậy anh còn chờ cái gì nữa?”
Tả Dĩ Uyên mâu sắc tối đi, dùng tay nâng cằm Sở Cảnh lên, hùng hổ hôn xuống. hơi thở hai người giao triền, nhiệt khí nóng bỏng khiến hai người có chút động tình.
Tả Dĩ Uyên vừa hỏi thăm thân thể Sở Cảnh, vừa cười nhẹ hổn hển nói: “A Cảnh, giờ anh đã bị tiểu công chúa nhà chúng ta tạo bóng ma tâm lý… mỗi khi cùng em hơi thân mật một chút, anh đều cảm thấy tiểu công chúa của chúng ta sẽ lập tức xông tới đập cửa rầm rầm gọi to ‘papa, daddy’.”
Sở Cảnh bị Tả Dĩ Uyên hôn những chỗ mẫn cảm, khẽ thở dốc một tiếng, lập tức cười nói: “Nếu không phải do anh tùy thời tùy chỗ đều động dục thì sao có thể…A!”
“Được rồi, vào những lúc như thế này không cần nhắc tới tiểu công chúa của chúng ta… chúng ta làm một chút chuyện có ý nghĩa…” Tả Dĩ Uyên xấu xa cắn một cái lên lưng Sở Cảnh, sau đó lại nhẹ nhàng liếʍ hôn.
Sở Cảnh câu môi mỉm cười, vươn tay ôm Tả Dĩ Uyên: “Vậy… anh nhanh lên đi…”
Một đêm triền miên, Tả Dĩ Uyên giúp Sở Cảnh tắm rửa thật sạch một lần, lại lần nữa bế cậu trở về phòng.
“A Cảnh…”
“Huh?” Sở Cảnh đã mệt tới độ không muốn mở mắt, hàm hàm hồ hồ lên tiếng, thân thể bất giác lăn vào trong ngực Tả Dĩ Uyên cọ cọ.
Tả Dĩ Uyên nhìn bộ dạng Sở Cảnh mê mang, hôn lêи đỉиɦ đầu cậu: “Cám ơn em, anh cảm thấy… rất hạnh phúc.”
Tả Dĩ Uyên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, có một ngày, hắn thế nhưng cũng có thể hưởng thụ cảm giác có ái nhân ở bên cạnh, con gái ôm đầu gối, cuộc sống bình thản hạnh phúc.
Sở Cảnh vẫn nhắm hai mắt ngẩng đầu hôn lên khóe môi Tả Dĩ Uyên, cong cong môi, khé lên tiếng: “…Ừ.”