Edit: Cực Phẩm
Trong phòng khách nhà Hạ Lạc, bác cả chú ba mẹ Hạ Hạ Lạc Cố Phong ngồi một phía.
Mà ba Hạ giống như bị cáo… À không phải, giống như đại pháp quan uy nghiêm ngồi một mình ở chiếc ghế sô pha nhỏ đối diện.
Ban nãy Hạ Lạc khóc lóc kể lể câu chuyện tình yêu lưu luyến của mình và Cố Phong, bắt đầu từ tám trăm năm trước khi hắn vẫn là một cây cỏ giáng châu!
Lại một đường nói đến sáu trăm năm trước Cố Phong cưỡi mình đến Tây Thiên thỉnh kinh!
Tiếp theo là đến bốn trăm năm trước khi hai người hoá điệp thê mỹ như thế nào!
Cuối cùng là hai trăm năm trước Hạ Lạc tu từ bạch xà thành người đi tìm Cố Phong báo ân!
Đời đời kiếp kiếp, duyên tới duyên đi, vô cùng như ma như ảo!
Đáng lẽ kiếp này hai người hẳn đã kết thành kim ngọc lương duyên, chỉ có thể than rằng tạo hoá trêu ngươi! Nhưng lần này bọn họ lại đầu thai thành hai hán tử! Đây đều do lão thiên gia sai.
“Con chết cũng muốn cùng một chỗ với anh ấy!” Ánh mắt Hạ Lạc ngập tràn kiên nghị, cả người đều vô cùng đàn ông!
Bác cả đốt một điếu thuốc, nghiêm túc hỏi Hạ Lạc: “Có thử qua lại với con gái chưa?”
“Thử rồi, hoàn toàn không có cảm giác.” Hạ Lạc nhớ lại Hồ tiểu muội, hoàn toàn chính là tình cảm thuần khiết như chiến hữu cách mạng!
Không được vấy bẩn!
“Ừ.” Bác cả gật đầu, nói với ba Hạ: “Anh nghe nói chuyện này là trời sinh, không thay đổi được.”
“Hừ!” Ba Hạ lập tức giận dữ, đáp lễ lại anh mình một ánh mắt sắc như lưỡi dao.
Nhưng chuyện Hạ Lạc không hề có chút cảm giác nào với Hồ tiểu muội còn lợi dụng người ta giúp mình hẹn hò đúng là ngoài ý liệu của ba Hạ. Hắn vốn cứ nghĩ con trai mình gặp được một cô gái tốt sẽ lập tức vứt Cố Phong đi thật xa cho nên đã chuẩn bị
tốt hôn lễ cho vợ chồng son!
Lẽ nào chuyện tính hướng thật sự không đổi được? Trong lòng ba Hạ hoảng sợ.
“Thật ra con mình hạnh phúc không được sao?” Chú ba nhị thập tứ hiếu có cách giáo dục độc đáo của riêng mình! “Dù thế nào đi nữa thì cũng không được đánh con mình chứ.”
Hai vị chú bác này thật đúng là vô cùng đứng nói không đau thắt lưng
[1]!
[1] Đứng nói không đau thắt lưng: đây là một câu tục ngữ, chỉ việc một người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thay người đó suy nghĩ rồi còn bàn luận viễn vông, trong đó còn mang ý được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Hai người đến đây làm gì vậy hả?!” Ba Hạ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn anh trai và em mình. “Làm sao mà đều nói giúp bọn họ vậy!”
Nhưng chú ba không chỉ không nghe hắn nói còn nghiêm túc vạch tóc Hạ Lạc ra kiểm tra “đầu hở hoa” của hắn, thổn thức không ngớt nói: “Chậc chậc, đánh sưng cả rồi, y như cái túi.”
“Đau lắm đó!” Hạ Lạc cắn đầu lưỡi một cái, rặn ra được hai giọt nước mắt, mượn nước mắt thổi phồng nói: “Con thấy con mất trí nhớ mất rồi!”
—— Hoàn toàn quên mất mình mới vừa còn vô cùng đau đớn nhớ lại đoạn ký ức kiếp trước với Cố Phong, rõ ràng là nhớ vô cùng tốt!
Mà Cố Phong cũng vô cùng vô sỉ đi tới làm bộ kiểm tra đầu Hạ Lạc, còn kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ mặt đau lòng nói: “Chờ một lát anh dẫn em đi bệnh viện, đừng sợ! Em… còn nhớ anh không?”
Moẹ nó tất nhiên là nhớ kỹ rồi! Hạ Lạc vô cùng cảm động, nhanh chóng quyết định cấp cho nam nhân nhà mình giải “Golden Melody Awards
[2]“!
[2] Golden Melody Awards: giải thưởng âm nhạc hàng năm của Trung Quốc.
“Em nhớ kỹ anh! Cho dù trời cùng cuối đất, vẫn mãi không quên nhau!” Hạ Lạc thâm tình đối diện với Cố Phong!
Lúc này, Cố Phong nhanh chóng che miệng, thoạt nhìn giống như là cảm động đến muốn khóc lên!
Thật đúng là vô cùng ngược tâm!
Nhưng Hạ Lạc biết thật ra hắn đang che! miệng! cười!!!
Con mẹ nó, cái bệnh thích cười này của anh mà còn không thay đổi thì đời nãy cùng đừng mơ xứng trở thành ảnh đế!
Mau trả Golden Melody Awards lại đây!!!
“Đầu nó vốn là như thế! Em không đánh nó!” Ba Hạ cảm thấy mình bị thiên cổ kỳ oan!
Bây giờ hắn sẽ đến Bắc Kinh khóc đổ Trường Thành!
Nhưng hành động của Cố Phong cũng không kém con mình, cuối cùng điều này cũng khiến cho ba Hạ có chút trứng trứng thoải mái.
“Đừng cãi ngang!” Mẹ Hạ không rõ chân tướng cuối cùng cũng chịu không nổi, đứng dậy liền cho ba Hạ một cái bạo lật! “Phải đồng ý không được đánh con!”
Nhất thời ba Hạ có loại cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ!
“Thật ra đồng tính luyến ái ở thời đại này cũng không phải chuyện không thể, còn có từ gì đó là ‘gay’ đúng không? Người trẻ tuổi giờ đều thích cái này… Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết à?” Bác cả lo lắng hít một hơi thuốc, cảm thấy mình đúng là fashion muốn chết!
Bác cả thời thượng! Phải khen một cái!
“Đương nhiên là em biết!” Để không bị bại “độ fashion”, ba Hạ gió chiều nào che chiều ấy hết sức vô sỉ!
“Vầy thì không phải là được rồi sao? Vậy mà còn đánh con mình.” Giọng nói và đáng điệu của bác cả vô cùng hoà ái hiền lành!
Không phải giống trước đây anh đánh Hạ Triển sao! Ba Hạ đã không có sức để giải thích chuyện mình không có đánh con, chỉ cảm thấy anh trai mình đúng thật vô cùng giả nhân giả nghĩa!
Thoạt nhìn cột máu của BOSS đã tụt xuống không ít, bây giờ chỉ cần thêm một người cho thêm một kích cuối cùng! Ví dụ như là mẹ Hạ không nhìn nổi con mình bị uỷ khuất!
Vì thế, Hạ Lạc đỏ mắt thống khổ gọi: “Mẹ!!!”
Cố Phong cũng học theo, bày ra vẻ mặt hồn nhiên hiền lành, đỏ mắt gọi một tiếng: “Cô!!!”
Giả bộ làm người tốt gì gì đó thì Cố phúc hắc rất am hiểu, cho nên khó có được mà không cười.
Bị hai đôi mắt hồng hồng đáng yêu giống thỏ con nhìn, đúng thật là tan nát cõi lòng, vì thế mẹ Hạ bị đánh tan!
“Bằng không… để cho hai đứa bé cùng một chỗ được không?” Mẹ Hạ kéo tay áo ba Hạ.
Ba Hạ im lặng hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu một cái, nổi giận đùng đùng hỏi Cố Phong: “Tháng này cậu đã bỏ việc mấy ngày?”
“… Ách, 15, 16 ngày gì đó.” Cố Phong bị hỏi đến không hiểu ra sao.
Bởi vì chuyện Hạ Lạc nên không thể không tâm tình làm việc, cho nên Cố đại thiếu gia thẳng thắn đúng là ‘sự thật rợn người’, mỗi ngày đều ra ngoài hẹn hò với Hạ Lạc, hoặc là ở nhà ăn hϊếp Cố nhị thiếu tha, trò chuyện giải tịch mịch!
Này đúng quá hư hỏng!
“Nghỉ nhiều như thế vì sao không xin phép!” Ba Hạ nhất quyết không tha!
“Không gọi diện thoại được…” Cố Phong không nói được gì. Căn bản là ba Hạ không nhận điện thoại của hắn mà!
“Mượn cớ!” Ba Hạ vô cùng đau đớn vỗ bàn một cái! “Ngày mai đi làm đúng giờ cho tôi! Một phút cũng không được muộn! Không biết tiến thủ như thế thì sao nuôi tốt được con tôi?!”
Một bữa cơm con tôi phải ăn một ký thịt bò một bình rượu trắng một con gà mập đó!
“Dạ được!” Cố Phong kinh hoảng, liền vội càng gật đầu.
Đây xem như là đồng ý đúng không?
“Hoàng! A! Mã! Nhi thần biết ngài chính là một vị nhân quân!” Lập tức Hạ Lạc phát huy kỹ thuật diễn, phát rồ khen ba mình, bởi vì vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà còn nói nhầm! “Quả thật đúng là chim sinh canh cá
[3]!”
Nghiêu Thuấn Vũ Canh!
[3] Nguyên văn QT là “Điểu sinh ngư sang” [Niǎo shēng yú tāng], trong Lộc Đỉnh Ký, Vi Tiểu Bạo lấy câu này để gọi hoàng Đế Nghiêu Thuấn Vũ Canh [Yáoshùn yǔ tāng] vì hai câu này là hài âm.
Ba Hạ ai oán liếc mắt trừng con mình. Tiểu tiện nhân ăn cây táo rào cây sung!
Sau đó, hắn hỏi ra một vấn đề kinh hãi thế tục —— “Hai người các người ai ở trên?”
Trong nháy mắt Cố phúc hắc liền bốc lên khói xanh! Lòng khẩn trương, tay run rẩy, một câu cũng không nói nên lời!
May mà ở ngay thời khắc mấu chốt này Hạ Lạc lộ ra cơ trí kinh người, nhấc tay nói: “Con! Con ở trên! Vô cùng uy mãnh!”
Bởi vì ba Hạ hỏi chuyện này đương nhiên là muốn con mình ở trên mà!
Ba Hạ nghe vậy, yên tâm thở ra một hơi, miễn cưỡng gật đầu, sau đó rất không vui chắp tay sau lưng đi về phòng ngủ, chỉ để lại cho Cố Phong và Hạ Lạc bóng lưng vô cùng cô đơn!
Từ đó về sau Cố Phong và Hạ Lạc liền sống cùng nhau có một cuộc sống hạnh phúc giống như trong truyện cổ tích công chúa và hoàng từ hơn nữa mỗi ngày đều có thể “quang minh chính đại” ba ba ba?
Lần này là thật…
Trong khi nơi này có một đôi số khổ cuối cùng cũng được ba mẹ thừa nhận tu thành chánh quả, thì nơi âm u góc phòng ở đây, có một người rất không vui!
Người này chính là Hạ Triển.
Lúc này hắn không chút kiêng kỵ một áo thun quần soóc dép kẹp, giống y chang một tháo hán tử ngậm điếu thuốc ngồi lên mạng!
Loại cảm giác này đúng là đã lâu không trải qua.
Lúc có Trần Tử Hào ở đây thì chắc chắn Hạ Triển không dám mặc như vậy, tuy rằng lúc đầu hắn cố ý mặc như vậy để phá hư vọng tưởng cho Trần Tử Hào mất đi hứng thú, nhưng thực tế là Trần đại thúc nghĩ hắn mặc như vậy căn bản là xxx được chứ! Cho nên lần nào cũng đưa đến hiệu quả ngược lại, vô cùng đáng thương.
Mà lúc này, Hạ Triển lại đăng nhập vào hội thảo luận và nghiên cứu tình yêu của thiếu nữ phấn hồng, dùng ID “Điếu tình bạch ngạch quai quai hổ”, mắt sáng xanh nhìn qua bài đăng mới nhất, mà tiêu đề của bài kia là “Vì sao ba ngày liên tiếp chồng tôi không về nha? Đây là có người bên ngoài sao!”.
Cái câu “chồng tôi” đúng là vô cùng trôi chảy!
Nếu Trần Tử Hào nhìn thấy nhất định sẽ cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Trong bài viết kể lại chuyện từ lúc Hạ tiểu miêu ở cùng một chỗ với Trần đại thúc, Trần đại thúc một tấc cũng không rời dính mình như thuốc cao da chó, mà từ ba ngày trước thì đại thúc đột nhiên kiếm cớ nói bận rộn rồi cũng có thấy tới tìm mình, rất khả nghi vân vân…
Sau đó liên tiếp nhận được phản hồi của nhóm thiếu nữ không sợ lớn chuyện, đều cùng một ý “Con mẹ nó, đây nhất định là nɠɵạı ŧìиɧ chồng em nhất định cùng tiểu tình nhân ở một chỗ hơn nữa không chừng chồng em đã mua nhà cho tiểu tình nhân hai ngươi song túc song phi vô cùng ngọt ngào!”
Con mẹ nó, đúng thật là có biệt thự đấy!
Sau đó, Hạ Triển vô cùng dễ nổi giận liền tức lên không kìm được đáp lại “Hơn nữa gần đây chồng tôi nhận điện thoại vô cùng có lệ! Luôn mượn có không có thời gian rồi cúp máy!”
Đây đúng là thật.
Cách sinh nhật ba mươi tuổi của Trần Tử Hào chỉ còn hai ngày, cho nên gần đây ngày nào Hạ Triển cũng vô cùng khẩn trương! Đã sắp biến thành bệnh tâm thần luôn rồi!
Nhưng ngay cái lúc chết người này Trần Tử Hào lại chơi trò biến mất, một chút cũng không chia sẻ chuyện thấp thỏm bất an với Hạ Triển, thật đúng là vô cùng quá phận!
Vì thế, nhóm thiếu nữ càng kích động hơn, mọi người nhiệt tình lên tiếng phê phán Trần đại thúc —— “Ai da cũng đâu có phải là chủ.tịch.nước nhật lí vạn ky làm sao có thể nhận cuộc điện thoại mà cũng không có thời gian tiết tấu này nhất định là chồng em đang mưu đồ bí mất với tiểu tình nhân làm sao làm hại tiểu hài tử trong bụng em sau đó lãnh khốc vô tình ly hôn với em! Nhanh chóng đi bắt đôi thông da^ʍ này đi!”
May mà dưới cơn giận dữ này thì Hạ Triển cũng còn một chút lý trí, vì vậy hắn vô cùng chắc chắn đáp lại “Tôi không thể mang thai các người nghĩ nhiều rồi!”
Sau đó, dưới sự hưng phấn của nhóm thiếu nữ “Tại sao không thể không lẽ anh là nam nhanh nói rốt cuộc là ‘lão công’ hay ‘tiểu công"” Hạ Triển run run đóng máy tính, rồi lại tâm loạn như ma gọi điện cho Trần Tử Hào!