Thần Bí Thương Nhân

Chương 15: Ác ý của Tiêu Tĩnh

Tiêu Tĩnh, xuất thân từ Tiêu thị gia tộc, năm nay chỉ mới hơn bảy mươi tuổi, tu vi đã là Kim Đan Sơ Kỳ.

Phụ thân của hắn là Tiêu Bình, người cùng lứa với Tiêu Tranh, đã từng tranh chức gia chủ với Tiêu Tranh nhưng thất bại, chỉ đành lùi một bước gia nhập vào Trưởng lão hội trong Tiêu gia.

Nhớ năm đó, Tiêu Tĩnh dùng niên kỷ chưa đầy hai mươi đột phá Trúc Cơ, chấn động thế nhân, được cho là sẽ có thành tựu chẳng kém gì Tiêu Tranh, trở thành thiên tài số một của Tiêu gia.

Cha của Tiêu Tĩnh cũng mong đợi rất nhiều ở hắn, nghĩ rằng mình không giành được vị trí gia chủ với Tiêu Tranh thì để con trai của mình tranh chức tộc trưởng này.

Tiêu Tĩnh cũng rất nỗ lực chăm chỉ, một đường tu hành thuận buồm xuôi gió hết thảy nhờ vào cố gắng của bản thân, sau đó còn gia nhập vào triều đình làm quan, không nhờ cậy tài nguyên gia tộc để chứng minh năng lực bản thân, lập xuống công lao hãn mã, rất được Ngọc Vân Hoàng tin dùng, phong làm Ngự lâm quân Phó thống lĩnh, quyền cao chức trọng.

Hắn tin rằng bằng vào công tích của bản thân làm ra, vị trí gia chủ đời tiếp theo chắc chắn sẽ là của hắn, phụ thân hắn Tiêu Bình cũng tin rằng như vậy.

Nào ai biết được, ít năm về trước có một vài bất ngờ xảy ra.

Tiêu gia xuất hiện một vị thiên tài yêu nghiệt, một đường tu hành tiến bộ thần tốc, thế không thể đỡ, vừa mười bốn tuổi đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, tư chất bậc này, khi ấy làm kinh động cả Vân Thanh Quốc, đến Ngọc Vân Hoàng cũng phải động dung, hứa hôn con gái duy nhất của mình là Xuất Vân Công Chúa Triệu Ngữ Yên cho vị thiên tài đó.

Kẻ ấy chính là Tiêu Động.

Từ lúc biết đến sự tồn tại của hắn, đạo tâm của Tiêu Tĩnh cũng không còn vững chắc nữa. Hắn bắt đầu ăn không ngon, ngủ không yên, tu luyện cũng càng thêm bế tắc, tu vi Kim Đan Sơ Kỳ đã đạt đỉnh phong từ lâu nhưng mãi trì trệ, không tiến.

Hắn biết, Tiêu Động đã trở thành cái gai trong lòng của hắn, nếu không loại bỏ được kẻ này thì tiền đồ của hắn sẽ ảm đạm vô quang, chức gia chủ cũng chỉ còn là một trò cười.

Thế là, hắn bắt đầu tìm cách để gạt bỏ cái gai này.

Trớ trêu làm sao, ông trời dường như rất để mắt đến Tiêu Tĩnh. Lúc mà hắn còn chưa kịp có hành động gì thì Tiêu Động đã tự vấp ngã.

Hắn đã từ một thiên tài té xuống làm một tên phế vật chỉ có tu vi Luyện Khí Tam Trọng, mãi chẳng thể đột phá được. Thiên tài ngày xưa giờ chỉ còn là một bộ hài kịch.

Tiêu Tĩnh cũng hả hê trong lòng, tiền đồ của hắn đã tươi sáng trở lại như xưa. Bình cảnh từ Kim Đan Sơ Kỳ lên Trung Kỳ cũng lung lay dữ dội, tiếp cận đột phá.

Nhưng mà hắn vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, hắn muốn Tiêu Động phải vĩnh viễn biến mất, như vậy thì hắn mới có thể an tâm kê cao gối mà ngủ. Ai biết được phế vật lại có ngày trở lại làm thiên tài thì sao?

Đúng lúc này, hắn nhận được tai mắt ở trong gia tộc báo tin Tiêu Động đang trên đường đến Thiên Vân Thành để giải sầu, tầm mười ngày nữa là đến nơi.

Muốn vào Thiên Vân Thành thì phải đi qua Thiên Vân Sơn. Thật vừa vặn làm sao, hắn lại nhận được chiếu lệnh của Ngọc Vân Hoàng đi tìm Xuất Vân Công Chúa, theo nguồn tin mà Cung Phụng Điện truyền sang thì tung tích của nàng rất có thể là ở mấy cái phường thị dưới chân Thiên Vân Sơn.

Đây quả thật là một cơ hội tuyệt hảo để loại bỏ hoàn toàn Tiêu Động, chỉ cần thao tác đủ xảo diệu thì sẽ không có ai nghi ngờ là hắn ra tay.

Ngồi trên lưng yêu thú Nhị Giai đỉnh phong, Tam Nhãn Bạch Sư, ánh mắt của Tiêu Tĩnh mơ màng, nghĩ đến cảnh chính tay trừ bỏ chướng ngại lớn nhất của mình, hắn đã thấy được hình ảnh bản thân ngồi trên chủ vị của Tiêu gia.

Một tên lính truyền tin đi đến sau lưng hắn, khom người báo cáo, đánh thức hắn khỏi ảo tưởng. – “Bẩm thống lĩnh đại nhân, ba ngàn tinh nhuệ đã tập hợp đầy đủ, đang chờ lệnh khởi hành.”

Tiêu Tĩnh hồi phục tinh thần, vẻ mặt đổi sang lạnh nhạt trong nháy mắt. Hắn gật đầu một cái, trầm giọng bảo. – “Được, truyền lệnh của ta, toàn quân xuất phát.”

Tên lính kia nhận mệnh, lập tức trở về truyền đạt lệnh của hắn cho tam quân.

Ba ngàn ngự lâm quân dưới sự dẫn đầu của Phó thống lĩnh Tiêu Tĩnh, bắt đầu hành quân từ Tây Môn, thẳng hướng Thiên Vân Sơn.

‘Tộc đệ, ngươi tốt nhất là chết luôn ở xó xỉnh nào đó đi, đừng để ta phải ra tay làm gì.’



Tây Bắc, An Thổ Thành.

Tiêu gia phủ đệ.

Cả một đại sảnh rộng lớn không có lấy một bóng người, ngoại trừ một người đang ngồi ở chủ vị.

Đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, gương mặt lớn chữ điền với bộ râu quai nón rậm rạp. Thần sắc của y khó nhìn ra vui buồn, vầng trán khẽ nhăn lại, đâm chiêu suy tư.

Đó chính là Tiêu Tranh, gia chủ Tiêu gia.

‘Bọn chuột nhắt, khôn hồn thì cứ núp trong bóng tối vĩnh viễn luôn đi, đừng thừa cơ hội mà chui ra. Nếu không, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là địa ngục.’



Liên Nguyệt Phường Thị.

Vạn Năng Thương Hội.

Phạm Hiên nhìn qua ánh mắt sợ hãi của “bầy cừu” ngu xuẩn, thầm thở phào nhẹ nhõm, tiền của hắn không cần phải phung phí nữa. Kỳ thực, hắn cũng không cần phải keo kiệt từng li từng tí như vậy, hôm trước đại trận tiêu hao nhiều linh thạch là vì phải đối phó với cao thủ Kim Đan Kỳ a, chứ với bọn tán tu yếu ớt không có lấy một tên Kim Đan này thì hao hụt chẳng đáng bao nhiêu.

Cách đây chưa được bao lâu, hắn vừa dùng Ngũ Hành Tụ Linh Trận mà phản lại công kích của gần ngàn tu sĩ hợp lực lại với nhau.

Bọn chúng sợ đến muốn tè ra quần, thầm cho rằng đại tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ đến thế này mà thôi. Tất nhiên, đấy là do bọn chúng cho rằng.

Phạm Hiên thấy tình hình đã ổn, liền hắng giọng thanh minh. – “Chư vị a, Phạm mỗ bất tài, cũng chỉ ra mở cửa làm ăn kiếm chút đồng bạc nhỏ, không phải là đại ma đầu gì đó, càng không có Hợp Hồn Đan gì đó.”

Lũ tu sĩ xôn xao. Bị mê hoặc thần trí làm cho trí khôn của chúng giảm sút nặng nề, kẻ đứng ở đằng sau chắc cũng không nghĩ đến tình huống lúc này, hoặc là hắn chỉ muốn để bọn này lên thăm dò một, hai mà thôi, cũng không mong đợi chúng làm nên trò trống gì.

“Tin được không?”

“Thật giả khó phân.”

“Hắn lừa ai đó, bản lĩnh cao thâm thế này, không phải đại ma đầu thì là gì?” – Thiểu năng điển hình là đây.

Trong mấy trăm giọng nói hỗn loạn của đám tu sĩ, Phạm Hiên cũng nghe ra được câu này. Mặt hắn đen thui, câm nín bó tay, biết vậy đã không phô trương quá mức. Mẹ kiếp, kẻ mạnh chính là đại ma đầu tàn hại thế giới, quả nhiên là lý luận của lũ tán tu bất tài rác rưởi, từ bỏ phấn đấu mà đi trách tội trời đất, đổ thừa số phận.

“Này, này các vị!” – Hắn cao giọng quát, thu lấy sự chú ý của bọn tu sĩ ô hợp kia. Thấy bọn chúng đã chú ý đến mình, Phạm Hiên lúc này mới tiếp tục thanh minh. – “Nói một câu công đạo đi, các ngươi nghĩ thử xem, nếu ta là hung thủ đã tạo ra thảm án nơi đây, liệu ta có tiếp tục quang minh chính đại đứng ở chỗ này, hay là ta sẽ cao chạy xa bay? Kẻ ngốc cũng biết phải làm gì. Càng đừng nói là trong tay ta có Hợp Hồn Đan gì đó, nếu có thì ta đã trốn ở một góc nào đó nuốt nó để tu luyện rồi.”

Lũ tu sĩ kia nghe vậy cũng tin là thật rồi, bọn chúng dù ngu nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa, chỉ là bị lòng tham làm cho mụ mị đầu óc nên mới không thèm suy nghĩ gì đã đòi đánh đòi gϊếŧ.

Nhưng mà cũng không phải là chẳng có kẻ không bị mê hoặc tâm trí. – “Thế tại sao ngươi lại không chết theo những người ở đây? Bằng cách nào mà ngươi sống sót được?” – Đây là một trong số ít những kẻ khoanh tay đứng nhìn lúc đầu, một gã tán tu Trúc Cơ Kỳ. Hắn nghi ngờ tên đại ma đầu này là đang giở khổ nhục kế.

Với trí khôn của hắn, hắn chả dại gì mà trêu chọc một tên ma đầu gϊếŧ người không gớm tay, ngại mạng mình dài sao? Nhưng vì tên bị nghi là ma đầu này đang cố chứng minh hắn không phải hung thủ, nên gã tán tu này mới dám đứng ra chất vấn hắn a.

‘Cha chả, thằng này là muốn rủa mình chết?’ – Phạm Hiên có chút căm tức liếc kẻ vừa nói. Nhưng rồi hắn nghĩ, đây không phải là cơ hội để đưa tên tuổi của Vạn Năng Thương Hội cho thế nhân biết tới hay sao?

Thế là hắn liền nói. – “Hà hà, ta sống sót được là có bí quyết cả đấy.” – Hắn muốn câu lên lòng hiếu kỳ của bầy cừu ngu si trước mặt.

“Bí quyết?”

“Không lẽ là trận pháp cao thâm gì, giống như thủ đoạn hắn dùng khi nãy?”

“Có lẽ nào là bảo vật phòng ngự nào không?”

Ặc, quả nhiên là lòng tham làm mù mắt, đã có một vài kẻ rục rà rục rịch, thầm thèm khát thứ bí quyết của Phạm Hiên.

Nhìn thấy vẻ mặt ti tiện của một số ít người, Phạm Hiên lập tức đoán được tâm lý của bọn chúng. – ‘Người ở tu chân giới lẽ nào rất thích làm cướp sao?’ – Kẻ ngoại lai như Phạm Hiên, chỉ đến nơi đây chưa được một tuần liền đã nhìn thấu bản chất của bọn tu sĩ.

Một đám cướp a.

Hắn cũng nhận ra là ở đây không có luật lệ vẹo gì, muốn mua bán công bằng, bản thân ngươi phải có vũ lực hơn người mới được.

Nói một cách trần trụi chính là, kẻ yếu hơn ngươi thì là khách hàng, kẻ mạnh hơn ngươi thì chính là giặc cướp. Đừng nhìn các phường thị buôn bán tồn tại mà hiểu lầm, đó là vì lợi ích chưa đủ phong phú để bọn chúng ra tay đánh cướp mà thôi.

Chỉ cần một lý do, một cái cớ, ngươi nhỏ yếu và có bảo vật. Xin chúc mừng, chuẩn bị đợi lũ cướp đội lốt tu sĩ này đến gõ cửa đi.

‘Quả nhiên, dù cho có được năng lực cao siêu, thì tư tưởng vẫn có thể thấp hèn a.’ – Phạm Hiên có chút cảm ngộ, từ bỏ luôn đi cái suy nghĩ là kẻ tu tiên thì phải một lòng hướng đạo, xem ngoại vật như là cặn bã.

Tất nhiên, tu sĩ phải coi trọng ngoại vật thì mới tốt, như vậy hắn mới có thể bán được hàng, khặc khặc. Cảm ngộ bay mất, Phạm Hiên liền hiện nguyên hình là một con buôn.

Trở lại chuyện chính, hắn lúc này tiếp tục thực hiện công cuộc quảng bá Vạn Năng Thương Hội của mình. – “Chư vị, thấy chỗ này của ta thế nào?” – Hắn dang hai tay ra hỏi.

Mấy trăm đôi mắt lập tức soi mói cửa tiệm của hắn.

“Ừm, cũ kĩ.”

“Nhỏ tẹo.”

“Ấy cái màu này, là tên thợ sơn dốt nát nào đây?” – Có tên tán tu khinh bỉ. Hắn từng làm thợ hồ lúc chưa bước vào con đường tu chân.

“Cửa ở hướng này, không tốt, không tốt.” – Đây lại là một vị đã từng làm thần côn.

Gân xanh của Phạm Hiên nổi lên.

Sau đó, hắn cố nén lại tâm tình, ép ra một nụ cười. – “Ha ha, mấy thứ đó không phải trọng điểm. Điểm quan trọng ở đây là, cửa hàng của ta có sức phòng ngự siêu cường, bất kỳ ai cũng không thể đánh phá.”

“Thật vậy?” – Bọn tu sĩ cảm thấy không tin cho lắm.

“So với linh thạch còn thật hơn.” – Phạm Hiên gật đầu chắc nịch, sau đó nói tiếp. – “Như vậy đi, chỉ cần bất kỳ ai có thể làm hư hại được cửa hàng của ta, dù chỉ là dời đi một viên gạch, ta liền tặng hắn toàn bộ gia sản.”

“Ngoài ra…” – Sau đó hắn vội lên tiếng, ngăn lại ánh mắt điên cuồng của bọn tham lam này. Hắn đã thấy có tên cầm lấy xẻng rồi a.

“Ngoài, cửa hàng của ta còn có bán các loại bảo vật chất lượng tuyệt hảo, cũng xuất phẩm từ nơi đã làm ra cửa tiệm của ta. Chư vị nếu thấy hứng thú có thể vào thăm a, giá cả phải chăng, muốn gì cũng có, không có bảo vật nào mà ta không lấy ra được, đảm bảo khiến các vị hài lòng.” – Phạm Hiên dùng tốc độ thật nhanh nói ra một tràng này, suýt cắn cả lưỡi.

Sau đó, hắn không thèm nhìn bọn tu sĩ ấy nữa, xách ghế bước vô quầy ngồi đợi. Đợi đến khi nào bọn kia đập phá cửa hàng của hắn chán chê rồi sinh lòng hiếu kỳ mà vào đây mua đồ vật. Dụ cho kẻ khác phá hoại cửa tiệm của mình để bán hàng, đây quả là phương thức kinh doanh chưa từng có, xứng đáng được ghi vào sách giáo khoa.

Ngày hôm nay vẫn còn sớm a.