Thần Bí Thương Nhân

Chương 6: Chưởng quỹ cao thủ

Thất vừa nhận được tin của Thập Tứ liền chạy đến hỗ trợ, cũng tiếp nhận luôn quyền chủ sự của Thập Tứ.

Nhìn người thanh niên trước mặt, không cảm nhận được tu vi của y nông sâu ra sao, hắn cảm giác mình phải hết cẩn thận, đừng dễ dàng đắc tội người ta. Tổ chức của hắn mặc dù làm việc rêu rao, nhưng cũng không muốn kết thù khắp nơi.

Thế là hắn tiến lên nửa bước, ôm quyền hỏi. – “Xin hỏi tôn giá là ai, có thân phận gì. Lại có quan hệ gì với tiểu cô nương này.” – Giọng hắn trầm khàn, có phần nhún nhường.

Phạm Hiên có phần bất ngờ về thái độ của kẻ trước mặt. – ‘Bọn này lịch sự vậy?’ – Hắn cứ tưởng bọn chúng phải hùng hổ dọa người mới đúng.

Thoáng có chút lúng túng, hắn e hèm một tiếng, sau đó đưa mắt cao hơn đầu, lớn giọng trả lời. – “Bản tọa đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, chính là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, Vạn Năng Thương Hội đại chưởng quỹ, Phạm Hiên.” – Nói xong còn đưa tay vuốt tóc một cái, tỏ ra hết sức tinh tướng.

Trong ánh mắt của Thất hiện lên vẻ mù tịt. – ‘Biết là ai không?’ – Hắn truyền âm cho năm tên đồng bọn còn lại.

‘Chưa nghe qua’, ‘Ta cũng vậy’, đồng bọn cũng mù tịt đáp lại. Được rồi, cả sáu người bọn hắn không biết Phạm Hiên là thằng ất ơ cả, cũng chẳng rõ Vạn Năng Thương Hội là thế lực chui từ đâu ra.

‘Tốt nhất là khoan hãy vọng động, trước cứ nói chuyện mềm dẻo, truyền tin hỏi Nhất trước đã.’ – Thất quyết định trước hết tìm thủ lĩnh để hỏi tin tức, hắn liền để cho Thập Lục liên lạc với Nhất.

Nhất là người duy nhất có liên hệ với thượng cấp, biết được rất nhiều bí văn, nguồn tin của hắn cũng khá linh thông, chắc hẳn có thể biết được Vạn Năng Thương Hội này là thế lực nhà nào.

Sau đó, hắn liền lịch sự chào hỏi. – “Hóa ra là Phạm chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu.” – Quỷ mới biết thằng chưởng quỹ này là ai.

“Ha ha.” – Phạm Hiên cũng chỉ biết cười trừ, hắn mới đến Khởi Huyền Giới được bốn ngày, trừ Triệu Ngữ Yên ra vẫn chưa từng gặp một người nào, làm sao có chuyện “ngưỡng mộ đã lâu”. – ‘Mẹ nó, nói gì giờ?’

Thất không biết là Phạm Hiên đang bị bối rối, chỉ cảm thấy nụ cười vừa rồi của y tựa như có thâm ý sâu xa nào đó, liền càng thêm cẩn thận vạn lần.

Thế là hắn một lần nữa ôm quyền, thậm chí còn hơi khom người xuống. – “Dám hỏi Phạm chưởng quỹ có quan hệ gì với tiểu cô nương này?” – Trong giọng nói còn lộ ra có chút ngập ngừng, như bề dưới đang nói chuyện với bề trên.

‘Á à, thằng này là đang e ngại ta đây.’ – Quan sát thái độ của Thất một hồi, Phạm Hiên cuối cùng nhận ra điều này.

Hắn cũng có chút thấp thỏm, nghĩ đến mình bây giờ chỉ là một phàm nhân, mà sáu kẻ trước mặt đã là cao thủ Kim Đan Kỳ, tim của hắn liền đập nhanh mấy nhịp. Nhưng ngay sau đó, nhớ đến Cửu Long Diệt Thế Trận, hắn liền an tâm vạn lần, quyết định chơi đùa với bọn Kim Đan này một chút.

Thế là Phạm Hiên tằng hắng một tiếng rồi hỏi. – “Ngươi nói con bé này?” – Hắn phất tay áo, sau đó chỉ về phía Triệu Ngữ Yên, nàng vẫn còn mê man chưa tỉnh.

Thất hồi đáp. – “Đúng vậy.” – Hắn cảm thấy người trước mắt có chút vấn đề đầu óc, trừ nàng ra thì ở đây còn có ai là tiểu cô nương đâu.

Phạm Hiên thở dài một hơi, Thất liền cảm giác hoa cúc thít chặt, chỉ thấy người thanh niên trước mắt dùng giọng tang thương nói ra. – “Nàng a, là một người rất quan trọng đối với ta.” – Không phải sao, khách hàng chính là thượng đế nha, miếng cơm manh áo đều phải trông cậy vào nàng.

Ở trên quầy, con mèo béo nghe được vậy liền khinh bỉ liếc hắn. Con meo nhà nó, nói chuyện dễ hiểu lầm như vậy, định làm ô uế danh tiết con gái nhà người ta hay sao.

Thất thì không cảm thấy vậy, mồ hôi lạnh của hắn lúc này chảy ròng ròng. Theo sự suy đoán của hắn, Xuất Vân Công Chúa là một người rất quan trọng đối với người trước mắt này, vậy thì y rất có thể là cao thủ ấn giấu của hoàng tộc chứ không phải chưởng quỹ gì đó, là người thủ hộ bí mật thứ năm của tiểu công chúa, không nhìn thấu tu vi là vì y đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, tu vi hơn xa bọn hắn.

Phải công nhận, thân là một kẻ thuộc phe phản diện, trí tượng tưởng của Thất rất là phong phú a. Đáng tiếc, vì sự dở hơi cám lợn của cái tên được cho là cao thủ này mà hắn đoán trật lất hết ráo.

‘Thằng này lại bị hù nha.’ – Hắn nhìn thấy Thất lui về sau một bước, thân hình cũng hơi đông cứng. – ‘Không lẽ người thân của con bé này rất lợi hại? Cũng đúng a, gen tốt như vậy, linh căn đơn thuộc tính nha.’

Nói nhảm, cha nàng làm hoàng đế, có thể không lợi hại được sao.

Phạm Hiên không biết được điều đó, lúc này hắn đã có chút nghiện đóng vai cao nhân, không nhịn được mà tiếp tục diễn. – “Nói ta nghe, sao nàng lại thành ra thế này.” – Giọng hắn nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, rơi vào tai Thất và đồng bọn thì chẳng khác gì tiếng quỷ gọi hồn.

“Chuyện này, này…” – Trong lúc Thất đang ngập ngừng chẳng biết giải thích làm sao thì chợt nhận được truyền âm của Thập Lục. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn có chút sửng sốt.

Cũng đúng lúc này, Triệu Ngữ Yên mở ra đôi mắt trĩu nặng, nàng nhìn thấy bóng lưng của Phạm Hiên trước tiên. Nàng mở miệng một cách khó khăn, mơ hồ gọi hắn.

“Tên lừa đảo…” – Được lắm, trong ấn tượng của nàng thì Phạm Hiên chính là một tên lừa đảo.

Âm thanh tuy nhỏ như muỗi kêu, nhưng vẫn chui được vào tai Phạm Hiên, chứ đừng nói chi là sáu tên tu sĩ Kim Đan đứng ngoài cửa.

“Tên lừa đảo?” – Thất nghiền ngẫm ba chữ này, phối hợp với tin nhận được từ Thập Lục, sau đó ánh mắt của hắn liền trở nên dữ tợn cùng cực. – “Được lắm, hóa ra là chúng ta bị đùa bỡn nãy giờ.” – Hắn tiến lên một bước, pháp lực sôi trào.

Năm tên đồng bọn cũng hung ác nhìn về phía Phạm Hiên, bắt đầu điều động Kim Đan, chân nguyên lưu chuyển cuồn cuộn, khiến cho cả vùng trời nhỏ quanh Vạn Năng Thương Hội phải biến sắc.

“A, này…” – Triệu Ngữ Yên hoảng sợ nhìn sáu tên hung thần ác sát, sau đó lại lo lắng nhìn bóng lưng của Phạm Hiên. Lúc này, nàng mới nhận ra là mình đã mang đến phiền toái cho đối phương.

Phạm Hiên lại chẳng thấy sao cả, hắn cảm giác bản thân còn chưa diễn đủ đâu. – “Nói đi, các ngươi muốn chết thế nào?” – Ánh mắt vô tình của hắn xẹt qua sáu tên Kim Đan trước mặt, tựa như thượng tiên trên trời đang nhìn bọn phàm nhân ngu muội nơi hạ giới.

‘Mẹ kiếp, đại trận phải có tác dụng nha!’ – Đây mới là nội tâm chân thật của hắn.

Thất không để bị lừa nữa, hắn thấp giọng gào lên. – “Chính ngươi muốn chết!” – Sau đó liền hóa thành một đoàn khói đen bay về phía Phạm Hiên.

“A! Cẩn thận!” – Triệu Ngữ Yên vừa nhìn thấy kẻ địch ra tay liền sợ hãi kêu thất thanh.

Tim của Phạm Hiên gần như ngừng đập, hắn cũng quên cả thở, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được một tia bình tĩnh.

‘Diệt.’ – Hắn mặc niệm trong lòng.

Phừng!

Một con tiểu hỏa long đột nhiên chui lên từ dưới mặt đất, bay xuyên qua cơ thể của Thất, trong nháy mắt bao phủ hắn từ trong đến ngoài, khiến hắn hồn phi phách tán, chỉ để lại một cái xác khô và một viên Kim Đan ở trong cơ thể chiếu rọi ra bên ngoài.

Tất nhiên, dựa vào tố chất tinh thần của Phạm Hiên lúc này là không thể nào phản ứng kịp với đòn công kích của tu sĩ Kim Đan Kỳ được.

Chừng vài giây trước, khi mà sóng pháp lực đã đập vào mặt Phạm Hiên, khi mà độc thủ của Thất chỉ cách tim của hắn có vài phân, một tầng quang hoàn ngũ sắc đã bao bọc hắn lại, ngăn chặn đòn công kích của kẻ địch. Nếu không có quang hoàn ngũ sắc này thì hắn đã chết trước khi kịp dùng Cửu Long Diệt Thế Trận tiêu diệt Thất rồi.

Đây chính là công của Ngũ Hành Tụ Linh Trận. Trận này không chỉ có tác dụng giúp ích tu luyện mà còn có công năng phòng ngự khá là ưu tú, hội tụ Ngũ Hành chi khí làm bình chướng, có thể ngăn cách hết thảy phép thuật Ngũ Hành, thủ hộ người khiển trận.

Hiển nhiên, cũng một phần là do trận này là xuất phẩm của hệ thống nên công năng có phần viễn siêu ban đầu, nếu là do trận pháp sư bình thường bố trí thì sẽ yếu đi rất nhiều.

Phạm Hiên thấy mình đã có trận pháp phòng ngự lại có trận pháp công kích, trong lòng lúc này liền cảm thấy vững như Thái Sơn. Khẽ phất tay áo, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc, hắn lúc này cảm thấy bản thân đã có đủ tư bản để làm cao nhân.

Chậc một tiếng “đáng tiếc”, Phạm Hiên lắc đầu thở dài (thực ra, hắn có chút muốn nôn). – “Àiiii, tiếp theo… là ai?” – Nội tâm của hắn càng lúc càng hòa hợp với nhân vật, không nhìn ra được vết tích của diễn xuất. Nếu là tại Trái Đất thì hắn có thể đi tranh giải Nam Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất ở Oscar rồi.

Năm tên Kim Đan Kỳ còn lại hít một hơi khí lạnh. Bọn chúng biết là hôm nay đá phải thiết bản rồi, còn có tỉ lệ cực cao là phải bỏ xác lại nơi đây.

Thập Tứ liếc mắt nhìn bốn tên đồng bạn, cả năm người cấp tốc đạt thành ý nghĩ thống nhất là chia ra mà chạy, cố gắng giảm thiểu tổn thất.

Không hề chần chừ, năm người cùng một lúc hóa thành khói đen sau đó phân tán bay đi, dùng toàn lực thôi thúc chân nguyên trong Kim Đan.

Đáng tiếc, vô dụng.

Uỳnhhh!

Một chiếc l*иg kết giới màu vàng cam hiện ra, bao bọc toàn bộ Vạn Năng Thương Hội. Bên trong còn có tám con tiểu hỏa long bay lượn, vây quanh năm gã Kim Đan, chặn hết tất cả đường lui của bọn chúng.

Không tin tà, Thập Tứ và đồng bọn ngay lập tức dùng Thổ Độn Thuật để bỏ chạy, nhưng vẫn chẳng có tác dụng, năm người bọn chúng chẳng thể nào chui vào được lòng đất.

Tuyệt vọng.

Phạm Hiên liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu thẳm, lòng hung ác nổi lên, hắn cắn răng một cái thật chặt, định ra tay diệt sát để trừ hậu họa về sau.

Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Vô Địch vang lên trong đầu hắn.

‘Chậm đã.’

Phạm Hiên khựng lại, không hiểu thấu nhìn về phía con mèo béo đang nằm trên quầy. – “Có chuyện gì?” – Hắn không hiểu tại sao nó lại để hắn dừng tay.

Triệu Ngữ Yên cũng ngu ngơ. Nàng chẳng hiểu vì sao mà chưởng quỹ cao nhân (tiến hóa từ tên lừa đảo) đột nhiên lại quay sang hỏi chuyện một con mèo. Thực ra thì lần đầu nàng đến đây, Vô Địch đã có nói một câu trước mặt nàng rồi, chỉ là nàng cũng không nhớ đến.

‘Con bé bị mấy tên này làm cho sinh ra tâm ma rồi, tu hành sẽ trắc trở cực kì. Nếu để nàng tự tay giải quyết bọn hắn thì còn có thể hóa giải phần nào, bằng không thì phải trông chờ cơ duyên sau này mới hóa giải được.’ – Vô Địch giải thích rõ ràng.

‘Tâm ma?’ – Đây là một từ khá mới lạ với Phạm Hiên.

‘Ngươi có thể xem lại điểm đánh giá tổng hợp của nàng.’ – Con mèo béo để hắn tự kiểm chứng.

Phạm Hiên liền vận dụng Giám Bảo Nhãn nhìn về phía Triệu Ngữ Yên.

Đánh giá tổng hợp: 50 (Khách hàng đang bị tâm ma quấy phá, có thể làm giảm bớt rất nhiều lợi nhuận trong tương lai của ký chủ.)

“Trời đ*!” – Hắn không nhịn được chửi thề.

Chặn tài lộ chẳng khác nào thù gϊếŧ cha. Dưới cái nhìn của Phạm Hiên, bọn hung phạm làm cho Triệu Ngữ Yên bị tâm ma quấy nhiễu chẳng khác gì lũ trộm cướp đang trắng trợn lấy đi tài sản của hắn, hắn chẳng thể nào tha thứ cho được.

Trong ánh mắt khó hiểu của Triệu Ngữ Yên, hắn dùng Cửu Long Diệt Thế Trận làm cho năm tên Kim Đan Kỳ trở thành tàn phế. Sau đó, hắn liền nhặt thanh Bích Thủy Kiếm đang nằm ở dưới đất lên đưa cho nàng.

Phạm Hiên nặn ra một nụ cười hiền hòa. – “Cô nương, cầm lấy đi. Cầm lấy chặt bọn hắn, chặt đến khi nào thành thịt băm mới thôi!” – Hắn dùng giọng nói trầm ấm mà phun ra câu này.