Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 76: Chia lìa

Hôm nay mất rồi lại có được Bạch Mộc, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa, muốn cưng chiều em ấy, thương yêu em ấy cả đời!

Tôn Nhất cắn đầu ngón tay, trong miệng ngâm một hồi, rạch một đường trên không khí, trong nháy mắt máu trên không trung lưu thành

một cái ấn màu hồng, phút chốc

lại triệu hồi ra một luồng

bạch khí. Bạch Mộc tập trung nhìn vào thấy đó là thần khuyển, trong lòng kinh ngạc!

Tôn Nhất phái nó bảo vệ cửa vào, chỉ thấy thần khuyển trong trạng thái khói trắng bay vọt lên về phía cánh cổng trên đống đổ nát, tận lực bảo vệ chỗ đó!

“Học trưởng, thần khuyển sao lại ở chỗ này? Mấy hôm trước không biết sao lại biến mất chừng mấy ngày, em

vẫn không tìm được!” Bạch Mộc hỏi.

Tôn Nhất cười nhạt: “Thần khuyển là thức thần của anh, phải có linh lực của anh

chống đỡ, mới có thể ở lại dương giới. Trước có thể kiên trì lâu như vậy, đã là không dễ rồi!” Mới vừa rồi từ trong miệng Đằng Tú biết được một ít thông tin, biết thần khuyển tận tâm tận lực như thế, Tôn Nhất cũng hết sức kinh ngạc!

Cúi đầu hôn lên môi mỏng mềm mại đã nhớ nhung thật lâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách ra cánh môi, dịu dàng mυ'ŧ trong miệng cậu, yêu thương nồng đậm ướŧ áŧ cùng triền miên truyền cho đối phương. Hai người ôm nhau rất lâu, Tôn Nhất lúc này mới lưu luyến ngẩng đầu, chưa thỏa mãn, khẽ thì thầm: “Đồ ngốc! Khi đó anh

cho là em

xảy ra chuyện, đã rất

sợ hãi! Sau này anh

không bao giờ để em

rời

khỏi anh

nữa!”

Bạch Mộc ngẩn ra,

nụ

hôn nhu tình một lần nữa kéo tới!

“Học trưởng…” Vốn muốn nói ra tình huống hiện tại, nhưng không chống cự nổi tình cảm dịu dàng chân thành triền miên này, rút lại lời nói, tận tình đáp trả.

Hồi lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra, Bạch Mộc một bên thở gấp, một bên hỏi: “Học trưởng, thần khuyển tại sao lại ở trạng thái khói vậy?”

Tôn Nhất vuốt ve đôi môi bị mυ'ŧ cho

sưng đỏ, thản nhiên nói: “Bởi vì anh

không có bùa, không cách nào triệu hồi ra thực thể, cho nên chỉ có thể cho gọi ra hồn thể!”

“Ai nha? Này cũng được sao?” Bạch Mộc bất khả tư nghị.

“Bây giờ còn có việc

càng bất khả tư nghị nha!” Tôn Nhất nói rồi lột

quần áo Bạch Mộc!

“Học trưởng? Anh

làm gì thế?” Bạch Mộc đột nhiên trở nên bối rối, nắm cổ tay Tôn Nhất lại.

“Ngốc, trải qua mấy ngày khổ cực như vậy, em

cũng mệt chết đi! Nước suối ở

đây rất có linh khí,

anh

mang em

đi vào khôi phục một chút hồn khí!” Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình

xuống, giúp cậu cởi từng cúc áo, cởi xuống một thân quần áo!

Bạch Mộc cứng ngắc đứng yên tại chỗ, Tôn Nhất cũng cởi sạch quần áo trên người, trần như nhộng bế cậu lên, cười nói: “Thả lỏng đi! Cả người mệt mỏi như vậy, anh sẽ không chạm!”

Bị người đâm trúng chỗ đau, Bạch Mộc đỏ mặt, khiến cậu

xấu hổ, là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hai người hoàn toàn dính sát vào nhau. Bạch Mộc đầu tựa vào trong ngực Tôn Nhất, mặc cho hắn, bước vào giữa ôn tuyền!

Nước ôn tuyền rất nóng, cơ thể ngâm ở bên trong, tất cả mệt mỏi liền bay mất, Bạch Mộc tuỳ tiện giang rộng

tứ chi dựa vào lòng học trưởng, tuy ngượng ngùng nhưng trên gương mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Tôn Nhất tùy ý vốc nước lên người cậu, tắm rửa! Xung quang hơi nóng lượn lờ, Bạch Mộc nhỏ nhắn xinh xắn dáng người lại rất quyến rũ, hô hấp dần trở nên mất tự nhiên, động tác trong tay vẫn như cũ, nhưng trong đầu nhịn không được suy nghĩ miên man, hạ thể bất giác nổi lên một chút biến hoá.

“Học trưởng!” Bạch Mộc hình như nhận thấy điều

bất thường, khuôn mặt khẩn trương trong phút chốc cương cứng!

Ký ức thống khổ khi lần đầu bị học trưởng đặt ở dưới thân hãy còn mới mẻ, cậu

sợ…

“Ngốc quá! Anh

nói rồi sẽ không chạm vào em!” Tôn Nhất an ủi, cố gắng kiềm chế xao động của cơ thể lẫn

linh hồn, nhắm mắt nghỉ ngơi, hít sâu!

Hồi lâu…

Hắn mở mắt, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra tắm rửa cho Bạch Mộc.

Nửa giờ trôi qua, mệt mỏi Bạch Mộc tích góp mấy ngày nay bị cuốn đi hết. Thay vào đó là cơn buồn ngủ kéo tới. Vừa ngáp, vừa không có tinh thần hỏi: “Học trưởng, khi nào chúng ta mới tắm xong?”

Đôi mắt Tôn Nhất hơi nheo lại: “Em

đã tiến hóa hoàn toàn thành u linh rồi sao? Ngay cả tập tính cũng thay đổi thành ban đêm rồi?”

“Có thể là vậy!” Thần thái có vẻ rất mệt mỏi, mí mắt bắt đầu đánh nhau!

“Vậy ở trong ngực

anh

nghỉ ngơi một chút đi!” Tôn Nhất đem Bạch Mộc ôm lên khỏi hồ, cẩn thận mặc quần áo vào cho cậu, đi về phía cánh cửa!

————–

Rời khỏi cái ôm của Tôn Nhất, leo lên phía lối ra!

Mới vừa từ trong đống đổ nát thò đầu ra, liền thấy khuôn

mặt sát khí của vu nữ, tới tấp hỏi: “Các người

ở dưới lâu như vậy, đã làm gì? Thần khuyển

canh

tại chỗ này, chúng tôi

căn bản không vào được!”

“Ách! Cái này….” Bạch Mộc không biết trả lời thế nào, cúi đầu bò lên!

Ánh mắt nhìn lướt qua, thấy biểu tình đã sớm nhìn thấu hết thảy của Đằng Tú, lúng túng nhanh chóng tránh né ánh mắt cực nóng kia. Tôn Nhất cũng từ phía dưới chui lên, ôm eo nhỏ Bạch Mộc, ngồi xuống ẵm cậu lên, săn sóc nói: “Hôm nay em

tiêu hao nhiều thể lực như vậy, ở trong ngực

anh

nghỉ ngơi một lúc đi!”

“Nhưng mà ̣vai anh

còn có vết thương!” Bạch Mộc lo lắng hỏi.

“Không sao, u linh rất nhẹ, không có gì đáng ngại!” Tôn Nhất vẻ mặt nuông chiều!

Xung quanh phóng

tới ánh nhìn đầy

âm khí!

Lương Tử nắm váy vu nữ, dùng thanh âm non nớt hỏi: “Vu nữ đại nhân, quan hệ bọn họ hình như rất không bình thường!”

“Lắm chuyện!” Vu nữ cáu gắt trừng mắt về phía hai người, vẻ mặt bất mãn: “Này! Hai người

đang làm gì? Đừng có ôm chặt như thế, thật buồn nôn!”

Đằng Tú bước tới, cười hỏi ả: “Chẳng lẽ cô

không thể tiếp thu tình yêu nam nhân?”

Vu nữ phất tay một cái, một bộ biểu tình hoàn toàn không dễ dàng tha thứ: “Hoàn toàn không thể!”

“À! Thật đúng là đáng thương!” Đằng Tú phong khinh vân đạm cười nhạo.

“Nhiều chuyện!” Vu nữ càu nhàu: “Nam nhân thời nay đều thế sao? Có một nữ nhân xinh đẹp bên cạnh lại không nhìn, cứ thích chơi tình yêu nam nam gì đó!”

Thanh âm rất nhỏ, bất luận ai

cũng không nghe được, linh lực Đằng Tú đặc biệt, liếc mắt nói thẳng: “Cô

đang ghen tỵ?” Y

cố tình châm biếm ả.

“Kia… Nào có?” Vu nữ xấu hổ mặt mũi đỏ bừng.

Lúc này, trời đã sáng hẳn, phía chân trời được nhuộm một mảnh đỏ tươi.

Bạch Mộc cuộn tròn trong lòng, cơn buồn ngủ lại kéo tới, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ!

Tôn Nhất chú ý tới Bạch Mộc biếng nhác trong ngực, ôm chặt cậu, ngồi trên tảng đá lớn gần đó, vô cùng thân mật quan sát tư thế ngủ của người đang say giấc

trong lòng, vui vẻ dịu dàng.

Từ lúc Tôn Nhất tỉnh lại net mặt

vẫn rất lạnh lùng, vu nữ chưa từng thấy hắn cười, lúc này, trông thấy nụ cười mê người đó, thì như bị ma nhập, si mê nhìn hắn.

“Ê! Ê! Nước miếng của cô

chảy xuống dưới đất rồi kìa!” Đằng Tú đi tới bên cạnh vu nữ, cười nhạo bên tai ả.

Vu nữ đỏ mặt, nhất thời nổi trận lôi đình, bạo nộ như sấm: “Tôi

thấy là nước miếng của anh

mới đúng!”

“Tính tình thật nóng nảy, quả nhiên là một nữ nhân đáng sợ!” Đằng Tú ý trêu chọc càng đậm.

Vu nữ tức giận sắc mặt đen sì, rút roi bên hông ra, đánh về phía Đằng Tú.

Đằng Tú vừa thấy tình hình không ổn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy!

Ba! Ba! Ba!

Roi da tàn nhẫn quất xuống!

Vụt! Vụt! Vụt!

Trái lật phải nhảy, tư thế ưu nhã nhanh nhẹn trốn thoát.

Trên tảng đá lớn, đầu lông mày Tôn Nhất hơi nhíu, vẻ mặt không vui: “Này! Các người

quậy cái gì? Không thể yên tĩnh một lúc sao? Bạch Mộc đang ngủ, nếu ai dám đánh thức em ấy, liền đem kẻ đó

ném tới chăm sóc thần khuyển!” Sát khí trong giọng nói dày đặc!

Đằng Tú vừa nghe lập tức an phận ngay, khi còn bé y

thường thường bị ép chăm sóc thần khuyển, con chó kia một khi mất hứng sẽ cắn y

một cái, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ!

Mặt vu nữ bực dọc: “Này, tóc đen kia! Tôi

nói cậu

không có tư cách quản tôi! Chỉ là một đứa nhóc mới lớn!” Giọng điệu khinh thường!

Tôn Nhất lãnh đạm nói: “Muốn thử một chút không?” Ánh mắt nhìn về bên này cực kỳ thâm trầm, biểu tình

‘Cô

rất đáng ghét’! Vu nữ cũng hết sức căm tức, hai người mắt nhìn mắt nửa ngày, không ai nhường ai.

Đằng Tú đúng lúc đứng giữa hai người: “Này! Hai người không thể nhường một bước sao!” Quay đầu hướng về phía vu nữ nói: “Nữ nhân, cậu ta

chỉ là đứa nhỏ, không cần phải

tính toán như vậy!” Lại quay sang nhìn Tôn Nhất: “Ưm! Biểu đệ, người nữ nhân này đã

cứu cậu

một mạng, không nên oán giận như thế!”

Hai người đều thu hồi ánh mắt tức giận.

Tôn Nhất ôm lấy Bạch Mộc, bước

tới bên cạnh Đằng Tú, lạnh lùng nói: “Đằng Tú, chúng ta đi về!”

“Chờ một chút…” Đằng Tú bắt lấy

cánh tay của hắn, lời nói ấp úng: “Việc ấy….” Y

do dự, đang suy nghĩ làm sao nói cho biểu đệ, Bạch Mộc với hắn đã không có bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.

Vu nữ thật không thức thời tiến lên trước, chỉ Bạch Mộc trong ngực Tôn Nhất, nói như chuyện đương nhiên: “Cậu

có thể đi, còn u linh này nhất định phải ở lại, cậu ta đã kí khế ước làm người của tôi rồi!”

Ánh sáng trong con ngươi Tôn Nhất tối

lại, nghĩ đến lời Bạch Mộc đã nói trong ôn tuyền“Học trưởng, cho dù em

đi theo người nào, trong lòng em chỉ thích mỗi mình anh!”, ngực liền một trận đau nhói, chẳng lẽ Bạch Mộc muốn ám chỉ chuyện này?

Hắn quay đầu lại hung ác nhìn biểu ca, mang hơi thở

lạnh lẽo, hỏi: “Đằng Tú, chuyện này là sao?”