Có Lẽ Là Yêu

Chương 45: Mơ hồ

Edit: Ishtar

Hai người lại bình thường, lại ngọt ngào như thưở ban đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cãi vặt. Năm tháng nhanh chóng trôi qua, qua vài tháng nữa là lại hết một năm. Còn chưa có lịch nghỉ, Chu Dạ đã bắt đầu hào hứng thu dọn hành lý, nóng lòng trở về. Vệ Khanh lại nói: “Chu Dạ, sắp cuối năm, anh bận rất nhiều việc, có thể không có thời gian đưa em về nhà. Hay năm nay em ở lại nhà anh đón năm mới được không?”

Chu Dạ cắn ống hút, nhưng không uống, nói: “Anh cứ làm việc của anh đi, em có thể tự về một mình được mà.” Cô đâu có bắt hắn đưa về. Vệ Khanh nói: “Em mang theo một đống hành lý thế kia, đi đứng thế nào? Gần tết đông người, đi đi lại lại rất phiền phức. Chờ thêm vài ngày nữa, anh đưa em về nhà cũng giống thế cả. Vừa bớt lo lắng, lại dùng ít sức, còn thoải mái nữa.” Chu Dạ tự ý đăng ký vé tàu hỏa ở trường, làm hắn lo lắng, sợ cô đi đường gặp chuyện không may.

Đương nhiên Chu Dạ không vui: “Không sao, trước kia không phải em vẫn về nhà như vậy sao? Không cần nhiều người, một mình em cũng dư sức ứng phó.” Hắn tức giận nói: “Em cảm thấy không có gì, vì trước kia em vẫn đi chung với Lý Minh Thành cùng về, cậu ta thường giúp đỡ em. Bây giờ em thử đi một mình xem, một đống hành lý như vậy, vướng nhiều diện tích.” Cô trừng hắn: “Anh làm như em yếu đuối như thiên kim tiểu thư không bằng, không phải chỉ có một vali sao? Em còn không xách nổi chắc? Cùng lắm thì lái xe về.”

Vệ Khanh nói: “Chuyện hành lý là chuyện nhỏ, anh lo lắng cho em. Em chỉ là một cô gái, tuổi còn trẻ, vừa nhìn đã biết dễ bắt nạt, chẳng may đi đường gặp kẻ trộm hoặc yêu râu xanh thì làm sao?” Cô không kiên nhẫn,: “Làm gì có nhiều kẻ trộm như vậy, tùy thời chú ý một chút là được, anh còn muốn đề phòng người ta làm ăn trộm sao?” Nếu thực sự đυ.ng phải yêu râu xanh… ha ha! Em đạp cho hắn một đạp là được. À, đúng rồi, nữ sinh bọn em, mỗi người đều có “thuốc mê phòng sói”, hì hì.”

Mới đây, ở trường cô xảy ra một chuyện, có một nữ sinh đi chơi tối về muộn, đi lối cửa sau về, suýt nữa bị người khác cưỡng bức. May mắn lúc ấy chưa quá muộn, bảo vệ cửa sau mơ hồ nghe thấy tiếng khóc kêu cứu, liền chạy tới, cô gái kia bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, gào khóc ầm ĩ. Nhà trường lấy việc này làm bài học giáo dục mọi người, ra ngoài phải chú ý an toàn, nhất là nữ sinh. Nữ sinh lớp cô nghe xong rất bức xúc, lòng đầy căm phẫn, vì thế bỏ tiền quỹ lớp, mua cho mỗi bạn nữ một lọ “thuốc mê phòng sói.”

Vệ Khanh lắc đầu: “Em đấy, vẫn không có kinh nghiệm, nếu thật sự người ta muốn làm gì em, với động tác chậm chạp của em, còn có cơ hội phản kháng sao? Ngoan nào… nếu thực sự trên đường xảy ra chuyện gì, mất nhiều

hơn được. Anh biết em muốn về nhà, tháng giêng anh đưa em về nhà chúc tết là được rồi chứ?” Chỉ cần qua ngày ba mươi, hắn sẽ lại nhàn rỗi.

Cô rầu rĩ không vui: “Không phải em vội về nhà chúc tết, em muốn về nhà đón năm mới mà thôi.” Cũng chưa biết được, sau này cô có gả cho hắn hay không. Vệ Khanh cẩn thận lau vết dơ trên miệng cô, dỗ dành: “Chu Dạ, nghe lời anh, ở lại nhà anh qua năm mới cũng giống nhau cả, cha em sẽ đồng ý thôi. Cha mẹ anh sớm hỏi năm nay em có thể ở lại qua năm mới không, bọn họ mong em làm con dâu, nên hi vọng cả nhà đoàn tụ, vui vẻ ăn bữa cơm tất niên. Em qua năm mới rồi hãy về nhà được không? Đến lúc đó em muốn thế nào cũng được hết.”

Cô khó xử: “Vệ Khanh, em biết ý tốt của cha mẹ anh. Nhưng nếu em không về nhà, để cha em một mình cô đơn qua năm mới, rất buồn thảm.” Hắn hỏi: “Vậy nếu sau này em lập gia đình thì thế nào? Em không thể mỗi ngày đều muốn chạy về nhà được. Không phải anh không cho em về nhà, ý của anh là, trước tiên em ở nhà anh tới qua ba mươi tết, ngày mùng một anh đưa em về nhà, ở lại tới khi khai giảng. Như vậy hợp tình hợp lý, nhất cử lưỡng tiện, có gì không tốt?”

Chu Dạ vẫn không muốn, nhưng lại không cãi được với hắn, đành ra sức hút đồ uống, nửa ngày không lên tiếng. Vệ Khanh vuốt vuốt má cô: “Được rồi, đừng buồn nữa, cứ như vậy đi. Qua năm mới sẽ đưa em đi chùa chơi, ở Bắc Kinh có rất nhiều hội chùa, em còn chưa nhìn thấy phải không? Rất náo nhiệt.” Tới lúc Vệ Khanh đưa cô về kí túc, cô bỏ lại một câu: “Em vẫn muốn về nhà.” Sau đó xoay người bỏ lên lầu.

Mấy ngày sau, Vệ mẫu cố ý gọi điện tới khuyên cô đừng vội về nhà, qua năm mới rồi hãy đi. Chu Dạ không tiện từ chối, ậm ừ cho qua, trong lòng cảm thấy phiền não, cô còn chưa kết hôn, có cần nhiều chuyện như vậy không? Suy nghĩ một chút, thực ra cũng cảm thấy sợ hãi.

Đi dạy cũng vẫn cảm thấy không yên lòng, để cho bọn họ luyện vẽ tranh màu nước. Ninh Phi ngồi một mình một góc, cầm bút trên tay vẽ loạn. Trong lớp có một bạn gái đi tới gần, hắn vẫn xa cách, cô nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi hắn xem mình có vẽ đúng hay không, hắn không chút kiên nhẫn, lạnh lùng nói vài câu đuổi cô bạn đi. Chu Dạ than thầm, quả là lãnh khốc, rõ ràng trực tiếp, cô phải học tập, phải từ chối Vệ Khanh như vậy, gần đây hắn càng ngày càng quá đáng, cô không đủ sức tiếp chiêu nữa. Đã vài tuần cô không thấy Ninh Phi đi học, hôm nay nhìn thấy cậu ta, đoán là cậu ta đã chấp nhận chuyện cha mẹ. Tên nhóc này cũng thật bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận mà thôi.

Chu Dạ muốn hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian nghỉ đông, đến lúc nghỉ có thể thoải mái đi chơi, cho nên hai ngày này ở lớp vẽ đều dạy rất muộn. Tới bảy giờ tối, thấy Ninh Phi còn chưa về, hỏi: “Em không về nhà ăn cơm sao?” Ninh Phi cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải cô cũng chưa ăn cơm sao?”

Cô cảm thấy nói chuyện với cậu nhóc này thật khó khăn, chẳng lẽ thời kỳ trưởng thành của trẻ con đều như vậy sao? Cô nhớ trước kia mình rất nghe lời, thỉnh thoảng mới nổi loạn, đi lượn đường vài vòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về nhà, không có thiên phú phản nghịch bẩm sinh, không biết nên làm thế nào. Vì thế nói: “Tôi không sao, thói quen rồi. Em vẫn còn trẻ, còn đang tuổi dậy thì, sẽ nhanh đói.”

Bỗng nhiên Ninh Phi ngẩng đầu nhìn cô, dường như cảm thấy buồn cười nói: “Vì sao lần nào cô cũng bày ra cái biểu hiện người lớn thế nhỉ? Cô không thấy mệt à? Tôi biết cô mới vừa hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên.” Chu Dạ cắn răng nhìn cậu ta, sao không lễ phép một chút? Nói như thế nào đi nữa, cô cũng được người ta gọi là “tiểu cô giáo.” Tuy rằng giận, nhưng không thể so đo với cậu ta, ngẩng đầu nói: “Trời sinh đã như vậy, em không thích, tôi cũng không có cách nào khác.”

Cảm thấy kỳ quái lại hỏi: “Ai nói cho em là tôi mới hai mươi tuổi? Tôi sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thế nào mới chỉ hai mươi cơ chứ? Tuổi hai mươi đã trôi qua vài năm, tôi ước gì tôi mới chỉ có hai mươi tuổi.” Cũng không phải nói dối, dù sao một khi sinh nhật hai mươi tuổi đã trôi qua liền không quay lại được, đương nhiên xa xôi. Cô chỉ sợ học sinh chê cô còn ít tuổi, cho nên tới bây giờ chưa từng nói cho ai biết tuổi của mình.

Ninh Phi nén cười, nhíu mày hỏi: “Cô học nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, vậy giờ cô bao nhiêu tuổi?” Cô nghĩ nghĩ một lát, nói: “Hai mươi lăm.” Bạn học lớp cô đều đã tầm hai mươi tư, hai mươi lăm cả. Sinh viên khoa nghệ thuật ngập học lúc lớn tuổi rất phổ biến, thỉnh thoảng phúc khảo một hai bài thi cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Lớp mỹ thuật tạo hình của cô còn có người lớn hơn cô một giáp.

Ninh Phi mặc kệ cô trợn mắt nói dối: “Không nhìn ra cô đã hai mươi lăm, tôi còn tưởng cô mới mười tám cơ đấy.” Cô nghiêm mặt nói: “Em đừng có nói cho người khác biết tôi đã hai mươi lăm đấy, tuổi của phụ nữ là bí mật. Tôi có thể làm dì của em đấy, về sau nhìn thấy tôi phải nghiêm túc gọi ‘cô giáo’.” Chu Dạ cảm thấy trước mặt tên nhóc này, cuối cùng mình cũng được ngẩng cao đầu, ưỡn ngực một lần.

Ninh Phi vuốt mũi, hỏi: “Cô thích làm giáo viên như vậy sao?” Cô hỏi lại: “Làm giáo viên có gì không tốt? Vừa thoải mái lại vừa vui vẻ, mẹ tôi cũng là giáo viên. Đến ngày lễ thầy cô, rất vui nhé, học sinh trong lớp tặng hoa cho bà, còn có cả một học sinh vẽ một tấm thiệp chúc mừng, đầy một bàn, tôi còn vui hơn cả mẹ tôi nữa.” Sau đó dường như tổng kết nói: “Làm giáo viên không chỉ là một chuyện thần thánh, mà đó còn là một sự nghiệp rất có triển vọng nữa.”

Ninh Phi thờ ơ nhìn cô khẳng khái nói lý tưởng của bản thân, chờ cô nói xong, gật đầu nói: “Vậy nhìn mời ‘cô giáo’ giúp tôi suy nghĩ một chút, tôi thi trường này có được không?” Cuộc thi tuyển sinh năm sau sắp bắt đầu, hiện giờ đã phải nộp hồ sơ rồi.

Chu Dạ nghiêm túc, nửa ngày sau mới nói: “Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, học viện mỹ thuật tạo hình Trung Quốc cũng không tệ, đương nhiên, học viện mỹ thuật Thanh Hoa càng không tôi, năm đó tôi muốn thi nhưng không thi được. Nhưng, tôi cảm thấy cho dù nổi tiếng trong và ngoài nước thế nào, chủ yếu dựa vào lực lượng giảng viên, học viện mỹ thuật tạo hình trung ương luôn đứng đầu. Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương có một hệ cao đẳng trực thuộc, nhưng nơi đó nhân tài rất nhiều. Bản lĩnh hội họa của em không kém, năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần không ngừng cố gắng, chắc chắn sẽ thi đỗ…” nhớ lại chính mình năm đó, chỉ cần thi lại một năm, không chừng có thể đỗ hoc viện mỹ thuật tạo hình trung ương.

Ninh Phi đứng lên, nhìn cô nói: “Tôi đói rồi, tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói.”

Chu Dạ cảm thấy đây là bước ngoặt trong cuộc đời cậu ta, đúng là nên suy nghĩ thật kỹ. Vì thế hào phóng nói: “Đi thôi.” Định mời khách, nói: “Trong canteen trường tôi có một nhà ăn, vừa sạch sẽ lại rất ngon, có muốn tới trường tôi không? Cũng không xa lắm.” Chủ yếu là rất rẻ, bởi vì là nhà ăn trong canteen, giá rẻ gần một nửa so với bên ngoài.

Mỗi lần Vệ Khanh đưa cô ra ngoài ăn cơm, đều ăn đồ ăn đắt tiền, cô cảm thấy hoang phí cũng không tốt lắm, toàn món đắt đỏ, không bằng chính mình về nhà nấu.

Hai người đi tới đường lớn, Chu Dạ ngửi thấy mùi thơm, là từ một quán ăn ở ngoài đường, hương bay bốn phía, khiến cho người khác thèm chảy nước miếng. Nhưng cô lại do dự, vì Vệ Khanh vẫn thường nhắc nhở cô, không nên tùy tiện ăn bên ngoài, vừa không sạch sẽ, dễ dàng sinh bệnh, muốn ăn gì thì hắn sẽ đưa cô đi ăn. Dưới sự kiên nhẫn thuyết giáo cảu hắn, cô cũng bị ảnh hưởng, sợ hắn biết, lại không vui.

Đi thêm vài bước, quay đầu nhìn xung quanh, đương nhiên là động tâm. Ninh Phi đi phía sau đột nhiên dừng lại, hỏi ông chủ, muốn mua một bó xiên thịt dê nướng to. Chu Dạ tự an ủi chính mình, bỏ đi, đó là đồ ăn của trẻ con, vì thế nuốt nước miếng, đứng bên cạnh chờ cậu ta.

Ninh Phi cầm bịch thịt dê trong tay đưa cho cô, cô lắp bắp kinh hãi: “Em không ăn sao?” Ninh Phi nhét vào tay cô, nói: “Không phải cô muốn ăn sao?” Hắn là con trai, sao lại ăn mấy thứ này cơ chứ, nhưng hắn biết bọn con gái trong lớp đều thích mấy món nướng này.

Chu Dạ cười, cầm trong tay: “Ai nha…, cảm ơn em… thật sự em không muốn ăn sao?” Nếu đã mua rồi, không ăn sẽ rất lãng phí, vừa đi vừa ăn, thái độ với hắn cũng thân thiện hơn, mơ hồ không rõ nói: “Ninh Phi, tôi cảm thấy em nên thi học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, em có nhiều tài hoa, so với tôi năm đó giỏi hơn nhiều…”

Ninh Phi đi đường, nhìn không chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Dạ đi trước, sao lại có người lắm lời như vậy? Đang ăn mà vẫn không chịu im lặng!

Chu Dạ gọi vài món, vùi đầu vào ăn, thật sự đói bụng, bị mùi vị thịt dê ảnh hưởng tới khẩu vị, thèm ăn. Ăn no xong mới nhớ tới chuyện chính, có chút xấu hổ, nói: “Em nghĩ việc thi đại học thế nào? Có nắm chắc không?” Ninh Phi ăn uống rất có lễ giáo, không nhanh không chậm, lưng thẳng, buông đũa trong tay, lau miệng mới nói: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng chính tôi sẽ quyết định.”

Cô gật đầu: “Được, được. Do em tự suy nghĩ, từ từ sẽ đến, vẫn còn một thời gian, không cần vội, một tháng này phải liên tục cố gắng, nhất định sẽ không thành vấn đề.” Thực ra mấy câu này nói hay không nói cũng giống nhau, đơn giản là nói theo khuôn mẫu mà thôi.

Gọi người thanh tón, Ninh Phi đứng dậy, bỏ tiền ra. Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, sau đó nói: “Chỗ chúng tôi không thu tiền mặt. Em có thể tới cửa phục vụ mua phiếu, sau đó ghi vào sổ.” Chu Dạ vỗ vai hắn, cười nói: “Khách sáo cái gì, cô giáo mời nhóc mà.” Bỏ phiếu ăn ra.

Ninh Phi hơi không vui, có lẽ vì chuyện vừa rồi, Chu Dạ an ủi cậu ta: “Tuy rằng tôi vẫn là sinh viên, nhưng có thể tự mình kiếm tiền, đương nhiên nên mời em.” Đi tới dưới lầu, nói: “Tôi đưa em ra cổng, em đi về nhà đi, đừng ở bên ngoài lang thang, làm cha mẹ lo lắng.”

Ninh Phi lại hỏi: “Cô trọ ở đâu?” Cô giơ tay chỉ chỉ: “Ở tòa nhà kia, còn có một cái tên rất nghệ thuật “công chúa lâu”, vì ở đó toàn là nữ sinh, ha ha…” cười thành tiếng. Lần đầu tiên cô nghe Lục Đan nói tòa nhà các cô ở có tên là

“công chúa lâu”, lúc đấy cô cũng cười ha ha, nơi tồi tan đó, muốn cái gì cũng không có, “công chúa lâu” cái gì chứ!

Ninh Phi thản nhiên nói: “Vậy cô đi về trước đi.” Cô ngạc nhiên nhìn hắn đi theo mình, nói: “Em đi nhầm đường rồi, đi lối này không thể ra ngoài. Buổi tối chỉ mở cửa phía nam.” Cậu ta xấu hổ, nói: “Đưa nữ sinh về, đó là lễ phép tối thiểu.”

Chu Dạ cười trừ, giễu cợt: “Được, được, Ninh Phi tiên sinh, vậy làm phiền em.” Tên nhóc này giả làm người lớn thật giống! Ninh Phi là một người lạnh lùng, không ngờ bị cô cười mà đỏ mặt, bỗng nhiên nói: “Sáng nay tôi đi tới văn phòng giáo sư, trên mặt bàn thấy sơ yếu lý lịch của cô, bên trên còn có giấy khai sinh của cô nữa.” Chu Dạ cảm thấy lạ, sao tự nhiên cậu ta nói tới chuyện này? Chỉ nói: “À, thấy thì thấy, không sao cả.”

Chờ tới khi cô trở về kí túc, mới đột nhiên hiểu ra hắn ám chỉ cái gì, đỏ mặt, đúng là nói dối thật đáng xấu hổ nha. Hóa ra cậu ta sớm biết mình nói dối, có thể chịu đựng không vạch trần, điều này làm cô ngạc nhiên. Nếu là mình, đã sớm nói ra. Đừng nhìn hắn giống một cậu nhóc choai choai, sau này lớn lên nhất định sẽ là một gã đàn ông phúc hắc à nha. Sau này phải cẩn thận một chút, hôm nay có chút mất măt.

Cuối cùng cũng kết thúc kì học, cô cũng nghỉ, vì thế đem giá vẽ đóng gói, chuẩn bị mang về toàn bộ. Ninh Phi sau khi cùng cô ăn cơm, thái độ thân thiết hơn nhiều, ít nhất không còn lạnh nhạt chế nhạo cô. Cô cảm thấy đây là một bước tiến bộ, cho rằng mình đã giúp học trò làm tốt công tác tư tưởng, có chút đắc ý. Ninh Phi cố ý ở lại, hỏi: “Nhiều đồ như vậy, có cần tôi giúp không?” Một mình cô cầm, chắc chắn rất vướng víu.

Chu Dạ lắc đầu: “Không cần, không cần, em về trước đi. Tôi đi tìm người giúp.” Cậu ta không nói gì nữa, chậm rãi thu dọn túi sách. Một lúc sau, bóng dáng Vệ Khanh xuất hiện ở cửa, Chu Dạ vội lôi kéo hắn: “Anh cầm giá vẽ, bản vẽ, thuốc màu mấy thứ này đi đi, còn lại em tự cầm.” Vệ Khanh cười nói chính mình là cu li, lắc lắc đầu chuyển đồ. Cô còn gọi: “Cẩn thận thuốc màu dây vào quần áo, giặt không sạch được đâu.”

Ninh Phi nhíu mày nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô vẫn chưa chia tay với anh ta sao?” Chu Dạ không vui, nói: “Vì sao lại muốn chia tay?” Ninh Phi dùng ánh mắt không thể giải thích nổi nhìn cô, cười lạnh: “Anh ta qua lại cùng nhiều phụ nữ, người đàn ông như vậy mà cô cũng muốn sao? Chẳng lẽ vì anh ta có tiền?” Dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, dường như rất tức giận.

Chu Dạ hầm hầm nhìn cậu ta, một lúc sau tức giận nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.” Việc này đâu thể cùng cậu ta nói rõ. Chuyện tình cảm, ngay cả người trong cuộc chưa chắc đã có thể nói rõ, huống chi chỉ là một cậu nhóc tuổi vị thành niên. Vả lại, chuyện này cũng không cần thiết phải giải thích với cậu ta.

Ninh Phi đứng lên, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt gấp gáp. Chu Dạ nghĩ thầm, đồng ngôn vô kỵ [33], đồng ngôn vộ kỵ, giọng cũng hòa hoãn hơn: “Đây là buổi học cuối cùng trong năm nay, mọi người đã về hết, không còn sớm nữa, em cũng mau về nhà đi. Tôi cũng muốn về nhà đón năm mới, chúc em học tập tiến bộ, sớm đạt được ước nguyện, thi đỗ đại học mơ ước.”

Nói xong muốn đi, Ninh Phi đi tới, dùng tay ngăn cô. Chu Dạ buồn cười, hỏi: “Em muốn làm gì?” Cậu ta lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào. Chu Dạ bất đắc dĩ, nói: “Việc này có liên quan gì tới em cơ

chứ?” Bỗng nhiên cậu ta nói: “Có phải con người chỉ cần có tiền thì sẽ xấu xa phải không? Cha tôi cũng vậy. Tôi tình nguyện không có tiền, vì sao co lại muốn ở cùng một chỗ với kẻ có tiền?”

Chu Dạ dở khóc dở cười, nói: “Có tiền và hư hỏng không phải lúc nào cũng liên quan tới nhau. Em đã từng học chính trị chưa? Nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhân chủ yếu, mà nhân tố bên ngoài chỉ là nhân tố tá động, nhân tố bên ngoài vì nguyên nhân bên trong mà phát sinh tác dụng, hiểu chưa? Còn không mau cho tôi về, tôi muốn khóa cửa!” Tên nhóc này, làm cô tức chết! Nhưng xem ra vấn đề gia đình của cậu ta rất nghiêm trọng, suy nghĩ cực đoan, cũng rất đáng thương.

Về chuyện về nhà, lại cùng Vệ Khanh ầm ý mới thông suốt. Chu Dạ khóc lóc ầm ĩ đòi về nhà, Vệ Khanh không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ, nói: “Để em đi một mình anh rất không yên tâm. Đợi anh hoàn thành xong công việc cuối năm, sẽ cùng em trở về, được chă?” Lúc này Chu Dạ mới ngoan ngoãn im lặng, còn cố ý tới siêu thị mua đồ ăn nấu cơm lấy lòng hắn. Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trong đầu toàn đường ngang ngõ tắt, đương nhiên Chu Dạ không đồng ý. Dưới tình thế cấp bách nói: “Vệ Khanh, dù sao sớm hay muộn em cũng là người của anh, anh gấp cái gì?” Vệ Khanh đành chịu.

Chu Dạ vừa từ nhà Vệ Khanh về, muốn vào kí túc, đột nhiên từ hành lang có một người lao ra, cô nhìn kỹ, mới thấy là Ninh Phi, giật mình, sửng sốt nửa ngày, mới hỏi: “Em tới đây tìm tôi sao? Có việc gì à?” Còn nói: “Nếu có việc, gọi điện thoại là được.” Cậu ta có số điện thoại của cô.

Ninh Phi cúi đầu, có chút xấu hổ, nửa ngày mới nói: “Tôi xin lỗi.” Chu Dạ nghĩ có thể cậu ta muốn xin lỗi chuyện lúc trước, vì thế thoải mái nói: “Tôi nhận. Không sao đâu, không cần để trong lòng.” Cô phát hiện lòng tự tôn của Ninh Phi rất mẫn cảm, có lẽ vì chuyện cha mẹ chia tay, trong nhà không có đủ tình yêu thương.

Ninh Phi nhìn cô, chần chừ hỏi: “Cô đã đính hôn với anh ta sao?” Chu Dạ không biết cậu ta nghe từ đâu tin tức này, nhún vai cười: “Sao nào? Hiện giờ không biết tôi đã câu được rể rùa vang sao?” Hắn nhíu mày, bỗng nhiên không nói không rằng, xoay người bỏ đi.

Chu Dạ đoán mò, đây là làm sao? Tính tình tên nhóc đúng là âm tình khó dò, hoàn toàn không hiểu được đang suy nghĩ gì nữa? Cô thử phân tích, cậu ta tới tìm cô xin lỗi là vì ngày hôm đó quá xúc động, trong lòng trẻ con không chịu đựng nổi chuyện này, không muốn cô như vậy, cô có thể hiểu được. Nhưng còn chưa nói xong, cậu ta lại quay đầu chạy, là vì sao nhỉ? Đành phải cho rằng có thể cậu ta da mặt mỏng, nói lời xin lỗi cũng xấu hổ.

Tuổi trẻ thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê, ngay cả chính cậu ta cũng khó có thể nắm bắt.

[33]: trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng kỵ