Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 17

Người đầu tiên nhìn ra sự tình không đúng tự nhiên là Lâm Úc. Bởi vì hắn phát hiện, chính mình đột nhiên biến thành lá chắn tuyệt hảo của Phượng Thiên Lăng. Hơn nữa, người muốn chắn không phải ai khác mà là tên Khang Đức đầu óc như hòa thượng.

Đương nhiên, người không rõ ràng tình huống này đâu chỉ mình Khang Đức? Lâm Úc cũng là trong đầu đầy dấu chấm hỏi a!

“Lâm tử, đi thôi, đi học.”

“Lâm tử, cơm trưa đến nhà của ngươi ăn.”

“Lâm tử! Khuya hôm nay đến nhà ngươi chơi game!” “Lâm tử……”

Lâm Úc bây giờ là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, khổ không thể tả. Không nói đến việc ứng phó tiểu phượng hoàng tính tình khó chịu, chỉ cần việc trấn an hai cái tiểu tử ở nhà cũng đủ khiến hắn khổ mấy ngày liền. Thử hỏi, tiểu thế giới của ba người bị kẻ khác vô tình phá hư, cũng đủ tưởng tượng sắc mặt của hại vị “tướng công” nhà này rồi.

Tiểu Lâm tử không thoải mái, Khang Đức cũng chẳng khá hơn.

Từ lúc trở về từ bệnh viện, hắn có thể cảm thấy trường học thật có điều không ổn. Người mà bình thường đuổi cũng không đi, hiện tại chỉ cần mình mới mở miệng cùng hắn nói chuyện…… Không, mà ngay cả đi trên đường ngẫu nhiên ánh mắt tương giao, nháy mắt tiểu nhân gia kia đã không thấy tâm hơi, chạy so với thỏ…… Không không, là so với hỏa tiễn còn nhanh hơn.

Khang Đức hôm nay một cái đầu hai nỗi lo a.

Lúc Phượng Thiên Nghi nằm viện, như thế nào cũng không chịu liên lạc người nhà, duy nhất Phượng Thiên Lăng cùng nàng có quan hệ huyết thống quan hệ lại chết sống không chịu đến bệnh viện.

Khang Đức hảo tâm, sợ nàng một mình cảm thấy quá cô đơn, xung phong nhận việc ở bệnh viện chăm sóc nàng.

Phiền toái chính là, mỗi ngày sau khi trở về hắn còn phải chạy khắp nơi tìm Phượng Thiên Lăng. Mặc dù biết Phượng Thiên Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chính là lo lắng, cần phải rõ ràng cụ thể hành tung người kia, nếu không cả ngủ cũng không an ổn.

Cứ như vậy giằng co hơn mười ngày, cả người đã gầy đi một vòng lớn. “Thực xin lỗi.”

“Ân?” Khang Đức chuyên tâm gọt quả táo ngẩng đầu, không hiểu ra sao nhìn Phượng Thiên Nghi trên giường bệnh gương mặt tái nhợt cơ hồ như trong suốt.

“Ngươi xem ra là rất mệt đi.” Phượng Thiên Nghi tràn đầy áy náy.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thân thể của ta rất tốt.” Khang Đức chẳng hề để ý cười cười. Lại là nửa khắc trầm mặc.

“Khang đức đồng học……” Phượng Thiên Nghi nhìn chằm chằm vào cái trán, chiếc mũi thẳng tắp của Khang Đức, “Ngươi yêu thích ta sao?”

Nghe vậy, Khang Đức ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt của nàng, nói: “Trong lòng ta, ngươi tựa như muội muội của ta.”

Phượng Thiên Nghi nghe xong, nhàn nhạt cười, chỉ là trong mắt có chút ướŧ áŧ, thở dài: “Ngươi nói thật đúng là trực tiếp a.”

“Bởi vì ta không muốn lừa dối ngươi.” Khang Đức cười.

Kỳ thật, hắn làm sao không biết tâm ý của nàng? Chỉ là…… Tâm không động, sao có tình yêu? Phượng Thiên Nghi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Thôi, dù sao đời này ta đều không sánh bằng hắn ……” “Cái gì?” Khang Đức mặt mang nghi hoặc.

Một lần nữa thả ra một nụ cười mỉn, Phượng Thiên Nghi mở miệng nói: “Không có gì. Khang Đức

đồng học, có thể phiền toái ngươi một việc?” “Đương nhiên!”

“Giúp ta đem Thiên Lăng đến đây, ta muốn thấy hắn.”

“Kỳ thật ta cũng muốn biết, ngươi cùng Thiên Lăng đến tột cùng là quan hệ gì?” Khang Đức đưa ra chuyện hắn không rõ nhất. Hắn muốn cho suy đoán của mình một đáp án chính xác.

“Song sinh.”

“…… Ta đến đây.”

Đứng ở ngoài cửa nhăn nhó nửa ngày, khi cảm giác tâm lý kiến thiết hảo, Phượng Thiên Lăng đẩy cửa vào.

Khi vừa bước vào, hắn không nhìn đến người đang trên giường bệnh.

Nàng rõ ràng biết, mình tuyệt đối sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Khang Đức. Nàng cũng biết, chính mình không cách nào đối mặt với nàng.

Nàng là tỷ tỷ song sinh của hắn, nhưng nàng đã từng muốn gϊếŧ hắn và cả Khang Đức. Cuối cùng vì Khang Đức, nàng tình nguyện buông tha tự do cùng tính mạng không dễ gì có được.

Nàng là tỷ tỷ của hắn, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không hiểu nàng. Còn nàng lại biết hết thảy nội tâm của hắn, kể cả những điều mà bản thân hắn cũng chẳng rõ.

Hắn sợ hãi người này, thật sự sợ hãi.

Nếu như lúc trước lưu lại chính là nàng, tất cả những điều mình có sẽ là của nàng. So về chính mình tùy hứng làm bậy, thậm chí còn một lần làm hại tính mạng Khang Đức, nàng tốt hơn, có lẽ…… Càng thích hợp bên cạnh Khang Đức……

“Đừng nghĩ như vậy.”

Nằm trên giường bệnh Phượng Thiên Nghi thoáng đoán được suy nghĩ của đệ đệ. Nàng tinh tường, Phượng Thiên Lăng rất áy náy.

Khi hắn biết mình sắp chết, hắn tình nguyện buông tay để Khang Đức tới chiếu cố mình. Nàng hiểu, đây là nhượng bộ lớn nhất mà Phượng Thiên Lăng dành cho nàng.

“Ngươi không có bất luận sai lầm gì.”

Phượng Thiên Lăng kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn Phượng Thiên Nghi trên mặt dị thường bình tĩnh.

“Có một số việc không phải ta và ngươi có thể giải quyết, ông trời đã định vận mệnh của chúng ta, sẽ không có cơ hội giãy dụa. Ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy, cảm thấy thay thế ta. Bởi vì ta vốn nên là một bộ phận của ngươi.”

“Một, một bộ phận?” Phượng Thiên Lăng mở to hai mắt.

“Ta có thể cảm giác được nội tâm của ngươi, có thể thông qua mắt của ngươi xem thế giới bên ngoài, cái này nói rõ ta vốn nên là bóng dáng của ngươi.”

Phượng Thiên Nghi thở dài: “Chúng ta tách rời, có lẽ là một trò đùa nho nhỏ của lão thiên gia.” “Cái gì chó má vui đùa!” Phượng Thiên Lăng giận dữ, “Đây là chuyện có thể lấy ra đùa sao!” Phản ứng trong dự liệu, Phượng Thiên Nghi vui vẻ nở nụ cười.

“Đệ đệ.”

Phượng Thiên Lăng ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn “đệ đệ”. Tâm thoáng cái mãnh liệt nhảy lên, mũi có chút ê ẩm. Liễm hạ mắt, Phượng Thiên Lăng hỏi ra một việc hắn luôn cất giấu trong lòng.

“…… Tỷ tỷ…… Mẫu thân…… Mẫu thân…… Nàng, nàng xinh đẹp sao?”

“Rất đẹp. Nàng là phượng hoàng xinh đẹp nhất, tối cao quý nhất trên thế giới.” “Ân……”

Phượng Thiên Lăng không khỏi rơi nước mắt. Hắn và tỷ tỷ kỳ thật đều đồng dạng, bất đồng duy nhất chính là, hắn là phụ thân yêu nhất, tỷ tỷ là mẫu thân yêu nhất.

“Tốt lắm, hết thảy đều đã trôi qua. Thân là tỷ tỷ đích cần phải nhắc nhở ngươi.” Phượng Thiên Nghi mỉm cười, “Từ nay về sau làm việc ngàn vạn không cần phải quá xúc động. Ngươi là không quan hệ, nhưng

nếu có người vì sự tùy hứng của ngươi mà nguy hiểm thật không tốt.”

“Biết rõ.” Phượng Thiên Lăng ngoan ngoãn tiếp nhận tỷ tỷ dạy bảo, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thật ấm áp.

“Còn có, hắn rất thích ngươi, nên đối chính mình có lòng tin. Mất trí nhớ cũng không sao. Trí nhớ đều dựa vào chính mình sáng tạo. Nếu hắn cả đời đều không nhớ tới chuyện trước kia, vậy không nên ép buộc, dù sao ngươi cũng có thể khiến hắn thích ngươi lần nữa đúng không?”

“A.” Phượng Thiên Lăng ửng đỏ mặt. “Thiên Lăng.”

“Ân.”

“Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, vậy đáp ứng ta, nhất định phải quý trọng hết thảy hiện tại, nhất định phải trôi qua hạnh phúc. Như vậy, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.”

“……” nghe những lời như di ngôn này, Phượng Thiên Lăng cảm giác yết hầu như bị vật gì đó gắt gao ngăn chặn.

“Đã không còn sớm, ngươi mau trở về thôi.”

Mắt thấy Phượng Thiên Nghi thân thể dưới ánh trăng càng phát ra trong suốt, Phượng Thiên Lăng không còn cảm thấy tim đập nhanh.

“…… Thân thể của ngươi……”

“Đi thôi, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình.”

Một nụ cười nhạt đưa đến Phượng Thiên Lăng — nàng từng oán từng hận, nhưng mà như trước không bỏ xuống được.

“Phụ thân.” hắn rốt cuộc đã tới.

“Thực xin lỗi…… Mặc dù biết những điều ta nói hôm nay ngươi sẽ không tin, nhưng ta và mẫu thân ngươi là rất yêu ngươi.”

“Ta hiểu. Nếu không có phụ thân cùng mẫu thân, ta cũng sẽ không sống lâu như vậy a. Đã đủ rồi. Ta vốn là một phần của Thiên Lăng, hiện tại, nên trả lại cho hắn ……”

An tường khép lại hai mắt, người trên giường một mảnh hảo hồng dần trở nên trong suốt như trong lễ rửa tội, ngưng kết thành một viên huyết phách châu.

Phượng Tường Không đem hạt châu cầm lấy, ngốc lăng đứng đấy. Một giọt nước rơi trên huyết phách châu.

Thực xin lỗi…… Hài nhi……

“Tỷ tỷ ngươi nàng thế nào?” thấy Phượng Thiên Lăng mang bộ dạng ngây ngẩn mất hồn, khiến Khang Đức phi thường lo lắng.

“Tỷ tỷ……” Phượng Thiên Lăng chậm rãi đến trước mặt Khang Đức, ôm lấy hắn, sau đó tựa đầu chôn thật sâu vào ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Nàng đã đi……”

Hắn có thể cảm giác, một nơi nào đó trên thân thể đã tách ra khỏi mình.

Khang Đức cái gì cũng chưa nói, chỉ là ôm chặt lấy người trong ngực. Ngực cảm giác có chút ướŧ áŧ. “Khổ sở thì cứ lớn tiếng khóc lên a, không cần phải kìm nén, đối thân thể không tốt.”

“Ân……”

“Ta sẽ cùng ngươi……” nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Khang Đức cảm thấy mọi thứ hỗn độn, một hồi đầu váng mắt hoa.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy!”

Cảm giác được không đúng, Phượng Thiên Lăng vội vàng ly khai ngực Khang Đức. Nhìn bộ dáng hắn rất khó chịu, sợ tới mức Phượng Thiên Lăng mặt trắng bệch tại chỗ.

“Đầu, đầu hảo……” chóng mặt……

Không thể nói hết, Khang Đức liền tựa đầu trên người Phượng Thiên Lăng, hôn mê bất tỉnh.

“Khang Đức!”