Thanh Xuân Của Em Mang Tên Anh

Chương 7: Sự sống và cái chết

"Huyn Mi,đột ngột em đòi về Hàn Quốc làm gì thế,chẳng phải em vẫn chưa hoàn thành khoá học ở Đức sao?"

Jungkook đặt ly nước xuống trước mặt Huyn Mi

"Ở bên ấy chán lắm,vả lại em có một việc quan trọng cần làm ở đây"

"Chuyện gì thế?Có cần anh giúp không?"

Jimin ngước mặt lên nhìn Huyn Mi

"Oa không cần đâu?Sau này em sẽ nói anh biết"

"Có chuyện gì mà bí mật vậy chứ?"

Jimin chu mỏ khiến cô bật cười thì bỗng điện thoại cô rung chuông

"Alo"

"...."

"Cái gì?"

"....."

"Chuyện gì thế Huyn Mi"

Tất cả mọi người hướng mắt về phía cô

"Em có việc một chút"

Dứt câu cô chạy như bay ra bên ngoài khiến cả ba người nhìn nhau không hiểu chuyện gì một lần lo lắng

Cô lái xe trên đường với tốc độ hết sức kinh hoàng

Song Eun Ri lê đôi chân trên con đường có lẽ trời đã tối nên vắng ngườii,đôi mắt vô hồn hướng về phía xa xăm,cô sải chân chầm chậm đi qua đường,nhưng mà đang có một chiếc xe chạy với tốc độ kinh hoàng lao về phía cô cô đưa tay lên che đi cái ánh sáng đang rọi thẳng vào cô khiến cô không thể nhìn thấy

"Chị"

Một bóng đen lao đến cô,cảm nhận được lực đẩy từ ai đó khiến cô đập đầu mạnh xuống lề đường và chảy máu

"Rầm"

Chiếc xe không biển số chạy khỏi đó để lại một con người đang nằm thấp thảm trên vũng máu tươi,nó đang lan chảy ra lòng đường ướt đẩm cả mái tóc dài và áo của người đó,đôi mắt cô mờ ảo nhìn con người vừa đẩy cứu cô,người đó không cử động nữa,máu nhiều quá máu lan cả khắp cả người đó rồi,cô đau đớn đưa cánh tay cố gắng chạm vào người đó nhưng mà đầu cô cũng đang chảy máu rất nhiều,máu lan hết cả chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người,cô bất lực thả thỏng đôi tay tự do rơi xuống,đôi mắt nhắm lại mọi thứ chìm vào bóng tối

Cô khẽ mở đôi mắt ra,cái thứ cảm giác đập vào cô đầu tiên là đau,cảm giác đau từ trên đầu truyền xuống cơ thể khiến cô nhăn mặt.

Đây là đâu?Cô đưa đôi mắt nhìn xung quanh,mọi thứ nơi đây trắng xoá.Cô chẳng nhớ gì cả,mọi thứ đều trống rỗng

Cô là ai?

Bỗng cánh cửa mở ra một người con trai bước vào nở nụ cười nhẹ

"Em tỉnh rồi"

Cô đưa mắt nhìn người con trai trước mặt,người con trai này cô không quen,cô ngồi dậy người con trai đó nhanh chóng đến đỡ cô,cô thu mình lại đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh sợ hãi

"Anh là ai?Đây là đâu,tôi là ai sao tôi chẳng nhớ gì cả"

"Em đừng sợ,anh là anh trai của em,em là em gái của anh Park Huyn Mi"

Jimin cười nhạt,ánh mắt đượm buồn nhìn người con gái trước mặt như không cam lòng

"Anh trai?"

"Đúng vậy anh là anh trai của em,Park Jimin"

"Anh là anh trai tôi thật sao?"

"Ừ anh là anh trai của em mà"

"Sao em chẳng nhớ gì hết,đây là đâu?"

"Em bị tai nạn giao thông,hiện tại em bị mất trí nhớ, em đừng sợ có anh đây rồi"

"Tại sao em bị tai nạn chứ?"

"Em nghỉ nghơi đi,em đã hôn mê hai ngày.Anh sẽ nói em nghe sau"

Jimin đỡ cô nằm xuống,kéo chăn đắp cho cô khẽ mỉm cười với cô,đợi cô nhắm mắt nụ cười trên môi anh tắt hẳn,anh bước ra ngoài đôi mắt buồn khẽ rơi giọt nước mắt,thật không cam lòng,lòng ngực anh như thắt chặt

Em gái của anh...

Đúng lúc ấy Jungkook và Taehyung chạy đến

"Huyn Mi sao rồi?"

"Em ấy không sao,chỉ bị mất trí nhớ"

Jimin khẽ lau vội giọt nước mắt,nở nụ cười với Jungkook khiến Taehyung nhíu mày

"Tụi mình có thể thăm Huyn Mi không?"

Taehyung lên tiếng khẽ liếc vào bên trong phòng bệnh

"Em ấy mới vừa ngủ,lát nữa con bé thức rồi hẳn vào"

"Vậy bây giờ mình đi ăn đi hẳn là cậu chưa ăn gì nhỉ?Mình đi ăn tiện mua chút cháo cho Huyn Mi"

Jungkook đập nhẹ vai Jimin rồi kéo cả hai đi

"Chị hai theo em điều tra thì con nhỏ Song Eun Ri đã chết vào tối qua rồi ạ"

"Mày chắc chứ?"

"Vâng với lực đó thì nó không chết cũng là một chuyện lạ"

"Tốt lắm đây là phần còn lại"

Kim Anna quăng xấp tiền lên bàn,người thanh niên đó nhanh chóng cầm tiền rồi rời khỏi,Kim Anna khẽ nhếch môi

"Song Eun Ri ơi là Song Eun Ri thật đáng tiếc nhưng mà do mày đã đối đầu với tao trước thôi,mày đừng co trách tao"

"Jimin cậu làm gì mà như người mất hồn vậy?"

Jungkook đập vai Jimin khiến Jimin giật mình

"À mình chỉ lo cho Huyn Mi thôi"

"Lo gì chứ?Chẳng phải em ấy đã không sao rồi đó sao,em ấy sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi"

"Mình cũng mong là vậy,à mà mình tính đưa con bé sang Mĩ"

"Ơ em ấy mới từ Đức về mà"

"Mình sợ con bé sẽ bị ảnh hưởng sau vụ tai nạn,mình tính đưa con bé sang Mĩ đợi con bé tình tâm trở lại mình sẽ đưa con bé về lại Hàn"

"Ờ"

Jungkook gục gục đầu

"Chỉ là một vụ tai nạn bình thường thì mình nghĩ Huyn Mi không ảnh hưởng gì nhiều về tinh thần,tại sao phải đưa về Mĩ"

Taehyung bây giờ lên tiếng khiến Jimin có chút bối rối càng thêm khuất mắc trong lòng anh

"Mình...mình chỉ muốn đưa em ấy về Mĩ ở đấy có ba mẹ sẽ giúp em ấy mau hồi phục trí nhớ nhanh hơn"

"Vậy sao?"

---------------Chương 7------------