Buổi tối, tôi và Cố Thiến quyết định xài sang một lần, cả hai cùng đi ăn lẩu ở Phúc Mãn Lâu nổi tiếng là đắc tiền nhất. Chúng tôi cố ý không rủ sư huynh đi cùng. Đầu tiên là vì anh ấy rất ham ăn, dẫn anh ấy đi chỉ có phí tiền và phí tiền; tiếp theo là vì tôi và Cố Thiến muốn tâm sự với nhau vấn đề của con gái có đàn ông đi theo thì không tiện.
Đến Phúc Mãn Lâu, tôi và Cố Thiến sung sướиɠ hưởng thụ sự phục vụ cao cấp của nhà hàng. Ăn uống được một lúc thì cả hai bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.
Cố Thiến nói: "Phẩm Phẩm, nhìn qua so với người khác thì cậu ngốc hơn, so với người khác thì không bằng người ta, nhưng thật ra thì so với người khác thì cậu tinh khôn hơn, làm được chuyện hơn. Tớ và sư huynh cậu thật sự rất đáng trách, thật sự có vấn đề, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy mà cho tới bây giờ cũng không biết ai là người mà cậu yêu rồi chia tay! Phẩm Phẩm, có lúc tớ nghĩ, rốt cuộc là do tính cách của cậu không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, hay là căn bản tớ không đáng để cậu tin tưởng?"
Tôi bị lời nói của Cố Thiến làm giật mình.
Tôi liền thành khẩn nói xin lỗi: "Thiến Thiến, thật xin lỗi! Tớ từ nhỏ sống trong gia đình không đầy đủ, mồ côi cha, cho nên tớ có thói quen đem tất cả cảm xúc giấu tận đáy lòng, đem bộ dáng vô hại nhất ra đối diện với mọi người. Tớ không phải cố ý giấu giếm cậu cái gì, chỉ là tớ thiếu hụt cảm giác an toàn. Nếu như cậu muốn nghe, tớ sẽ đem toàn bộ từ đầu tới cuối nói cho cậu nghe!"
Cố Thiến nói: "Không cần phải nói từ đầu đến cuối đâu, tớ chỉ muốn biết, tên thối tha nào đã gây ra tất cả những chuyện thương tâm này, rốt cuộc hắn ta là ai! Chuyện tình như tên lửa của cậu thật sự khiến cho người bên cạnh cậu hết cả hồn!"
Tôi nói: "Thiến Thiến, cậu nói tình yêu của chúng tớ là tình yêu tên lửa, tớ thấy nói như vậy là không đúng, dùng tên lửa để so sánh với tình yêu của tớ vẫn có chút chậm. Anh ấy và tớ, là tình sao băng thì đúng hơn, sao băng chợt lóe lên rồi tắt, tình yêu của chúng tớ cũng như vậy mà rơi xuống. Cậu muốn biết người đàn ông này, được thôi, tớ sẽ nói cho cậu biết, tớ chỉ sợ là sau khi nghe xong, cậu sẽ bị giật mình quá độ mà dẫn tới tâm thần phân liệt mà thôi."
Cố Thiến sau khi suy nghĩ một chút, chợt trợn to hai mắt nói: "Chẳng lẽ, người nọ là anh cậu!"
Tôi rốt cuộc đã tìm được người không có đầu óc giống như mình, rốt cuộc tôi cũng có cơ hội cười nhạo người khác! Cố Thiến không nghĩ xem khi tôi xảy ra chuyện thì ai tới đưa tôi đi bệnh viện? Nếu người đàn ông này là Hạ Tu, tôi sao có thể kêu anh ta tới!?
Trong khi tôi đang cười với Cố Thiến, vừa đúng lúc ánh mắt của tôi vô tình nhìn ra sau lưng Cố Thiến thì trong nháy mắt, máu trong tôi như đông cứng lại, tôi nói với Cố Thiến bằng giọng nói run run không tự chủ được: "Đứa ngốc, anh ấy là người nhà của tớ, sao có thể là anh ấy được. Thiến Thiến, người có tình yêu sao băng với tớ là... là người trong nhóm người mới tới ở ngay sau lưng cậu, người đi đầu!"
Cố Thiến nghe xong, liền dứt khoát lưu loát quay đầu lại sau lưng nhìn, sau đó giống như thấy được người ngoài hành tinh, kinh sợ thét lên: "Cậu nói người đó, là Đỗ Thăng!"
Tôi thật không nghĩ tới ngày đầu tiên khi tôi trở lại trường học, ngày đầu tiên tôi quyết định sẽ tiếp tục cuộc sống thật vui vẻ, ngày đầu tiên tôi quyết định chính thức quên Đỗ Thăng, lại gặp lại Đỗ Thăng.
Xem ra là do Vĩ Sĩ tổ chức liên hoan ở Phúc Mãn Lâu nên Quan Dĩ Hào cũng có mặt.
Tôi rất muốn cả hai chúng tôi không ai nhìn thấy ai, cứ như vậy gặp thoáng qua là được. Nhưng vì mắt tinh của Quan Dĩ Hào, miệng rộng của Quan Dĩ Hào, nhiệt tình lung tung của Quan Dĩ Hào, mang theo gương mặt giống như tha hương vô tình gặp được cố nhân, vui mừng đi tới chỗ tôi và Cố Thiến ngồi!
Quan Dĩ Hào tràn trề nhiệt tình nói với tôi: "Nhậm Phẩm thật là cô! Lâu rồi không gặp! Tiểu Nga thời gian này hay nhắc đến cô, nhưng không liên lạc với cô được, không nghĩ tới hôm nay tôi lại gặp cô. Tôi nói này Nhậm Phẩm, làm sao mà cô lại gầy như vậy? Bất quá như vậy lại càng ra dáng hơn, có phải đang yêu?"
Cảm tưởng của tôi lúc này là: Quan Dĩ Hào này thật sự là rất rất rất... bà tám!
Tôi ngượng ngùng nhìn Quan Dĩ Hào cười cười, mắt thấy người kia đang dần dần đi tới hướng chúng tôi thì đầu óc của tôi bắt đầu mất đi năng lực suy nghĩ.
Khi Đỗ Thăng dừng lại kế bên Quan Dĩ Hào thì Cố Thiến đem tôi kéo về sau lưng cô ấy với vẻ mặt đề phòng.
Cố Thiến luôn giống gà mẹ bảo vệ gà con, vì vậy theo bản năng cũng bảo vệ tôi, dù đối diện với cô nàng là người đàn ông đã từng khiến cho cô thét gào lên đó chính là một người đàn ông cực phẩm, nhưng chỉ cần anh ta làm tổn thương tôi, Cố Thiến sẽ làm việc nghĩa không chùn bước, vạch rõ ranh giới với anh ta.
Bảo vệ và che chở của Cố Thiến khiến tôi cảm động không thôi, tôi dần dần tìm về chút lý trí của mình. Tôi ngẩng đầu lên, thoải mái đối mặt với Đỗ Thăng, mỉm cười lễ độ chào hỏi anh: "Đỗ tổng ngài khỏe không, đã lâu không gặp!"
Đỗ Thăng, đã lâu không gặp, anh mạnh khỏe không? Tại sao tôi cảm thấy anh rất tiều tụy? Tại sao tôi cảm thấy ở trong đôi mắt của anh chứa đựng rất nhiều đau thương? Đừng, đừng mang vẻ mặt như vậy xuất hiện ở trước mặt tôi, đừng để cho tôi phải nghĩ nhiều, đừng dể cho tôi cảm thấy, anh đang khổ sở vì tôi!
Đỗ Thăng nhìn tôi bằng ánh mắt thật sâu, lúc mọi người muốn phát hiện giữa chúng tôi có vấn đề gì đó, thì Đỗ Thăng lên tiếng, chỉ là không nói với tôi, mà là nói với phụ tá của anh. Anh nói: "Đi tới quầy phục vụ nói hóa đơn của Nhậm tiểu thư tính vào của chúng ta."
Tôi nhìn phụ tá đang sải bước đi tới quầy phục vụ, vô thức buộc miệng nói: "Gặp phải Đỗ tổng thật tốt, có thể cho chúng tôi nuôi cơm (ý chỉ thích cho ăn)."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi giật mình.
Bên tai vang lên lời Đỗ Thăng trước kia hết sức cưng chiều nói với tôi: “Phẩm Phẩm đừng sợ, cho em nuôi cơm!”
Bi thương trong nháy mắt xông lên đầu. Tôi giương mắt nhìn Đỗ Thăng, dường như anh ấy cũng vừa trải qua cảm giác cực kỳ bi ai?
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười nói với Đỗ Thăng: "Còn chưa kịp chúc mừng Đỗ tổng, nghe nói ngài đã đính hôn. Tôi chúc ngài cùng vị hôn thê hạnh phúc đến bạc đầu giai lão."
Nói đến lời cuối cùng là chữ "Lão" thì tôi cơ hồ đã không phát ra được thanh âm nào. Nhìn lại Đỗ Thăng, không biết có phải là tôi nhìn lầm hay không, anh thế nhưng lại hồng hồng vành mắt.
Cố Thiến thấy tôi càng ngày càng khó khống chế tâm tình của mình, liền cầm lấy túi của chúng tôi, vội vã khách sáo chào cáo biệt, rồi lôi tôi ra khỏi Phúc Mãn Lâu.
Vừa ra khỏi Phúc Mãn Lâu, ngay lập tức cả người tôi xụi lơ, ngồi chồm hổm trên mặt đất thở từng ngụm, Cố Thiến đứng đối diện đau lòng, hỏi tôi có khỏe không; tôi nói: “Thiến Thiến, tớ vừa mới nhìn thấy Đỗ Thăng, tớ không có té xỉu, tớ không có phát điên lên, tớ không có khóc,cậu nói, tớ có phải rất lợi hại hay không!”
Vành mắt Cố Thiến đảo một cái liền đỏ, cô ấy có chút nghẹn ngào nói với tôi: "Phẩm Phẩm, là cậu lừa gạt chính mình hay là lừa gạt quỷ, cậu không khóc, cậu nói cậu không khóc, vậy tại sao bây giờ mặt cậu đầy nước mắt!"
Tôi cũng không nhịn được nữa mà tựa vào vai Cố Thiến khóc rống lên. Tôi nói: "Thiến Thiến, tớ thà rằng lúc anh ấy nhìn tớ không cần bi thương như vậy, tớ thà rằng anh ấy đã hoàn toàn quên tớ! Nhưng mà tớ có thể cảm nhận được trong lòng anh ấy vẫn có tớ, cậu nói tớ phải làm sao để có thể quên được anh ấy!"
Sau khi cảm xúc của chúng tôi bình tĩnh lại, Cố Thiến nói với tôi: "Phẩm Phẩm, cảm giác của cậu không có sai, Đỗ Thăng lúc nhìn cậu, thật sự là rất bi thương.Lúc cậu chúc anh ấy và vị hôn thê hạnh phúc đến bạc đầu giai lão, tớ có thể thấy được anh ta rõ ràng là đã đau đến khó có thể nhịn, lại vẫn phải liều mạng ẩn nhẫn và đè nén, cái dáng vẻ của anh ấy và cậu trước kia, giống nhau như đúc! Phẩm Phẩm, giữa hai người, có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Theo giác quan thứ sáu của tớ, hai người, rõ ràng vẫn yêu nhau!"
Tôi nói: "Vẫn yêu nhau? Vậy thì như thế nào! Anh ấy cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ tớ! Hơn nữa một lời giải thích cũng keo kiệt không chịu nói với tớ! Thiến Thiến, lòng của tớ đau quá! Tớ phải rời khỏi nơi này! Nếu không, tớ vĩnh viễn không bỏ được Đỗ Thăng!"
Cố Thiến tràn đầy thương tiếc cùng không đành lòng, nhìn tôi nói: "Phẩm Phẩm, ra nước ngoài đi!"