Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 22: Sáng chiều đến tối, chàng thành người lạ

Trước kia Cố Thiến nói tôi là Tiểu Cường (con gián), có đánh cũng không chết, tự tôi cũng cảm thấy mình là một cây cỏ dại gửi hồn chuyển thế sống lại, bởi vì còn chưa có chuyện gì không như ý có thể đả kích tôi. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mình yếu ớt đến nỗi ngay cả con ruồi bay tới cũng có thể đυ.ng vỡ tôi!

Tôi rốt cuộc cũng đã biết thế nào gọi là gần trong gang tấc, xa tận chân trời.

Tôi và Đỗ Thăng đã từng gần như vậy, gần gũi giống như hai người đã sáp nhập vào trong xương cốt của nhau. Thế nhưng bây giờ, Đỗ Thăng lại từng chút, từng chút một tách tôi ra xa anh ấy, bất kể tôi đã thương thế đầy mình, bất kể tôi đã gào lên xin tha thứ, anh ấy đều không nghe, không nhìn, không quan tâm, cứ tách ra, vẫn tách, toàn bộ tách ra!

Mấy ngày qua, khi tôi gọi điện thoại cho Đỗ Thăng thì luôn bị tắt máy; khi tôi gọi vào điện thoại công ty thì luôn luôn là trợ lý của anh ấy nghe máy, giọng lạnh như băng nói "Xin hỏi cô có hẹn trước với Đỗ tổng không, nếu như không có, xin lỗi tôi không thể nối máy" ; tôi thậm chí tự mình chạy tới Vĩ Sĩ, nhưng khi đến đại sảnh, tôi liền bị nhân viên tiếp tân cản lại, cô nàng giống như chưa từng gặp qua tôi, rất lễ độ nhưng lại lạnh nhạt nói cho tôi biết Đỗ Tổng đi công tác rồi, còn chưa biết lúc nào thì trở lại. Tôi cũng từng chạy đến nhà Đỗ Thăng thử vận may một chút, nhưng tôi còn chưa đến được cửa cổng thì đã bị nhân viên an ninh của tòa nhà cản lại, họ nói tôi không phải là người sống ở trong đó, mà tôi cũng không chứng minh được mình là bà con hay bạn bè với ai nên nhất định không cho tôi vào.

Trong một đêm, tất cả mọi người thay đổi, mặc dù tôi không có thảm đến mức bị đánh lôi đi, nhưng tôi cảm thấy, mình đã bị mọi người từ bỏ!

Nhìn lại tất cả những chuyện trên, tôi rốt cuộc cảm thấy có chút hối hận, tại sao ban đầu không để cho những người này biết tôi cùng Đỗ Thăng đang yêu nhau? Hôm nay muốn tìm anh ấy, muốn tranh thủ cho mình một cơ hội giải thích cũng không làm được!

Đỗ Thăng, dường như anh ấy không muốn gặp tôi!

Qua thêm một ngày, hi vọng của tôi cũng tan biến thêm một chút, lòng của tôi cũng vỡ thêm một chút, tôi không biết rốt cuộc Đỗ Thăng muốn tôi phải như thế nào, cứ im lặng như thế rồi chia tay sao? Chẳng lẽ, tình yêu của anh ấy đối với tôi chỉ là thoáng qua thôi sao?

Không! Nếu như chia tay, tôi muốn anh ấy trực tiếp nói với tôi! Tôi không cho phép tình cảm của mình không rõ ràng như vậy mà chia tay.

Khi tôi đến Vĩ Sĩ với quyết tâm “quyết đánh đến cùng”, tôi mỉm cười ung dung nói với vị tiểu thư ngồi ở bàn tiếp tân: Tổng giám Quan Dĩ Hào gọi tôi tới, chúng tôi có hẹn trước. Cô nàng trưng ra bộ mặt nghi ngờ nhưng vẫn gọi điện cho Quan Dĩ Hào để xác nhận, sau đó, tôi được thả đi.

Tôi mỉm cười giữ vững dáng vẻ tao nhã, ung dung đi vào thang máy số 6.

Buổi tối hôm trước khi đi, tôi đã làm đủ công tác chuẩn bị. Tôi gọi điện thoại cho Điền Nga, nói cho cô ấy biết thầy có nhờ tôi đi hỏi Quan Dĩ Hào một số chuyện nhưng tránh cho Đỗ Thăng biết. Cũng may, Quan Dĩ Hào không giống những người khác, giúp đỡ Đỗ Thăng ngăn trở tôi. Hoặc là do chúng tôi quen biết nhau, nên Đỗ Thăng không có cách nào mở miệng nói Quan Dĩ Hào không được tiếp đãi tôi, đối với trợ lý, tiếp tân, nhân viên an ninh, anh ấy chỉ cần nói "Không được để bất kỳ cô gái nào quấy rầy tôi" là có thể dễ dàng ngăn cản tôi tiếp cận anh.

Thang máy đến lầu 9, tôi không đi vào phòng làm việc của Quan Dĩ Hào, mà đi cầu thang bộ, lên lầu 10.

Tôi, nhất định phải gặp được Đỗ Thăng.

Tôi, lập tức có thể nhìn thấy Đỗ Thăng!

Tôi, rốt cuộc nhìn thấy Đỗ Thăng! Cùng với, một cô gái, ngồi trên ghế salon dựa vào trong ngực anh!

Cố Thiến đã từng nói, ở tôi có sự kiên cường khác người. Chính là lúc rõ ràng nên ngã xuống, tôi lại đứng thẳng tắp; rõ ràng nên mất bình tĩnh, tôi lại tỉnh táo; rõ ràng nên nổi điên, tôi lại trầm mặc.

Không tệ, giờ khắc này, rõ ràng tôi nên kích động đến té xỉu, thế nhưng tôi lại đứng yên; rõ ràng tôi nên phát điên lên, nhưng đầu óc tôi lại cực kỳ thanh tỉnh; tôi rõ ràng nên khóc, nên nháo, nên hét lên, nhưng ngay cả một lời tôi cũng không phát ra.

Tôi nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc của Đỗ Thăng, nhẹ nhàng đi tới trước sô pha.

Đỗ Thăng, cùng với cô gái trong ngực cùng ngẩng đầu nhìn tôi.

Khuôn mặt cô ấy cực kỳ xinh đẹp, tựa như tiên nga giáng trần, làm cho tôi cảm thấy, tôi là con vịt xấu xí đứng cạnh thiên nga.

Hai khuôn mặt xinh đẹp ở gần nhau, thật là xứng đôi!

Lòng của tôi đau quá!

Lần trước tôi lặng lẽ xuất hiện ở phi trường, xuất hiện trước mặt Đỗ Thăng, anh nói, anh giống như nhìn thấy pháo hoa đầy trời; thế nhưng lần này, tôi lặng lẽ xuất hiện ở phòng làm việc của anh, xuất hiện trước mắt anh, khuôn mặt của anh lại mang sự đề phòng cùng phòng bị.

Đề phòng cùng phòng bị?

Đề phòng cùng phòng bị!

Sợ tôi khóc ẫm ĩ? Sợ tôi dây dưa? Hay là sợ tôi sẽ làm tổn thương cô gái trong ngực anh?

Tôi nhẹ nhàng, không mang theo một tia tình cảm mở miệng nói: "Đỗ tổng, ngài còn nhớ tôi không? Tôi là Nhậm Phẩm, có thể nói với ngài một chút chuyện về hạng mục đang hợp tác được không?"

Tôi nghĩ ánh mắt của tôi giờ phút này trống rỗng giống như không có linh hồn.

Đỗ Thăng nhìn tôi, vẻ mặt thay đổi liên tục, từ đề phòng, đến giật mình, từ giật mình, đến bất đắc dĩ, không biết làm thế nào, đến hối tiếc, từ hối tiếc, đến thống khổ.

Cô gái nhẹ nhàng cười với Đỗ Thăng. Nụ cười kia, thật đẹp. Cô nói: "Thăng, anh có công việc cần làm, không cần ở cùng em."

Đỗ Thăng nhíu chặt hai hàng lông mày, cặp mắt sâu thẳm nhìn vào tôi, sau đó hướng về phía cô gái xinh đẹp nói: "Không cần gấp gáp. Hạng mục này từ sau tôi sẽ giao cho Tổng giám Quan toàn quyền phụ trách."

A, đây là đang cùng tôi phủi sạch quan hệ. Tôi cười, rực rỡ cười, cố gắng cười rực rỡ, tôi nói: "Đỗ tổng, trước khi có sự thay đổi

về hạng mục, ngài không dặn dò gì tôi sao?"

Vẻ mặt Đỗ Thăng trong nháy mắt tựa hồ trở nên cực kỳ thống khổ, nhưng lại dùng giọng nói lạnh nhạt không hợp với vẻ mặt nói: “ Những chuyện quan trọng trong hạng mục tôi sẽ bàn giao rõ ràng với tổng giám Quan, có vấn đề gì cô liên lạc trực tiếp với anh ấy là được."

Nếu như, trước đó trong lòng tôi còn có một tia hy vọng, thì từ giờ phút này, tôi đã tuyệt vọng.

Đỗ Thăng ngay cả một lời giải thích cũng keo kiệt không thèm nói với tôi!

Tôi cố gắng nở nụ cười, tôi nghĩ nếu như có cuộc thi cười chắc tôi sẽ xếp thứ nhất. Tôi nói: "Đỗ tổng, sinh viên như chúng tôi rất khó dạy, chúng tôi chỉ cho các thầy giáo một cơ hội để chỉ ra cái sai của chúng tôi, nếu không chỉ ra được, sau này có nói lại chúng tôi cũng không nghe. Đỗ Tổng, ngài không có gì chỉ bảo tôi sao?"

Cô gái của Đỗ Thăng lúc nghe tôi nói liền mỉm cười, khi cô ấy cười khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp. Cô ấy nói: "Thăng, xem ra em ở nước ngoài đã quá lâu rồi, cho nên không biết sinh viên đại học trong nước lại thú vị đến như vậy!"

Tôi có thể cảm thấy l*иg ngực Đỗ Thăng hơi phập phồng, giống như đang cố gắng đè nén cái gì đó. Đang lúc tôi cho anh ấy sẽ không trả lời, thì anh lại lên tiếng: “Nhậm Phẩm, làm cho tốt hạng mục, sau này có cái gì khó khăn, hãy tới tìm tôi, có thể giúp được gì tôi sẽ giúp.”

Lòng của tôi, hoàn toàn tan nát.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, đặt nhè nhẹ lên bàn ở trước sô pha, tôi nói: “Đỗ tổng, thật xấu hổ, lúc trước có mượn điện thoại của ngài, giờ tôi xin trả lại, cám ơn”.

Tôi thấy tay Đỗ Thăng khẽ run khi nhìn thấy tôi để điện thoại lên bàn. Cùng lúc đó cô gái nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, anh liền quay đầu về phía cô cười.

Tôi vẫn cười sáng lạn, và nói: “Chào Đỗ tổng, gặp lại sau!”

Tôi cứ như thế thẳng lưng bước ra khỏi Vĩ Sĩ. Tôi không khóc, chỉ là cõi lòng tôi tan nát.

Đại bi, vô lệ. (nổi đau lớn, nhưng không rơi giọt lệ nào...)

Anh đã từng vô cùng cưng chiều gọi tôi là nha đầu, bảo bối, tiểu yêu tinh.

Anh đã từng nói với tôi, Phẩm Phẩm, anh yêu em.

Anh đã từng nói cho tôi biết, trong lòng anh tất cả đều là tôi.

Nhưng bây giờ, Đỗ Thăng đã không quan tâm đến tôi rồi!

Nếu không thể trở lại, cần gì phải nhớ;

Nếu vô duyên, cần gì lời thề;

Hôm nay đủ loại, không đọng lại dấu vết gì;

Sáng chiều đến tối, chàng thành người xa lạ.

Gặp lại sau, Đỗ Thăng!