Editor: May
Chung Tình nhìn đôi mắt anh, mở miệng ra: “Thiếu tướng......... em.........”
Cô chỉ nói một câu như vậy, lời nói liền nghẹn ở trong cổ họng, chính là vẫn không nói ra được, cuối cùng, lại chỉ nhẹ nhàng đi ra từ trong lòng anh, khoác áo ngủ, đưa lưng về phía anh, ấp úng phiền muộn nói một câu: “Em không có tâm tình...... Ngủ đi.”
Toàn thân Dịch Giản giống như lửa đốt, nhìn thân ảnh lạnh lùng của cô, con ngươi anh, cũng lạnh xuống từng tấc theo.
Chung Tình vốn tưởng rằng anh sẽ vươn tay, sẽ kéo cô vào trong lòng, nhưng ai biết đợi thật lâu, đều không có động tác nào, rốt cục, cô chậm rãi nghiêng đầu, mới phát hiện, vị trí bên người đã trống không.
Người vốn nằm ở nơi đó, không biết đã lặng yên rời đi từ khi nào.
Cô ngồi dậy, theo bản năng nhìn ra ngoài một hồi, lại phát hiện, Dịch Giản cũng không có ở trong phòng.
Anh tức giận sao?
Cô nghĩ, đúng vậy đi, mới vừa rồi, anh ôm cô, cho cô rất nhiều ôn tồn, dùng rất nhiều phương thức trêu chọc cô, muốn cùng cô sầu triền miên, cuối cùng, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy, đẩy ra.
Chung Tình ở trên giường, ngồi thật lâu, thật lâu, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình, tựa hồ nên làm chút gì đó, hơn nữa ngày, mới xốc chăn lên, xuống giường, đi chân trần ra ngoài.Bạn nào muốn đọc full liên hệ: TruyenHD
Chung Tình vốn tưởng rằng thiếu tướng hẳn là ở phòng sách hoặc là trong một phòng ngủ khác, thậm chí là ở trong đình nghỉ mát giữa hồ Cố Viên, ai biết vừa mới mở cửa ra, cô liền bị dọa sợ
Bởi vì, thiếu tướng liền đứng ở cạnh cửa, dựa vào vách tường bên cạnh, như là yên lặng chờ đợi cái gì đó.
Chung Tình nghĩ, anh sẽ không vẫn đều đứng ở chỗ này trong thời gian mình vừa ở bên trong phòng ngẩn người chứ.
Dịch Giản cảm giác được cửa mở, liền nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô, mang theo một chút sáng rọi nhàn nhạt khác thường.
Cửa sổ lớn phòng khách, đang mở ra, đêm mùa hè, cô viên thổi ra gió, đều là lạnh lẽo, Chung Tình đi tới bên người anh, vươn tay, đυ.ng vào ngón tay của anh một chút, lại phát hiện là lạnh lẽo, mang theo một loại tư vị cô đơn, như là, đợi thật lâu, thật lâu.........
Nhưng trên mặt anh, lại không có quá nhiều không kiên nhẫn.
Giống như là, đã, quen, cảm giác.như vậy........
“Anh cho là em sẽ không đi ra......” Âm điệu Dịch Giản, lộ ra bất đắc dĩ nồng đậm: “Lần trước anh ở trong đình giữa hồ Cố Viên đợi một đêm, em đều không có đến...... Mà tối nay, anh cho là, anh ít nhất, phải chờ tới sáng sớm em rời giường, mới có thể phát hiện anh không có ở đây......”