Edit: Tieumanulk
Đảo mắt cái đã đến tháng tư. Hoàng đế lấy lý do dẫn Lăng Diễm ra ngoài du ngoạn thuận tiện quan sát đời sống nhân dân, mà ngoài Lăng Diễm còn có Ngô Tang đi theo cùng xuất cung du ngoạn.
Mới vừa ra khỏi cung, hoàng đế liền đem Lăng Diễm ném cho nội thị, hắn thì kéo Ngô Tang đi khắp nơi. Lăng Diễm lần đầu tiên xuất cung, hưng phấn không thôi, đâu đâu cũng thấy mới mẻ. Đến khi tới lúc về cung, tiểu tử này còn mè nheo không chịu trở về.
Lăng Diễm xem xét thời cơ nhích sang khe hở kéo tay áo Ngô Tang, biểu đạt ý nghĩ nó muốn đi đến Tú Thực Các. Tiểu tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lễ bộ Trương đại nhân nhiều lần ở trước mặt nó nhắc tới nơi này, nói thức ăn ở đây rất ngon, nào là các món điểm tâm nổi danh thiên hạ. Thông minh như Lăng Diễm biết nếu như mở miệng cùng phụ vương, phụ vương sẽ mặc kệ nó, nhất định sẽ lấy cớ du ngoạn mệt mỏi từ chối nó.
Ngô Tang nhìn bộ dạng đáng thương của Lăng Diễm, có phần khó xử, chỉ nói hỏi thử bệ hạ. Nghe nói vậy, Lăng Diễm đã yên tâm, Thái Phó mở miệng, phụ vương chưa từng từ chối qua.Quả nhiên, Ngô Tang bị phụ vương giữ lại, thị vệ tới đây nói cho nó biết sẽ đến Tú Thực Các.
Trong Tú Thực Các được bố trí hết sức thanh nhã, thức ăn muôn sắc muôn màu, lần đầu tiên xuất cung Lăng Diễm liên tiếp hạ đũa, ăn vô cùng vui vẻ.
Đám người vừa ăn vừa tán gẫu, tiểu nhị cúi đầu đi vào châm trà, không ngờ chân vừa trợt một cái, ấm nước trà nóng bỏng tay thẳng tắp bay về hướng Ngô Tang.
Ngô Tang còn chưa kịp hiểu phát sinh chuyện gì, một thân ảnh cao lớn đã đem y ôm vào trong ngực. Theo dự đoán bình trà cũng không ngã xuống, vì Bàn Hổ đã chụp được nó từ giữa không trung. May là như thế, vẫn có một ít nước nóng sải trên người hoàng đế.
Bàn Hổ lập tức quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: “Thuộc hạ đáng chết, đã để công tử bất an.”
Hoàng đế chỉ đem người trong ngực kiểm tra trên dưới một lần, thở phào một hơi, nói: “May không có đập trúng.” Khi quay đầu lại, mặt mũi lạnh tanh, nghiêm nghị nói: “Trở về phạt ba mươi trượng.”
Ngô Tang chợt nhớ tới mấy ngày trước, Thái Phó Mạnh nguyên Chi nói đôi lời với y.
Mạnh nguyên Chi là Thái Phó chỉ dạy hoàng đế lúc tấm bé, thỉnh thoảng cũng đến giảng bài cho Lăng Diễm. Vừa thấy được Mạnh nguyên Chi, Ngô Tang không hiểu tại sao lại cảm thấy rất quen thuộc. Y cũng đã từng đem nổi khổ của mình nói hết cho Thái Phó.
Lúc ấy Mạnh nguyên Chi vuốt vuốt bộ râu dài, hỏi, ngươi cảm thấy bệ hạ có tình với ngươi?
Ngô Tang không nói lời nào, sau đó gật đầu.
“Vậy ngươi cảm giác bản thân có tình với hoàng đế không?”
Ngô Tang do dự một hồi, sau đó vẫn gật đầu.
” Ngô Tang!Vậy ngươi đang suy nghĩ gì.” Mạnh Nguyên cười sảng khoái mang theo phong thái nhàn nhã, cất cao giọng nói: “Cá tính của ngươi nhìn qua tưởng chừng dịu dàng, kì thực hoàn mỹ đến cứng ngắc.Thời gian của con người trôi qua rất nhanh, hôm qua đã qua, ngày mai không biết, ngươi cứ dây dưa như vậy đối với bệ hạ không công bằng.”
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, giờ phút này người bệ hạ yêu thương nhớ nhung là ngươi, trong lòng ngươi cũng có hắn, vậy là đủ. Đừng làm chuyện dại dột để rồi nửa đời sau hối hận.”
Ban nãy, bệ hạ ôm chặt y che chắn nguy hiểm, hành động nhanh chóng tự nhiên cơ hồ theo bản năng. Tình cảnh thế này mới bộc lộ chân tình, sự chân thành xuất phát từ trái tim so với quyền lực quả nhiên đáng quý hơn nhiều.
Ngô Tang bỗng nhiên đứng dậy, đi tới vị trí hoàng đế đang ngồi, đưa tay chủ động ôm lấy người hắn.
………
Đêm đến, hai thân ảnh dây dưa quấn bện vào nhau rốt cuộc buông lỏng, nằm ngả ra giường. Ngô Tang thở hổn hển, thất thần nhìn nóc giường. L*иg ngực phập phồng vẫn còn dư âm sau cuộc ân ái. Hoàng đế vươn tay khỏi màn, nội thị nhanh nhạy liền dâng dâng lên nước ấm.
Hoàng đế ngậm một miệng lớn, cúi xuống mớm cho Ngô Tang. Ngô Tang ngoan ngoãn mở miệng uống vài hớp, hơi thở cũng dần dần ổn định. Hiếm khi được Ngô Tang dung túng cử chỉ thân mật quá trớn, hoàng đế vui vẻ cảm thấy hôm nay y dễ chịu hơn thường ngày mấy phần.
Hoàng đế dùng chóp mũi cọ cọ trên mặt Ngô Tang, sủng nịch nói: “Mệt muốn chết rồi sao?” Hai tròng mắt Ngô Tang lại quăng trên bả vai hoàng đế, nơi đó bị nước trà làm phỏng còn để lại một mảng đỏ rần.
Ngô Tang lẳng lặng nhìn, trong con ngươi xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện mâu thuẫn cùng u oán. Hoàng đế cười khanh khách cũng phải ngừng lại, đang muốn nhìn kỹ. Ngô Tang vừa lúc ngẩng đầu, chui trong hõm vai hoàng đế, hung hăng cắn một cái.
Hoàng đế rên lên một tiếng, không đẩy y ra, còn vòng một tay ra sau vỗ nhẹ sống lưng, mở miệng trấn an: “Trẫm không bao giờ … làm ngươi bị thương nửa.”
Nghe được người kia đưa ra lời bảo đảm, Ngô Tang dùng hàm răng cọ xát vùng thịt trên vai. Hoàng đế không nói tiếp, chỉ yên lặng thừa nhận Ngô Tang trút giận.
Mặc dù Ngô Tang nguyện ý cùng hắn quay về là tốt rồi, nhưng vì chuyện bức họa trong lòng nhất định là không vui. Chẳng qua có yêu mới có hận, chịu đem oán khí phát tiết ra ngoài còn tốt hơn nghẹn trong lòng vĩnh viễn không tha thứ.
Huống chi với tính cách Ngô Tang, chịu không hỏi ngươi, chịu oán ngươi, nói rõ trong lòng y cũng có ngươi. Nên khi bị Ngô Tang cắn, hoàng đế cũng vui vẻ chịu đựng.
Ngô Tang cắn một cái còn chưa xả hết cơn giận, lại cúi xuống cắn thêm vài phát.Thẳng đến trên đầu vai hoàng đế để lại một loạt dấu răng tinh mịn mới chịu nhả ra.
Hoàng đế cười đến khàn cả giọng: “Ngô Tang, hai cái răng cửa của ngươi lớn lên không chỉnh tề nha.”
Ngô Tang ngẫm nghĩ, nhìn hắn một cái, xoay người nằm không chịu nói chuyện. Trong lòng hoàng đế thót lên một cái, nghiêng người nằm xuống muốn dụ dỗ y.