Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng Giang Thiên không thể không thừa nhận bản thân lúc đầu cũng rất hoài nghi Độc Cô Sấu Ngọc. Chỉ là trải qua mấy ngày được nó cẩn thận điều trị, y bắt đầu tâm phục khẩu phục đối với y thuật của tiểu thần y này. May mà… May mà lúc đó mình không tùy tiện nói ra miệng, bằng không hậu quả không chỉ đơn giản là Giang Sơn bị sung quân ra biên cương ba năm. Nếu y lỡ lời, đến lúc đó nó chỉ cần cho vào thuốc vài thứ gì đó, bản thân e rằng ngay cả chết cũng không biết. May mắn… May mắn a.
Lương Dịch thấy tên ác lang kia thoáng thể hiện sự sùng bái đối với Độc Cô Sấu Ngọc, mỗi ngày lại nghe y bảo một lần rằng: “Độc Cô công tử và Đông Phương Đường chủ nhất định phải ở lại đây lâu một chút, chờ đến lúc ta khỏi hẳn, sẽ bồi các ngươi
thống ngoạn[1]
một trận.” Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Lại thêm một kẻ không biết sống chết, ta vốn đang lo lắng thỉnh thần dễ tống thần khó, hắn lại nói như thế, càng không tống đi được.” Bất quá cậu rất biết điều không nói ra, dù sao chờ đến lúc ác lang khỏi bệnh, tin chắc y sẽ nhận ra điều đó.
Một ngày, Độc Cô Sấu Ngọc phối dược mới cho Giang Thiên, dặn dò y uống ba ngày, nói xong phương pháp liền đi du ngoạn các con phố lớn của Thương Chi quốc cùng ái nhân. Lương Dịch ở lại trong cung chiếu cố Giang Thiên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tự nói: “Không biết Tuyệt Đính Đường ra sao rồi, liệu đã bị ném pháo nổ tung chưa? Lần sau trở lại, ta có lẽ sẽ trở thành đại anh hùng người người chú ý. Điều kiện trước tiên là ta có thể quay về được đã, thế nhưng giữa công phu dài dòng của Sấu Ngọc và ác lang muốn ăn ta, cái nào kinh khủng hơn đây? Lần này trở lại, công phu mồm mép của Sấu Ngọc tiến bộ không ít, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng đã chuyển hướng sang ta rồi… Ai, đến tột cùng nên chọn cái nào a?”
“Tiểu Dương.” Cậu đang phiền não, ngoài điện bỗng nhiên vang lên tiếng của Giang Sơn, tiếp theo hắn bạch bạch bạch chạy lại, ra sức lên án: “Tên hỗn đản kia đã vô tình, hắn là vì bảo hộ tính mệnh của mình. Thế nhưng ngươi… Thế nhưng ngươi sao cũng vô tình như vậy a, cư nhiên mắt mở trừng trừng nhìn ta bị tên tiểu quỷ kia sung quân ra biên cương. Ô ô ô, Tiểu Dương, ngươi một chút cũng không yêu ta sao.” Bạch Mã Vương tử không chút hình tượng ôm lấy Lương Dịch gào khóc.
Ta vốn không hề yêu ngươi. Lương Dịch độc ác nghĩ trong lòng, nhưng sự mềm lòng chết tiệt của cậu lại chỉ huy cậu đỡ Giang Sơn ngồi xuống, thở dài nói: “Vì nghĩ cho ngươi, ta mới không có ngăn cản việc ngươi bị sung quân ra biên cương. Tin tưởng ta, so với việc lưu lại trong cung chịu sự khủng bố, không bằng sung quân ra biên cương.” Kỳ thực, cậu rất muốn ra biên cương sung quân cùng Giang Sơn, lưu lại Giang Thiên một mình ứng phó với Độc Cô Sấu Ngọc. Nhưng cậu lại lo lắng y sau khi được cứu sống lại bị công phu siêu cấp dài dòng tàn nhẫn của Độc Cô Sấu Ngọc dằn vặt đến chết.
“Ngươi nói dối, ngươi muốn lưu lại để được song túc song phi cùng với hoàng huynh, ngươi chê ta chướng mắt.” Giang Sơn nắm lấy tay Lương Dịch, tiến hành sử dụng chính sách ai binh vô cùng hoàn mỹ: “Ô ô ô, Tiểu Dương, ta đã hoàn toàn thất vọng đối với nam nhân được ta gọi là hoàng huynh rồi, hiện tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, Tiểu Dương.
Ngươi nhất định phải cứu ta a.” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Thiên đã khỏi tinh thần sảng khoái kia, lặng lẽ dùng tay ra hiệu thị uy.
Kỳ quái, tại sao mình không bao giờ được người ta tin tưởng nhỉ? Lương Dịch bất đắc dĩ nghĩ, bất quá đã có người không tiếc giá nào đòi lưu lại chia sẻ hoạn nạn với cậu và Giang Thiên, bản thân tựa hồ không có lí do cự tuyệt. Thế là Lương Dịch lén nở nụ cười xấu xa, nhẹ giọng hỏi: “Uy, Giang Sơn, ngươi muốn lưu lại phải không?”
“Đúng vậy.” Giang Sơn vui mừng quá đỗi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lương Dịch. Nhìn vẻ mặt hắn lúc này xem, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hắn chính là ác lang luôn suy nghĩ việc ăn Lương Dịch vào miệng.
Lương Dịch sảng khoái nói: “Vậy được rồi, chỉ là sau này ngươi đừng có hối hận đấy nhé. Ta đã khuyên ngươi rồi, cũng đã tận tình tận nghĩa với ngươi.” Nhìn hắn trong nháy mắt nở nụ cười, trừng mắt với Giang Thiên làm thủ thế thắng lợi, Lương Dịch khẽ run lên: “Hai… hai con lang này lẽ nào không có khả năng phán đoán nguy hiểm trước mắt sao? Cũng khó trách, Sấu Ngọc hiện tại là thầy thuốc, trước khi Giang Thiên khỏi hẳn cũng chưa làm ra trò gì đáng sợ cả, chỉ sợ là…” Cậu bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, nhất thời không dám nghĩ tiếp nữa.
Chạng vạng, Độc Cô Sấu Ngọc bám chặt lấy ái nhân cao hứng bừng bừng trở về. Lương Dịch nhìn Đường chủ của mình cam tâm tình nguyện xách gói lớn gói nhỏ, trên mặt còn lộ ra biểu tình thỏa mãn, trong lòng không khỏi một trận tê dại: “Mẹ của ta ơi, năng lực Sấu Ngọc thật mạnh a, mới có vài ngày, vị Đường chủ lãnh khốc tàn nhẫn đã bị nó cải tạo thành như vậy.”
“Lương đại ca, Thương Chi quốc quả là lắm chỗ chơi vui quá, khó trách ngươi không chịu trở về. Quyết định rồi, ta cũng muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa. Mấy gia khỏa ở Tuyệt Đính Đường vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy, chẳng thú vị gì hết.” Độc Cô Sấu Ngọc hưng phấn nói: “Ân, mấy ngày vừa rồi bận chữa trị cho Đại vương, chưa có cơ hội bồi dưỡng mấy người ở đây thành Fans của Kenshin và Rukawa. Còn có a, ta phát giác tri thức mấy người trong cung ít đến đáng thương, chờ đến lúc ta rảnh, phải truyền thụ mấy thứ cơ bản miễn phí cho bọn họ mới được. Ân, phải nói gì trước tiên nhỉ?” Nó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, dọa trái tim yếu đuối đáng thương của Lương Dịch một trận.
“Đến…đến rồi đây.” Lương Dịch chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Uy lực của Độc Cô Sấu Ngọc cuối cùng cũng thực sự biểu hiện rồi. Cậu từ đáy lòng thương cảm thay cho đám người trong cung. Nhớ tới thỉnh cầu của Giang Sơn, vội vàng cười nói: “Sấu Ngọc, ngươi nếu muốn tuyên truyền Kenshin và Rukawa, sao có thể bỏ qua Giang Sơn a? Hắn là vương tử, tiếng nói rất cường đại, chỉ cần hắn yêu thích, bách tính tất nhiên cũng sẽ yêu thích, đến lúc đó Thương Chi quốc sẽ biến thành đại bản doanh văn hóa về Kenshin Rukawa. Đây chính là tương lai vô cùng tươi sáng a!” Ác lang, đừng trách ta, đây là ngươi tự tìm đấy. Cậu ở trong lòng cây ngay không sợ chết đứng nghĩ. Tính toán xem xem không biết chiêu này có khiến Độc Cô Sấu Ngọc tập trung mục tiêu khác hay không.
Hoàn đệ tứ thập nhị chương
[1]Thống ngoạn:
Đại khái là chơi một trận xả láng cuộc đời =))