Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 13

“Quấy rối tìиɧ ɖu͙©? Đó là cái gì?” Giang Thiên cùng Giang Sơn ngạc nhiên nhìn nhau. Mặc kệ a, hiện tại không phải là thời gian để ham học hỏi. Giang Sơn lấy ra nam hình bằng gỗ mềm lớn nhất, thúc giục nói: “Đại ca, mở chân hắn ra, ta thật sự không đợi được nữa.”

“Oa oa oa, đó là cái quái gì vậy a?” Lương Dịch kinh hoàng nhìn nam hình trong tay Giang Sơn. Vì sao, vì sao thứ này thoạt nhìn quen mắt đến thế? Có thể là do cậu suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu… Cậu thực sự nghĩ cái thứ này rất giống tiểu đệ đệ của mình. Len lén đưa mắt nhìn xuống dưới. Không sai, hiện tại càng nhìn càng thấy giống, chỉ là thứ này trông có vẻ còn cường tráng hơn tiểu đệ đệ của cậu rất nhiều a.

“Các ngươi… Các ngươi đừng nói với ta rằng đây là dao con của Thương Chi quốc đấy nhé?” Lương Dịch hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng mơ hồ đoán ra hai tên sài lang này muốn làm gì với mình, nhưng cậu thà tin rằng cái thứ này là dao làm bếp của Thương Chi quốc còn hơn.

“Dao con? Ha ha ha ha…” Giang Sơn thực sự nhịn không được nữa: “Tiểu Dương, a, không phải, là Tiểu Dịch. Tiểu Dịch a, ngươi đến bây giờ cư nhiên vẫn còn nghĩ rằng chúng ta thực sự muốn dùng dao cắt thịt ngươi ra ăn sao? Xem ra ngươi thật sự thuần khiết đặc biệt a. Nào, ca ca hiện tại sẽ nói cho ngươi biết chúng ta rốt cuộc muốn làm gì a.”

“Không cần.” Lương Dịch kinh hoàng kêu to, sau đó cười nói: “Ta nghĩ… Ta nghĩ ta không biết vẫn tốt hơn.”

Giang Thiên vốn không nói gì bỗng nhiên vỗ nhẹ vài cái lên cánh mông non mềm của cậu, làm bộ khiển trách: “Sao có thể không chịu học hỏi như vậy được? Hiện tại các ca ca muốn dạy ngươi ý nghĩa khác của từ ‘ăn’, ngươi cần phải khiêm tốn nghe giảng a.”

“Ta… Ta khiêm tốn cái đầu các ngươi a.” Lương Dịch cuối cùng bị chọc đến nóng nảy: “Các ngươi… Các ngươi thật quá đê tiện, rõ ràng không phải muốn ăn ta mà lại gạt ta chọn dao, hiện tại các ngươi lại không giữ chữ tín, lấy cái thứ này ra để… để… để…” Cậu thực sự không nói được “để” làm gì, trong đầu không nén nổi cân nhắc: cái thứ quỷ quái này rốt cuộc để làm gì nhỉ?

“Để làm cái gì a?” Giang Sơn nhịn không được cười nhạo cậu, nhìn Tiểu Dương xấu hổ quẫn bách khiến mặt đỏ bừng, hắn nghĩ như vậy càng thêm khả ái: “Tiểu Dương, ngươi cần phải rõ ràng a. Lúc đầu là tự ngươi lựa chọn, hơn nữa chúng ta từ đầu chí cuối chưa từng nhắc đến loại dao con lớn nhất a. Ngươi nghe không rõ lại đi chọn lung tung, không thể trách chúng ta được. Hôm nay ta muốn nói cho ngươi biết công dụng thật sự của nó. Ân, chính là dùng để mở rộng nơi nào đó của ngươi, khiến nơi đó vừa xốp vừa mềm, có thể nuốt được

đại điểu[1]

của các ca ca. Hiện tại, ngươi hiểu rõ chưa?”

Sắc mặt Lương Dịch thoáng cái trở nên trắng bệch. Thì ra… Thì ra là thế. Vậy mà mình còn giúp bọn họ chọn cái lớn nhất. Ngu đến như vậy, không bằng đâm đầu chết luôn đi.

“Các ngươi… Các ngươi cũng biết ta là nam nhân mà?” Cậu nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, định giảng đạo lý cho hai sài lang này: “Nam nhân… Trên người nam nhân căn bản không có nơi nào có thể làm việc này. Các ngươi nếu dục cầu bất mãn, có thể tùy tiện chọn một cung nữ tạm giải tỏa a. Đã đến nước này, yêu cầu cao như vậy để làm gì nữa?”

“Sai, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm chuyện đó giống như nam nhân cùng nữ nhân nga.” Giang Sơn thần bí cười: “Nào, phía dưới để ca ca ta phụ trách giáo dục ngươi.” Hắn gật đầu với Giang Thiên một cái, cúi người mở rộng hai chân thon dài giơ lên, hắn liền dùng ngón trỏ điểm điểm lên cúc hoa phấn nộn, tà ác cười nói: “Chính là ở đây.”

“Ở… ở đâu?” Lương Dịch liều mạng giãy dụa. Ô ô ô, hiện tại mới biết được, nhìn lén không thành công lại đem đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Vốn ban đầu vì không rõ hai nam nhân làm với nhau như thế nào nên mới đi nhìn lén, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. Nếu như cậu biết sớm việc này thì sẽ sớm phát hiện động cơ của hai sài lang này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thàm như hôm nay.

“Không được… Nơi đó không được.” Thân là nam nhân, lòng tự trọng đã triệt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm lực của Lương Dịch, khiến cậu giống như cá trạch điên cuồng giãy dụa.

“Uy uy, ngươi nhanh lên một chút a, ta sắp không khống chế nổi hắn rồi. Tiểu Dương lúc này khí lực lớn lạ thường.” Giang Thiên liều mạng áp lấy hai chân không ngừng giãy đạp, nhịn không được thúc giục.

“Vậy thì người áp chặt một chút nữa a, hắn cứ vặn vẹo như vậy, ta căn bản không thể bôi trơn được.” Giang Sơn cũng lo lắng, trên ngón tay hắn bôi lớp thuốc cao dày, lại không thể bôi vào được.

“Ngu ngốc, ta đã hết sức rồi, dùng thêm sức nữa sẽ làm thương hắn.” Giang Thiên quát lớn, rồi cảnh cáo Lương Dịch: “Ngươi còn động nữa sẽ không bôi trơn cho ngươi, đến lúc đó ngươi bị thương chúng ta cũng mặc kệ.”

Lương Dịch thở dốc không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng nói: “Ta… Ta nghe… các ngươi… Hanh… Ta nếu như… nghe các ngươi… Ta sẽ trở thành thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.”

“Ngươi không nghe chúng ta thì cũng sẽ là thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.” Giang Thiên hổn hển nói, một bên liều mạng kiềm chế Lương Dịch, mà thuốc cao trên ngón tay Giang Sơn đã bôi nhầm mấy lần lên chân vào cánh mông của cậu, nhưng không sao bôi vào đúng mục tiêu.

Bọn thái giám hầu hạ ngoài cửa nghe không rõ nội dung cụ thể bên trong, chỉ có thể thấy tiếng hô to gọi nhỏ, đều nhịn không được cười nói: “Vương cùng vương tử cũng gấp gáp quá, chỉ quan tâm đến khoái hoạt bản thân mà không quản người ta chết sống.” Chợt nghe Giang Thiên ôi chao một tiếng hét thảm, một người trong đó đám nói: “Xem, chắc là vương chờ không được, bị kẹp chặt đến đau đớn.” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Giang Thiên giận dữ hét: “Ngươi… Ngươi dám đá ta ở đây, thực sự là phản rồi… Ôi.”

Hoàn đệ thập tam chương.

[1]Đại điểu:

cái đó đó:”>