“Dệt..dệt lông dê như thế nào ư? Lông dê kia bán được bao nhiêu? Đúng vậy…Ta có nói đến nơi đó sao?” Lương Dịch lắp bắp giải thích. Đáng tiếc Giang Thiên làm sao tin tưởng. “Vậy sao vừa rồi ngươi nói như vậy? Lại còn rất bài bản.”
“Ta… Ta nói vậy sao? Phải, ta là nói. Ân, việc này rốt cục là thế nào nhỉ?” Lương Dịch dùng sức nghĩ a nghĩ a, không kìm được bắt đầu cắn ngón tay. Đây là thói xấu của cậu, mỗi khi dùng não quá độ, sẽ vô ý thức bắt đầu làm tiểu động tác ngây thơ này.
“A, đúng rồi.” Lương Dịch sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, chỉ vì cậu rốt cục cũng nghĩ ra. Lông dê và nhung dê mà Sấu Ngọc nói cho cậu đều là những sản vật hai nghìn năm sau mới có. Trời ạ!!! Khϊếp đảm nhìn hai cặp mắt đang ngó cậu chằm chằm như hổ đói trước mắt, trong lòng cậu thầm rêи ɾỉ.
“Ngươi nghĩ ra chưa? Tiểu Dương đáng yêu.” Giang Sơn nguy hiểm cười, hiển nhiên đã nhìn ra biểu tình giấu đầu hở đuôi trên mặt Tiểu Dương.
“Cái kia… Cái kia… Cái kia chỉ là ta nói bậy thôi. Hắc hắc, chỉ là tưởng tượng của ta mà thôi.” Không biết lời giải thích này có thể lừa gạt được người ta không, nhưng cậu chỉ có thể nói được thế mà thôi. Ít nhất lí do này nghe còn đáng tin hơn so với chuyện hoang đường một người từ hai nghìn năm sau bị rơi xuống cổ đại.
“Phải không a?” Giang Sơn nhìn Giang Thiên một cái: “Đại ca, con dương ngu ngốc này có thể tưởng tượng ra được những thứ vĩ đại như vậy, ngươi có tin nổi không?”
Xong rồi. Xem ra bọn họ không thỏa mãn với lời giải thích của mình. Ánh mắt đặc biệt nguy hiểm của bọn họ thật sự khiến cậu mềm nhũn cả chân. Lương Dịch càng hoảng hốt, liên tục xua tay nói: “Cái kia… Cái kia chờ ta nghĩ lại đã, không chừng có thể nhớ ra điều gì đó.” Chết tiệt, rốt cuộc lúc đó Sấu Ngọc đã nói cái gì nhỉ. Ô ô ô, nếu lúc đó chịu khó nghe hắn nói, bây giờ cậu đã có thể bịa ra được lí do thoát thân rồi. Giờ thì Sấu Ngọc không còn hăm hở như trước nữa. Ai có thể ngờ rằng công phu dài dòng mà cậu luôn liều mạng tránh như tránh tà kia giờ lại trở thành thứ có thể cứu mạng cậu trong tình huống nước sôi lửa bỏng này chứ. Sớm biết sẽ như vậy thì lúc đó đã không bịt tai lại, hảo hảo tiếp thu công phu lắm mồm của Sấu Ngọc.
“Tiểu Dương, ngươi nên hảo hảo nghĩ kĩ đi. Nếu thực sự không nghĩ ra, huynh đệ hai người chúng ta rất sẵn lòng giúp ngươi tìm lại trí nhớ của mình.” Giang Thiên cười không có hảo ý. Lương Dịch phảng phất thấy từ trong miệng của y mọc ra hai răng nanh sắc bén.
“Ta… Ta sẽ nỗ lực nhớ lại.” Cậu lắp bắp nói, trong lòng liều mạng chuẩn bị
được ăn cả ngã về không[1]. Dù có nghĩ nát óc thì cũng chẳng ra được cái gì, không bằng mạo hiểm chạy trốn. Ô ô ô, vì cái gì chứ? Vì sao Sấu Ngọc có thể dùng ngôn ngữ khiến địch nhân chạy trối chết, còn bản thân thì rơi vào kết cục đáng thương như vậy. Lão thiên gia có kỳ thị ta thì cũng hơi quá đáng rồi đó.
Giang Thiên và Giang Sơn nhìn cậu không chuyển mắt. Thực sự là thu hoạch ngoài dự liệu. Ai có thể ngờ rằng một con cừu nhỏ bé như cậu lại có loại bản lĩnh như vậy. Nếu như cậu thật sự có thể nói ra phương pháp dệt lông dê đó, không thể nghi ngờ gì nữa nó nhất định sẽ đem lại một khoản lời không lồ khiến kẻ khác đỏ mắt ghen tị. Phía Bắc Thương Chi quốc sở hữu khu chăn nuôi khổng lồ, cho nên phương pháp dệt đó sẽ cung cấp nguồn vật liệu không ngừng.
Lương Dịch liều mạng suy nghĩ, nghĩ làm thế nào có thể trốn được. Nhất thời có thể nghe được tiếng kim rơi trong xe. Qua khoảng một khắc
(15phút), Giang Sơn đột nhiên hỏi: “Tiểu Dương, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ nên nhảy khỏi xe như thế nào” Lương Dịch không thèm suy nghĩ gì cả mà hồn nhiên nói, nói được một nửa mới giật mình kinh hoàng che miệng lại, ý thức được bản thân đã làm một việc vô cùng ngu ngốc.
Không ngoài dự đoán, đôi mắt của hai sài lang lập tức trở nên thâm trầm: “Nên nhảy khỏi xe như thế nào sao? Nói tiếp đi. Chúng ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Ngữ khí bình tĩnh lại như khúc dạo đầu của cơn thịnh nộ đáng sợ.
“Hắc hắc… Không có gì đâu, ta chỉ là nghĩ… Chỉ là nghĩ rằng nếu ta nhảy khỏi xe… biết đâu đột nhiên nhớ ra cũng không chừng.” Lương Dịch bất động thanh sắc lùi về phía sau trốn, chỉ tiếc thùng xe không rộng lắm, vô luận cậu nỗ lực ra sao, hai sài lang vẫn dễ dàng tới gần.
“A” Lương Dịch kinh hô một tiếng, sau một khắc, cậu rơi vào vòng tay ấm áp của Giang Thiên, bên tai vang lên tiếng cười gian khiến người ta sởn gai ốc: “Xem con dương ngốc nhà người a, nhảy khỏi xe mà không vỡ đầu đã là may mắn lắm rồi, lại còn muốn tìm lại trí nhớ a. Ta thấy, không bằng để chính ta giúp ngươi nhớ lại.” Nói xong y liền xé mở vạt áo của Lương Dịch. Từ trong cổ áo, bộ ngực tuyết trắng gầy yếu lập tức hiển lộ ra.
“A a a a a a a…” Lương Dịch phát ra tiếng hét khủng bố, mắt thấy Giang Sơn cũng đang lại gần, nhìn chằm chằm bộ ngực của mình… Thịt, bên khóe miệng bất tri bất giác chảy ra nước bọt. Lương Dịch sợ hãi lần thứ hai liều mạng giãy dụa.
“Không nên… Không nên ăn ta a. Ta… Đầu khớp xương ta rất nhiều, sẽ… sẽ làm hỏng răng các ngươi. Cùng lắm thì… Cùng lắm thì ta cố gắng nghĩ tiếp là được. Các ngươi… Các ngươi không nên ăn ta.”
“Hanh hanh, ngươi cũng biết tự giác nhỉ, biết chúng ta muốn ăn ngươi. Nói cho ngươi nghe, nếu còn không nghĩ ra, chúng ta sẽ không khách khí mữa. Nói cho cùng, mỹ vị như thế ở ngay trước mắt mà phải khổ sở nhẫn nại, tư vị đó cũng không dễ chịu a.” Giang Thiên nghiêm túc nói, ánh mắt phát ra ngọn lửa không sao diễn ta được.
Hoàn đệ bát chương.
[1]
Được ăn cả ngã về không: mạo hiểm tất cả những gì mình có để có cơ hội thắng lớn.
_____
Hê hê, xin lỗi. Bạn lặn hơi lâu.Tuần vừa rồi bạn nổi cơn lười, không thèm nhúc nhích gì cả╭(╯^╰)╮
Lâu lắm rồi bạn mới bị căn bệnh lười nó xâm nhập lâu như vậy
⊙︿⊙