Tình Yêu Đan Xen

Chương 8

Khi Tạ Duẫn Du mang sắc mặt âm trầm đến Đức Thọ đường, tận mắt nhìn thấy Trâu Tranh hôn mê bất tỉnh nằm trên giường nhỏ của y quán, trong lòng phảng phất như có ai đó đang cứng rắn đào bới, đau đến nỗi làm hắn không thể thở được.

"Nàng...Làm sao rồi?" Tay hắn run run, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trắng bệch của nàng, còn hơi thở nhưng hơi yếu, tim như bị nhéo đau.

Đại phu lo buồn nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Trước ta để cho thiếu phu nhân uống tục mệnh đan, nhưng thân thể thiếu phu nhân vốn suy yếu, bây giờ lại bị thương nặng như vậy....Lão phu không nắm chắc...."

"Không! Ông nhất định phải cứu nàng! Bất luận giá cao bao nhiêu, ta cũng phải cứu nàng!" Tạ Duẫn Du đưa tay níu lấy cổ áo đại phu, kich liệt quát.

"Tạ....Tạ thiếu gia!" Đại phu giật mình nhìn Tạ Duẫn Du thay đổi tựa như người khác, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

"Ta cảnh cáo ông, nếu như nàng có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ cho cho ông chôn theo nàng!” Hắn cắn răng nghiến lợi uy hϊếp nói.

"Ta....Ta biết....Ta sẽ làm hết sức....Ta lập tức đi hốt thuốc...."

Tạ Duẫn Du buông cổ áo ông ra, đại phu lập tức lăn một vòng chạy ra ngoài.

Hắn xoay người, ngồi xuống bên giường nàng, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng lên.

"Nàng kiên cường như vậy, sẽ không bị một chưởng đánh bại chứ? Không phải nàng còn trở về nhà sao? Nàng quên cha mẹ của nàng, đệ đệ của nàng đang chờ nàng trở về sao? Nàng....Quên ta đang ở đây sao?" Hắn đỡ nàng đang lạnh như băng tựa vào mép giường, nhẹ nhàng hôn ngón tay nàng.

Cảm giác đau lòng như vậy, là vì cái gì?

Bởi vì nàng là bằng hữu của hắn? Cho nên hắn vì nàng bị đánh mà suy yếu nên đau lòng sao?

Hay là bởi vì nàng tuân thủ theo ước định với mình, mới có thể chọc giận phụ thân, lại bị mầm tai họa? Mà tim hắn đau chẳng lẽ vì áy náy?

Trong mắt hắn mơ hồ xuất hiện nước mắt, một đạo thanh âm trách móc nặng nề phát ra từ đáy lòng hắn: Đến nay ngươi còn muốn lừa mình dối người sao? Bằng hữu cái gì? Ước định cái gì? Tất cả đều là lý do tự lừa gạt mình! Tim hắn đau. Trốn tránh, mâu thuẫn, vui mừng, sầu lo, toàn bộ đều là vì nàng!

Sợ phân lượng của nàng ở đáy lòng mình ngày càng tăng thêm. Nặng đến nỗi hắn không dám đối mặt, cho nên hắn dùng tầng tầng lý do, phủ nhận cảm giác của mình, chỉ sợ một khi thừa nhận, hắn sẽ tự hủy đi lời thề, biến thành phụ thân thứ hai.

Tất cả giãy giụa, đến bây giờ, hắn lại buồn cười như vậy! Đến lúc người mất đi rồi, mới cảm thấy ngu muội sao?

Khi hắn tựa đầu vào cổ nàng, hai hàng lệ nóng hèn nhát hối hận chảy xuống. Lệ nóng chảy vào cổ nàng, hắn đè nén run rẩy, đây là trừng phạt của ông trời cho sự giả dối của hắn sao?

Run rẩy chạm vào tứ chi nàng, thân thể ấm áp của hắn làm ấm da thịt lạnh như băng của nàng, mà hắn khóc nức nở khẽ quấy rầy nàng đang yên giấc.

Nhẹ ho khan một tiếng, nàng không còn sức lục nào mở mắt ra, nhìn nam tử đang vùi xuống cạnh mình, suy yếu hỏi: "Sao vậy? Ngươi....Đang khóc sao?"

Âm thanh hỏi thăm yếu ơt phía trên, làm thân thể Tạ Duẫn Du run lên, chợt hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ảm đạm không ánh sáng rồi lại mỉm cười mang theo lo âu của nàng.

Hắn run rẩy đưa tay mơn trớn đôi mắt nàng, mũi, miệng, và vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt phiếm hồng chuyển hướng về phía nàng nói: "Nàng....Tỉnh rồi? Nàng không sao chứ. Ta sẽ không để cho nàng có chuyện gì xảy ra, ta thề."

Trâu Tranh giật mình mờ mịch nhìn hắn kích động, vẻ mặt cuồng loạn, cùng với tia quyến luyến thâm tình trong mắt hắn.

"Ngươi....Sao thế? Á! Đau quá!" Tình cảm nơi đáy mắt hắn làm cho nàng sợ, kinh hoảng, theo bản năng muốn đẩy hắn đứng dậy, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong đau đến nỗi giống như có ai lấy búa nện vào nàng, không khỏi cắn răng rêи ɾỉ.

"Đừng lộn xộn! Nàng bị cha đánh một chưởng, thương thế không nhẹ đâu." Hắn đỡ lại thân thể nàng, nhẹ nhàng trấn an nói.

Trâu Tranh

nhắc lại chuyện phát sinh lúc trước, nhe răng nhếch miệng thở gấp nói: "Thì ra bị người có luyện công đánh tới, thật đúng là đau đến không muốn sống."

"Nàng chỉ cần an tâm điều dưỡng một chút là không sao thôi." Hắn cúi đầu xuống nhẹ nói bên tai nàng, những lời này là trấn an nàng, đồng thời cũng tự an ủi mình.

"Ngươi đừng lo lắng, một chưởng này đánh không chết ta được đâu." Cảm nhận được hắn đè nén cảm xúc căng thẳng, không nhịn được nàng đưa tay sờ nhẹ đầu hắn, nhẹ nhàng nói, "Ngươi đừng trách phụ thân ngươi, thật ra là ta chọc giận ông ấy, ông ấy mới động thủ, cho nên, chuyện này không phải lỗi của ông ấy."

"Ông ta động thủ với nàng đã là có lỗi rồi." Nhắc tới Tạ Tu, thanh âm của hắn lạnh xuống hẳn.

"Duẫn Du----" Nàng bất an khẽ gọi.

"Hừ! Đừng nói tới ông ta nữa, thân thể nàng còn rất yếu, phải nghỉ ngơi một chút. Tối nay ta dẫn nàng đi Mộ Từ viện."

"Mộ Từ viện là nơi nào? Không về trấn Song Long sao?" Mặc dù toàn thân nàng đau nhức, nhưng không nhịn được hỏi.

"Mộ Từ viện là biệt viện ta mua ở ngoại thành, có núi vây quanh, cảnh sắc tương đối đẹp, rất thích hợp cho người bị thương dưỡng bệnh." Hắn tựa trán mình vào trán nàng, êm ái nói.

Tiếp xúc gần như thế, làm nhịp tim Trâu Tranh bị rối loạn, trong lúc nhất thời đầu óc bị tắc nghẽn, hoàn toàn không phát hiện hắn chỉ trả lời vấn đề thứ nhất.

"Ngươi....Ngươi đến gần quá rồi, có thể nhích ra xa một chút không?" Nàng thở hổn hển, đỏ mặt nói.

Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, bởi vì ngượng ngùng, xấu hổ mà đỏ lên, hắn nhếch môi cười. "Ta sẽ không rời khỏi nàng, đây là lời cam kết của ta đối với nàng."

Dứt lời, đang lúc Trâu Tranh không phản ứng kịp, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

"A!" Trâu Tranh hô nhỏ một tiếng.

Thừa cơ đó lưỡi hắn dò vào trong miệng nàng, dịu dàng nhẹ mυ'ŧ lưỡi nàng.

Đầu Trâu Tranh choáng váng căng ra mặc cho môi lưỡi hắn cướp lấy hơi thở mình, cánh tay đặt trên mền co quắp không còn chút sức lực, cả người trống rỗng mềm xuống như một con rắn, thừa nhận hắn cướp lấy. Dần dần hôn cuồng nhiệt.

"Thuốc tới....A!" Tiểu Ngũ bưng thuốc vừa mới sắc xong vội vàng tiến vào.

Đi vào, lại nhìn thấy thiếu gia hôn thiếu phu nhân, bị dọa cho đứng im tại chỗ làm chén thuốc trên tay rơi trên mặt đất.

Âm thanh chén rơi làm cho hai người đang đắm chìm trong

nhiệt hỏa tỉnh lại, Tạ Duẫn Du buông môi nàng ra, hít sâu một cái, mới quay đầu trừng mắt với Tiểu Ngũ.

"Tiểu Ngũ!"

"Thiếu gia. không phải Tiểu Ngũ cố ý, Tiểu Ngũ không biết thiếu phu nhân đã tỉnh lại, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ ở trong này....Ở...." Tiểu Ngũ hoảng loạn lời nói không mạch lạc.

Trâu Tranh lúng túng kéo chăn che đầu, vừa nghe Tiểu Ngũ lắp bắp giải thích lại không nhịn được cười ra tiếng, nhưng cười làm thân thể run rẩy làm nàng đau.

Nghe được tiếng cười, đôi mắt Tạ Duẫn Du nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ ôn hòa lại, khẽ thở dài: "Đừng giải thích nữa, còn không đi sắc thuốc?"

Tiểu Ngũ vừa dọn dẹp mảnh vụn chén bị bể, vừa nói: "Dạ, dạ, Tiểu Ngũ lập tức đi."

Hắn quay đầu vén chăn lên, ngưng mắt nhìn nàng tươi cười nói: "Thấy gương mặt tươi cười của nàng, ta mới biết, mình thiếu chút nữa mất đi nụ cười này." Tim Trâu Tranh bắt đầu nhảy loạn, dưới ánh mắt chuyên chú của hắn thu lại nụ cười.

"Ngươi....Ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi." Nầng chôn mặt vào giữa chăn, trốn tránh ánh mắt sáng ngời nóng rực của hắn.

Tạ Duẫn Du cười cười, không vội cho nàng biết quyết định của hắn, ôn hòa vuốt ve tóc nàng nói: "Nàng tự mình nghỉ ngơi trước. Chờ thuốc sắc xong, ta sẽ đánh thức nàng."

Nàng nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn, nhưng cử chỉ chăm sóc êm ái của hắn như làn nước ấm, rót vào mỗi lỗ chân lông của nàng, ấm đến từng mạch máu của nàng.

Nghe nhịp tim mình cổ động, cảm thụ cái vuốt ve thương tiếc của hắn, những mệt mỏi sau khi bị thương như đám sương khói bao phủ nàng, chỉ chốc lát sau, yên lặng chìm vào giấc ngủ say.

---

Mở mắt ra lần nửa, Trâu Tranh phát hiện mình nằm trong một gian phòng xa lạ. Nàng chịu đựng đau đớn trên người miễn cưỡng chống đỡ người ngồi dậy.

Nàng không hao tâm tốn sức quan sát bài biện bên trong phòng, tất cả khí lực chỉ chyên tâm vào động tác xuống giường này, nỗ lực hồi lâu, mỗi một lần di chuyển chỉ càng tăng thêm đau đớn trên người. Trừ đổi lấy một thân mồ hôi bên ngoài, những cố gắng của nàng tất cả đều vô dụng. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nằm lại trên giường, nhìn chằm chằm nóc giường, điều chỉnh hô hấp của mình.

Két một tiếng cửa phòng bị đẩy ra, một trận cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp tiến lại gần.

Trâu Tranh quay đầu lại, nhìn nữ tử ở cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bình Nhi, thiếu gia đâu?"

Bình Nhi bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho kinh sợ, khay trên tay thiếu chút nữa rơi xuống.

"Thiếu....Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi sao?" Bình Nhi vừa thấy Trâu Tranh tỉnh lại, hốc mắt chợt đỏ lên. "Thật may quá, thiếu phu nhân không sao hết, may quá...."

"Nha đầu ngốc, ta không sao." Nhìn Bình Nhi, nha đầu thân cận bên người mình, khóc đến gương mặt đầy nước mắt, nước mũi, Trâu Tranh không nhịn được cười nói.

"Bảo chủ thật là ác độc, cho nên mới ra tay nặng như vậy." Bình Nhi oán trách phê bình chủ tử.

"Chuyện qua rồi, đừng nói nữa. Đúng rồi, thiếu gia đâu?" Trâu Tranh vừa nói vừa nâng người dậy.

Bình Nhi vội tiến lên đỡ nàng dậy, trước để cho nàng dựa vào đầu giường, mới trả lời: "Thiếu gia đang ở tiền thính nói chuyện với đại phu!"

"Đại phu? Tại sao lại tìm đại phu?"

"Bởi vì thiếu phu nhân ngủ mãi không tỉnh, thiếu gia sợ thương thế của thiếu phu nhân quá nặng mà ngủ đến hôn mê. Cho nên mới mời đại phu đến."

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Từ lúc thiếu gia mang thiếu phu nhân trở lại, thiếu phu nhân vẫn ngủ, suốt một ngày một đêm."

Nàng cho là chẳng qua mình chỉ ngủ một lát, không ngờ là ngủ một ngày một đêm.

"Thiếu phu nhân, người nhất định là rất đói bụng! Thiếu gia phân phó chúng nô tỳ nhất định mỗi canh giờ đều phải nấu cháo nóng."

Trâu Tranh nghe vậy ngẩn ra, trái tim lại rối loạn lên. "Hắn nói như vậy thật sao?"

"Dạ đúng vậy! Không chỉ thế, thiếu gia còn điều chúng nô tỳ từ trấn Song Long đến đây, tới hầu hạ thiếu phu nhân đó!" Bình Nhi thổi nguội cháo, sợ làm nóng lưỡi nàng.

"Nơi này là Mộ Từ viện sao?" Trâu Tranh đưa tay nhận lấy chén cháo, đưa mắt quan sát gian phòng mới lạ.

"Dạ, thiếu phu nhân, người ăn cháo cho nhanh, chờ ăn cháo xong còn phải uống thuốc đó!" Bình Nhi tẫn trách thúc giục.

Trâu Tranh cười cười, hớp một miếng cháo, cho đến khi thấy đáy, Bình Nhi mới hài lòng thu hồi chén.

"Đại phu nói thiếu phu nhân có muốn ăn gì, cũng không đáng ngại."

"Là sao? Từ trước đến nay khẩu vị của ta vẫn luôn không tệ." Cho dù bị viêm ruột, nàng cũng không kiêng ăn gì, làm hại mình ăn một lần nôn một lần, giận đến mức mẹ nàng nhốt nàng vào phòng bệnh, nghiêm khắc thực hiện thực đơn cấm kỵ của bác sĩ kê, mới có thể thuận lợi xuất viện về nhà.

"Nói đến đại phu cũng thật đáng thương, thiếu gia thấy thiếu phu nhân ngủ không tỉnh, bất chấp canh ba nửa đêm, lệnh cho Tiểu Ngũ bắt đại phu đến đây, còn ép buộc đại phu không được rời khỏi biệt viện một bước trước khi thiếu phu nhân tỉnh lại đó!" Bình Nhi cũng chưa từng thấy Tạ Duẫn Du mất bình tĩnh như vậy, bây giờ nói chỉ cảm thấy thật tốt, nhưng bầu không khí lúc đó, dọa cho nàng sợ đến run rẩy cả người đấy!

"Bình Nhi, ngươi đi thông báo cho thiếu gia là ta đã tỉnh, để cho đại phu về đi thôi!"

"Dạ, Bình Nhi lập tức bẩm báo với thiếu gia, còn có lập tức mời tới đây."

"Cũng không cần mời nhanh như vậy." Trâu Tranh hướng bóng lưng nàng kêu.

Trời ơi, đến thời đại này một tháng, nàng uống thuốc vượt hơn một nửa với trước kia.

Dựa vào đầu giường, nàng nhìn màn che trên giường suy nghĩ về vẻ mặt của Tạ Duẫn Du khi nàng bị thương. Tim vặn chặt. Lại càng thêm luống cuống.

"Suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?" Từ trên đầu nàng vang lên âm thanh cười khẽ.

Trâu Tranh lấy lại tinh thần nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt dao động nói: "Không có, không ngờ ngươi lại mang ta đến Mộ Từ viện này, không trở về trấn Song Long nữa sao?"

"Trước khi nàng hồi phục lại như cũ, ta sẽ không trở về." Hắn bình thản nói.

"Ta phát hiện rốt cuộc ta phá hư tình cảm phụ tử các người, ta quá thẳng tính, nói chuyện không chừa đường lui, cũng khó trách ông ấy sẽ tức giận, ta thật không hy vọng ngươi bởi vì ta mà trách phụ thân mình."

"Trên mặt nàng còn in dấu tay của ông ấy, thế nào còn nói chuyện thay ông ấy?"

"Bởi vì ông ấy là phụ thân ngươi, là trưởng bối, lúc ấy chỉ cần ta nhận nhịn một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Nàng càng nghĩ càng xấu hổ, bơi vì cá tính vọng động của mình, làm cho hiềm khích giữa Tạ Duẫn Du và phụ thân hắn càng sâu hơn, là nàng gây chuyện.

"Không thể trách nàng, ta không nên tạo ra sự bình yên giả dối ở ngoài, sớm nên cùng ông ấy nói rõ ràng. Như vậy nàng cũng sẽ không chịu thiệt thòi." Hắn ngồi ở mép giường, nụ cười mang theo chút khổ sở.

"Ta không có chịu thiệt. Hơn nữa lời của ông ấy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của ta. Thật đó, thần kinh của ta không có nhạy cảm như vậy. Cho nên, ngươi đừng vì chuyện của ta mà tự trách, có được không?"

Nàng đưa tay chạm vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói.

"Không phải ta tự trách, là ta sợ." Hắn nắm tay nàng, đặt trước ngực mình than nhẹ.

Đừng hỏi, đừng nên hỏi, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi....Sợ cái gì?"

"Ta sợ trước khi ta chưa hiểu được tình cảm của mình thì đã mất đi nàng." Đôi mắt đen của hắn cháy lên ngọn lửa, đánh thẳng vào lòng nàng.

Lòng nàng nhanh chóng co rút. Muốn rút tay ra lại bị hắn nắm chặt tay, muốn dời mắt mình đi, lại chỉ có thể yên lặng nhìn hắn, lời gì cũng không nói, chuyện gì cũng không thể làm.

"Ta vẫn bị vây hãm trong lời thề của mình, cho nên không dám suy nghĩ sâu xa cảm giác chân chính của mình đối với nàng, không thể làm gì khác hơn là dùng thân phận bằng hữu để lưu nàng lại bên cạnh mình. Phảng phất như vậy, khi thời khắc biệt ly tới, cũng sẽ không bị tổn thương. Nếu không phải phụ thân đả thương nàng, cả đời này ta nghĩ ta sẽ không dám đối mặt với tình cảm chân chính của mình." Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên, cưỡng chế nàng nhìn chăm chú vào hắn.

"Ngươi....Tại sao lại nói chuyện này ra chứ? Ta không muốn như vậy...." Nàng nhìn hắn. Cắn môi liều mạng lắc đầu.

"Hãy ở lại."

Trâu Tranh chấn động, nhìn vào đôi mắt đen đầy lửa của hắn, một đôi mắt chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ tình cảm nào, giờ phút này lại sôi trào tình cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây cung trong lòng nàng, hàng rào tình cảm mãnh liệt đột nhiên đổ nát, tình cảm đè nén trào ra.

"Không được...." Nàng trừng mắt hốt hoảng nói. "Hãy ở lại." Hắn bắt được cổ tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng kiên định mê hoặc nàng.

"Không được! Không được...." Nàng giãy giụa trong tay hắn, hắn dùng chút lực, hoàn toàn ôm nàng vào trong ngực.

"Hãy ở lại vì ta." Hắn ôm chặt thân thể mảnh khảnh ốm yếu của nàng.

"Ta không thể, ngươi biết là ta không thể mà, đừng ép ta....Thê tử của ngươi là Văn Tinh An, ta không thể ích kỷ như vậy để cho nàng sống ở thế giới kia....Nàng ấy tuyệt đối không thể sống được!" Tựa vào trước ngực ấm áp bền chắc của hắn, toàn thân nàng run rẩy, cố gắng khắc chế mình không ôm lại hắn, không được để cho tình cảm làm mê muội tâm trí, mà đáp ứng lời hứa mãi mãi không thể tuân thủ.

"Người gả cho ta là Trâu Tranh, không phải Văn Tinh An, nếu là ông trời trêu chọc, ta nhận. Thê tử của ta chính là Trâu Tranh, trừ nàng ra, cũng sẽ không có người thứ hai." Hắn trầm thấp nói, là lời thề, lời cam kết.

"Duẫn Du, bình tĩnh một chút, chàng biết rõ điều này là không thể thực hiện được, coi như ta nguyện ý ở lại, làm sao Văn gia có thể chấp nhận việc ta chiếm thân thể nữ nhi bọn họ...."

"Bọn họ không có quyền lựa chọn." Vẻ mặt Tạ Duẫn Du không còn thanh nhã, mà là ngang ngược và âm trầm. "Nếu bọn họ dám ép nàng rời đi, không những bọn họ không thể lấy được lợi ích từ ta, ta sẽ tận lực phá hủy bọn họ."

"Duẫn Du!"

"Hãy ở lại, nếu như nàng không muốn bọn họ vì nàng mà tán gia bại sản, cũng đừng rời khỏi ta."

"Chàng điên rồi sao? Chàng không phải người như vậy." Nàng nhìn chằm chằm hắn, vừa vội vừa tức nói.

"Ta nghĩ rằng có lẽ bên trong ta càng giống phụ thân hơn ta tưởng." Hắn nhếch môi cười nói, cười đến càn rỡ lại cuồng vọng. "Dù sao trên người ta cũng chảy dòng máu của ông ấy, cuồng bạo, tàn nhẫn, cố chấp ở trong máu ta, chẳng qua là đang đợi chất dẫn để bạo phát."

"Đừng nên nói chính mình như vậy!" Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Sự tức giận của nàng làm hắn trầm mặc, chẳng qua là đưa mắt nhìn hắn thật sâu. Hồi lâu, thu hồi sự điên cuồng, khôi phục dung mạo hòa nhã, nhẹ nói "Ta không hy vọng mình biến thành như vậy, nhưng nếu như ta mất đi nàng, ta sợ ta sẽ thành như vậy."

"Chàng không nên như vậy, ta không quan trọng đến thế...." Lời của hắn làm nàng bất an.

Tạ Duẫn Du nhìn vẻ mặt nàng luống cuống, khủng hoảng và sầu lo, cười nhàn nhạt. "Ta phát hiện, ta còn giống phụ thân một chỗ, một khi yêu, chính là cuồng nhiệt."

Trái tim Trâu Tranh như bị nhéo chặt, cổ họng cứng lại, nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa của hắn, so với phản ứng kịch liệt lúc nãy, càng làm nàng đau lòng và hốt hoảng hơn.

"Ta....Chàng sẽ không làm vậy chứ?"

Hắn vừa cười, cười đến nỗi làm Trâu Tranh run sợ.

"Ta không biết. Được rồi, thương thế của nàng vẫn chưa khỏi, chúng ta đừng để những chuyện này làm hao tổn tinh thần nàng. Ta đi cho người đưa thuốc tới...." Hắn không muốn miễn cưỡng nàng lúc này. Vội chuyển đề tài, lúc này mới đứng dậy, lại bị nàng kéo ống tay áo, tầm mắt của hắn nhìn lên nàng. "Nàng làm sao vây?!"

Đôi mắt Trâu Tranh có chút hỗn loạn và mâu thuẫn, còn có tình cảm không thể khắc chế.

Nhìn hắn cố cười, nàng đau lòng, nhìn hắn đè nén sợ hãi của mình, tim nàng đau. Nàng chỉ muốn ôm chặt hắn, không muốn gì hết chỉ muốn ôm chặt hắn, cho đến thiên trường đại cửu.

Tạ Duẫn Du khẽ vuốt mắt nàng, cười dịu dàng. "Đừng nghĩ nhiều, mới vừa rồi là ta kích động, ta không nên uy hϊếp nàng như vậy...."

Không đợi hắn nói xong, nước mắt nàng đã chảy. Mắt đầy lệ, không thấy rõ vẻ mặt hắn, quanh người hắn lộ vẻ tịch mịch, đau thương, làm lý trí nàng hoàn toàn bại trận. Cũng không quản đau đớn trên người, cánh tay mở ra hướng về phía hắn, ôm sát cổ hắn. Mặc kệ tất cả, nghĩa vô phản cố (*) nói: "Ta không đi! Ta không đi! Cho dù bị mắng là ích kỷ, ghê tởm, vô sỉ cũng không sao hết! Mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần chàng cần ta, vĩnh viễn ta sẽ không đi!"

(*)Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.

Hắn cần nàng, thực tâm quan tâm chuyện của nàng, đánh vỡ nguyên tắc của nàng cho thất linh bát lạc, không còn hình dạng, chịu mọi phỉ nhổ của mọi người, nàng cũng không quan tâm!

Tạ Duẫn Du chợt chấn động, sau đó mạnh mẽ ôm chặt nàng, toàn thân không tự chủ run lên, không dám tin hỏi nàng: "Nàng nói thật không? Nàng sẽ không rời khỏi ta? Vĩnh viễn không rời?"

"Ta không đi!" Trâu Tranh rưng rưng cười nói.

Vào thời khắc này, nàng quyết tâm bỏ cuộc sống cũ, vứt bỏ người thân mình yêu thương, bằng hữu, sống ở thời đại xa lạ này. Bởi vì nơi này có hắn. Có nam nhân nàng yêu.

"Tranh...." Hắn ôm chặt nàng, tâm tình kích động, làm cổ họng hắn nói không ra lời.

Hắn hiểu, hắn đòi hỏi nàng vứt bỏ quá nhiều. Nhưng sự đồng ý của nàng, dường như đã đốt nên ánh lửa trong trái tim tâm tối của hắn. Ngay cả khi bị trời phạt, cũng không thể khiến hắn buông tay.

Nàng đến đây, là trời cao an bài hay vận mạng trêu chọc, hắn cũng không quan tâm! Quan trọng chính là, sự tồn tại của nàng.

"Ta sẽ bảo vệ nàng. Tuyệt đối không cho ai làm tổn thương nàng." Hắn ôm sát thân thể nhỏ nhắn mềm mại trước ngực, lập lại lời thề.

Nàng ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, xúc động hôn lên môi hắn. "Yên tâm, ta sẽ không để cho người có cơ hội tập kích ta." Đột nhiên, nàng tò mò hỏi: "Chàng có võ công không?"

"Biết một chút." Hắn cười trả lời.

"Thật tốt quá! Chờ thương thế của ta tốt lên, chàng hãy dạy ta mấy chiêu công phu phòng thân. Ta muốn trở thành một hiệp nữ! Cái cảm giác hành hiệp trượng nghĩa nhất định sẽ rất tuyệt!"

Mắt nàng tỏa ra ánh sáng ảo tưởng.

"Được, chờ thương thế nàng lành lại, ta không chỉ dạy võ công cho nàng, còn dạy rất nhiều chuyện cho nàng nữa." Hắn câu môi cười, ánh mắt sáng chợt chuyển thành âm trầm, khiêu tình nhìn mặt nàng không tự chủ được nóng lên.

Tim Trâu Tranh lại nhảy lên, cảm thấy không khí quanh đây loãng đi, thở hổn hển, nàng chỉ có thể đỏ mặt dời tầm mắt đi, không dám nhìn ánh mắt nóng rực mang hàm ý sâu xa của hắn.

"Thiếu phu nhân, thuốc sắc xong rồi...." Bình Nhi bưng chén thuốc, vôi vã đi vào phòng, liếc thấy bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, không nhịn được trợn mắt há mồm, tiếp theo là đỏ mặt. "Thật....Thật xin lỗi, thiếu....Thiếu gia, thiếu phu nhân....Hai người có việc, lát nữa nô tỳ quay lại...." Bình Nhi cúi đầu lắp bắp nói.

Tạ Duẫn Du bất đắc dĩ thở dài, quay đầu gọi Bình Nhi đang lui ra ngoài.

"Chờ một chút, trước để thuốc lại."

"A! Dạ, vâng." Bình Nhi vội đặt chén thuốc xuống, sau đó trộm dò xét hai người, che miệng cười lui ra.

Trâu Tranh không nhịn được bật cười. Ảnh hưởng đến vết thương bên trong.

"Giống như mỗi lần đều sẽ bị người khác bắt gặp chuyện tốt, nhìn bọn họ trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc khϊếp sợ, bây giờ cực kỳ buồn cười." Nàng lau đi những giọt lệ rơi xuống cười nói, có nhiều hạ nhân cũng là chuyện khó khăn. Ít nhất lúc thân thiết phải đề phòng bị người nhìn thấy.

"Sau này ta sẽ dạy bọn họ lễ tiết biết gõ cửa." Tạ Duẫn Du bất đắc dĩ cười, xoay người đi bưng thuốc.

Trâu Tranh cười dài, bị Bình Nhi làm hỗn loạn một trận, vốn có chút mập mờ, nay đã sớm tan đi không còn sót chút gì. Không còn ánh mắt sáng bức người của hắn, tim nàng mới từ từ hòa hoãn lại.

Mặc dù biết tình sắc là bản tính của con người, mà nàng đối với việc đó cũng tò mò, nhưng nghĩ đến khỏa thân đối mặt hắn, phù dung trong trướng độ đêm xuân, ngay cả đầu ngón chân nàng cũng đỏ bừng. Nói tóm lại, du͙© vọиɠ với nam nhân vẫn xa lạ với nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguy hiểm, nàng chưa chuẩn bị xong tâm lý bị người ta làm thành thức ăn ngon nuốt vào bụng đâu!

Tạ Duẫn Du cầm chén thuốc lên, xoay người lại chỉ thấy nàng đỏ mặt run sợ nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ cười đi vào, ngồi xuống mép giường. "Nghĩ cái gì?"

Nàng nháy mắt mấy cái, ánh mắt dao động một chút. "Ta đang nghĩ đến án mạng của Tiểu Như, bây giờ ta bị thương, xem ra không thể điều tra được nữa rồi...."

"Ngày mai ta sẽ đưa danh sách cho Lâm bộ đầu, chuyện sau này để bọn họ xử lý!"

"Cũng chỉ có thể như vậy." Nàng nhận lấy chén thuốc, nhăn mũi uống vào.

Nhìn vẻ mặt đau khổ khi uống thuốc của nàng, hắn nhẹ nói: "Ta sẽ phái người đi Ký Châu tìm hậu duệ của Trương Thiên Sư."

Tay Trâu Tranh dừng lại, cách viền chén nhìn hắn, không nói gì.

"Nghe nói Hoàng Huyền Thiên có thể làm phép triệu hồn và tử phù, đều là đến Ký Châu cầu xin, vạn vật đều có vật tương khắc, ta tin Trương Thiên Sư sẽ có biện pháp khắc chế." Hắn nói hời hợt, không muốn trong lòng nàng bất an hơn.

"Nếu như không có biện pháp...." Trâu Tranh đặt chén thuốc đã uống cạn xuống, nhíu mày lo âu hỏi.

"Trương Thiên Sư không có, ta sẽ tìm vị đạo sĩ cao minh khác, cho đến khi tìm được người có biện pháp thì thôi." Hắn không chấp nhận bất kỳ thất bại nào.

Khóe miệng Trâu Tranh mỉm cười, nhưng trong mắt lại mang chút u buồn.

Số mạng để bọn họ gặp nhau, nhưng số mạng cũng là địch nhân lớn nhất của họ.