Tình Yêu Đan Xen

Chương 5

"Ta là Trâu Tranh, cũng là Văn Tinh An."

Tạ Duẫn Du không nói được lời nào nhìn nàng.

Trâu Tranh ngồi xuống lần nữa, tận lực giải thích rõ ràng việc linh hồn mình từ thế kỷ hai mốt xuyên qua triều Tống, nhập vào thân thể Văn Tinh An, lại nói rõ chuyện phu thê Văn gia vì giữ lại hiền tế tốt là hắn, mà cưỡng ép nàng thay Văn Tinh An gả đi.

Đang lúc tự thuật, Trâu Tranh cẩn thận quan sát nét mặt của Tạ Duẫn Du, chỉ thấy hắn như đeo mặt nạ, ngoại trừ bên ngoài cười như không cười, cảm xúc cũng không dao động gì.

Nam nhân này, thật là sâu không lường được.

Chờ sau khi nàng giải thích xong, Tạ Duẫn Du mới rũ mắt xuống, mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn nhếch miệng cười nói: "Để ta sắp xếp lại những chuyện ta vừa nghe một chút. Nàng nói nàng bây giờ là thân thể Văn Tinh An, mà linh hồn là Trâu Tranh, người đến từ thời đại....mấy trăm năm sau."

"Phải" Trâu Tranh gật đầu nói: "Ngươi tin không?"

"Loại chuyện này thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Cho nên...."

"Cho nên ngươi tin ta?"

Hắn không trả lời, chỉ cho nàng một cái mỉm cười ôn hòa, hỏi lại: "Nàng nói Hoàng đại sư có cách làm cho linh hồn nàng và Văn Tinh An đổi lại, nàng tin lời ông ta nói?"

"Lúc đầu không tin, nhưng khi ông ta dán lá tử phu lên tay ta, ta đau giống như bị lửa đốt, còn có thể không tin sao?" Vừa nghĩ đến uy lực của lá tử phù, nàng nhịn không được rùng mình.

"Mùa xuân sang năm? Hoàn hảo, còn đủ thời gian." Tạ Duẫn Du nhếch miệng cười khẽ.

"Còn đủ thời gian là ý gì?" Trâu Tranh cảm thấy khuôn mặt nho nhã của hắn hiện lên biểu tình quỷ dị.

"Nàng hy vọng ở đây chờ quay lại thế giới của nàng?" Hắn mỉm cười nói.

"Phải."

"Chúng ta bàn điều kiện, chỉ cần nàng thực hiện yêu cầu của ta, ta sẽ không vạch trần thân phận của nàng, cho nàng ở trấn Song Long chờ tới mùa xuân, thậm chí phá hủy lá tử phù giúp nàng, miễn cho lão kiêu ngạo kia uy hϊếp."

"Ngươi nói điều kiện trước đi." Nàng không vội đáp ứng, trước hết nghe hắn nói điều kiện ra.

"Cha ta không vừa lòng với chuyện hôn sự với Văn gia, hơn nữa vừa ý con dâu tự ý dẫn người về, ta hy vọng nàng có thể làm cho ông ấy buông tha việc đưa nữ nhân đó cho ta." Hắn bình thản nói.

"Ngươi có thể nghe mệnh lệnh hắn cưới Văn Tinh An, còn sợ ông ấy cứng rắn đưa nữ nhân cho ngươi sao? Ngươi chỉ cần cự tuyệt là đươc thôi mà?"

"Cưới Văn Tinh An là lúc trước vong mẫu định hôn sự, ta cưới nàng, nhiều lắm phụ thân chỉ tức giận, nhưng nữ nhân này...."

"Ta biết rồi, ngươi không muốn làm trái ý phụ thân, lại muốn ta làm lá chắn, đuổi nữ nhân đó ra xa ngươi?" Nàng nhíu mày nói.

Tạ Duẫn Du rất vừa lòng với phản ứng của nàng, cười nói: "Thế nào? Đồng ý không?"

"Nếu ngươi cưới là Văn Tinh An văn nhược, ngươi không cần nàng đối đầu phụ thân ngươi sao?" Nàng tò mò hỏi.

"Không cần nàng đối đầu, chỉ cần nàng bệnh tật triền miên cũng đủ cho phụ thân ta buồn bực." Hắn nhếch môi nói.

Trâu Tranh nhíu mày nhìn theo hắn nói: "Dường như tình cảm của ngươi và phụ thân không tốt lắm, đúng không?"

"Trên đời này quan điểm hôn nhân giữa cha mẹ và con cái có chút đối lập, hai người chúng ta như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược." Tạ Duẫn Du khẽ cười, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

"Ngươi không lo lắng ta giữa chừng làm hư, đến lúc đó Văn Tinh An có ổn không?"

"Nếu cho nữ nhân đoa vào cửa, chỉ sợ nàng lại càng không ổn." Hắn cười một cách thờ ơ.

"Ngươi....Còn chưa gặp qua vị con dâu cha ngươi vừa ý, vạn nhất ngươi vừa ý nàng, ta ở giữa quấy nhiễu,

có tính ta có số làm người xấu không?"

Vạn nhất Tạ Duẫn Du thật sự vừa ý nữ nhân đó, nàng không biết nàng còn có thể diễn trò nữa hay không. Đổi lại, nhất định nàng sẽ khi dễ nữ nhân đó. Ai dạy qua cho nàng cách yêu đâu? Nữ nhân ghen tị, là chuyện thường tình.

"Ta sẽ không thích nữ nhân ông ta vừa ý." Hắn bình thản trả lời.

"Thật sự? Có thể làm cho phụ thân ngươi vừa ý, chọn làm con dâu, thật là có chỗ hơn người, ngươi có muốn tìm hiểu rõ trước rồi nói sau hay không?"

Tuy nói sẽ ghen tị, nhưng công bằng cũng là một trong tích cách của nàng, chung quy nữ nhân chưa chuẩn bị tốt mà lên sân lập tức xuống đài đi!

"Lúc trước nàng vẫn luôn công kích quan niệm nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, thế nào mà lúc này lại lo lắng khuyên ta đây?"

"Bởi vì, ngươi không thích Văn Tinh An, cũng không thích ta." Trâu Tranh bị lời của mình đâm bị thương, vẫn là cắn răng thành thật nói.

Tạ Duẫn Du trầm mặc nữa ngày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phía trước, bình thản nói: "Bởi vì trong lòng cha ta có người khác, cho nên mẫu thân ta chịu khổ cả đời, hắn cho mẫu thân ta là đao phủ phá hư chuyện hắn và nữ nhân hắn yêu, đối với mẫu thân ta luôn lạnh nhạt mà buông lời trách cứ, khổ như thế, ta sẽ không để thê tử của ta chịu như vậy, ta sẽ không có người khác ngoài thê tử mình."

Nói đơn giản mấy câu, Trâu Tranh có thể cảm nhận được hắn đau khổ khi thấy mẫu thân mình chịu khổ.

"Nếu ngươi vĩnh viễn không thể yêu thê tử mình? Nếu có một ngày ngươi gặp được nữ nhân làm ngươi động tâm? Tình yêu là thứ mà lý trí có thể khống chế được." Nàng lắc đầu phản bác.

"Phu thê không nói yêu đương, là nói chuyện, cái gọi là tình cảm phu thê, tình thân. Nữ nhân khác không thể gieo lên người ta bát cứ tia cảm tình nào, bởi vì ta là người vô tình." Mắt hắn vô tình, bình thản nhếch môi nói.

Biểu hiện ôn hòa là giả dối, hắn là người vô tình.

Cổ họng Trâu Tranh căng thẳng, vì đau lòng khi hắn nói xong "hắn vô tình". "Ngươi hận phụ thân ngươi." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Tạ Duẫn Du nhếch môi cười lạnh. "Phải, ta hận ông ta."

---

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Không hay rồi!" Âm thanh la to từ xa vang lên, thẳng đến phòng Trâu Tranh.

Trâu Tranh vừa làm xong động tác vặn người, thấy vẻ mặt kinh hoàng của Bình Nhi hỏi: "Chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?"

"Là....Tiểu Như chết rồi!" Bình Nhi suy nghĩ nói.

"Chết rồi? Chết như thế nào?" Trâu Tranh nghe được có người chết, nhiệt huyết làm hình cảnh ngày xưa lại sôi trào.

"Chết chìm." Bình Nhi nhớ tới tỷ muội, nhịn không được rơi lệ."Tiểu Như là một cô nương tốt, không ngờ nàng lại...."

"Báo cảnh sát chưa?" Trâu Tranh lập tức tiến về phía bên hồ, vừa đi vừa hỏi.

"Sao ạ?"

"Ý ta là báo....Báo quan chưa?"

"Tổng quản đã sai người thông báo với quan phủ."

"Thiếu phu nhân đến." Một dám ngươi vây quanh bên hồ, thấy Trâu Tranh vội vàng tránh ra.

Trâu Tranh chưa kịp tới gần, tổng quản vội tiến lên ngăn cô lại, "Thiếu phu nhân, Tiểu Như chết rất khó coi người không nên nhìn...."

"Sợ cái gì? Thi thể ta dã thấy không trăm thì cũng mười cái." Nàng là hình cảnh phụ trách vụ án hình sự, án phân thây, chết cháy, đã sớm nhìn! Chỉ là tử thi chết chìm, không là gì cả.

Tổng quản bị nàng đẩy ra, khó hiểu nhìn nàng, cũng không ngăn lại. Trâu Tranh ngồi xổm bên thi thể, cẩn thận kierm tra.

Trên trán Tiểu Như có đọng máu, bên cổ có lấm tấm hai vết nhỏ màu đỏ. Nàng xốc hai tay áo Tiểu Như lên, bên trong móng tay có chút bùn, chân không mang giày.

Nàng trầm tư trong chốc lát, lấy tay chuyển đầu Tiểu Như qua một bên sờ vào. Gáy Tiểu Như bị sưng.

"Thiếu phu nhân, từ trước đến nay con đường này rất trơn, Tiểu Như trượt chân xuống hồ chết đuối." Tổng quản ở một bên đoán nói.

"Nàng không phải chết đuối, bị người gϊếŧ chết sau đó bị quăng vào hồ, cố ý dựng nên biểu hiện nàng bị chết đuối." Trâu Tranh lắc đầu nói.

"Bị gϊếŧ?" Người vây xem nghe vậy ồ lên. "Làm sao có thể?"

"Thi thể bị gϊếŧ rồi ném xuống hồ và thi thể chết chìm không giống nhau, người chết chìm bị uống một lượng lớn nước trong bụng, cho nên bụng phình to, nhưng thi thể chết trước sau đó bị ném vào hồ, bụng sẽ không phình to. Ta nghĩ nguyên nhân dẫn đến cái chết là vết thương ở gáy." Nàng giải thích đơn giản, mọi người nghe xông ngạc nhiên khâm phục.

"Thiếu phu nhân, người thật lợi hại! Làm sao người biết được việc này?" Bình Nhi sùng bái nhìn bề ngoài gầy yếu của chủ tử.

"Trước kia đã học qua....Ý ta là trong sách thuốc có ghi." Mắt Trâu Tranh đảo qua lại.

"Nhưng mà....Là ai gϊếŧ Tiểu Như? Tại sao muốn gϊếŧ nàng? Nàng là cô nương đơn thuần như vậy...." Lại có người thở dài.

Đơn thuần? Nàng liếc mắt cũng có thể thấy. Dấu hôn bên gáy Tiểu

Như, chắc đã lưu lại một hai ngày rồi. Nếu không phải đang ở bên ngoài, nàng còn muốn nhìn một chút trên người Tiểu Như có dấu hôn hay không.

Hung thủ gây án không ngoài chuyện tình cảm, báo thù, cướp của, cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ, quần áo Tiểu Như chỉnh tề không giống bị người ta cưỡng bức, cho nên loại bỏ thứ nhất và thứ tư, chính là cái thứ ba.

"Tiểu Như là người thế nào? Nàng có gây thù với ai không?"

"Gây thù? Làm sao có thể? Từ trước đến nay chỉ có nàng chịu thiệt, chưa bao giờ thấy nàng khi dễ ai, cô nương tốt như vậy, sao mà gây thù với ai được?" Vài nha đầu trăm miệng một lời.

"Quan hệ tiền bạc thì sao? Nàng có cho ai vay tiền hay có vay tiền của ai không?" trâu Tranh lại hỏi.

"Chuyện này....Không nghe nàng nói." Vài nha đầu lắc đầu nói.

"Từ trước đến nay tiền lương của Tiểu Như luôn gửi trong tiền trang thu lợi tức, mỗi ba tháng gửi về nhà. Không có dùng cho chuyện gì hết." Tổng quản là người quản lý tiền lương của các nha đầu, cho nên rất rõ tình trạng tiền tài bọn họ.

"Như vậy, không phải vì tiền, cũng không gây thù với ai, khả năng cuối cùng chính là----"

"Gϊếŧ vì tư tình." Tạ Duẫn Du nói tiếp phán đoán của nàng.

Trâu Tranh sửng sốt trong chóc lát, nghiêng đầu nhìn hắn không biết đến từ lúc nào. "Ngươi cũng nghĩ vậy?"

"Trừ bỏ ân oán giang hồ bên ngoài, nguyên nhân gây án của người bình thường không nhiều lắm, tình trạng tiền tài của nàng ta và tính cách đều không vấn đề gì, bây giờ trừ bỏ tình cảm bên ngoài, đương nhiên không có nguyên nhân gì khác." Hắn và Trâu Tranh, cùng ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể Tiểu Như.

"Ta cũng nghĩ vậy." Nàng gật đầu. "Đúng rồi, thế nào mà quan phủ còn chưa phái người đến? Tổng quản ngươi đi hối thúc đi."

"Dạ!"

"Không cần, bọn họ đến rồi." Tạ Duẫn Du đứng dậy, đạm mạc nói.

Hắn vừa dứt lời, đã thấy người xuất hiện, vài tên nha dịch vôi chạy đến.

Người dẫn đầu vội chắp tay vấn an Tạ Duẫn Du "Lâm mỗ bái kiến Tạ thiếu gia."

"Lâm bộ đầu không cần đa lễ, chuyện án mạng phiền toái này mong Lâm bộ đầu tốn nhiều tâm tư." Sắc mặt Tạ Duẫn Du ngưng

trọng trả lời.

"Tạ thiếu gia yên tâm, đây là chức trách của ta, chúng ta nhất định điều tra rõ vụ án, cho người nhà bị hại một công đạo."

"Chúng ta không quấy rầy Lâm bộ đầu làm việc. Toàn bộ mọi người lui xuống hết đi."

Tạ Duẫn Du cho lui những người xem náo nhiệt, chốc lát sau, hiện trường chỉ còn bộ khoái, nha dịch và Tạ Duãn Du, Trâu Tranh.

Bọn bộ khoái láy vải bố bao thi thể Tiểu Như lại, khiêng lên kháng đem về nha môn cho ngọ tác khám nghiệm tử thi.

Đang lúc bọn bộ khoái làm việc, Lâm bộ đầu tò mò đánh giá Trâu Tranh, thử hỏi: "Vị này là người của tạ thiếu gia sao?"

Trâu Tranh nao nao, liếc qua Tạ Duẫn Du, chỉ thấy hắn thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, là thê tử của ta."

"Lâm mỗ bái kiến thiếu phu nhân."

"Chào Lâm bộ đầu." Trâu Tranh theo thói quen vươn tay, thấy Lâm bộ đầu nhìn chằm chằm tay cô, vẻ mặt khó hiểu, mới ngượng ngùng thu tay về, sửa thành gật đầu chào. "Trán và gáy Tiểu Như có vết thương, bụng không phình to, chứng tỏ không có nước, ta nghi ngờ nàng chết trước khi khi rơi xuống nước. Đúng rồi! Tay nàng có dính bùn, có lẽ đã từng bám trên đất, cho nên lưu lại bùn đất." Trâu Tranh nói những gì mình quan sát được, hy vọng có thể giúp Lâm bộ đầu điều tra vụ án.

Lâm bộ đầu kinh ngạc nhìn Trâu Tranh, "Không ngờ thiếu phu nhân không sợ tử thi, quan sát tỉ mỉ như vậy!"

Trâu Tranh ngây người trong chốc lát, vội chỉ vào Tạ Duẫn Du, "Không, ta sợ thiếu chút nữa muốn ngất đi, là hắn nói ta biết."

Tạ Duẫn Du âm thầm cười, cầm tay nàng chỉ vào mình nói: "Lá gan nàng tuy nhỏ, nhưng lực phân tích rất tốt, đối với loại chuyện này cũng có hứng thú."

Lâm bộ đầu khó tin nhìn nàng, một thiên kim tiểu thư bề ngoài nũng nịu, làm sao có thể hứng thú với loại chuyện này?

"Phu quân hay nói đùa, lâm bộ đầu đừng nên tin." Trâu Tranh dùng sức nắm lại tay hắn, lộ ra một chút tươi cười vô tội.

Cho dù nàng có bệnh nghề nghiệp, nhưng bây giờ thân phận bây giờ của nàng là thiên kim tiểu thư, nếu có hứng thú với vụ án gϊếŧ người, không bao lâu tin tức sẽ truyền đi, phu thê văn gia lại tới cửa nhắc nàng thân là "Văn Tinh An" nên có cá tính và chú ý mọi chuyện, nàng nhìn họ đã không vui, cho nên có thể ít gây chuyện thì ít đi gây chuyện.

Lâm bộ đầu nhìn hai người trước mắt ở bên ngoài làm hành động thân mật không e dè, ngược lại có chút không được tự nhiên.

"Tạ thiếu gia và thiếu phu nhân thật tình thâm."

Đột nhiên hai má Trâu Tranh đỏ lên, cố gắng rút tay về, nói sang chuyện khác: "Lâm bộ đầu, bất kệ phát hiện ra chuyện gì, xin cho chúng ta biết."

"Đương nhiên rồi. Tạ thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng ta cáo từ trước." Lâm bộ đầu chắp tay với hai người, cùng bộ khoái nâng thi thể Tiểu Như rời đi.

Bộ khoái vừa đi, lập tức Trâu Tranh trừng mắt với Tạ Duẫn Du nói: "Ngươi nói vậy với Lâm bộ đầu, nếu truyền ra ngoài, phu thê Văn gia đến cửa tìm ta thì sao?"

Hắn mỉm cười, lay tay nói: "Xin lỗi, là ta sơ sót. Nhưng mà, nàng có kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ không muốn tham gia điều tra?"

"Lấy danh nghĩa Văn Tinh An tham gia điều tra sao?" Nàng nhún vai nói.

"Vậy nàng muốn chờ kết quả điều tra của bộ đầu sao?"

"Ai nói, không thể tự ra mặt điều tra, thì ta sẽ điều tra ngầm." Nàng nhíu mày cười. "Hơn nữa, ta có cảm giác, nếu là gϊếŧ người, vậy thì hung thủ, nhất định là người trong trấn." (Trấn này không phải là một thị trấn mà một khu nhà của Tạ Duẫn Du giống như một khu điền trang hay sơn trang đó, rất rộng)

"Tất nhiên, nếu không nàng ta sẽ không chết ở trong hồ." Tạ Duẫn Du cười nhạt nói.

"Đúng vậy, trấn Song Long tuy lớn, nhưng đối với việc ra vào của người ngoài được quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường muốn vào cũng không đơn giản, cho dù không phải người trong trấn, cũng nhất định có thể tự do ra vào mà không bị mọi người nghi ngờ, mới quen thuộc mọi nơi trong này." Trâu Tranh thích nói chuyện với người thông minh.

"Chính vì vậy, nàng chỉ cần tập trung điều tra vào các nam nhân trong trấn cũng như tất cả nam nhân thường ra vào trấn."

"Đúng vậy! So với mò kim đáy biển thì đơn giản hơn. Ngươi không biết đâu, thời của chúng ta, so với tình huống bây giờ còn phức tạp hơn nhiều, có khi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tìm được hung thủ, hơn nữa, vì coi trọng chứng cứ, vụ án mạng thường trở thành án chưa giải quyết, nhiều năm chưa giải quyết được."

Nàng thở dài.

Tạ Duẫn Du khẽ nhíu mày, không nói lại. Đói với việc nàng nói đến từ tương lai, trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ.

"Ta biết ngươi hoài nghi lai lịch của ta, đúng không?"

"Mặc kệ ta có hoài nghi không, nhưng chuyện ta đã đáp ứng nàng tuyệt đối không đổi, chỉ cần nàng---"

"Ta biết rồi, chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi, ta có thể ở lại đây, chờ tới mùa xuân rồi đổi hồn." Cô cắt ngang lời hắn định nói tiếp.

"Đúng vậy. Hơn nữa thời gian ngươi lên sân khấu đã đến rồi." Trong mắt Tạ Duẫn Du hiện lên tia sáng xem kich vui.

Thật tò mò! Tình cảnh Trâu Tranh gặp phụ thân sẽ thế nào đây? Có thể sẽ thấy được sắc mặt tức giận của phụ thân, mà ông ta muốn treo cao, bám vào nữ nhân giàu có sẽ thế nào đây? Quan trọng nhất là, nữ nhân bề ngoài mảnh mai, nhưng nội tâm kiên cường sẽ đối mặt với phụ thân hà khắc gây khó dễ như thế nào đây?

Hắn thật sự chờ mong thời khắc đó đến.

"Phụ thân của ngươi sẽ về đây sao?"

"Trên thư nói đầu tháng sau sẽ tới trấn Song Long."

"Rốt cuộc là ngày mấy đầu tháng sau? Không có ngày chính xác để ta còn chuẩn bị tâm lý sao?" Nàng nhíu mày bất mãn hỏi.

Đầu tháng? Cách nói không rõ ràng như vậy, thật là không khoa học. Chẳng lẽ bắt cô khẩn trương từ đầu đến ngày năm ngày mười sao? Cái loại dày vò này đối với tim nàng mà nói, giống như một gánh nặng!

Đối với kháng nghị của nàng, hắn chỉ có thể thấy có lỗi cười nói: "Ngại quá, người đi đường xa khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn, không ai xác định được bao lâu bọn họ sẽ trở về."

"Quên đi! Ta cũng không thể quá nghiêm khắc, nhưng mà....Nhìn vẻ mặt bất mãn của ngươi khi hắn trở về, ngươi thật muốn biến trấn Song Long thành chiến trường, suốt ngày tràn ngập khói lửa?"

Hiếm thấy có nam nhân nào vui với việc khơi mào chiến tranh trong nhà, nam nhân này thật khác lạ. Bề ngoài tao nhã vô hại, bên trong lại thập phần hiếu chiến. Nhưng hắn như vậy, vẫn làm nàng động tâm không thôi. Haiz! Ai bảo nàng nhất thời không kiềm được, bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn chứ!

"Làm sao có thể? Đơn giản là ta cao hứng khi gia phụ về nhà thôi." Hắn nói dối đến mặt không đổi sắc, nhưng Trâu Tranh có điên mới tin lời hắn nói là thật.

Hắn hận cha mình, cao hứng khi gặp người mình hận thì thật kỳ quái, hơn nữa ông ta còn tặng kèm cho hắn một nữ nhân làm tân nương nữa chứ.

"Trước mặt ta ngươi không cần giả vờ vậy, ta biết cảm giác của ngươi với lệnh tôn. Tuy ta không thể nói lời an ủi gì, nhưng ít nhất ngươi có thể biểu đạt thẳng thắng cảm thụ của ngươi với ta." Đôi mắt đen bóng của nàng hiện lên vẻ hiểu biết và khoan dung.

Tạ Duẫn Du nhìn chằm chằm nàng một lúc, có chút ưu buồn.

"Nàng.....Không trách việc ta hận phụ thân mình sao?"

"Có gì đáng trách? Tuy người xưa thường nói "Cha mẹ là cả thiên hạ", nhưng thực tế, không có nhiều cha mẹ tốt như vậy, nếu không làm sao có nhiều đứa trẻ bị ngược đãi như vậy chứ, cha mẹ qua đời con cái bị mồ côi? Cha mẹ và con cái có huyết thống ràng buộc, nhưng không bảo đảm cha mẹ sẽ yêu thương con cái, con cái cũng yêu cha mẹ." Trâu Tranh không cho là đúng lắc đầu.

Cách nói của Trâu Tranh làm Tạ Duẫn Du rung động, hắn chưa bao giờ nghe qua loại luận điệu như thế, thế nhân nói cha mẹ lớn hơn trời, nhưng mà.....Hận phụ thân của mình thì làm sao cho phải đây? Đồng thời chỉ vì hận phụ thân mình, mà hắn cũng hận chính mình, vì hận ý, hắn trở thành người vô tình.

Nhưng hôm nay nàng lại nói cho hắn biết, cho dù trời sinh tình thân, cũng sẽ có cha mẹ không tốt, giống vậy, cũng sẽ có con cái không yêu cha mẹ. Một câu của nàng làm khúc mắc nhiều năm phút chốc tiêu tan.

"Có đôi khi, suy nghĩ của nàng....Làm ta cảm thấy nhẹ nhõm."

Hắn lộ ra tươi cười chân thật, ánh mắt tăng thêm phần dịu dàng.

"Dù sao trải qua mấy trăm năm phát triển, ý nghĩ, quan niệm của ta tiến bộ hơn thôi!" Nghe hắn hàm súc biểu đạt ý của mình, hai má Trâu Tranh hiện lên sắc hồng, cảm giác quái quái dị lan khắp toàn thân, làm nàng nhịn không được đổi đề tài khác. "Đúng rồi, ngươi có thể tìm trợ thủ giúp ta được không?"

"Trợ thủ?" Tạ Duẫn Du áp chế gợn sóng lay động trong lòng, cười khẽ nhìn nàng.

"Đúng vậy! Ta hiện tại trói gà không chặt, vạn nhất khi tìm hiểu tin tức chọc trúng hung thủ, một đám lửa lớn biến ta thành một thi thể, đây chẳng phải là thua thiệt rồi sao? Cho nên ta nhất định phải có người biết quyền cước bên cạnh, chuẩn bị bất cứ tình huống nào."

Lúc trước thân thể nàng mạnh mẽ, kĩ thuật bắn súng rất chuẩn, nhưng mà tình huống bây giờ khác rồi, nàng tự nhiên phải có đề phòng. Nàng cũng không muốn càng điều tra về sau, nàng tự biến mình thành nhân vật chính trong án mạng luôn.

"Biết rồi, ta sẽ điều tra với nàng."

"Ai? Ngươi?" Nàng không ngờ hắn xung phong làm việc này, sửng sốt trong phút chốc.

Tạ Duẫn Du hơi hơi cười, đôi mắt đen hé nhiều điểm sáng, quỷ dị đến mức làm tim nàng kinh hoàng nhảy lên

"Không....Không cần, việc nhỏ này không cần làm phiền đến ngươi, gia nghiệp nhà ngươi lớn như vậy chắc chắn có nhiều việc cần xử lý, không cần chịu thiệt tự mình làm hộ vệ cho ta." Trâu Tranh cố tươi cười từ chối.

Nàng không muốn yêu hắn quá sâu, thế nào còn dám cùng hắn quá mức thân cận chứ? Nàng cũng không muốn khi rời đi còn để lại nhiều cảm xúc tình cảm tại thời không xa xôi này.

"Làm hộ vệ của nàng thì chịu thiệt thế nào? Bản thân ta cảm thấy rất vinh hạnh!" Hắn hờ hững trả lời, miệng mang ý cười.

"Ngươi....thật quái lạ." Trâu Tranh nhíu mày, nhịn không được nói: "Có vẻ ngươi trở nên rất thân thiết."

"Lúc trước ta cho nàng cảm giác không thân thiết sao?" Tạ Duẫn Du cười nhìn biểu tình nghi ngờ của nàng.

"Ấn tượng đầu tiên là thân thiết, sau đó là thần bí làm người ta nhìn không thấu, bây giờ ta càng tin, ngươi là nam nhân trong ngoài không đồng nhất. Lộ vẻ vô hại, vẻ mặt văn nhã, lừa chết người không đền mạng." Nàng liếc hắn một cái, hừ nói.

Trong lòng Tạ Duẫn Du kinh ngạc, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Trâu Tranh nhìn thấu lớp mặt nạ của hắn, thẳng đến nội tâm của hắn.

"Xem ra, một người không chỉ có một loại tính cách, ta cũng vậy, nàng cũng vậy."

"Ta? Cho tới bây giờ Trâu Tranh ta là người ngay thẳng, thẳng thắn, tính cách rộng lớn, làm sao trong ngoài không đồng nhất."

"Phải không? Nàng nhìn lén khi ta không biết, khi ta phát hiện trang phục mới lại làm như không có chuyện gì, đây có tính là trong ngoài không dồng nhất không?" Hắn giễu cợt nàng ngẫu nhiên biểu hiện tâm tính nữ nhân.

Trong đầu oanh một tiếng, nàng không ngờ hành vi nhìn lén hắn lại bị phát hiện, xấu hổ muốn nhảy vào hồ, hai má đỏ bừng mới hết lại tăng thêm nhiệt.

"Nam nhân dịu dàng sẽ không lấy chuyện ngu xuẩn của người khác nói ra." Trâu Tranh ôm mặt đang nóng, giơ chân khẽ nói.

"Chuyện ngu xuẩn? Thích ta là chuyện ngu xuẩn sao?" Hắn nhíu mày nhìn nàng, không biết nên cười hay nên giận. Những lời này của nàng có tính là xỉ nhục hắn không.

"Ai thích ngươi? Ta mới không thích ngươi!" Trâu tranh dối lòng phủ nhận.

"Ngay thẳng? Thẳng thắn?" Tạ Duẫn Du hừ nhẹ cười nói.

Nét ửng đỏ trên mặt Trâu Tranh vừa hết, bị hắn hừ một tiếng lại tăng thêm.

Trâu Tranh bị một kích của hắn, không kịp nói lại, trừng mắt hắn, ngữ điệu không chút dịu dàng bật thốt lên nói: "Được thôi! Là ta thích ngươi! Ngươi muốn sao?"

Nói rõ ràng, còn không bằng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Chỉ thấy Tạ Duẫn Du ngẩn ra, đột nhiên một tay kéo Trâu Tranh lại, lúc mắt nàng đằng đằng sát khí hôn nàng.