Phong Húc Nghiêu cảm thấy cuộc đời mình đã lật sang một trang mới.
Tới trạm, Hàn Viễn Hàng không dẫn cậu về nhà mà dẫn tới một phố ẩm thực.
Gà chiên, thịt nướng, món chua cay nóng hôi hổi, mì sốt cà, sủi cảo chưng, bánh bao hấp, các món ngọt không cay… Tại đây, món ăn bình dân nào cũng có, chỉ cần liếc qua là thấy.
“Thích ăn gì thì gọi đi!” Hàn Viễn Hàng hào phóng nói.
Phong Húc Nghiêu trừng to mắt nhìn đám đông tới lui trong phố ấm thực. Những quán vỉa hè thế này hợp vệ sinh? Có thể ăn? Phải ăn cơm tối ở đây? Sao tự dưng cậu lại có cảm giác mình tự đào mồ chôn mình quá?
Người này là thầy giáo? Cho dù không có phong thái tao nhã của người thầy, không có hình tượng cầm tách cà phê lẳng lặng hưởng thụ như trong tác phẩm nổi tiếng thế giới, không có cái mặt mang mắt kính dữ tợn, thì cũng không phải dạng ngang nhiên gọi món ở quán ăn vỉa hè thế này chứ?
Cảm giác sụp hố đúng là quá tệ hại! Chẳng lẽ là do lúc đầu cậu đã quá mơ mộng về y?
“Đi thôi, để thầy dẫn em tới quán này, mùi vị cũng khá lắm!” Hàn Viễn Hàng lôi Phong Húc Nghiêu vào phố ẩm thực. Y hoàn toàn không để ý bộ đồng phục của một trường Trung học danh giá, cũng không ngó tới cái mặt méo mó của Phong Húc Nghiêu!
“Ủa, thầy Hàn, chào thầy! Hơn nửa năm rồi không thấy thầy tới!” Bác gái phục vụ nhiệt tình tiếp đón, còn lau sạch cái bàn phía trước.
Vừa vào cửa, Phong Húc Nghiêu đã nhìn thấy mấy tấm bảng ghi tên thức ăn, giá cả lên tường. Cậu cũng không ngờ là có một ngày mình lại lưu lạc tới cảnh phải nhìn lên tường gọi món…
Mấy bàn khác thì cười cười nói nói, bàn bọn họ chỉ có mình Hàn Viễn Hàng là mỉm cười nhìn Phong Húc Nghiêu đang nhai cơm trong lo lắng.
Dùng cơm xong, trời cũng đã tối rồi. Hai người lẳng lặng tản bộ trên đường, ánh đèn phía trên kéo bóng họ thành một vệt thật dài.
Hàn Viễn Hàng bước thong thả, chờ Phong Húc Nghiêu đi tới cạnh mình.
Hai người vẫn đi như thế, qua một hồi Phong Húc Nghiêu mới nói khẽ: “Thầy à, chuyện này không giống với tác phong của thầy!”
“Đây vốn là cuộc sống của thầy!” Hàn Viễn Hàng tựa vào cột đèn, hai tay cắm vào trong túi: “Thầy khác với em! Yêu một người, thầy sẽ mang người đó vào cuộc sống của mình, để người đó hòa vào, tạo thành một gia đình, rồi mới để tình yêu biến thành tình thân, từ người yêu biến thành người thân. Nếu không làm được như vậy, hà tất phải lãng phí thời gian để yêu nhau?”
Phong Húc Nghiêu nhìn y bằng ánh mắt khϊếp sợ. Hàn Viễn Hàng đưa tay vén tóc cậu, cười nói: “Thầy không thể cho em tình thân giữa cha mẹ với con cái, nhưng thầy có thể cho em tình thân giữa vợ chồng với nhau. Thứ tình cảm duy nhất này chỉ thuộc về em, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ!”
Phong Húc Nghiêu nhìn thẳng vào mắt y, hi vọng từ trong ánh mắt ấy có thể nghe ngóng xem câu y vừa nói là thật hay giả. Nhưng trong mắt Hàn Viễn Hàng chỉ có ý cười, ý cười đó làm cậu run lên, khóe mắt thật đẹp ấy có một loại quyến rũ, cuốn hút.
Đúng là cậu mong muốn tình yêu của thầy, nhưng lại không nghĩ sâu xa như thế. Có lẽ đúng như lời thầy đã nói, cậu chỉ tìm kiếm nguồn an ủi từ trên người thầy. Nghĩ tới đó, cậu lại theo bản năng cự tuyệt, không muốn thừa nhận mình thật đáng thương.
“Có muốn tới nhà thầy thử một lần không? Thầy sẽ đóng vai người vợ, em hãy nói hết những chuyện không vui cho thầy nghe. Thầy sẽ an ủi em trên giường, nói cho em biết thầy yêu em!” Hàn Viễn Hàng ôm lấy Phong Húc Nghiêu: “Không phải tình yêu giữa thầy giáo và học trò!”
Cảm giác vui sướиɠ đang len vào tim đó là gì? Ngực trái đập thình thịch đó là gì? Cậu không biết.
“Thầy à!”
“Hử?”
“Thầy có yêu em không?”
“Hiện giờ không thể nói!”
“Thầy còn giảo hoạt hơn cả em!”
“Cũng bình thường thôi!”
… …
“A… Đừng sờ… ư…” Vuốt vuốt qυყ đầυ, khiến linh khẩu hơi khép kín mở ra, chất lỏng da^ʍ ô như tìm được đường đi trào ra ngoài.
“Rõ ràng là thầy đã nói muốn an ủi em trên giường, nhưng thầy nhất định không được bắn ra nha. Bằng không em sẽ thao tiểu huyệt của thầy, để thầy bắn mãi, bắn tới kiệt sức mới thôi!” Liếʍ liếʍ dâʍ ɖị©ɧ chảy ra ở linh khẩu, Phong Húc Nghiêu thổi hơi vào qυყ đầυ. Hàn Viễn Hàng đang dang rộng hai chân bị thổi lạnh, nắm chặt ra giường, tính khí giữa hai chân lại đứng nghiêm, dâʍ ɖị©ɧ sền sệt dính lên bụng tạo thành ánh sáng lập lòe.
Tiểu huyệt phía dưới cũng đã ươn ướt, màu đỏ nhàn nhạt ở giữa khe mông trắng ngần diễm lệ vô cùng, nó như đang dụ dỗ đối phương chơi nó thành đỏ tươi. Hai ngón tay đang kéo tiểu huyệt ra, vách tường thịt mấp máy cố ép hai ngón tay đang đâm vào, lại còn tiết ra chất nhờn bôi trơn đầy da^ʍ mỹ.
“Thầy à, tiểu huyệt của thầy rất háo sắc nha! Em còn chưa chạm vào mà đã thế rồi, tiểu huyệt háo sắc như vậy lỡ như bị thầy biến hành đói khát quá độ, chạy ra ngoài tìm đàn ông thì tính sao đây?” Phong Húc Nghiêu vừa nói vừa liếʍ liếʍ huyệt khẩu đang mở rộng ra. Bên trong tiểu huyệt kích động mấp máy liên tục, cố giữ lại đầu lưỡi.
“Ưm a… Đừng… Đừng liếʍ… Phía trước sẽ… sẽ bắn…” Tính khí bị trêu đùa phía trước lại trướng hơn nữa, cái lỗ nhỏ còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hàn Viễn Hàng cong hai chân, muốn kẹp chặt, nhưng đồng thời y cũng muốn đối phương để mình thích hơn một chút.
“Liếʍ ướt thêm chút nữa em sẽ ngừng!” Phong Húc Nghiêu vừa nói vừa liếʍ. Cậu đẩy nước bọt của mình vào tiểu huyệt, Hàn Viễn Hàng cảm thấy nước bọt đang chảy vào trong, tràng đạo mấp máy đưa nước bọt tới nơi đầu lưỡi không đυ.ng vào. Cảm giác bị đối phương liếʍ ướt càng khiến y xấu hổ, xao động hơn nữa.
“Được rồi… A a … Đừng liếʍ! Sắp bắn mất!” Hàn Viễn Hàng vặn vẹo mông, tránh né cái lưỡi đang liếʍ điên cuồng vách tường thịt. Đầu lưỡi thô dài lướt một vòng qua vách tường. Y cho là, nếu đầu lưỡi đủ dài, nhất định Phong Húc Nghiêu sẽ liếʍ ướt hết tiểu huyệt của y.
Phong Húc Nghiêu còn chưa liếʍ đủ, cậu đưa ngón tay chặn linh khẩu của Hàn Viễn Hàng lại, không cho y bắn.
Cậu muốn y hưởng thụ triệt để kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ ướt, bị tra tấn khi phía sau cao trào, phía trước lại không thể phóng thích.
Đầu lưỡi lủi qua lủi lại trong tiểu huyệt, đâm tới đâm lui niêm mạc mẫn cảm, nó như nhu tình nhưng lại như vô tình. Hàn Viễn Hàng rút rút mông, lại không cản được đầu lưỡi của Phong Húc Nghiêu đang lộn xộn bên trong. Y ôm đầu cậu – đang chôn giữa hai chân y – mắt ngấn lệ, rêи ɾỉ: ” Đừng liếʍ… A… Ức a… Ướt… đừng… A ưm… A…”
Cái lỗ nhỏ phía trước bị bịt lại không thể rỉ ra nước, rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ chạy tới chạy lui trong dương v*t. Ngón tay đang bịt cái lỗ nhỏ còn cọ cọ, khiến linh khẩu run run, kɧoáı ©ảʍ như triều cường lan khắp toàn thân. Tiểu huyệt đang bị đầu lưỡi dịu dàng an ủi cũng sắp lên tới đỉnh.
Phía trước không thể tiết ra, Hàn Viễn Hàng khổ sở nắm chặt ra giường, nâng mông lên, để đối phương tận tình chơi tiểu huyệt của y, còn khàn khàn hô lên: “Thầy cho em liếʍ… Ức… A… Em để thầy bắn… A…”
Phong Húc Nghiêu ôm đùi Hàn Viễn Hàng, hôn một hồi rồi cười gian: “Thật khó quá đi, em muốn liếʍ ướt phía sau của thầy, chơi thầy mấy cái, thầy mới được phép bắn!”
Nói xong, cậu lấy côn th*t cứng ngắc cọ cọ lên đùi y.
“Hức…” Không thể xuất tinh, phía sau còn bị liếʍ, Hàn Viễn Hàng tuyệt vọng. Ý thức được chuyện Phong Húc Nghiêu sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, ngoài dâng thân thể cho cậu, y cũng hết cách rồi: “A a… Mau… Mau lên… Mau thao thầy đi…”
“Muốn em làm nhanh, thì thầy mau tách mông mình ra đi!” Phong Húc Nghiêu liếʍ liếʍ tiểu huyệt đang rất mẫn cảm.
Hàn Viễn Hàng buông ra giường, ôm đùi, ngón tay thuôn dài tách mông ra. Tiểu huyệt ướt sũng thẹn thùng hé mở, vẫn là màu đỏ nhạt, nó đang chờ côn th*t nhồi nó căng cứng, bị chơi thành đỏ đậm sau đó làm cho ra nước.
dương v*t đang nóng lòng phát tiết rỉ dâʍ ɖị©ɧ ra ngón tay, nhưng vẫn không trào ra ngoài được.
“Thầy à, giờ thầy là vợ em. Là vợ, thầy nên xưng hô với em thế nào đây?” Phong Húc Nghiêu ngẩng đầu hỏi.
Gọi học sinh của mình là chồng, Hàn Viễn Hàng nhắm mắt, nước mắt rơi xuống. Y gọi khẽ: “Ông xã…”
Tiếng ông xã đó khiến Phong Húc Nghiêu bắt đầu kích động: “Gọi nữa xem!”
“Ông xã…”
Tiếng thứ hai làm rung động tâm linh Phong Húc Nghiêu, cậu lại liếʍ tiểu huyệt Hàn Viễn Hàng thêm một chút. Thầy là của cậu! Cả thể xác và linh hồn đều là của cậu! Chỉ có cậu mới có thể trêu đùa côn th*t của thầy, liếʍ tiểu huyệt của thầy, chơi nó, để thầy xuất tinh.
“Ưm… Phía trước… Không bắn được… A a….” Hàn Viễn Hàng rêи ɾỉ phóng đãng, tiểu huyệt bị liếʍ tới co rút, tiết ra chất lỏng. Y thích đến đùi cũng run lên.
Phong Húc Nghiêu liếʍ liếʍ khóe miệng, nâng mông Hàn Viễn Hàng lên, gập người y lại, đầu dương v*t lập tức chỉa vào mặt y. Tiểu huyệt đang cao trào đỏ tươi, một thanh côn th*t sưng đến tím ngắt để trước tiểu huyệt. Qυყ đầυ đỏ sậm kết hợp với tiểu huyệt đỏ tươi tạo thành màu sắc tươi đẹp, giống như con thứ dữ sắp cắn nuốt con mồi.
“A…” Nửa thân dưới dâʍ đãиɠ của mình đang phơi ra trước mắt đối phương, không hiểu sao Hàn Viễn Hàng lại thấy hưng phấn lạ kỳ. Y nở nụ cười si mê, đưa tay tới giữa hai chân vuốt ve thân ngọc hành đã cứng rắn của mình, để dâʍ ɖị©ɧ dính đầy ngón tay. Y chạm vào túi tinh, chà chà đám lông bên trên, rồi chạm vào qυყ đầυ cứng như sắt đang để trước tiểu huyệt của mình.
Y mong chờ qυყ đầυ rất cứng đó làm nhục tiểu huyệt yếu ớt, cắm vào thao tiểu huyệt của y, làm tiểu huyệt y sắp hỏng mất rồi mới bắn tinh rót đầy tiểu huyệt, để tiểu huyệt chảy ra chất nhầy da^ʍ ô, để y biến thành dâʍ ɭσạи.
“Thao thầy…” Hàn Viễn Hàng tách tiểu huyệt ra, để lối vào lớn hơn một chút tiện cho côn th*t dễ dàng cắm vào, rồi thốt ra một câu vô cùng dâʍ đãиɠ: “A… Ông xã, mau thao bà xã đi… xuất tinh ở bên trong…”
Qυყ đầυ thật lớn nong tiểu huyệt ra, làm căng nếp uốn, Hàn Viễn Hàng tham lam nhìn tiểu huyệt của mình bị côn th*t mở ra. Do côn th*t đẩy mạnh vào, gân xanh dữ tợn lướt qua huyệt khẩu một chút rồi mới đi vào trong. Thân côn th*t thật dài từ từ chen vào, y có thể cảm giác được qυყ đầυ đang mở đường trong người y. Qυყ đầυ, thân côn th*t đang đâm vào vách tường, cảm giác có một thứ tráng kiện chen vào trong đã tạo nên cảm giác tuyệt vời đến cả nuốt nước bọt Hàn Viễn Hàng cũng nuốt không nổi.
“A… Lợi hại thật… vào rồi… Sâu chút nữa… A… Thích quá…”
côn th*t vốn đang dịu dàng đột nhiên đâm vào thật ác liệt, côn th*t chỉ vừa đi vào một nửa hung hăng tống mạnh vào tận cùng, qυყ đầυ chạm vào điểm mẫn cảm, công kích dữ dội vào vách tường thịt mẫn cảm. Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều lan khắp toàn thân, Hàn Viễn Hàng hét to một tiếng, mắt ngấn lệ trừng to, cái mông tròn trịa dán chặt vào háng Phong Húc Nghiêu, d*m thủy văng ra tứ phía. dương v*t ở đằng trước do bị bịt lại mà không thể bắn, chỉ rỉ ra một chút dâʍ ɖị©ɧ.
“Để thầy bắn đi… Hức hức…” Hàn Viễn Hàng lắc lắc tay Phong Húc Nghiêu, khóc lóc cầu xin.
“Thầy lại quên thân phận hiện giờ của mình rồi, có người vợ nào lại xin xỏ như thầy không?” Phong Húc Nghiêu rút hết côn th*t ra, qυყ đầυ vừa rời khỏi tiểu huyệt lại đâm vào một cái thật mạnh.
“A—–” Tràng đạo bị nong mạnh ra, côn th*t ma sát vách tường. Hàn Viễn Hàng hét to, tiểu huyệt đang bị Phong Húc Nghiêu đóng vào thật mạnh. Tiểu huyệt thích thú kẹp chặt côn th*t, nhưng phía trước không được bắn đã khiến Hàn Viễn Hàng vừa muốn Phong Húc Nghiêu chơi mình mãnh liệt, lại vừa không muốn cậu chạm vào y.
“Oa… Ông xã… A… Ức…Để bà xã bắn… Ưm a…” Hàn Viễn Hàng khóc lóc cầu xin, giọng nói khàn khàn. Phong Húc Nghiêu đang chơi tiểu huyệt của y cười tà, ngón tay bóp mạnh linh khẩu, khiến Hàn Viễn Hàng càng khóc to hơn, tiểu huyệt cũng càng kẹp chặt côn th*t hơn.
“Thầy à, thầy bắn đi!”
Phong Húc Nghiêu cười khẽ, buông ngón tay ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức được giải tỏa, phun ra. Hàn Viễn Hàng nghe tiếng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra xèo xèo, còn bay vào mặt mình. Y còn chưa hiểu tại sao, bản năng đã mách y phải liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên khóe miệng.
Gương mặt tuấn mỹ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, kết hợp với vẻ mặt mờ mịt, còn cả dương v*t đã hơi nhũn xuống, Hàn Viễn Hàng không biết là hiện tại mình trông vừa dơ bẩn vừa dâʍ ɭσạи. Xem ra, chỉ có Phong Húc Nghiêu mới có thể khiến gương mặt nghiêm túc ấy thành lẳиɠ ɭơ như thế.
“Thầy à, hiện giờ trông thầy rất da^ʍ nha!” Quệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi Hàn Viễn Hàng, Phong Húc Nghiêu thoa lên vυ' y: “Thầy da^ʍ thế này sao có thể làm thầy giáo? Chi bằng mỗi ngày thầy vừa tựa lên bàn giáo viên mân mê mông để em chơi, vừa giảng bài đi, nói không chừng kết quả còn cao hơn nữa!”
Kɧoáı ©ảʍ vì được xuất tinh đã ăn mòn lý trí Hàn Viễn Hàng, bất kể Phong Húc Nghiêu nói gì y cũng đều đồng ý: “Được… A…Ưm a… Chơi thầy… Tiểu huyệt thích quá… A a… Mạnh nữa…”
“Thầy giáo dâʍ đãиɠ, em chơi thầy thích như vậy, thầy cũng không chịu yêu em!” Phong Húc Nghiêu oán hận nói. Cậu liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt Hàn Viễn Hàng, nước mắt hòa với tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất khó nuốt, vậy mà cậu lại liếʍ sạch không còn chút nào.
Hàn Viễn Hàng hôn lên má cậu, ôm cậu, nói khẽ: “Yêu… Yêu em… A a…”
Phong Húc Nghiêu dừng động tác lại, Hàn Viễn Hàng lập tức cầu xin: “Đâm, đâm vào… Bên trong khó chịu…”
Đâm mạnh vài cái, Phong Húc Nghiêu cố ý hỏi: “Khó chịu vậy sao?”
Hàn Viễn Hàng lắc đầu: “Thoải mái…”
“Muốn thoải mái thì mau nói xem thầy có yêu em không?” Phong Húc Nghiêu lại đâm y thêm vài cái rồi nói.
Hàn Viễn Hàng thật sự không chịu nổi cảnh côn th*t cứ đâm vào tiểu huyệt mấy cái rồi lại ngừng, y cọ cọ vào má cậu, lấy lòng: “Thầy yêu em… Xin em mau chơi thầy đi, hãy dùng côn th*t thật to thao thầy… xuất tinh ở bên trong…”
Câu đó của Hàn Viễn Hàng rõ ràng là đang dụ dỗ trắng trợn, Phong Húc Nghiêu nheo mắt lại: “Được! Em sẽ chơi tới cái động của thầy không còn chứa nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙!”
Nghe được câu đó, tiểu huyệt lại càng hưng phấn mà kẹp chặt, vách tường thịt co co rút rút âu yếm côn th*t, mong Phong Húc Nghiêu có thể mau mau thao tiểu huyệt một chút. Phong Húc Nghiêu di chuyển phần eo, côn th*t đỏ bừng chơi tiểu huyệt tới không thể khép lại được. Tiểu huyệt cố nuốt côn th*t thô to vào, bất kể là cắm vào hay rút ra, nó vẫn như cái miệng nhỏ nhắn chờ mυ'ŧ chặt.
Hai chân đã bị đè tới trước ngực từ lâu, Hàn Viễn Hàng không cách nào giãy giụa, y chỉ có thể cong lưng thừa nhận sự va chạm ở mông, dương v*t đã mềm đung đưa, từ từ cương lên. Chất lỏng văng ra từ tiểu huyệt thấm ướt túi tinh, côn th*t còn đang chơi điên cuồng trong tiểu huyệt, túi tinh nặng trịch vỗ bành bạch lên cái mông trắng ngần.
Phong Húc Nghiêu cứ thao y như thế, không cho y có thời gian ngơi nghỉ. Cậu còn để y nhìn thấy vẻ dâʍ đãиɠ của mình, dùng thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ y.
“A a…” Nhìn bộ phận xấu hổ của mình bị chơi ra nước, kɧoáı ©ảʍ lại dâng lên. côn th*t ma sát với điểm mẫn cảm khiến tràng đạo đã ướŧ áŧ nay lại càng thêm ướŧ áŧ, giống như chỉ có côn th*t mới có thể ép ra thứ nước đó: “Sướиɠ quá… A… Sướиɠ chết mất…”
“Thầy à, thầy mẫn cảm quá…Hô…” Phong Húc Nghiêu bị y ép tới cả thanh côn th*t đều bị ma sát, vách tường thịt đang mấp máy mυ'ŧ lấy từng bộ phận trên côn th*t, còn quấn chặt qυყ đầυ, cảm giác này thật quá sung sướиɠ: “Em sắp bị thầy ép tới xuất tinh rồi… thả lỏng chút đi!”
“Không… Không muốn…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đập vào người, Hàn Viễn Hàng há to miệng, gào thét: “A… Sắp… Sắp bắn… A a… Chơi thầy… Chơi chết thầy… Ưm a… Ông xã mau chơi chết bà xã đi… A a——-”
Một tiếng hét to vang lên, Phong Húc Nghiêu ra sức tống mạnh vào khiến Hàn Viễn Hàng khóc ré lên. dương v*t vừa xuất tinh lại bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà bay lên mặt y, có một ít rơi trên ngực. Phong Húc Nghiêu bị tiểu huyệt đang cao trào ép muốn xuất tinh, cậu rút côn th*t ra, rồi lại đâm vào mấy cái, đâm tới Hàn Viễn Hàng bắn ra mấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, cậu mới chịu bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã ém từ lâu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào thật sâu thật nhiều, mãnh liệt tẩy rửa vách tường thịt, khiến Hàn Viễn Hàng run rẩy, giật giật, rõ ràng là cái vẻ khoái trá của người vừa mới lêи đỉиɦ.
“Ư…Nhiều quá…”
Phong Húc Nghiêu lại rút ra, đút vào thêm mấy cái mới bắn xong. Cậu rút côn th*t còn bán cương ra, lại đâm mạnh vào, tạo thành một tiếng ‘bẹp’ rõ kêu.
Tiểu huyệt bị đâm vào chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại vì tư thế đưa mông lên mà còn lưng chừng ở phía trên.
“Ông thầy háo sắc, mau liếʍ sạch sẽ dương v*t của em đi!”
Phong Húc Nghiêu vừa rời khỏi, cái mông mất đi khống chế lấy lại được tự do. Rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra giữa khe mông đang rộng mở, tiểu huyệt đỏ tươi liên tục chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Phong Húc Nghiêu vỗ vỗ cái mặt đang nghệt ra của thầy mình, nhìn cái miệng hơi hé ra, dâʍ đãиɠ ngậm lấy côn th*t, mυ'ŧ chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở linh khẩu, liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên thân dương v*t.
Chờ Hàn Viễn Hàng liếʍ sạch, Phong Húc Nghiêu nằm bẹp xuống cạnh y. Hàn Viễn Hàng nhích tới, hôn khẽ lên môi cậu. Cậu cũng liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt y, hai người trần trụi ôm nhau hôn cuồng nhiệt, rồi lại chia nhau hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhau.
“Thầy à…”
“A… Ha…”
Không bao lâu sau, hai người lại bắt đầu quấn quít, cuộn ra giường.
… …
Sáng hôm sau, Hàn Viễn Hàng xoa xoa cái eo mỏi nhừ, chui ra khỏi ổ chăn. Người đang ôm y lại kéo y vào trong, bá đạo ra lệnh: “Ngủ đi!”
“Em không về nhà sao?” Vất vả lắm mới kéo được cái chăn đang che mặt mình ra, Hàn Viễn Hàng thở phào một hơi, thiếu chút nữa y đã chết ngạt rồi.
Phong Húc Nghiêu quấn chặt chăn ôm eo y, nói khẽ: “Mai hãy về, dù sao hôm nay có nhận tổ quy tông cũng không liên quan gì tới em, em có đi hay không cũng không sao cả. Chỉ cần gã gọi là anh trai đó không động vào em, em cũng sẽ không chán tới nỗi tự mình tìm việc!”
Hàn Viễn Hàng giở chăn ra, Phong Húc Nghiêu đang giở trò vẫn không chịu cho y dậy. Cậu vùi mặt vào bụng y, cọ cọ như con mèo con khiến Hàn Viễn Hàng mềm lòng, vuốt vuốt tóc cậu.
“Em có thể hiểu được như vậy thì còn gì bằng!”
Y rất sợ Phong Húc Nghiêu thiếu thốn tình cảm sẽ lạc bước, tuy là hiện giờ cậu đã bắt đầu lạc bước rồi, nhưng còn chưa tới nỗi trả thù xã hội. Y rất hài lòng với năng lực kìm chế bản thân của Phong Húc Nghiêu, sau này y sẽ cố gắng giúp cậu xoa dịu là được.
“Hừ! Em đang chờ bọn họ đấu đá nhau, chờ thời cơ tới, em sẽ để bọn họ cút hết!” Phong Húc Nghiêu lạnh lùng nói.
Được rồi, đây không phải là hơi lạc bước mà là đã đi tới trình độ trả thù cả cha mẹ mình.
Hàn Viễn Hàng kéo chăn lên, chui vào.
“Nếu em thất bại, thầy và em sẽ cùng nhau cuốn gói!”
“Cho dù em không thất bại, đến khi kết hôn với thầy, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thôi. Em sẽ gởi tiền vào sổ tiết kiệm của thầy, tránh cho về sau tài khoản bị đóng băng không lấy được!”
“Bị đóng băng thì chúng ta lại đi bán hàng vỉa hè!”
“Không cho phép bán vỉa hè! Em sẽ mở một tiệp tạp hóa nho nhỏ!”
“Thầy bán vỉa hè, em mở tiệm tạp hóa!”
“Không được!”
“Sao lại không được? Tiền kiếm được thế nào cũng là tiền, chỉ là cách kiếm khác nhau thôi!”
“Thầy mở tiệm tạp hóa, em bán vỉa hè!”
“…?”
“Hừ! Ngủ đi!”
Cuộc tranh luận vô duyên ấy khiến Hàn Viễn Hàng cảm thấy mình thật ngây thơ.
Ha ha…
Hàn Viễn Hàng cười khẽ trong lòng _ Phong Húc Nghiêu biết nhược điểm của y, y cũng hiểu được nhược điểm của cậu đó là thiếu thốn tình cảm, thiếu sự quan tâm của người khác. Cậu khát vọng được người thân quan tâm cho nên rất dễ dàng động tâm với thứ gọi là ‘duy nhất’.
Trên thế gian này ngoài cha mẹ ra, người thân nhất chính là vợ chồng, là người gắn bó với mình cả đời. Y thảy mồi này ra, thử xem Phong Húc Nghiêu có mắc câu không, quả nhiên Phong Húc Nghiêu đã sụp bẫy, lo lắng xem có nên đi theo y không, hơn nữa còn bắt đầu bước vào vai của chính mình.
Trong các cặp đồng tính, luôn có một người phải nhún nhường. Y đã bị Phong Húc Nghiêu xác định ở phía thụ, nếu y đặt mình ở vị trí ‘chồng’, như vậy Phong Húc Nghiêu sẽ bị tác dụng ngược, cũng sẽ không dễ dàng mắc câu như thế.
Bắt cóc con báo con nuôi thành con mèo nhỏ, yếu thế là nhất định. Phong Húc Nghiêu còn trẻ, y sẽ dùng một tình yêu khác bù vào tình cảm thiếu thốn của cậu, cho đến ngày hai người họ biến thành người thân.
Cố ý xoa đầu Phong Húc Nghiêu đang đưa lưng về phía mình, Hàn Viễn Hàng ôm cậu, l*иg ngực ấp áp dán chặt vào tấm lưng cường tráng, để tâm linh Phong Húc Nghiêu dần dần bình tĩnh lại.
… …
Tan học, không tìm được cậu chủ, tài xế đi tìm khắp trường học một vòng, cuối cùng mới biết là vừa ra về cậu đã trèo tường ra ngoài còn đi đâu thì không ai biết. Tài xế lập tức gọi điện báo cáo chuyện này cho cụ Phong biết.
Chuyện cho đứa con riêng bước vào nhà, tuy là cháu trai làm như không có gì, nhưng người sai cuối cùng vẫn là cha cậu, vậy mà còn làm thái độ xem trọng trước mặt cậu như thế. Ngay cả một ông già như cụ còn tức giận huống hồ là cháu trai.
Cụ Phong thở dài _ trước giờ tình cảm của con trai và con dâu luôn nhạt nhẽo, lúc đi dự tiệc thì làm như vợ chồng ân ái lắm, bình thường thì không ai nhìn tới mặt ai. Tình cảnh như thế, con cái ở giữa thiếu thốn tình thương, cuối cùng lại dẫn tới cảnh này.
Aizz, hiện tại con dâu không đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng lại từ chối chuyện đưa con riêng về nhà, lại càng không chịu thừa nhận đó là con cháu Phong gia.
Tìm suốt một ngày một đêm cũng không thấy tin tức gì về cháu trai, cụ Phong không có tâm trạng ngó tới thằng nhóc con mình mang về nhà, cũng không hòa nhã với ông ta, cả nhà Tổ đều phủ đầy không khí nặng nề. Đến tối, cụ Phong cũng không xuất hiện trên bàn ăn.
… …
Thứ hai, Phong Húc Nghiêu đi học bình thường lại, cậu đương nhiên biết tình huống lộn xộn trong nhà mình. Càng lộn xộn cậu càng vui, càng vui cậu càng thích người anh cùng cha khác mẹ đấu đá với mẹ mình. Cha cậu thật sự cho là ông ta có thể lo tốt cho cả hai bên sao? Một bên là vợ, một bên là người tình, ha ha, một vở tuồng hay.
Tại sao cậu là công cụ của đám cưới thương nghiệp, còn thằng con riêng tự dưng xuất hiện đó lại là kết tinh của tình yêu đích thực? Chẳng trách từ nhỏ tới lớn cha cậu đều không quan tâm tới cậu, thì ra ông ta đã sớm lo cho đứa con bên ngoài.
Ngồi trong phòng học vắng vẻ, Phong Húc Nghiêu nằm dài trên bàn, nhìn người thanh niên ở đối diện đang phê bài, cười nói: ” Thầy à, chờ em tốt nghiệp đại học, mình kết hôn đi!”
Ngòi bút run khẽ, sắc mặt Hàn Viễn Hàng – đang cúi đầu – khẽ biến hóa. Qua một lúc lâu y mới hồi phục tinh thần, cười nói: “Sao lại nghĩ tới chuyện kết hôn?”
“Em muốn đem hết những thứ tốt của em cho thầy, nhưng ngoài tiền ra em không có gì cả. Thầy lại không chịu nhận tiền của em, vậy em sẽ tự gói mình tặng thầy, thầy có đồng ý kết hôn với em không?” Phong Húc Nghiêu nói rất nghiêm túc. Trên giương mặt anh tuấn, trẻ tuổi của một thiếu niên mười bảy tuổi ấy hiện đầy vẻ ngây thơ.
Hàn Viễn Hàng đi tới trước mặt cậu, nhìn cậu, cười nói: “Gói tặng sao?”
“Gói tặng!”
“Chờ em tốt nghiệp đại học xong, em hãy gói mình lại rồi đưa tới trước mặt thầy, có lẽ khi đó thầy sẽ xem xét coi có nên kết hôn với em…”
Câu nói dần biến mất khi hai bờ môi chạm vào nhau.