Nhà Tổ của Phong gia đèn đuốc sáng trưng, nguy nga tráng lệ. Theo cụ Phong căn dặn, mỗi tối thứ bảy con trai, con dâu và cháu nội nhất định phải về nhà Tổ dùng cơm. Cháu trai đang học trung học bận rộn, cụ Phong đặc biệt dặn dò cháu trai lo học hành, buổi tối có tới dùng cơm hay không cũng không sao, nhưng phải chú ý sức khỏe, đừng để ngã bệnh thì mệt.
Cụ Phong rất hiểu lý lẽ, chỉ cần cháu trai thích làm gì ông đều ủng hộ. Thường thì không nên cưng chìu mấy cậu nhóc, nếu không sẽ làm hỏng mất tương lai. Cụ Phong là một người bảo thủ, cháu trai của cụ, cụ không đành đưa ra nước ngoài du học, rèn luyện ở nhà vẫn yên tâm hơn. Vả lại cụ cũng cho rằng nước ngoài không phải chỗ tốt gì, lỡ như cháu cụ bị nhiễm thói lạm giao, có bệnh tật gì thì đúng là khóc không ra nước mắt. ( Cụ ơi cụ nhầm rồi, ở nhà ko lạm giao nhưng lạm….dục cụ à:v)
“Nội!”
“Húc Nghiêu!” Cụ Phong vừa thấy cháu tranh thủ thời gian về nhà Tổ, lòng cụ lập tức mềm nhũn, vội vàng nắm tay cháu mình, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Mau để nội xem dạo này con có gầy đi không!”
“Không gầy chút nào hết!” Cụ Phong hài lòng, “Ban đầu ông giao cháu cho Tiểu Tôn chăm sóc đúng là không sai, tháng này phải tăng thêm tiền lương cho Tiểu Tôn mới được!”
“Cám ơn nội, dì Tôn nhất định sẽ rất vui!”
Hai ông cháu ở bên này chuyện trò vui vẻ, ở bên kia ông Phong lo lắng, đứng yên không nói tiếng nào. Bà Phong ngồi bên phải cụ Phong sắc mặt khó coi, mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm ông chồng đang cúi đầu của mình, cứ như muốn đâm thủng hai cái lỗ.
Âm thầm quan sát sắc mặt cha mẹ mình, Phong Húc Nghiêu cười lạnh trong lòng. Bình thường ở trước mặt ông nội hai người này đều làm kiểu tương kính như tân, không nói gì nhiều, cho dù con trai của họ có tới họ cũng không tỏ vẻ thân thiết như những người cha người mẹ bình thường. Dù ông nội không thích thái độ của họ, nhưng cũng hết cách, cụ chỉ có thể nhắc nhở bọn họ quan tâm tới con mình nhiều hơn thôi.
Hôm nay nhìn sắc mặt hai người họ, sợ là đã xảy ra chuyện gì cấp bách lắm rồi.
Phong Húc Nghiêu ngồi cạnh ông mình, lặng lẽ xem tình hình.
Hôm nay nhà Tổ không im ắng như trước mà lộ vẻ khẩn trương, cũng không ai có vẻ như chuẩn bị dùng cơm tối.
Cụ Phong không cho ai vào phòng khách, cho nên cả gian phòng to như vậy chỉ còn bốn người: cụ, con trai, con dâu và cháu trai.
Ngồi trên sô pha bằng gỗ quý giá, trên gương mặt nghiêm túc của cụ Phong đã đầy những nếp nhăn sương gió, hai mắt ông vẫn sáng như hồi con trẻ. Đôi mắt như chim ưng ấy đang nhìn con mình, nghiêm khắc nói: “Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
Từ hồi cụ Phong về ở ẩn, không màng thế sự, đã rất nhiều năm rồi ông Phong không nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc đó của cha mình. Ông trầm ngâm một hồi, mới lắp bắp: “Ba… Con…”
“Con, con cái gì!” Nhìn cái vẻ vô dụng của con mình, cụ Phong nổi giận, vỗ mạnh lên sô pha một cái: “Nếu cậu có gan giấu tôi nhiều năm như vậy, thì phải có gan gánh lấy hậu quả! Có phải cậu chờ tôi chết, cái nhà này do cậu làm chủ, cậu mới dám nói ra? Sau đó đá Húc Nghiêu khỏi vị trí người thừa kế?”
Nghe cụ nói thế, Phong Húc Nghiêu lập tức hiểu ra mọi chuyện, thảo nào mẹ cậu lại khó chịu như vậy. Cho dù có hào phóng thế nào, nhưng chồng có con riêng bên ngoài, chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt.
“Ba, con không có nghĩ như vậy!” Ông Phong vội vàng giải thích, “Người con yêu là Từ Lệ Dĩnh, con vẫn luôn yêu cô ấy! Con biết ba sẽ không đồng ý để tụi con kết hôn, con cũng đã nghe lời ba làm đám cưới với nhà họ Nghiêm, nhưng con không bỏ cô ấy được. Đã nhiều năm như vậy nhưng cô ấy chưa từng đòi hỏi danh phận gì, cô ấy là một cô gái tốt!”
Phong Húc Nghiêu cười lạnh, người mẹ sĩ diện của cậu cũng sẽ không nghĩ người đàn bà kia tốt lành gì. Người cha ngu ngốc của cậu lại nghĩ rằng giữa họ không có tình cảm nên ngay mặt bà mà công khai tình yêu của mình với một người phụ nữ khác. Đúng là ngu, ngu chưa từng thấy. Nếu đã cưới nhau, thì tình cảm cũng không còn là chuyện của hai người, thể diện gia tộc quan trọng hơn tình cảm, ích lợi cũng quan trọng hơn tình cảm.
Mặt cụ Phong ngày càng lạnh, bàn tay đang bưng tách cà phê của bà Phong cũng run lên.
“Nói hết chưa?” Cụ Phong hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, tựa hồ không để vào tai những lời kích động của con mình.
Ông Phong ý thức được là mình đã quá kích động, cùng với giọng điệu bất thường của cha mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Nếu nói hết rồi thì để ông già đã bước một chân vào quan tài này nói một câu!” Ánh mắt sắc bén nhìn về phía con trai mình, cụ Phong hận không thể một cước đạp chết đối phương: “Cậu còn nhớ trước khi cậu đính hôn với Nhã Liên, tôi đã hỏi cậu thế nào? Còn cậu thì trả lời tôi thế nào?”
Trong thoáng chốc, ông Phong xanh mặt, không nói được câu nào.
“Trả lời không được chứ gì!” Cụ Phong vỗ mạnh lên bàn trà một cái, “Tôi không chỉ hỏi cậu có thích người khác không một lần và mỗi lần cậu đều nói không có! Giờ cậu lại nói với tôi là trước khi kết hôn cậu đã yêu một người phụ nữ khác, còn có con với người ta, đứa con đó lớn hơn Húc Nghiêu một tuổi, cậu còn mặt mũi xin tôi cho nó nhận tổ quy tông!” ( Ngôn tình cẩu huyết đúng chuẩn mực:3)
Cụ Phong giận đỏ mặt, Phong Húc Nghiêu lập tức rót một ly nước đưa tới rồi vuốt vuốt lưng cụ: “Nội đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói!”
“Vẫn là cháu của ông ngoan nhất!” Cụ Phong an ủi: “Đừng học theo ba con, dám làm không dám nhận!”
Phong Húc Nghiêu tiếp tục ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt ông mình, huống hồ chuyện này không liên quan tới cậu. Cho dù thằng con riêng đó có mang họ Phong, cậu cũng không sợ nó cướp mất quyền thừa kế của mình.
Bà Phong vẫn ngồi đó, cười khinh bỉ. Người cao ngạo như bà sẽ không trách chồng mình không chung thủy bởi vì bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bà cũng không thèm chỉ trích người đàn ông từ lúc bắt đầu đã không nói thật lòng.
Bà không cần tỏ thái độ, cho dù chồng bà có tiếp tục yêu người đàn bà kia thì ông ta cũng không làm được gì nhà mẹ của bà. Cho dù bà không yêu ông ta, bà cũng sẽ không để bọn họ sống thoải mái, cũng sẽ không để mình trở thành trò hề cho người ta đàm tiếu.
Biết con dâu đang giận, cụ Phong áy náy thở dài: “Nhã Liên à, chuyện này là Tử Bách có lỗi với con, coi như nể mặt ba, con tha lỗi cho nó đi, dù sao thì đứa bé đó cũng là huyết mạch nhà họ Phong. Tuy là ba cho nó nhận tổ quy tông, nhưng ba chỉ thừa nhận Húc Nghiêu là người thừa kế duy nhất. Con yên tâm, tuy ba già nhưng ba vẫn biết phân biệt mọi lẽ!”
“Thưa ba, chuyện này cứ do ba làm chủ!” Bà Phong ngoài cười nhưng trong không cười.
Với kết quả này, Phong Húc Nghiêu không hề phản đối. Hai người đó quyết định chuyện gì chưa bao giờ nghĩ tới tâm trạng của con cái, cậu hà tất phải lãng phí tình cảm của mình. Chi bằng ăn cơm với ông nội rồi về phòng chơi game một lát, sau đó đi ngủ. Mai còn phải làm bài tập, học bài, chuẩn bị đối phó kỳ thi sắp tới.
Trên bàn ăn, cụ Phong sợ cháu mình buồn nên cụ hết lời an ủi, hi vọng cháu trai không lo lắng người ‘anh’ sắp nhận tổ quy tông. Chỉ có người được bồi dưỡng từ nhỏ như cháu cụ mới có thể kế thừa Phong thị, cụ định đợi đến khi cháu mình đi thực tập đại học sẽ bảo con trai giao quyền lại, như vậy mới an toàn, miễn cho về sau con cụ nổi điên lên làm sai chuyện.
Cha mẹ thản nhiên dùng cơm, cụ Phong vừa nói xong, cả bàn ăn đều im ắng, thi thoảng mới nghe thấy tiếng đũa chạm vào chén. Cha mẹ không nói chuyện với cậu, cậu cũng sẽ không nói gì với họ, bọn họ cứ như người lạ không thể hòa đồng. Giờ lại lòi thêm chuyện ba cậu có con riêng trước khi kết hôn, quan hệ giữa bọn họ lại càng nhạt nhẽo.
Phong Húc Nghiêu bắt đầu nhớ tới cảnh ăn cơm với thầy mình. Tuy hai người họ không nói gì, nhưng bầu không khí giữa họ lại hòa hợp tới bất ngờ. Cậu xới cơm, múc canh cho thầy, thầy chủ động nhận lấy, cứ như hai người họ mới là người một nhà thân thiết với nhau.
Phong Húc Nghiêu nghĩ tới ngây ra, càng nghĩ cậu càng không thể chịu được sự lạnh lùng của cha mẹ mình, cơm nước xong cậu lập tức trở về phòng.
… …
Hàn Viễn Hàng thấy tinh thần thoải mái, thật hiếm khi có một buổi sáng thứ hai không phải thức dậy trong đau nhức, trong tiểu huyệt cũng không có những thứ kỳ quái nào đó. Đây mới là buổi sáng thức dậy hạnh phúc của một người đàn ông bình thường.
Bước những bước thật nhẹ nhàng, Hàn Viễn Hàng nở nụ cười ấm áp với các đồng nghiệp của mình. Ngay khi bọn họ sắp đi vào cổng lớn trường học, có một chiếc xe có rèm che đã dừng ở ven đường đối diện cổng trường, phía bên kia cửa xe xuất hiện một thiếu niên.
Lúc các học sinh chào mình, Hàn Viễn Hàng nở nụ cười hiền hòa, gật đầu xem như chào hỏi thì ánh mắt y đã xui xẻo quét tới thiếu niên nọ. Bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc nụ cười của Hàn Viễn Hàng cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh đậm tay ôm bóng rổ, lưng mang túi sách. Cúc áo cổ không cài để lộ xương quai xanh tinh xảo, làn da màu lúa mạch và cơ ngực xinh đẹp như ẩn như hiện. Cậu học sinh đó rất được người khác chú ý, rất có vị đàn ông.
Chỉ còn cách một con đường, thiếu niên nhíu mày. Tức thì, tâm Hàn Viễn Hàng run lên, biết là đại sự không xong, cái mông vừa được nghỉ ngơi một ngày lại sắp chịu tai ương.
“Thầy Hàn, chào buổi sáng!”
Phong Húc Nghiêu đi tới trước mặt thầy, nở nụ cười ngoan ngoãn ở trong mắt các học sinh khác, nhưng lại là nguy hiểm trong mắt ông thầy nào đó. Ánh mắt đó đảo khắp toàn thân, cuối cùng dừng lại bên mông y. Hàn Viễn Hàng cảm thấy nụ cười đó có hàm ý sâu xa, khóe miệng cũng ngày càng cong hơn.
Hàn Viễn Hàng thầm rơi lệ trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản, hắng giọng một tiếng hiền hòa đáp: “Chào buổi sáng!”
“Xem thầy Hàn hôm nay rất hăng hái, chắc là đêm qua ngủ rất ngon phải không?”
Vẫn giữ cái mặt bình thản, Hàn Viễn Hàng bước vào cổng trường, “Cũng được, cũng được!”
“Hôm qua em ngủ không ngon, sớm biết vậy em đã không để thầy về rồi!” Phong Húc Nghiêu trưng cái mặt hối hận ra.
Hàn Viễn Hàng cố duy trì nụ cười sắp bùng nổ của mình, trong mơ hồ y cảm thấy mông y đang rất đau: “Ha ha, tiết đầu thầy có lịch, thầy tới phòng giáo vụ chuẩn bị. Phong Húc Nghiêu, em là lớp trưởng, cũng mau về lớp học đi!” Sau đó bước thật nhanh về phía văn phòng.
Tâm trạng khó chịu khi gặp cha mẹ mình mới đó đã biến mất hết, Phong Húc Nghiêu vui vẻ xoay xoay bóng rổ trên tay. Gương mặt anh tuấn trẻ trung nở nụ cười xán lạn, còn tiện tay chuyền bóng rổ tới cho cậu bạn cùng lớp khá thân, hai người vừa chuyền bóng qua lại vừa đi vào lớp.
Vào phòng giáo vụ, Hàn Viễn Hàng nhìn qua cửa sổ thấy các học sinh đang vào lớp, thấy Phong Húc Nghiêu chơi bóng rổ khiến nhiều người chú ý, tăng thêm sức sống cho một ngày mới đang bắt đầu. Dường như cậu ta không để ý tới chuyện mình trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, mặc cho mái tóc phiêu động theo cơ thể, phập phồng như sắp bay lên.
Cho dù có đẹp trai thế nào, cũng chỉ là một thằng nhóc!
Hàn Viễn Hàng hừ lạnh một tiếng, túm cái bánh bao lên hung hăng cắn cho một ngụm. Vừa ăn bữa sáng, y vừa ghen tị Phong Húc Nghiêu vừa dậy đã có bữa sáng nóng hầm hập, còn y chỉ có thể tùy tiện mua chút thức ăn ven đường lót bụng.
Y đã động lòng với một người cách y một thế giới, chẳng những tuổi tác chênh lệch rất xa, hoàn cảnh sống khác biệt rất lớn, địa vị xã hội trong tương lai cũng là một khoảng rất xa. Còn cả cha mẹ cậu, nếu họ biết quan hệ của hai người, chỉ dùng một ngón tay thôi cũng đủ nghiền chết y. Cho nên y chỉ có thể giữ ở mức quan hệ thân xác, tình yêu không thích hợp với hai người họ, y cũng không mong chờ vào thứ tình cảm không thực tế đó.
Không có gì quan trong hơn hiện thực, từ lúc y bắt đầu tranh cạnh tới giờ, công việc có được không phải như trò chơi của một đứa trẻ, lỡ một bước sẽ là hai bàn tay trắng.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Viễn Hàng chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của ngày hôm nay. Đột nhiên di động trên bàn làm việc của y vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn tới.
“Tiết thứ tư, phòng dụng cụ thể dục!”
… …
Phòng dụng cụ thể dục của trường Trung học Thánh Tuyết rất rộng, ở đây không có thầy cô quản lý cố định, mà do thầy dạy thể dục đưa chìa khóa cho học sinh. Học sinh cần đồ gì cứ mở cửa lấy, rồi ghi vào sổ đăng ký tên lớp, số lượng mượn.
Thời khóa biểu mỗi tuần của Hàn Viễn Hàng, Phong Húc Nghiêu đều nắm rất rõ. Nếu y có đổi tiết với thầy cô khác nhất định phải báo trước cho cậu biết, cũng không cho phép y kéo dài tiết học cuối cùng trong ngày.
Cũng không phải mình y thích kéo tiết, mười thầy cô thì có hết tám người thích kéo dài, còn hai người thì hận cả buổi đều là tiết của bọn họ, vì thành tích học sinh tỉ lệ thuận với tiền lương của bọn họ nha! Thử hỏi, không kéo dài làm sao được? Hơn nữa với trường Trung học phổ thông tư nhân như Thánh Tuyết, thành tích đại biểu cho tiền đồ của các thầy cô.
Tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Viễn Hàng _ lúc này vừa mới viết bài tập mới lên bảng làm gãy phấn, lẳng lặng rơi lệ với bảng đen, y có thể kéo tiết thêm năm phút không? Cuối tuần này phải thi rồi nha…
Xoay người, Hàn Viễn Hàng theo thói quen nở nụ cười thân thiết với các học sinh, nói ra câu mà bọn họ thích nhất giờ này: “Tan học!”
Thường thì tiết thứ tư đều là môn phụ, y không có tiết… không có tiết… thầy dạy toán học bi ai…
Mang tâm trạng nặng nề, Hàn Viễn Hàng ôm sách giáo khoa và giáo án bước ra khỏi lớp. Một vài học sinh lớp kế bên miệng ngậm kẹo que tựa vào ban công nhìn xuống sân thể dục dưới lầu. Trong đó có một học sinh tay cầm chìa khóa, một học sinh khác ném kẹo que xuống dưới lầu cho bạn mình.
Hàn Viễn Hàng đi thẳng về trước, vờ như không nhìn thấy bọn họ. Đột nhiên, học sinh cầm chìa khóa quay đầu lại nhìn y cười, rồi sau đó lại xem như không có việc gì, tựa vào ban công. Cậu học sinh đó chính là người khiến người ta hoa mắt, khiến hoa cúc Hàn Viễn Hàng đau ê ẩm.
Đây rõ ràng là đang ám chỉ với y _ tiết thứ tư hãy ngoan ngoãn tới phòng dụng cụ thể dục.
Hàn Viễn Hàng lén chìa cái ngón giữa với cậu, còn cậu thì đưa tay trái ra. Ngón trỏ và ngón cái tạo thành vòng tròn, ngón trỏ tay phải đâm vào vòng tròng đó. Hàn Viễn Hàng theo bản năng rút mông, tướng đi vốn đoan chính giờ bỗng thành hình chữ bát. Y không thèm nhìn Phong Húc Nghiêu nữa, nghiêm trang đi ngang qua mặt cậu.
“Tướng đi của thầy Hàn có hơi lạ nha!”
“Chắc bị trĩ rồi, lúc ba tớ bị trĩ cũng đi như thầy Hàn vậy á!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi! Lần tới ba tới bị trĩ, tớ dẫn cậu đi xem!”
Đối thoại của mấy học sinh còn khiến thầy Hàn thấy đau khổ hơn cả việc mình bị trĩ thật.
… …
Trong phòng dụng cụ thể dục rất im ắng, trên bàn làm việc chỉ đặt mỗi quyển sổ ghi chép và một cây bút bi. Trên quyển sổ đang mở ra ấy còn ghi những nét chữ dịu dàng nhưng không kém phần cứng cỏi, phía dưới ký ba chữ ‘Phong Húc Nghiêu’.
Các dụng cụ thể dục đủ các thể loại xếp ngay ngắn trên quầy, một vài thiết bị cỡ lớn thì xếp trong khu riêng ở góc phòng. Chiếc đệm dùng để nhảy cao vốn nằm trong góc tường giờ lại bị người nào đó mang ra trải trên đất. Trên bàn là một bộ đồng phục màu xanh đậm của giáo viên trường Trung học Thánh Tuyết.
Trên chiếc đệm dày màu xanh biếc là một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác, áo sơ mi bị cởi hết cúc, trên ngực đầy những dấu hôn xanh xanh tím tím khó lòng đếm được, bên vai là dấu răng đỏ ửng, trên cổ và hầu kết cũng có vết bầm xanh tím vì bị mυ'ŧ.
Thanh niên thở hào hển, cánh tay hơi chống người lên, đôi má hơi ngửa ra sau hồng hồng, mồ hôi rỉ ra bên thái dương, cánh môi hơi mở ra rêи ɾỉ: “Ức…a…a…”
Nhưng tiếng rêи ɾỉ tùy ý đó đã hấp dẫn du͙© vọиɠ Phong Húc Nghiêu, cậu liếʍ hôn phần eo mẫn cảm của y, tay phải vuốt ve bên đùi, tay trái véo một đầu v*: “Thầy thấy khó chịu sao?”
Hàn Viễn Hàng thở dồn dập, mười ngón tay bấu vào lớp đệm, không đáp lại.
Phong Húc Nghiêu cũng không để ý tới chuyện bị y cự tuyệt, đầu lưỡi ướŧ áŧ chui vào cái rốn xinh xinh, đâm vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lượn tới lượn lui. Cả người Hàn Viễn Hàng run lên, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại như dòng điện len vào đầu y.
Được thân thể của thầy đáp lại, Phong Húc Nghiêu thỏa mãn, liếʍ liếʍ môi rồi hôn xuống bụng, nụ hôn dịu dàng khiến cơ bụng co rút. Đầu lưỡi quệt ra những vết nước trong suốt, thỉnh thoảng còn mυ'ŧ mυ'ŧ. Hàn Viễn Hàng khó chịu, vặn vẹo cơ thể, không biết là giãy giụa hay là đáp lại.
“A… Ưm… A…” Bàn tay vuốt ve bên đùi chuyển sang vuốt túi tinh hoàn, đầu ngón tay như vô tình chạm vào tiểu huyệt phía sau.
Tính khí phía trước dựng thẳng, chất lỏng du͙© vọиɠ ứa ra từ đỉnh của chiếc lỗ nhỏ, lại không cách nào thỏa mãn.
Hàn Viễn Hàng cố nén tiếng rên, gương mặt đầy mồ hôi rõ ràng đang lộ vẻ kiềm chế, sau đó còn quay mặt qua nhìn chằm chằm các thiết bị thể dục để phân tán lực chú ý. Y đếm các thiết bị trong phòng, cuối cùng cũng giành lại một chút ý thức.
Thấy y phân tâm, Phong Húc Nghiêu thè lưỡi liếʍ tính khí đang sôi sục, đầu lưỡi lướt qua gân xanh, bướng bỉnh dạo một vòng rồi như nhấm nháp món nào đó rất ngon, đầu lưỡi liếʍ liếʍ qυყ đầυ.
“Thầy à, hôm nay em ăn rất nhiều kẹo que, không biết có liếʍ chỗ này thành ngọt luôn không?” Cậu cố ý giả như khờ khạo, thốt ra những câu mang đầy tìиɧ ɖu͙© một cách thản nhiên.
Hàn Viễn Hàng ngây ra, cảm thấy dường như tính khí của mình lại to hơn.
Phong Húc Nghiêu ngồi dậy, nhìn y nói: “Em ăn kẹo sữa, thầy có muốn nếm thử, xem có ngọt hay không?”
Giọng điệu hấp dẫn, gương mặt anh tuấn, hơi thở phun lên mặt y cũng rất mê người. Tâm Hàn Viễn Hàng run lên, nuốt nước miếng cái ực. Phong Húc Nghiêu nhắm hai mắt lại, đôi môi vừa liếʍ tính khí của y hơi hé ra. Rõ ràng là nơi này khá tối, nhưng y lại có cảm giác như mình đã nhìn thấy cái lưỡi nọ.
Còn nhỏ không cần phải lo lắng điều gì, đúng là quá không công bằng. Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng thân thể Hàn Viễn Hàng lại không khống chế được, hôn môi Phong Húc Nghiêu. Dường như trên môi cậu thật sự có vị ngọt, còn có mùi sữa nhàn nhạt.
Hàn Viễn Hàng thè lưỡi, hấp thu vị ngọt và mùi sữa trong miệng Phong Húc Nghiêu. Phong Húc Nghiêu rất hài lòng với sự dẫn dụ của thầy, nhưng cậu lại càng thích cái lúc thầy đói khát mà không khống chế được, cho nên cậu đã đẩy người đang ôm mình ra chẳng chút nương tay.
Trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười vô lại, chiếc áo đồng phục mở rộng để lộ áo thể dục bên trong, cũng để lộ thân hình mạnh mẽ. Hàn Viễn Hàng nhìn không rời mắt, ngọn lửa dưới bụng lại bắt đầu chạy tán loạn khiến linh khẩu đói khát chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, tiểu huyệt ở phía sau cũng ươn ướt, bắt đầu nhớ nhung cái cảm giác bị côn th*t lấp đầy.
Phong Húc Nghiêu nâng cằm Hàn Viễn Hàng lên, cảnh cáo bằng giọng điệu nguy hiểm: “Thầy à, em còn chưa cương mà phía trước thầy lại to vậy rồi? Mẫn cảm như vậy rất dễ bắn ra, lát nữa không cho phép thầy lén sục phía trước, chỉ có thể tự mình chơi phía sau thôi!”
Hàn Viễn Hàng không đoán ra cậu ta muốn chơi kiểu gì, chì đành lẳng lặng đợi chờ.
Phong Húc Nghiêu cởϊ qυầи ra một nửa, côn th*t cực to bật ra khỏi qυầи ɭóŧ, thân côn th*t thô dài, kết hợp với qυყ đầυ tạo thành độ cung. Từng bị xâm phạm biết bao nhiêu lần, Hàn Viễn Hàng biết rất rõ côn th*t ấy lợi hại thế nào.
côn th*t đo đỏ vừa lộ diện đã ma sát lên gương mặt trắng nõn của y, qυყ đầυ màu đỏ sậm như đang tuần tra lãnh địa của mình, thong thả cẩn thận vẽ theo đường nét trên gương mặt Hàn Viễn Hàng: Cái trán bóng loáng, mi mắt hơi rũ xuống, cái mũi cao cao, cái môi hồng hồng… khiến chúng dính đầy chất nhầy ứa ra từ qυყ đầυ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hàn Viễn Hàng lại ngậm qυყ đầυ, liếʍ cái lỗ thật nhỏ, khiến nó phun ra thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ giải khát cho yết hầu đang khô khan của y. Y vừa định há miệng ra nuốt hết côn th*t vào miệng, lúc này Phong Húc Nghiêu lại lùi về sau, côn th*t rời khỏi miệng y kéo theo một sợi chỉ thật dài, bấy giờ đôi môi hồng hồng vẫn còn đang hé mở.
“Tuy là em rất vui khi thấy thầy thích ăn dương v*t của em như vậy, nhưng em cũng không có ý định đút cho thầy ăn no mau vậy đâu!” Phong Húc Nghiêu vỗ vỗ côn th*t vào hai má Hàn Viễn Hàng, tạo thành một dấu đo đỏ thật đẹp.
Hàn Viễn Hàng ngước mặt lên, dấu đo đỏ trên gương mặt trắng nõn rất rực rỡ, kết hợp với ánh mắt giận dữ đúng là có một hương vị nào đó rất lạ. Không hiểu sao Phong Húc Nghiêu lại thấy động lòng, cậu cúi đầu liếʍ khẽ lên dấu đỏ ấy, vật dưới háng giờ như mãnh thú, tùy cơ mà ăn thịt Hàn Viễn Hàng, ra sức tiến lên trong người y.
Y đúng là ngày càng sa đọa, trong đầu y đều là cơ quan sinh dục thật to của cậu. Một thằng đàn ông lại nghĩ tới cơ quan sinh dục của một thằng đàn ông khác, thậm chí còn khao khát cậu ta tiến vào thao tiểu huyệt của mình, mới ngăn được cảm giác ươn ướt ngứa ngáy ở phía sau.
Hàn Viễn Hàng liếʍ liếʍ cái môi khô ráo, tay phải mém chút không kìm được mà cầm tính khí của mình lên. Quanh quẩn trong đầu y là lời cảnh cáo không cho phép sờ phía trước của Phong Húc Nghiêu, y đành thở hổn hển, liếʍ ướt ngón tay mình, sau đó đưa ra phía sau, chạm vào những nếp uốn.
Phong Húc Nghiêu bất mãn khi y không ngó ngàng tới mình, cậu lập tức kéo tay y đặt trên dương v*t của cậu. Hàn Viễn Hàng quay sang, dường như không tin là cậu có thể dễ dàng buông tha cho y như thế, “Dùng nó ma sát đầu v* của thầy!”
đầu v*? Hàn Viễn Hàng ngây ra, côn th*t trong tay đang đưa tới gần ngực y. Y cúi đầu nhìn xuống thì thấy qυყ đầυ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đang ở đối diện với đầu v* đã cương lên từ lâu của y. Y không kìm được lòng mà ưỡn ngực, đầu v* đáng thương, cực nhỏ ấy chạm vào qυყ đầυ to quá khổ. Không biết là vô tình hay cố ý, đầu v* chạm vào linh khẩu đang rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ khiến Hàn Viễn Hàng run lên.
Cảnh tượng da^ʍ mỹ đó khiến hô hấp của người ta trở nên dồn dập, du͙© vọиɠ trong mắt Phong Húc Nghiêu lại càng mạnh mẽ hơn, cậu ra lệnh: “Tiếp tục!”
Hàn Viễn Hàng cũng bị hình ảnh đầu v* của mình chạm vào linh khẩu hấp dẫn, y nắm chặt côn th*t đâm nó vào đầu v*, cơn kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ bỗng từ đâu lan ra khắp người y, “Ư…” Hàn Viễn Hàng rên khẽ, giọng điệu trầm thấp ấy thoáng hiện nét kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Phong Húc Nghiêu không để ý, cậu đưa tay kéo đầu v* bên kia. Hàn Viễn Hàng ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy sâu xa, gương mặt đỏ ửng anh tuấn hơn người.
Không nhìn gương mặt ấy nữa, Hàn Viễn Hàng nhắm mắt lại, cắn cắn ngón tay cậu đưa tới. Đột nhiên, tốc độ côn th*t ma sát đầu v* lại tăng thêm, hóa ra cậu đã gạt tay y ra, cầm dương v*t mình ma sát đầu v* mẫn cảm.
Đồi ngực Hàn Viễn Hàng khá cao, hai đầu v* lồi ra rõ ràng. đầu v* bên trái bị côn th*t chà đạp sưng lên, qυყ đầυ tấn công mãnh liệt biến đầu v* từ cứng trở thành mềm mại, lại còn quệt dâʍ ɖị©ɧ lên xung quanh cái núm đỏ.
“A… A… Ha…a…”
Vừa mở mắt ra chính là cảnh đầu v* bị qυყ đầυ ngược đãi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t giữa hai chân Hàn Viễn Hàng dựng lên, dâʍ ɖị©ɧ chảy tới túi tinh hoàn. Ba ngón tay cắm vào tiểu huyệt đang khuếch trương cũng bắt đầu tống mạnh vào trong theo nhịp độ côn th*t đâm đầu v*.