Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chiếc xe do tự tay Vệ Thiên Vũ thay đổi qua, đã chứng thực được chế độ an toàn trên thực tế, lại mang tốc độ số một số hai trên thế giới, cho dù ở vùng tuyết dày hay vùng cao nguyên cũng không khác biệt gì.
Lôi Hồng Phi một đường chạy như bay, phá vỡ bão tuyết, rốt cục cũng đến được chỗ gần sơn cốc nhỏ kia. Y không dám đậu ở vị trí mà đèn xe có thể chiếu tới, mà nằm ở ngoài cách đó 1km, dù cho đã tắt đèn nhưng vẫn bảo trì hệ thống che đậy. Bão thực quá lớn, bọn họ không dám chạy mô tô tuyết, sợ sẽ bị cuồng phong cuốn đi, 5 người họ mặc trang phục tác chiến, chuẩn bị trang bị, sau khi xuống xe thì vượt qua bão tuyết, gian nan tiến lên vào sâu trong tuyết.
Bọn họ mang hệ thống mũ giáp có kính quang lọc tinh xảo, tín hiệu của ‘Blaze’ do bên Lăng Tử Hàn truyền tới vẫn còn rõ ràng. Xe mà ‘Blaze’ đặt mua giữa đường đã bị người Lăng Tử Hàn phái ra cài đặt thiết bị theo dõi, bởi vì y là một cao thủ máy tính, cho nên không sử dụng tín hiệu điện tử, mà dùng tín hiệu sinh vật. Sau khi người của Lăng Tử Hàn thu được thì chuyển thành tín hiệu điện tử, rồi truyền tới cho Lâm Tĩnh ngay. Do khí trời ác liệt, không lưu hỗn loạn, tín hiệu nhận được với khoảng cách thực tế cũng kém vài phút, nếu như không có hiện tượng gì khả nghi khiến cho ‘Blaze’ cảnh giác, vậy thì không có vấn đề gì, thế nhưng nếu có gì khiến cho y cảnh giác, thì vài phút kém này lại chính là tai họa ngầm, cho nên trong hành động bọn Lôi Hồng Phi cực kỳ cẩn thận, không thể cho bên ‘Blaze’ phát hiện.
Đi vào cốc rồi, 5 người đàn ông thân thể cường kiện đều thở hổn hển, nhưng vẫn không nghỉ ngơi, lập tức kiểm tra địa hình.
Lâm Tĩnh thở gấp nói: “Chúng ta chỉ còn 1 tiếng để chuẩn bị, nhanh.”
Với tốc độ của ‘Blaze’, thì đại khái khoảng 2 tiếng nữa sẽ tới được đây, bọn họ phải mai phục tốt trước đó 1 tiếng, như vậy mới có thể đảm bảo không đả thảo kinh xà.
Ở trên xe đã phân công xong xuôi, ba đặc chủng binh lần lượt tiến về phía trước, điều tra từ sườn núi vào trong. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh từ trung tâm cốc đi ra hai bên, cẩn thận tra khám mặt đất. Dù cho dốc núi hay là mặt đường, thì tuyết đều đọng tới đùi bọn họ, phải sử dụng hệ thống mũ giáp tổng hợp lại mới có thể dò xét ra được chân diện mục.
Nhiệt độ không khí hiện tại đã âm 40, trên người bọn họ đều là trang bị tác chiến ở khu lạnh, mỗi một bộ phận đều làm từ vật liệu đặc thù, tận lực bảo trì nhiệt độ cơ thể của họ ổn định, gió lạnh bên ngoài không thể xâm nhập, nhưng vì phải chiến đấu, nên không có khả năng ăn mặc quá cồng kềnh, ảnh hưởng tới hành động, cho nên ở bên ngoài lâu, vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh.
Lôi Hồng Phi là thể chất nóng, nên không thèm để ý với hàn ý lạnh thấu xương, nhưng vẫn mơ hồ có chút lo lắng tới thân thể của Lâm Tĩnh. Hệ thống miễn dịch của hắn có vấn đề, ở tình huống không rõ lúc nào cũng có thể ngã gục, đây mới chính là tai họa ngầm lớn nhất, nhưng y biết Lâm Tĩnh không có khả năng không tham gia hành động, đều đã đến tận đây, sao chỉ có thể ngồi trong xe khoanh tay đợi? Cho nên y không khuyên, nhưng trong lòng lại rất bất an, chỉ có thể không ngừng để ý hắn, may là hành động này cũng không kéo dài lâu, chỉ cần ở bên ngoài mấy tiếng, có lẽ Lâm Tĩnh có thể đứng vững, không có việc gì.
Khoảng chừng 20 phút sau, 5 người họ trở về cốc, tập hợp lại tình huống đã tra được, thương nghị khoảng 10 phút, xác định được phương án hành động.
“Gần đây có hai khối đá dễ cho nổ rớt xuống, chỉ cần hai khối là đủ rồi.” Lâm Tĩnh ra quyết định, “Canh thời gian, hành động.”
Hai chiến sĩ leo lên sườn núi, Lôi Hồng Phi cùng một người khác thì chạy tới trước khối đá. Lâm Tĩnh lui ra xa 1 chút, quan sát hành động, chỉ huy toàn cục.
Hai tiểu tổ động tác rất nhanh, trước tiên ở chung quanh khối đá đυ.c nhiều lỗ nhỏ sâu, sau đó đưa thuốc nổ cường lực vào trong, rồi mới lui ra xa, lần lượt dẫn kíp nổ.
Chỉ nghe vài tiếng phốc nặng nề vang lên, trong bóng đêm, từng phần núi đá nhỏ vụn dần dần trượt xuống dưới, khối đá bị tuyết đọng cùng phần đá ở dướ nâng đỡ, cùng chậm rãi trượt xuống sườn núi, nằm ở ven đường. Đợi khi động tĩnh bên này dần dần chấm dứt, thì một tiểu tổ dẫn thuốc nổ, để một khối đá khác cũng trượt xuống chân núi, vừa lúc chặn ngay giữa đường chính qua lai.
Tuy rằng bố trí của họ đã tận lực cẩn thận, nhưng những mảng tuyết đọng lớn vẫn không ngừng trượt xuống, ngọn núi này rõ ràng có màu đất nhạt cùng màu trắng tuyết hỗn loạn cùng màu đen của những khối đá bị nổ đến cháy đen, nếu như đèn xe chiếu qua, sẽ rất bắt mắt. Đây là hình đã dự liệu trước được, 5 người họ trước đó đã phân công thỏa đáng, 3 chiến sĩ xông lên sườn núi, với tốc độ nhanh nhất bắt đầu đẩy những mảnh thuốc nổ còn sót lại ra khỏi đất. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi thì lo phần khối đá còn lại, lấy ra rất nhiều công cụ, nhanh chóng làm thành một cái xẻng, đem những phần tuyết đọng hai bên đường chất lên phần khối đá, xếp đứng lên, giả thành một khối đá đã bị rớt xuống từ rất lâu trước rồi.
Động tác bọn họ rất nhanh, tất cả đều hết toàn lực, không bao lâu khiến người bắt đầu phát nhiệt, đến sau bắt đầu ra mồ hôi, sương trắng trong miệng phun ra càng ngày càng đậm, mặc dù có mũ che đầu, nhưng trong không khí vẫn có thể thấy rõ được.
Đợi khi bố trí thỏa đáng xong, từ bề ngoài nhìn không thấy gì khác lạ, thì cũng qua 1 tiếng.
Lâm Tĩnh để 1 chiến sĩ mai phục trên núi, chuẩn bị ngắm bắn viễn trình: “Bọn chúng mặc dù có 4 người, thế nhưng cũng phải thay phiên lái xe, khẳng định là hai người một tổ, thay phiên nhau ngủ, cho nên, nếu như giữa đường phát hiện có khối đá chắn ngang, thì cũng chỉ có 2 người xuống xe. Nếu như chỉ xuống xe 1 hoặc 2 người, thì do cậu đối phó, chờ bọn chúng bước qua khối đá đầu tiên, đến trước khối đá thứ hai để xem xét, thì anh liền ra tay, phải bắt chết được ít nhất 1 tên, hơn nữa còn phải nhanh.”
Sau đó hắn lại chỉ huy hai chiến sĩ khác mai phục ở gần phần khối đá thứ nhất. “Nếu như xuống xe chỉ có 1 hoặc 2 người, thì bảo tiêu còn lại trên xe chính là hai hoặc 3 người, sẽ do các cậu cùng tôi đối phó. Nếu như xuống tới tận 3 đến 4 người, thì tay súng bắn tỉa vẫn phụ trách hai người, còn lại giao cho các cậu, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt sống thì cứ gϊếŧ. Còn về mục tiêu của tay súng bắn tỉa thế nào, các cậu có thể phối hợp, cho các cậu 5 phút, chính mình tự thương lượng. Chú ý, mục tiêu chính là hacker, tuy rằng khả năng hiện tại y sẽ ngủ trên xe, nhưng vẫn có thể mở hệ thống tra xét, vừa có gì khác thường sẽ lập tức ra cảnh báo. Vì vậy, sau khi đã thảo luận việc mai phục xong xuôi, thì nhất định phải tắt vô tuyến.”
“Yes, sir.” Ba đặc chủng binh lập tức thối lui một bước, gom lại cùng nhau thấp giọng thương nghị.
Lâm Tĩnh nhìn về phía Lôi Hồng Phi, nhẹ giọng nói: “’Blaze’ sẽ do anh phụ trách nhé. Cánh tay thiết của anh chính là công cụ thích hợp nhất, có thể phá xe bắt người, không được để y có cơ hội tự sát.”
“Được.” Lôi Hồng Phi đồng ý, sau đó có chút lo lắng hỏi: “Sức khỏe của cậu … không có gì chứ?”
“Ừ, không có việc gì.” Lâm Tĩnh biết y quan tâm mình, nhưng hiện tại ngoại trừ hành động ra hắn không có quan tâm đến thứ gì khác, lập tức nói lại chuyện chính. “Chờ chúng tới rồi, thì sẽ do anh ra tay trước. ‘Blaze’ ngồi ở vị trí nào anh phải xác nhận. Chờ anh ra tay rồi, tôi mới hành động. Lúc này chỉ cần đảm bảo bắt sống ‘Blaze’, những tên khác không quan trọng, không quan tâm sống chết.”
Ba ba đặc chủng binh kia thương lượng xong, có một người là tay súng bắn tỉa lập tức lên núi tìm vị trí thích hợp, còn hai khác thì đi tới chỗ họ, cùng Lâm Tĩnh thương lượng phương án nếu có đến 3 tên bảo tiêu xuống xe.
Sau khi xác định xong Lôi Hồng Phi hành động thế nào, bọn họ tiến lên thế nào, thì bốn người lập tức tản ra. Bọn họ tắt toàn bộ thiết bị điện tử trên người, chỉ để lại máy tiếp thu tín hiệu trên tay. Đây là người của Lăng Tử Hàn đã đặt sẵn trong xe, bên trong có tư liệu phân biệt của ‘Blaze’, có thể giúp họ xác nhận thân phận của Blaze.
Hai bộ đội đặc chủng mai phục tại hai bên khối đá đầu tiên, có thể tiến có thể lùi, có thể chú ý tới tình huống khác thường. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh thì lui ra phía sau khoảng 100m, lần lượt mai phục tại hai bên đường.
Tuyết đọng rất sâu, bọn họ chậm rãi vùi mình vào tuyết, không hề nhúc nhích, kiên trì chờ đợi.
Ở trong hắc ám vắng vẻ vô tận, từng bông tuyết lớn không ngừng rơi xuống, lần lượt trùm lên tất cả, rất nhanh làm mai một đi những mảng vết tích mà họ chưa kịp xử lý.