Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 43

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Khuôn mặt Lăng Tử Hàn trắng như tờ giấy, gầy trơ cả xương, cả người không có chút khí lực nào, căn bản không có khả năng ôm lấy hai đứa nhỏ. Cậu lén lút đi tới trước nôi, đưa 1 ngón tay lên môi, ý bảo hai đứa nhỏ đừng lên tiếng.

Nụ cười của Lăng Tiêu, Lăng Diêu càng thêm ngọt, trong mắt tràn đầy hứng thú, quay đầu cố sức gật đầu nhìn ba mình. Tâm trạng của Lăng Tử Hàn đã tốt hơn nhiều, liền đưa tay lần lượt bế hai đứa nhỏ ra khỏi nôi, đặt lên thảm.

Hai đứa nhỏ vừa ra khỏi nôi đã nhìn thấy La Y đang nằm ngủ, lập tức nhìn qua nhìn lại 1 chút, sau đó ngẩng đầu thắc mắc nhìn ba mình.

Lăng Tử Hàn không có hé răng, chỉ mỉm cười ra dấu “Đi theo ba”, cùng hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Tuy rằng không có tận lực, nhưng bước chân của cậu thì luôn rất nhẹ, hai đứa nhỏ cùng cậu sống mấy ngày, rất nhanh đã học theo được, lúc này bước chân dù có hơi lung lay lắc lắc, nhưng không có chút thanh âm nào.

Đi tới phòng khách, bọn họ liền nhìn thấy người đang nằm trên sofa, lập tức lại hứng thú, muốn đi lại cẩn thận nhìn tỉ mỉ 1 cái, Lăng Tử Hàn liền kéo hai đứa nhỏ lại, kéo hai đứa nhỏ vào phòng tắm.

Hai đứa nhóc lúc này mới phát hiện cậu không có mang dép. Phòng tắm không có trải thảm, nhưng lại có lát gạch trơn, tuy có mở hệ thống sưởi hơi đầy đủ, nhưng đi chân trần sẽ rất lạnh. Hai đứa nhỏ còn còn chưa tới 2 tuổi,

theo lý thuyết đáng lẽ sẽ không biết những việc này, nhưng tụi nhỏ lại kỳ lạ mà giãy dụa tay của Lăng Tử Hàn, đồng thời chạy vào phòng ngủ, mỗi đứa cầm ra một chiếc dép đang nằm tán loạn dưới gầm giường, cười hì hì chạy tới, đặt trước mặt Lăng Tử Hàn, sau đó đắc ý chắp tay sau đít, mỉm cười nhìn ba mình.

Tâm tình Lăng Tử Hàn rất tốt, đưa chân mang dép vào, lần lượt ôm hai đứa nhỏ vào phòng tắm. Qua một hồi lâu, ba con ba người họ đã rửa mặt xong, Lăng Tử Hàn đưa hai đứa nhỏ vào nhà bếp, đặt lên bàn ăn, sau đó đóng cửa lại, dùng tủ lạnh trí năng phối đồ ăn, bắt đầu làm bữa sáng.

Hai đứa nhỏ ngồi phân biệt trên bàn, từ trên cao có thể nhìn thấy ngực của Lăng Tử Hàn, chờ cậu làm xong việc, hai nhóc con liền đưa tay dùng hết sức mà ngoắc. Nét mặt cậu nhu hòa, mỉm cười đi tới. Hai đứa nhỏ liền đưa tay nắm lấy vạt áo của cậu, bừng bừng hăng hái mà chơi đùa nút buộc của cậu. Cậu cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này mới nhớ tới 4 người kia phải thức dậy đi làm.

Cậu không rõ Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh sắp xếp công việc mình thế nào, chỉ biết rằng La Y vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, theo quy định sẽ có một ngày nghỉ, còn La Hãn đảm nhiệm cục trưởng cơ quan tình báo đặc biệt, Du Dặc phó cục trưởng, chỉ cần hai người thương lượng tốt, sắp xếp công việc thỏa đáng, bản thân hắn cũng không cần xin nghỉ phép với cấp trên, cơ quan tình báo đặc biệt là một bộ môn đặc thù, nhân viên ở cục khác rất khó biết tới, mà người đi làm ở bộ môn này không cần phải chấm công, bọn họ đều có một cuốn sổ kiểm tra quy trình, cho nên, hai người đó có lẽ hôm nay không cần đi làm. Còn Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, chức vụ của bọn họ đều rất quan trọng, mỗi ngày đều bận rộn vô cùng, quân vụ cần xử lý đều cực kỳ quan trọng, không thể tùy tiện xin nghỉ, bỏ công tác qua một bên mà chạy tới coi mình hoài được.

Chơi cùng con 1 hồi, cậu nhìn đồng hồ 1 chút, liền nhẹ giọng hỏi hai đứa nhóc: “Bác Lôi cùng bác Lâm tụi con đều biết mà phải không?”

Lăng Tiêu, Lăng Diêu nở nụ cười gật đầu: “Bác Hổ, bác Lang.”

Lăng Tử Hàn nao nao, cũng cười: “Đúng, bác Hổ, bác Lang. Hai con mỗi người đi gọi một người, kêu họ dậy đi làm, nhưng phải cẩn thận 1 chút, đừng đánh thức bác La cùng dì La.”

Hai đứa nhóc nghe cậu nói đều hiểu được, vừa gật đầu vừa tỏa sáng hai mắt, hưng phấn mà lắc lắc thân thể nhảy xuống.

Lăng Tử Hàn mở cửa nhà bếp, ôm lấy hai đứa nhỏ, vô thanh vô tức mà đặt lên thảm phòng khách. Thân hình nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ nhanh như chớp mà lủi vào phòng ngủ, sau đó Lăng Tiêu rất nhanh chạy đến, chạy tới sân thượng. Lăng Tử Hàn đứng ở cửa nhà bếp không nhúc nhích, ánh mắt ôn nhu mà đuổi theo thân ảnh con.

Hai đứa nhỏ tuy rằng 1 đứa vào trong phòng, 1 đứa ở ngoài phòng, nhưng đều đồng thời ngồi xuống bên cạnh túi ngủ dưới mặt sàn, dùng hết lực mà đẩy đẩy, vươn hai bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo lỗ tai.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh ngủ ở trong nhà Lăng Tử Hàn, tính cảnh giác tất nhiên đều giảm xuống, đến khi hai đứa nhỏ nhào lên người mình, lúc này mới giật mình tỉnh giấc, đang muốn quát lớn, liền cảm giác được tay nhỏ bé non mềm đang nắm vành tai của mình dùng sức mà kéo, trong lòng liền biết chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười mở mắt.

Hai đứa nhóc có cùng 1 động tác, nhào lên người đối diện trước mặt bọn họ, vẻ mặt tiếu ý mà nhẹ giọng nói: “Baba gọi, dậy đi làm.”

Hai người nghe hai đứa nhỏ nói xong không biết nên khóc hay cười, hình như Lăng Tử Hàn là ba, kêu hai con nhỏ của mình đi gọi hai người anh trai lớn của cậu dậy đi làm, vị trí đều loạn tung hết, thế nhưng, từ lời nói của hai đứa nhỏ, có thể biết được Lăng Tử Hàn dường như đã khôi phục bình thường, cũng là một chuyện đáng mừng. Hai người nhanh chóng ra khỏi túi ngủ, ôm đứa nhỏ vào lòng, cười ha hả đi ra ngoài.

Tuy rằng hai đứa nhỏ làm khá nhẹ, nhưng cùng lúc cả hai bên đều có động tĩnh, cũng tạo ra chút âm thanh. La Hãn liền tỉnh lại. Hắn ngồi dậy từ sofa, thấy Lăng Tử Hàn đầu tiên, sau đó liền thấy Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ôm đứa nhỏ bước ra, người lớn trẻ nhỏ đều mặt đầy nụ cười, trong phòng mang bầu không khí hớn hở, khiến sự lo lắng trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít.

Động tĩnh của bọn họ ở bên ngoài khá lớn, cũng khiến La Y tỉnh giấc. Lăng Tử Hàn nhìn người trong phòng, mỉm cười nói: “Chuẩn bị thôi, cùng nhau ăn sáng.”

Sắc mặt cậu thật không tốt, nhưng nét mặt lại cực kỳ hòa ái, nhìn qua tâm tình khá tốt, hơn nữa tối hôm qua vừa mới bệnh tới hôn mê bất tỉnh, nhưng lúc này đi đứng rất ổn, dường nhưng thể lực cùng tinh thần đều khôi phục không ít, khiến bốn người bọn họ đều cảm thấy có chút kinh ngạc, liền chuyển suy nghĩ, nhìn nụ cười đắc ý dào dạt của hai đứa nhỏ, đều có cùng suy nghĩ là chỉ có con mới có thể khiến cậu mau chóng hồi phục tới vậy.

Sau đó, bốn người họ lần lượt tiến vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Lăng Tử Hàn ra bên ngoài bưng sữa bò, trứng chiên cùng bánh mì, bánh ngọt, bánh bao nhỏ, màn thầu, hơn nữa mấy thứ mặn chay này cùng nhau phối hợp ra một bữa sáng tinh mỹ, bàn ăn đều đầy ngập, rất phong phú.

Lăng Tử Hàn đem hai đứa nhỏ bỏ vào trong xe con nít, nhưng hôm nay lại có khá nhiều người, khiến hai đứa nhỏ đặc biệt hưng phấn, cứ cựa quậy không ngừng không chịu ngồi yên, cậu chỉ đành ôm hai đứa nhỏ đến sofa ngồi, đút hai đứa nhỏ uống sữa bò cùng ăn bánh bao trước.

Bánh bao có 2 nhân là thịt cùng nhân lòng đỏ trứng, hai đứa nhỏ đều chỉ thích ăn bánh bao thịt, hai má phình lên, bên môi đều là mỡ, cao hứng mà hoa chân múa tay vui sướиɠ, không hề yên tĩnh.

Bọn Lôi Hồng Phi cùng nhau tụ lại, bắt đầu ăn sáng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, thuận tiện cùng Lăng Tử Hàn nói chuyện mà bọn họ thương lượng tối hôm qua, sau đó hỏi chú ý: “Em xem coi em muốn qua nhà ai ở, dù sao bọn anh cũng chỉ là kiến nghị thôi mà, cuối cùng cũng phải do em quyết định, tụi anh đều theo ý em.”

Lăng Tử Hàn không chút nghĩ ngợi, bình tĩnh mà nói: “Em sẽ ở đây, không tới chỗ nào hết.”

La Y không có phản ứng nào, La Hãn cũng không có ý kiến, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lại nhịn không được khuyên cậu.

“Chỗ của em quá chật.” Lôi Hồng Phi thành khẩn mà nói. “Nhà anh dù sao cũng là nhà hai tầng, từ trên xuống dưới cũng có tới 4, 5 phòng ở, ngoại trừ anh ra cũng không còn ai khác, so với chỗ này của em đều rộng hơn nhiều. Em dọn tới chỗ anh, bọn Tiểu La tới chăm sóc em cũng tương đối tiện hơn, chứ ở đây thì em để cho cô ấy ngủ ở đâu?”

“Tôi không sao.” La Y lập tức thanh minh. “Tôi ngủ ở bệ cửa sổ cũng được, hoàn toàn không cần cân nhắc tới vấn đề của tôi đâu.”

Lăng Tử Hàn quay đầu lại nhìn bọn họ, nét mặt vẫn rất ôn hòa, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa: “Em biết mọi người đều có ý tốt, thế nhưng em sẽ không dọn tới nhà bất kì ai để ở hết.”