Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 34

Huyền Tự Tam Thất trở lại nhà của mình ở Đông Bắc thành, càng nghĩ cảm thấy hôm nay trước mặt Tử Y vệ bại lộ thân phận, thái độ của tân đế đối hắn lại thập phần lãnh đạm, Sưởng châu thành này chỉ sợ không nên ở lâu, vẫn là tẩu vi thượng sách.

Hắn vội vàng thu thập hành lý, bỗng nhiên cảm giác trong phòng thêm người. Khí tức xa lạ ở sau lưng vô thanh vô tức mà xuất hiện, mang theo gió lạnh thấu xương cùng sát khí, hiển nhiên là lai giả bất thiện (*). Càng làm nhân tâm kinh hoảng chính là, hắn lại không phát hiện đối phương làm thế nào tiến vào. Võ công thượng thừa tu luyện vài thập niên, giờ phút này lại giống như thành kẻ điếc người mù, khiến hắn trong lòng đầy tuyệt vọng.

[(*) lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt]

Huyền Tự Tam Thất động tác trên tay đình trệ, chậm rãi xoay người, lập tức nhận ra người tới – là tên Tử y lang tướng chỉ cần một ngón tay đã chế trụ hắn lúc trước, xem ra là tâm phúc của Thánh thượng.

Hắn thấy đối phương mặt trầm như nước, phản ứng đầu tiên là nghĩ Tân đế muốn thay Tiên hoàng gϊếŧ người diệt khẩu, không khỏi đáy lòng cười khổ: nếu sớm muộn gì cũng có ngày này, hà tất để hắn sống mấy năm nay! Lúc Tiên đế băng hà nếu lệnh cho hắn cùng tuẫn táng, hắn tự nhiên sẽ không nói hai lời liền tạ ơn phục mệnh.

“Đại nhân mang đến chính là hoàng thượng mật chỉ, hay là khẩu dụ?” Tâm hắn như tro tàn cất tiếng hỏi.

Tả Cảnh Niên âm thầm ngẩn ra, chớp mắt liền hiểu thấu đáo huyền cơ, quyết định dựa thế mà đáp: “Khẩu dụ. Hoàng Thượng sai ta tới hỏi rõ chuyện xưa, lệnh ngươi không được giấu diếm bất luận cái gì.”

Huyền Tự Tam Thất làm đại lễ tiếp chỉ, đứng dậy nói: “Đại nhân cứ việc hỏi, thảo dân biết sẽ nói hết, không dám dấu diếm.”

“Huyết Thứ đến tột cùng là nghe lệnh người nào?”

“Tự nhiên là Tiên đế Cảnh Thành gia. Bất quá ta phụng di chiếu nguyện trung thành với Tân hoàng, vì Tân thánh thượng làm tùy tùng.”

“Mười lăm năm trước, ngoại ô Lạc lăng, có một luyện đan đại gia tên là Tả Khâu, trong một đêm toàn gia diệt môn, không người may mắn thoát khỏi, chính là Huyết Thứ ra tay?”

“Dạ”

Tả Cảnh Niên cố nén cảm xúc kích động, bàn tay ở sau lưng nắm chặt đến nổi gân xanh, khớp xương trở nên trắng bệch, trên mặt dấu diếm thanh sắc tiếp tục hỏi: “Tả gia vì sao gánh tội?”

Sự tình liên quan đến bí ẩn của Tiên đế, Huyền Tự Tam Thất do dự một chút, tựa hồ đang cân nhắc chừng mực lời nói.

“Tiên đế đã băng hà, hiện giờ thiên hạ là của Hoàng thượng. Chẳng lẽ ngươi không biết xem xét thời thế như thế nào, tưởng cả đời ở trong quán trà làm thuyết thư tiên sinh? Nếu chọc giận mặt rồng, vấn đề sống chết không còn chỉ là một mình ngươi.” Tả Cảnh Niên nửa khuyên bảo nửa uy hϊếp.

Huyền Tự Tam Thất đành phải dựa theo thực tế đáp: “Sự kiện kia ta không tự mình tham dự, bởi thế cũng không biết chi tiết. Chỉ nghe nghe Tiên đế – năm đó vẫn là Khánh vương – lệnh cho Tả Khâu luyện chế một loại dưỡng sinh đan dược, hắn lại dám từ chối, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý. Sau Khánh vương điện hạ lại nói hắn luyện chế chính là độc dược, muốn mưu hại mình. Vì thế xuất động Huyết Thứ, lén đem hắn cả nhà tịch thu tài sản gϊếŧ kẻ phạm tội.”

Tả Cảnh Niên hàm răng cắn chặt, trong miệng tràn đầy vị máu tươi như rỉ sắt, dốc hết toàn lực khống chế chính mình, thanh âm khàn khàn hỏi: “Tiên đế lệnh cho hắn luyện chế, thật sự là dưỡng sinh đan dược?”

“Ta cũng chỉ là nghe nói, ẩn tình bên trong, ta thật không biết!” Huyền Tự Tam Thất tựa hồ cảm ứng được nguy cơ trí mạng, khẩn trương mà sau lui lại mấy bước, khom người thở dài, “Thảo dân không dám có chút giấu diếm, mong rằng đại nhân theo sự thực bẩm báo lại Hoàng Thượng.”

Đợi cho hắn ngẩng đầu, trước mặt đã không một bóng người. Tên Tử y lang tướng kia bỗng nhiên biến mất. Đoạn đối thoại mới vừa rồi giống như vừa trải qua trong một giấc mộng đáng sợ.

– nơi đây quyết không thể ở lại! Huyền Tự Tam Thất cũng không cần thu thập thêm hành lý, hoảng sợ phóng qua cửa sổ mà chạy.

Nơi đất hoang, Tả Cảnh Niên giữa trời tuyết lớn mà phóng ngựa chạy như điên, chỉ cảm thấy toàn thân huyết mạch sôi trào, trong trái tim tràn đầy bi phẫn thống khổ, cơ hồ muốn đem l*иg ngực nổ tung ra.

Phía trước là một mảnh u lâm, mắt thấy cả người lẫn ngựa sắp bị chắn ngang, hắn lại không tránh né chút nào, cánh tay trái linh quang tràn đầy, ngưng kết thành một cái cốt ngọc trường tiên xanh biếc, dũng mãnh rít lên một tiếng như rồng ngâm mà quét qua, đem một vạt rừng cây lớn trước mặt gãy rạp, tiếng cây đổ rầm rầm trong tuyết bay đầy trời.

Ngọn roi như long xà, đem cả tòa núi rừng tàn sát đến thất linh bát lạc, vẫn không thể giải lệ khí chất chứa trong ngực, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài tê tâm liệt phách. Xoay người ngã nhào khỏi lưng ngựa, hắn đem chính mình vùi vào trong tuyết lạnh, mong mỏi có thể giảm bớt chút cừu hận như lửa trong người đốt hắn cháy đau đớn.

Mối thù gϊếŧ phụ diệt môn, không báo không phải là người… Vua muốn bầy tôi chết, bầy tôi không thể không chết… Nợ cha con trả, thiên kinh địa nghĩa… Vô số suy nghĩ như sấm sét trong đầu hắn va chạm. Hắn cuộn tròn người, hai tay ôm đầu, giữa trời gió tuyết nức nở, giống như một con thú bị vây đến cùng đường.

Hồi lâu sau, tâm tình dần bình ổn. Hắn mặt không đổi sắc chậm rãi đứng lên, một thân tuyết đọng tuôn rơi rào rào, trong ánh mắt là một loại ý chí quyết tuyệt trần ai lạc định.

Tì hổ phục, phụng thần đao, phàm là cái gì do thiên gia ban tặng, hắn từng cái từng cái cởi ra, vứt bỏ trong tuyết – từ nay về sau, hắn không còn là Tử y thượng vệ, ngự tiền hành tẩu nữa.

Hắn là Tả Cảnh Niên không còn bất luận cái gì trói buộc.

Cừu nhân mặc dù đã chết, nhưng con y còn đó. Tuy nói Ấn Huyên năm đó chỉ có bảy tuổi, cũng không có gì quan hệ, nhưng bao nhi tử Tả gia nhà hắn cũng có quan hệ gì! Nếu nợ cha con trả, vậy thì đời nay hãy thay Tiên đế chịu một kích của hắn. Một kích qua đi, bất luận sinh tử, cừu hận này cũng xem như là thanh toán xong!

Tả Cảnh Niên trầm mặc mà vuốt ve tiên thân bên cánh tay bên trái. Hóa ly cốt tiên đảo mắt liền ẩn vào trong cơ thể. Đây là linh khí A Mặc tự tay tạo ra, cho dù thuận tay, hắn cũng sẽ không dùng để đối phó với chất tử trên danh nghĩa của Công tử.

Lấy tu vi luyện tinh hóa khí của hắn hiện nay, cho dù tùy tiện lấy một thanh đao kiếm phổ thông, cũng có thể sử xuất uy lực như pháp khí.

Duy chỉ một lo lắng là Công tử… Công tử sẽ bởi vậy mà phẫn nộ thương tâm sao? Nếu ta cùng với Ấn Huyên, y sẽ nghiêng về bên kia? Tả Cảnh Niên vô cùng tự giễu mà cười cười – ta thật sự là không biết lượng sức, lại hy vọng xa vời cùng đương kim Thiên tử so sánh. Công tử là Lục thúc của hắn, là hoàng thất hậu duệ quý tộc, tự nhiên là hướng về hắn. Mà ta bất quá chỉ là tiêu khiển trong mộng của công tử, một đoạn chơi đùa trong hư vô ảo cảnh mà thôi. Công tử cùng A Mặc, vừa là cùng một người, lại cũng không phải cùng một người; từ nay về sau, ta sợ là cùng Công tử duyên phận đã hết. Cho dù ta sống hay chết, chỉ sợ trong lòng A Mặc cũng không sao!

———-

Một người Tử Y vệ quỳ trên mặt đất trước ngự tòa, thở mạnh cũng không dám.

Ấn Huyên nhíu mày hỏi: “Trẫm lúc ấy mặt làm sao, ngươi thật cái gì cũng không nhớ ra được?”

Đối phương lo sợ không yên dập đầu nói: “Muôn lần chết không dám khi quân! Vi thần căn bản không nhớ rõ nửa câu nói trước kia, toàn là dựa vào những người khác chứng kiến chỉ cho, mới biết chính mình thất ngôn mạo phạm thiên uy, vi thần cũng không biết lúc ấy là xảy ra chuyện gì…”

Xem nét mặt ngôn từ, không đến mức nói dối, Ấn Huyên hỏi không ra nguyên cớ, chỉ đành phất phất tay đuổi hắn lui ra.

“Trẫm muốn một mình yên lặng, các ngươi đều lui xuống trước đi.”

Những người hầu còn lại cũng phụng mệnh rời khỏi phòng, Hoàng đế một mình ngồi sau án thư, hồi tưởng khi Ấn Vân Mặc rớt xuống tường thành, trên người mình phát sinh dị biến… Hình như là trán? Hắn đưa tay sờ sờ, ấn đường trơn bóng mà ấm áp, cảm xúc cứng rắn lạnh như băng lúc ấy, cùng với sức mạnh từ sâu trong thân thể mênh mang cuồn cuộn không thể khống chế được, giống như cũng chỉ là ảo giác.

Nhưng tiểu Lục thúc lại xác xác thật thật là được hắn cứu trở về. Nháy mắt biến mất, nháy mắt xuất hiện, lông tóc vô thương, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Ấn Huyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác đầu lại muốn đau, cương quyết gạt sang một bên. Là phúc không là họa, là họa ắt tránh không khỏi. Nếu còn có lần sau, lúc ấy lại kỹ càng tỉ mỉ nghiên cứu cũng không muộn.

Hắn đang muốn đứng dậy, chuẩn bị quay về hậu viện đem Ấn Vân Mặc đương câu cá cạnh hồ tìm trở về cùng dùng bữa tối. Cửa sổ bên cạnh chợt hướng vào phía trong bạo liệt mở ra, vụn gỗ văng tung toé. Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương phá vách tường mà vào, như sấm vang sét giật, khiến trong phòng cuồn cuộn khí lãng, lấy uy thế như phá núi lấp biển hướng hắn chém tới!

Ấn Huyên tâm niệm không kịp sinh, thân thể bản năng liền phản ứng. Tay trái cấp tốc rút Tần dương cổ kiếm trong tay áo ra, nghênh đón một kích kinh hồn đoạt phách này –

Kiếm phong vừa chạm vào, trực tiếp đem bao da của cổ kiếm tan thành bột mịn. Hàn quang lập tức tiến công tập kích tới, ngay chính diện Tần dương cổ kiếm. Ấn Huyên bị khí tức đánh mạnh vào người, cả người bay về phía sau. Bàn ghế, án thư, rèm lụa phía sau hắn chia năm xẻ bảy. Nền gạch hoa cương cứng rắn dưới chân bị kiếm quang lan đến, nứt thành một cái khe dữ tợn bằng cánh tay. Ấn Huyên như con thuyền nhỏ giữa mưa rền gió dữ, liên tục lùi qua hết căn phòng rộng vài chục trượng, sau lưng đυ.ng phải bức tường.

Tần-dương-vương-dịch-kiếm! Trên mặt cổ kiếm năm chữ minh văn hiện lên u quang lam nhạt, đúng lúc cuối cùng lại chặn được mũi kiếm của thích khách kia. Cùng lúc đó, thân thể Ấn Huyên bị chèn ép giữa kiếm quang cùng vách tường khiến khí huyết cuồn cuộn, phổi đau như muốn thổ huyết. Nếu sức ép kia chỉ thêm một phân, ắt phế phủ phải trọng thương.

Mà đạo kiếm quang kia cuối cùng vẫn là kiệt lực mà ngừng, bất đắc dĩ mà cách mục tiêu nửa bước.

“Loảng xoảng”, thanh trường kiếm phổ thông rơi xuống đất. Một phen khí thế tan biến. Người che mặt cầm kiếm thở dài một tiếng, vẫn không thừa dịp thắng mà xuống tay, nhảy qua cửa sổ đã gãy nát biến mất.

Ấn Huyên một tay nắm chặt cổ kiếm, một tay trấn áp ngực, cực lực bình phục khí huyết đương cuồn cuộn, lập tức đuổi theo ra khỏi phòng.

Mới vừa rồi một hồi đánh bất ngờ kia, từ cửa sổ phá vào, kiếm quang phát khởi, gió lốc thổi lên, người bay vào, các đồ lặt vặt hủy, nền gạch nứt ra, cho đến lúc đối phương quăng kiếm mà đi, bất quá chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi. Có thể nói thời gian qua nhanh, mà lại thay đổi trong nháy mắt.

Đám phụ trách canh giữ ngự tiền Tử Y vệ nghe tiếng mà chạy tới, kẻ thứ giá kia đã sớm nhấp nhô vài cái, nhanh như chớp xẹt qua tường vây nhằm phía hậu viện chạy đi.

Ấn Huyên lúc này mới biến sắc, hướng đám Tử Y vệ quát: “Lịch vương ở phía sau viện, nhanh đi bảo vệ y!”

Bên cạnh ao một gốc mai già, hương xông ngào ngạt. Dưới tàng cây, Ấn Vân Mặc thư thư phục phục mà câu cá. Một bóng người màu xám như gió lốc xẹt qua bên cạnh hắn, hơi dừng chân, quay đầu bịt khăn che mặt lại nhìn y.

Ấn Vân Mặc cũng quay đầu, nhìn đôi mắt lộ ra dưới khăn đen che mặt của đối phương.

“Nguyên lai là ngươi làm chuyện xấu với Huyên nhi nha.” Y cảm khái nói “Sau một kiếm này, ngươi cùng hắn liền thanh toán xong, như thế nào?”

Người bịt mặt từ trong ánh mắt biểu lộ một nỗi bất đắc dĩ cùng thương cảm, giống như đã dùng hết tinh hồn cùng khí lực cả đời, thật sâu mà nhìn y một cái. Sau đó mũi chân như kinh hồng triển thủy, tại thềm đá, nóc nhà điểm vài cái, thân ảnh đã biến mất phía chân trời.

“Chạy nhanh như vậy làm chi, còn sợ ta đây bảo hộ không ngươi không thành… Chẳng lẽ đương chủ nhân như ta cũng không đáng tin?” Ấn Vân Mặc nhìn theo hướng bóng lưng biến mất buồn bực mà nói thầm.

Một đám Cẩm Y vệ mãnh liệt mà hướng đến, y chẳng để tâm mà khoát tay áo: “Khỏi phải truy nha, có truy cũng đuổi không kịp.”

Ấn Huyên hai tay nắm chặt bờ vai y, từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, thấy y lông tóc chưa tổn hại, ánh mắt ân cần lo lắng nhất thời chợt tắt, lại thay bằng vẻ mặt bát phong không động thường ngày, quay đầu đối Tử Y vệ Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn hạ lệnh: “Phái một đám võ công cao cường, đuổi theo tra nơi người này rơi xuống. Trẫm thực muốn nhìn, đến tột cùng là người nào lớn mật như thế, dám ở giữa trọng vệ mà hành thích thứ giá!”

“Tính nha, dù sao ngươi cũng không có việc gì.” Ấn Vân Mặc nói.

Ấn Huyên không vui lại hồ nghi mà nhìn y: “Trẫm bị đâm suýt nữa chết, ngươi không lo lắng cho trẫm, lại như là thay thích khách nói chuyện! Nói, có phải hay không ngươi lại nháo ra cái gì!”

Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Ta ở bên cạnh ao câu cá, quản cái sự gì!”

Ấn Huyên âm thầm căm tức, “An nguy của trẫm, chẳng lẽ không làm ngươi quan tâm?”

“Hoàng Thượng an nguy là việc trọng đại trong lòng thiên hạ thần dân, chẳng lẽ lại quản ta lo hay không lo?”

“Trẫm không hỏi người bên ngoài, chỉ hỏi ngươi một cái!”

Hoa Lâm một bên thị giá cơ hồ muốn nghe không vô, cảm thấy lúc này Hoàng Thượng cùng Vương gia ước chừng là một người bị kinh hách, một kẻ đói hôn đầu, cả hai đều có chút lộn xộn mắc mứu không rõ.