Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lục Hi Tá cũng không biết phim hết hồi nào vì toàn bộ thời gian sau đó hắn đều mất tập trung, cũng không nhìn ra cảm giác gì, trong đầu chỉ có đoạn GV ngắn kia. Hơn nữa hắn còn theo bản năng ghép gương mặt của em trai vào thanh niên trắng nõn thanh tú kia, vừa nghĩ tới Lục Hi Hữu khi ngủ say hay vô thức chui vào lòng hắn, thân thể nhịn không được nóng lên. Thật ra hắn cũng không còn nhỏ, hơn nữa hoàn cảnh gia đình đặc biệt, hắn biết quan hệ giữa hai ba ba cùng daddy. Lúc còn nhỏ vô tình bước vào phòng ngủ của bọn họ, hình ảnh đó đã khắc sâu trong đầu hắn, tuy biết thân thể daddy tương đối đặc biệt, không giống với nam nhân bình thường, có hai cái lỗ nhỏ để hai ba ba cùng tiến vào, chẳng qua lúc đó hắn còn đơn thuần không biết hành động đó có ý nghĩa gì. Nhưng mà lúc này đây, lại vì ngoài ý muốn mà lại ‘thể hồ quán đỉnh’, càng hiểu rõ thêm hình ảnh mà bản thân nhìn thấy năm đó, còn có những âm thanh kỳ quái thường truyền ra từ phòng daddy, tất cả đều rõ ràng. Thế nhưng đối với việc sinh ra tình cảm khác thường với em trai mình lại khiến hắn không biết phải làm sao. Người kia chính là em trai song sinh của hắn. Từ nhỏ, Lục Hi Tá đối với Lục Hi Hữu đã có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, đối phương cũng luôn dính lấy hắn, nếu như tách ra sẽ không thể nào ngủ được, lúc ăn cơm cũng phải ăn cùng nhau.
Lục Hi Hữu ở phương diện tình cảm khá đơn thuần, căn bản không biết suy nghĩ của anh trai mình, cũng không tìm tòi nghiên cứu mối quan hệ của daddy với ba ba, hình ảnh năm đó cũng đã sớm quên nhưng đối với Lục Hi Tá vừa bước vào thời kỳ trưởng thành thì không giống như vậy.
“Anh hai về rồi.” Thấy anh mình, Tiểu Hữu đang vùi đầu vào đống bài tập mới ngẩng lên, đồng hồ trên tường đã chỉ đến số bảy, không ngờ hắn lại về muộn như vậy.
“Ừm, em ăn cơm chưa?” Lục Hi Tá thấy em trai đang làm bài tập, hỏi.
“Dạ rồi, hôm nay daddy với ba ba đi ra ngoài rồi, rất muộn mới về, em gái thì đến nhà ông chơi rồi. Cơm trong nồi đó còn ấm lắm, em đi hâm đồ ăn cho anh nha.”
Nhìn em trai đứng dậy đi vào nhà bếp, Lục Hi Tá tùy ý nhìn bài tập cậu đang làm, là đang giải lại bài thi vật lần trước, chỉ có 58 điểm, cả bài đều là bút đỏ. Bên cạnh còn có mực đen nghiêm túc sửa chữa và chú thích.
“Sao lại không ăn gì hả? Mau ngồi xuống ăn với anh.” Chờ Lục Hi Hữu bưng hết đồ ăn lên, Lục Hi Tá kéo cậu vào lòng. Hắn biết lúc mình không có ở đây Tiểu Hữu chắc chắn sẽ không ăn nhiều, cũng không biết vì sao lại dưỡng ra thói quen xấu này.
Bị anh trai phát hiện, Lục Hi Hữu cũng không nhăn nhó, ngồi trên đùi anh mình, ngoan ngoãn ăn đồ hắn uy.
“Lần trước anh thi Vật lý được 98 điểm.”
“Ừm.”
“Thật lợi hại a.” Lục Hi Hữu cúi đầu, giọng nói tán thưởng nhưng gương mặt nhỏ lại mất mát. Lục Hi Tá cũng không nói cho cậu biết, có một câu là hắn cố ý chọn sai. Từ nhỏ Lục Hi Hữu đã học lệch môn cực kỳ, đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên thế nhưng ngữ văn lại rất tốt, có lẽ là di truyền từ daddy, lên cấp hai, các môn khoa học tự nhiên lại tăng thêm, cậu học càng vất vả, chỉ vì muốn đuổi kịp hắn mà không ngừng liều mạng nỗ lực.
“Thật ra không thích học cũng không sao, môn chính trị với lịch sử của em rất tốt, không phải sao?” Có mấy môn đó kéo điểm nên cũng không thành vấn đề, Lục Hi Tá có chút không hiểu vì sao cậu phải liều mạng như vậy.
Lục Hi Hữu cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, giọng buồn buồn: “Lên cấp ba sẽ chia ban, em như vậy chỉ có thể chọn lớp khoa học xã hội, không thể cùng lớp với anh.”
Giống như một thói quen, hai người từ lúc nhà trẻ đã cùng một trường, một lớp. Nghĩ đến sau này phải tách ra, cậu liền cảm thấy thật khó chịu.
Không nghĩ tới sẽ vì nguyên nhân này, hắn kinh ngạc không nói lên lời, không ngờ Tiểu Hữu ỷ lại hắn, lòng vừa cảm động vừa ngọt ngào, còn có cảm giác thành công. Hắn cảm thấy không có ai có thể cướp em trai của hắn đi.
“Công thức này em còn nhớ không?”
“Không nhớ sao?” Hắn cầm bút, ngồi bên cạnh Lục Hi Hữu, từ từ dạy cậu, giảng giải từng chút một. Bởi vì đã tắm, trên người cậu còn đọng lại mùi sữa tắm, mùi thơm dễ chịu khiến hắn không kìm lòng được cứ cọ cọ sát gần vào cậu.
Lục Hi Hữu nhìn những công thức kỳ quái kia, lại nhìn chữ viết xinh đẹp của anh trai, rất nhanh muốn khóc lên, rõ ràng là sinh đôi, vì sao lại kém nhiều như vậy… Nếu như không phải gương mặt giống nhau mấy phần, cậu thật sự hoài nghi mình có thật là em trai của hắn không.
“Không tập trung rồi.” Lúc này, giọng nói của Lục Hi Tá đột nhiên vang lên bên tai, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai, cảm giác ngứa ngứa làm cả người cậu run lên.
“Em xin lỗi…. Ừm…. Tiếp tục đi…” Không rõ vì sao tim mình lại đập càng lúc càng nhanh, người bên cạnh rõ ràng là anh trai của cậu, mỗi ngày đều ở chung một chỗ, cho dù là lúc ngủ chung cũng sẽ không như vậy, vì sao lúc nãy trong nháy mắt lại không giống bình thường…
“Những lời lúc nãy em có hiểu không?”
Cậu theo bản năng gật đầu.
“Hiểu cái gì?”
Lục Hi Hữu mờ mịt.
Lục Hi Tá buồn cười nhìn cậu.
“Thật ra một câu cũng không hiểu đúng không?”
Sau khi bị phát hiện, cậu có chút lúng túng, liếc mắt nhìn hắn, nhất thời thật giận bản thân, lại thật oan ức, “Xin lỗi.”
“Tiểu Hữu ngốc.” Lục Hi Tá buồn cười vò tóc cậu, “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, nếu không hiểu thì hôm nay chỉ giảng tới đoạn này, lần sau sẽ đầu giảng từ sách giáo khoa cho em vậy, làm bài tập làm gì chứ, kiến thức cơ bản em còn chưa nắm.”
Nghe anh trai nói, tiểu bạch thỏ nào đó càng tự ti.