Edit: Đậu
Ngô Thắng Vũ làm bài thi mà lòng cứ bất án, lông mày từ sáng đến giờ vẫn không ngừng giật, trái tim như bị treo lên cao, tâm không ngừng nghĩ đến Dương Uấn Chi, không biết em ấy hôm nay ăn cơm có ngon không, thời tiết nóng như vậy khẳng định sẽ không chịu ăn đâu, bụng lớn làm gì cũng không tiện. Đầu hắn như bị vỡ vụn không thể suy nghĩ được gì cho nên cũng không biết từ đầu giờ đến giờ mình đã ghi cái gì, trực tiếp ném bút đứng dậy ra khỏi phòng thi.
“Này em kia, em đi đâu đó?” Giám thị không ngờ đột nhiên có người ra khỏi phòng, vội vã đuổi theo đã sớm không thấy bóng dáng, tất nhiên, thành tích của hắn lại trở về như trước đây.
Về dến nhà lại phát hiện không có ai, trái tim hắn đột nhiên hẫng một nhịp, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì rồi?? Lấy điện thoại di động gọi cho Dương Uấn Chi lại phát hiện cậu không có mang theo điện thoại, lại gọi cho mẹ mới biết bọn họ đang ở bệnh viện.
※
Dọc đường đầu óc hắn cứ trống rỗng, không biết mình đã đến bệnh viện bằng cách nào, cũng quên mất ở đây có thang máy, cứ như điên như dại chạy lên ba tầng, thấy ba mẹ với dì giúp việc đứng trước cửa phòng cấp cứu, mặt ai cũng nghiêm nghị.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình run lên, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ chuyện gì, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã thành một phần trong trái tim hắn, chỉ cần mất đi một chút liền đau đến chết đi sống lại.
Bảo mẫu vẫn luôn thút thít, thấy hắn đến càng không kìm được, “Đều tại dì, dì cứ ở trên phòng quét dọn lại không biết dưới sân xảy ra chuyện lớn.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có hai người phụ nữ, một nữ sinh với một trung niên lạ mặt tiến vào đè Tiểu Chi lại, cho cậu ấy uống cái gì đó, lúc tôi xuống thì bọn họ đã chạy mất.”
“Dương Quân?” Nghe dì nói tới nữ sinh, hắn liền nghĩ tới người kia, nhất thời xiết chặt nắm đấm. Hắn thật hận không thể phanh thây cô ta ngay lập tức thế nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Uấn Chi.
“Tiểu Chi của con sao rồi?”
“Thắng Vũ.” Mẹ Ngô bước tới, gương mặt đo đỏ giống như mới khóc xong, đôi mắt đỏ hoe, “Mẹ con kia cư nhiên ác độc như vậy, còn dám chạy đến nhà chúng ta ép Tiểu Chi uống thuốc độc, bác sĩ nói may là đưa đến kịp thời, hơn nữa lúc đó bệnh nhân nỗ lực chặn cuống họng lại nên uống vào rất ít, không có nguy hiểm tới đứa nhỏ. Chỉ là đứa nhỏ trong bụng quá yếu nên cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phá vỡ nước ối. Bác sĩ nói phải kiểm tra, không biết có bị độc tính ảnh hưởng hay không, dặn chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ngô Thắng Vũ cảm thấy tai như ù đi, mấy câu nói sau của mẹ hắn đã không thể nghe rõ, nghĩ đến mẹ con Dương Quân ác độc như thế, hỏa khí trong lòng tăng lên gấp bội, đôi mắt đỏ ngầu nhưng hắn phải cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Bây giờ chỉ cần Tiểu Chi với đứa nhỏ bình an là tốt rồi, những cái khác nói sau đi.” Tuy rằng Ngô Hủ Sinh cũng tức giận nhưng ông vẫn bình tĩnh đi tới ôm vai Lục Tử Dư an ủi bà và con trai đang không ngừng run rẩy.
Ngô Thắng Vũ gật gật đầu, nếu bảo bảo có bị gì bọn họ cũng sẽ nuôi nó, hắn chỉ mong ông trời đừng để Uấn Chi xảy ra chuyện gì. Đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn sáng, đã mấy tiếng trôi qua, hắn lo lắng đến mức không dám ngồi, môn thi buổi chiều cũng không đến thi. Sáng sớm hắn đã rất bất an, nếu không phải vì buổi sáng phải thi hắn nhất định sẽ ở nhà bồi cậu, mà bây giờ, vẫn là xảy ra chuyện. Ngô Thắng Vũ vừa tự trách vừa đau lòng. Hắn không dám tưởng tượng nếu Uấn Chi có mệnh hệ gì, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Lục Thiếu Hoàng buổi sáng có một ca phẫu thuật, mới vừa xong lập tức chạy tới bệnh viện chỗ Uấn Chi mới biết vợ cháu trai mình bị khó sinh. Lúc xảy ra chuyện nên bảo mẫu chỉ có thể nghĩ phải gọi cấp cứu ngay, cậu không để tâm chuyện này, dù cả thế giới này biết cậu là người song tính cũng không sao, chỉ cần bảo vệ được tiểu sinh mệnh trong bụng là được. Lục Thiếu Hoàng chưa từng thấy đứa nhóc nào còn nhỏ tuổi mà lại kiên cường bình tĩnh như vậy.
“Nói với chủ nhiệm khoa một chút đi để tôi vào làm cho. Tôi tương đối có kinh nghiệm giải phẫu cho người song tính.” Y tá thấy Lục Thiếu Hoàng đến, có chút không tin tưởng. Tuy không hợp quy định nhưng cuối cùng vẫn để ông vào.
Thấy chú vào, Thắng Vũ cũng yên tâm không ít, đợi đến chạng vạng tối, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, một bác sĩ ra trước ôm theo bọc nhỏ trên tay, tiếng khóc nỉ non vang dội cả hành lang bệnh viện, mũi hắn đột nhiệt thật đau xót.
“Ai là ba của đứa bé?”
“Là tôi.”
“Chúc mừng cậu, là con trai. Cũng nặng lắm ha ha ha, bây giờ tôi sẽ đưa bé đi kiểm tra cơ bản.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Hắn nhìn bọc nhỏ trong tay bác sĩ, biểu tình không có gì vui mừng, “Vợ tôi đâu rồi bác sĩ?”
“Còn ở bên trong, đợi một chút sẽ được đẩy ra.”
Ngô Thắng Vũ để mẹ bế đứa nhỏ trước, còn mình cứ đứng trước cửa trông cậu đi ra.
Lúc cửa phòng mở ra lần nữa, hắn giật mình, “Tiểu Chi!”
“Uấn Chi còn chưa tỉnh, bây giờ sẽ được đưa đến phòng chăm sóc chăm sóc đặc biệt, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.” Lục Thiếu Hoàng nói với hắn.
“Dạ.”
“Vợ, cuối cùng em cũng tỉnh ròi.” Ngô Thắng Vũ luôn luôn ngồi cạnh chăm sóc thấy cậu tỉnh dậy mừng rỡ kêu, sau đó lại gọi điện cho mẹ báo tin. Nhìn sắc mặt bảo bối tái nhợt, trong lòng chua chua xót không thôi.
Dương Uấn Chi vừa mở mắt liền thấy Ngô Thắng Vũ đang ngồi cạnh, trái tim luôn run rẩy lo lắng rốt cục cũng an ổn.
“Lúc này trong phòng sinh em còn tưởng sẽ không còn được gặp anh nữa,” Cậu chưa từng thấy bản thân mình đau đớn và tuyệt vọng như vậy, đứa nhỏ không chịu ra mà cậu lại không thể kêu to bởi vì phải giữ sức. Cậu rất nhớ hắn, thầm khóc có khi nào trong vài giây tới cậu sẽ không bao giờ được gặp hắn nữa.
“Đứa ngốc này, nói cái gì vậy hả.” Hắn hôn môi cậu, “Sau này anh sẽ không bao giờ rời em nửa bước, bảo bối, xin lỗi em, đã để em phải chịu khổ.”
Dương Uấn Chi lắc đầu, ôn nhu cười với hắn, “Bảo bảo đâu, em muốn thấy con.”
“Y tá bế đi tắm với kiểm tra rồi, để anh gọi người ôm tới.”
Hắn ấn chuông báo hiệu, không bao lâu đã có người tiến vào kiểm tra thân thể sức khỏe cậu, xác định không có chuyện gì mới ôm bọc nhỏ tới.
“Tiểu Chi.”
“Ba, mẹ.”
Lục Tử Dư ngồi ở mép giường đau lòng xoa mặt cậu, ai cũng nhất trí không đề cập tới chuyện hạ độc kia, sợ sẽ gợi lại kí ức không vui cho cậu, “Có chỗ nào không thoải mái không, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con nè. Khoảng thời gian này con nhất định phải chú ý thân thể nếu không sẽ để lại di chứng, mỗi ngày mẹ đều sẽ đến thăm con.”
“Dạ, con cảm ơn mẹ.”
Y tá phía sau đưa bọc nhỏ đến trước mặt cậu, “Đứa nhỏ thật đáng yêu, cũng rất may mắn. Thân thể rất khỏe mạnh, tuy rằng sinh hơi sớm nhưng rất khỏe, không cần phải nằm trong khoang chăm sóc. Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.” Thời khắc cậu nhìn thấy bảo bảo nước mắt liền chảy dài, thật may tiểu sinh mệnh của cậu không có chuyện gì.
Nhìn thấy cậu khóc, Ngô Thắng Vũ luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, còn cố ý đùa cho cậu vui, “Em nhìn xem thằng nhóc này thiệt mập, chúng ta nuôi nó tốt quá rồi.”
Dương Uấn Chi nín khóc mỉm cười, lấy cùi chỏ thục thục hắn, “Có ai lại nói con mình mập hả.”
“Lúc trước nhiều người còn tưởng em sinh đôi đó, không ngờ là một tiểu bàn tử. Mẹ, đã nói mẹ đừng có mê tín mà.” Ngô Thắng Vũ chọc mẹ, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức nhẹ nahfng hơn. Trầm trọng lúc trước rốt cục cũng được sự vui mừng khi “mẹ” tròn con vuông chậm rãi thay thế.