Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 79: Ꮯôn Ŧhịt̠ làm chảy sữa

Edit: Đậu

“Bảo bối thật tham lam, ba cái miệng nhỏ đều muốn hút, à không, bốn cái.” Nói xong lại hôn môi Dương Uấn Chi, trên miệng còn lưu lại vị sữa ngọt ngào.

Còn không phải do mẹ nuôi cậu quá tốt sao, Dương Uấn Chi ‘oan ức’ thầm than. Lục Tử Dư sợ cậu không đủ sữa nên hạ không ít công phu lên thực đơn nên cậu mới có sữa, thế nhưng sản nhũ thì sản nhũ, bây giờ vυ' giống như xe không phanh vậy a. Mỗi ngày uy Ngô Thắng Vũ rất nhiều nhưng vẫn không ngừng chảy.

Hai người lại không thể làm nên bây giờ hắn hút ở trên xong lại liếʍ mυ'ŧ hai miệng nhỏ phía dưới, lúc không thể khống chế lắm mới làm hậu huyệt, “Thắng Vũ, quần áo ướt rồi, em ngại…” Dương Uấn Chi không muốn mặc áo ngực, lúc mặc rất nóng, tuy trong nhà sẽ không có ai dám nhìn nơi đó của cậu nhưng cậu vẫn rất ngại. Cuối cùng chỉ có thể để hắn mỗi ngày trước khi đi học liếʍ một lần để trong ngày sữa không bị chảy quá nhiều, buổi tối sẽ liếʍ thêm một lần nữa nên phòng hai người cơ hồ đều là mùi sữa.

“Không sao đâu, bảo bối, sẽ không ai cười em hết.”

“Em biết.” Cậu tựa vào người hắn, bây giờ mà nói ngại nữa thì cũng không được nhưng mà lại không ngờ hắn vì một câu nói của cậu, kiên nhẫn may ít bông thông khí vào áo cậu, ít nhất vẫn có thể ngăn trở một chút làm cậu dở khóc dở cười.

“Vợ, ngực còn khó chịu không?”

“Khó chịu.”

“Vậy chồng giúp em lấy ra nha.”

“Hả?”

Chỉ thấy Ngô Thắng Vũ buông cậu ra, đứng dậy, hai người đều trần trụi nên cậu liếc mắt liền thấy tính cụ hắn đang giương cung bạt kiếm, uy uy lẫm lẫm chỉa thẳng vào mình.

Cậu không biết hắn muốn làm gì, chỉ thấy trong chốc lát đại qυყ đầυ nóng rực chọc chọc đầu v* mình.

“A a a… Ông xã… Nóng quá…” Dương Uấn Chi không tự chủ nắm lấy dương v*t Ngô Thắng Vũ, vừa tuốt động vừa hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ thứ kia chọc chọc đầu v*.

“Bảo bối, cưng nói xem sữa cưng với sữa bò, ai sẽ chảy nhiều hơn ha?”

“Ân a…. Em không biết…” Hỏi mình vấn đề xấu hổ vậy a, cậu căn bản không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng nhìn chằm chằm côn th*t người kia. Đại dương v*t của chồng lại lớn hơn trước một ít, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn nhiều, gân xanh so với trước đây càng thô rõ ràng hơn, trên nền da trắng nõn tương phản rõ ràng. Qυყ đầυ màu đỏ sẫm cọ cọ đầu v* còn dính sữa, chẳng những có kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, thị giác cũng thoải mái không ít.

Hắn cứ như vậy dùng côn th*t mình chơi đầu v* cậu, có lúc bóp hai bên lại cùng đâm vào, có lúc lại ép mạnh đầu nhũ sưng to, đánh vòng xung quanh, đánh tan khối rắn không còn quá rõ ràng kia. đầu v* bị chọc không ngừng bắn sữa, phun vào côn th*t, dòng sữa trắng tươi men theo trụ thịt chảy xuống, nhiễu xuống bụng cậu, lại trượt tới rốn, sau đó sẽ núp vào hoa huy*t.

“A… Chồng… Dùng sức làm núʍ ѵú em đi… A a a a… Thật thoải mái…” đầu v* có lúc bị hai túi ngọc đập đập, có lúc bị quy đần đè ép, có khi lông đen không cẩn thận còn cọ cọ đầu nhũ yếu ớt của cậu, làm cậu khóc lên.

“Chơi núʍ ѵú dâʍ đãиɠ thoải mái hay chơi tao huyệt thoải mái hơn?”

“Aha… Đều thoải mái…. Sữa càng thao càng nhiều a a…”

Từng milimet côn th*t đều dằn vặt đầu v* một lần, âm mao cọ bộ ngực cậu đỏ chót, đầu v* vừa cứng vừa sưng như quả dâu mập mạp đỏ rực, chỉ chờ người hái xuống. Chỗ bị lăn qua lăn lại cũng hồng hồng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra dính lêи đỉиɦ vυ' hòa với sữa ngọt, lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra đầu v* cũng ‘cao trào’, hai cỗ chất lỏng giao hòa nhau, sản sinh một loại cảm giác ‘nước sữa hòa nhau’.

“Bảo bối, nếm thử sữa của mình đi.” Ngô Thắng Vũ để dương v*t bên mép miệng cậu, đối phương ngoan ngoãn liếʍ vào, vị sữa ngọt ngào hòa với xạ hương nồng nặc có một phong vị khác lạ khiến người mê muội. Dương Uấn Chi một tấc cũng không buông, liếʍ sạch sành sanh

Cậu liếʍ xong lại đến hắn liếʍ vệt sữa còn đọng lại ở khóe miệng, hai người làm một hồi cũng no bụng.

“Vợ, anh muốn ngủ với em.” Ngô Thắng Vũ cọ cọ tóc Dương Uấn Chi, ngữ khí khẩn cầu.

“Không được, chờ qua khoảng thời gian này đi.” Tuy rằng mới vừa chơi một phát nhưng chỉ có thể coi như lót bụng, Dương Uấn Chi vẫn kiên trì từ chối.

“Anh bảo đảm anh sẽ không làm gì hết, anh sợ tối em ngủ không ngon, anh muốn trông em.” Hắn vội vã giơ tay lên thề.

“Em sợ em làm gì với anh cơ.” Cậu liếc hắn, đương nhiên biết nam nhân của mình rất có tự chủ nhưng cậu thật sự sợ mình sẽ không nhịn được cưỡиɠ ɖâʍ hắn.

“Anh không sợ em làm gì với anh đâu.”

Ngô Thắng Vũ cười hôn cậu, biểu tình thật đáng khinh. Đương nhiên bị cậu trừng một cái, hắn lập tức sợ hãi, chỉ có thể thầm gào khóc trong lòng, vợ, chờ em sinh xong, anh nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

“Được rồi, anh biết em lo cho bảo bảo, vậy anh đến phòng khách ngủ nè,

đừng nóng giận.”

“Hừ.”

Huhu, vợ mang thai thật ngạo kiều a….



Hai người nháo loạn, khanh khanh ta ta suốt một tháng trời, thời tiết càng lúc càng nóng, bụng cậu lại càng ngày càng giống như bóng cao su sắp nổ tung. Mới đầu tháng bảy trời đã nóng đến bức bối, bụng Dương Uấn Chi đã hơn chín tháng, cậu chưa bao giờ thấy làm người thiệt khó khăn như vầy, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều muốn rúc trong phòng bật điều hòa nhưng cũng biết như vậy đối với con không tốt, cho nên đành phải đi ra, dạo dạo vài vòng lại ngồi xuống ghế nằm nghỉ chân. May là ở trên có giàn nho nên cũng không quá nóng, cậu phẩy phẩy quạt nan, thỉnh thoảng lại xoa bụng mấy lần, quần áo có lớn size cũng không thể che được bụng to.

Gần đây cậu cảm thấy mình càng ngày càng mệt, đầu óc cũng có chút trì độn, thường hay mất vài giây mới biết chuyện gì đang xảy ra. Giống như hiện tại đang nằm nên đại não giống như cũng đình chỉ, chỉ muốn ngủ. Hôm nay Ngô Thắng Vũ thi cuối kỳ, mẹ đã ra ngoài bàn chuyện làm ăn giúp cậu, cha đã đi làm, dì giúp việc thì đang quét dọn trong phòng cho nên chỉ có mình cậu nằm trong sân, cũng không chú ý tới tiếng bước chân ở phía sau.

“À, thì ra quái vật trốn ở đây.” Đột nhiên một thanh âm chói tai truyền đến làm thân thể Dương Uấn Chi cứng đờ.