Edit: Đậu
Uhuhu thấy chap này không được smooth lắm, mấy người đẹp có gì hãy góp ý cho tuôi nha.
“Anh cũng không biết nữa…” Tất nhiên Ngô Thắng Vũ rất hiểu anh mình, hai người kia dù là ai cũng không phải loại người tùy tiện dẫn người về nhà làm loại chuyện kia, hơn nữa nghĩ tới hai người đó như hình với bóng. Lúc chưa yêu dây thần kinh luyến ái của hắn tương đối thô, cũng không thấy có gì đó không đúng, hiện tại vừa nghĩ, liền rất rõ ràng. Trước kia hắn còn thấy kỳ sao Lục Hi Tá chỉ liếc mắt một cái đã biết hắn và Uấn Chi là loại quan hệ này, nhưng hắn bản cũng không muốn che giấu nên cũng không để bụng.
“Lúc trước không biết nhưng bây giờ thì rõ rồi.” Ngô Thắng Vũ cười cười.
Dương Uấn Chi liếc hắn một cái, tuy cậu không rõ ý hắn nhưng cũng không có hỏi tiếp, chỉ thấy cứ nhìn đồ riêng tư của người khác như vậy rất không nên, vì vậy vội vàng đóng tủ lại. Chỉ là những thứ kia tuy không còn thấy nhưng bầu không khí vẫn ám muội hơn rất nhiều, cậu đã lâu không có làm, mà ánh mắt nóng bỏng của đối phương không ngừng dán lấy cậu, du͙© vọиɠ ngột ngạt đã lâu bắt đầu rục rà rục rịch.
Vì sợ làm bẩn giường của hai anh nên lúc hai người chuyển vào đã mua nệm mới ráp giường mới, thế nhưng mấy ngày trước cậu thật sự rất bận, không có tâm tư kiều diễm gì gì đó, mỗi ngày cơ hồ vừa nằm xuống liền ngủ, sắc mặt cũng kém đi không ít. Hắn đau lòng xoa xoa má cậu, rất muốn nói vợ em không cần phải vất vả như vậy, lại biết tính cậu rất bướng. Ngô Thắng Vũ đột nhiên cảm thấy, tuy rằng em ấy chỉ lớn hơn mình một tuổi nhưng lại thành thục hơn mình rất nhiều, thật muốn nhanh chóng thành một đại nam nhân mạnh mẽ, hảo hảo bảo vệ em ấy.
“Tiểu Chi.”
“Hả?”
“Muốn hôn em.”.” Ngô Thắng Vũ nói, sau đó thâm tình hôn lên. Đầu lưỡi nhẹ liếʍ từng nơi từng nơi, bên ngoài không biết ai đang mở khúc Giáng Sinh, mang theo ấm áp và hạnh phúc giữa mùa đông giá lạnh. Hai người dần dần quấn lấy nhau.
Y phục bị người đá xuống đất, mùa đông không hay ra ngoài làm da cậu vốn trắng nay còn trắng hơn, bụng nhỏ không biết từ khi nào đã có thêm chút thịt. Hắn chậm rãi ôn nhu liếʍ lên.
“Ân a… Chồng…. Đừng liếʍ chỗ đó.” Cậu có chút xấu hổ, giống như vết sẹo mình hận không thể giấu đi lại bị người yêu phát hiện, mà đối phương còn không ngừng xoa xoa liếʍ láp nơi đó, trong lòng vạn phần lúng túng, tự mắng mình sau này không được ngồi trước máy tính lâu như vậy nữa.
“Bảo bối, nơi này sờ thật thoải mái.”
Là thịt mà, có thể không thoải mái sao. Dương Uấn Chi đỏ mặt.
“Có chút thịt mới dễ thương, chứng minh chồng nuôi em thật tốt. Mấy ngày nay nhìn em mất ăn mất ngủ, anh đau lòng.”
Tâm giống như khối băng lạnh lẽo được gió xuân ấm áp từng chút từng chút thổi tan, nghĩ đến mấy ngày qua bởi vì mình quá mệt nên cũng không làm mà Ngô Thắng Vũ vẫn nhẫn nại nhịn xuống, không hề ép cậu dẫu chỉ một lần, mà lúc mình muốn thì đối phương dù như thế nào đều sẽ chiều cậu, trong lòng tràn đầy áy náy. Dương Uấn Chi ngoan ngoãn chủ động tách chân, ngậm hai ngón tay vào miệng quấn lấy đầu lưỡi, sau đó tự đâm vào hoa huy*t mình.
“A…. Chồng… Thật thoải mái… Đâm em…. Dùng sức a a.” Khóe miệng chảy nước bọt, phía dưới ẩm ướt cắn chặt lấy ngón tay cậu, Dương Uấn Chi dùng tay còn lại tách ra âm thần đang chuyển động để hắn có thể thấy rõ bộ dáng tự an ủi của mình.
Bị bộ dáng của vợ mê hoặc, côn th*t của hắn căng cứng, tím đỏ dữ tợn, đầu khất không ngừng rỉ dịch. Mấy ngày nay bị cậu lơ là, lần này Ngô Thắng Vũ đương nhiên muốn đòi hết cả vốn lẫn lời.
“Vợ, tự chơi mình thoải mái không?”
“Ân a…. Chồng…. Nhanh làm em… Dùng đại điểu của anh xuyên chết em… A a a… Âʍ ѵậŧ thật thoải mái, nở lớn hơn nè a a a….”
“Dùng ngón tay cũng đủ rồi mà? Còn muốn đại dương v*t của chồng sao?”
“Không đủ….. Phải có của chồng…. A a…. Chồng mau vào đi…. Em muốn.” Thân thể đã lâu không được yêu thương đã sớm đói khát đến cực hạn, nhìn thịt heo bổng dũng mãnh dữ tợn trước mặt, từng tế bào đều hưng phấn trướng lên, đôi mắt thẳng tắp không rời gậy bổng.
“Tao hóa, nếu có thể mê hoặc anh, anh liền cho cưng.”
Biết rõ người này cũng phi thường muốn làm, lại còn muốn mình mê hoặc, Dương Uấn Chi bĩu môi, ngoan ngoãn dùng tay đang tách âm thần cắm vào hậu huyệt cùng nhau chơi đùa… nhưng mà Ngô Thắng Vũ vẫn không tới thao cậu.
“Hức hức…. Chồng…. Nhanh đến đi mà….. Không có côn th*t của chồng không thể cao trào….. A a a…. Thật nhiều nước…. Chồng…. Cầu anh đó…. Mau giúp em uống cạn đi…. Muốn huyệt động thật trướng..” Cậu khóc lóc, d*m thủy đã thấm ướt hai bàn tay, hai cái huyệt động mềm xốp hơn trước rất nhiều, không ngừng chảy nước cuồn cuộn nhưng thịt heo bổng vẫn không có tiến vào.
“Chồng mau đến thao tao huyệt đi…. A a a…. Tao huyệt lại chảy nước rồi..” Ngón tay trắng nõn không ngừng ra ra vào vào, quấn lấy thịt huyệt phấn hồng, cho dù cậu không dụ hoặc hắn, hắn cũng nhịn không được mà trầm mê.
Chờ cậu chuẩn bị đứng dậy trực tiếp đè hắn, người kia mới rút hai ngón tay của cậu ra đâm vào.
“Ngạch a a…. Thật lớn…. Đại dương v*t của lão công a a a…” Dương Uấn Chi bị làm đến không ngừng rêи ɾỉ, Ngô Thắng Vũ vừa nhanh vừa độc, mỗi lần đều đỉnh đến cửa tử ©υиɠ làm cậu sảng khoái co giật, “Thật thoải mái…. d*m thủy phun ra ngoài a a a…. Chồng… Chậm một chút… Tử ©υиɠ cũng bị đâm hỏng hức hức…”
“Bảo bối, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn bóng lưng của cưng, đại dương v*t của chồng sắp nghẹn chết.”
“Aha…. Vậy sau này mỗi ngày đều cho anh làm…. A ….. Đâm mạnh lên…. A a …… Nóng quá…. Đỉnh chết em rồi…. Đại qυყ đầυ thật lợi hại, làm em thoải mái muốn chết…. Tao huyệt nhột quá a a…”
“Tao hóa.”
Ngô Thắng Vũ hung hăng đỉnh đầu, Dương Uấn Chi ôm chặt hắn, hai người không ngừng triền miên quấn lấy nhau. Dương Uấn Chi bị thao đến nôn khan, hai mắt mờ mịt, phía dưới d*m thủy giống như con sông nhỏ bị người khai phá, trụ thịt phía trước bắn một lần lại một lần. Lúc hắn đỉnh cú cuối cùng, cậu đột nhiên cảm thấy tử ©υиɠ co rụt, ngoại trừ kɧoáı ©ảʍ cường liệt quen thuộc còn có một chút đau nhói, dạ dày đột nhiên quặn lên.
“Ừm… A a…. Chồng… Ra ngoài chút…. A a…. không được… A!” Khí lực toàn thân đã cạn kiệt, Dương Uấn Chi suy yếu đẩy đẩy Ngô Thắng Vũ, lần này không còn là nôn khan mà là bị làm đến trực tiếp nôn ra.
Ngô Thắng Vũ sợ hết hồn, vội vã rút côn th*t vẫn còn cứng rắn ôm lấy cậu chạy vào bồn tắm, Dương Uấn Chi dựa vào bồn rửa tay không ngừng nôn, đợi đến khi thật sự không thể nôn ra nữa mới suy yếu dựa vào lòng hắn. Hắn đưa nước súc miệng, giúp cậu rửa mặt sạch sẽ, cũng không quản trên người mình còn dính dịch bẩn, cẩn thận vuốt nhẹ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
“Vợ, em sao vậy? Em đau ở đâu, nếu không chúng ta đi bệnh viện.” Hắn sờ sờ trán cậu, không có phát sốt mà.
“Không cần đâu … Em không sao rồi…” Dương Uấn Chi thở chậm mấy hơi, cậu cũng không biết mình bị gì, chỉ thấy cả người đột nhiên thật khó chịu, trực tiếp nôn ra, nhìn côn th*t đã nhuyễn xuống của hắn, trong lòng càng áy náy, một tay lau áo giúp hắn, một tay vuốt ve nơi đó, “Em xin lỗi, chúng ta tiếp tục đi.”