Edit: Đậu Đỏ
Thanh âm Ngô Thắng Vũ ôn nhu giống như thôi miên vang vọng khắp đầu Dương Uấn Chi, khi hắn kêu cậu là bảo bối, còn có muốn làm cậu ở đây cậu đã không thể nào chống cự được huống hồ đây đâu phải lần đầu hai người làʍ t̠ìиɦ ở nơi công cộng. Ở nơi như thế này không thể nói chuyện, cậu không dám phát ra chút âm thanh nào chỉ có thể cùng hắn dùng cặp che phía trước, cả người tựa vào l*иg ngực hắn, mặc cho tay hắn sờ loạn phía dưới. Cậu ôm chặt lấy hắn, hai chân như sắp rời khỏi mặt đất.
“Thật xin lỗi, hôm nay em tôi có chút mệt mỏi.” Ngô Thắng Vũ vừa mở miệng, mọi người liền không tiếp tục chú ý đến động tác thân mật của bọn họ, nguyên lai là anh em a… Chẳng trách tình cảm thật tốt, em mình ngã bệnh, làm anh thật biết săn sóc.
Dương Uấn Chi đỏ mặt, muốn nói rõ ràng tôi còn lớn hơn cậu đó nhưng chỉ cần hơi động đậy, bàn tay đang làm loạn phía dưới mạnh mẽ đâm một cái làm eo cậu mềm nhũn. Chỉ cảm thấy tay Ngô Thắng Vũ đang sờ soạng bên ngoài lập tức chuyển qua cởϊ qυầи đồng phục của cậu, sau đó trượt vào bên trong chậm rãi đẩy qυầи ɭóŧ ra, nắm tính cụ đã cương của cậu. Bởi vì sợ người chú ý nên động tác của hắn cũng rất cẩn thận.
Thân thể cậu cứng ngắc không dám động đậy, nỗ lực dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ vờ như rất bình tĩnh nhưng đôi mắt trong veo dần bị tìиɧ ɖu͙© trấn áp, cho dù rất muốn nhưng tại loại địa phương nguy hiểm này cậu vẫn rất sợ.
Lúc này xe buýt đã đến trạm, không có ai xuống mà lại có người lên thêm, nếu không phải khí lực Ngô Thắng Vũ rất lớn như cọc gỗ cố định thì hai người đã sớm bị chen đi. Thời điểm xe tiếp tục chạy hắn cũng tiếp tục mò tới qυầи ɭóŧ phía dưới, phát hiện quả nhiên cậu đã ướt. Hắn tưởng tượng nếu tiểu tao hoá này không mặc qυầи ɭóŧ ra ngoài thì sao. Có phải là da^ʍ thuỷ sẽ trực tiếp men theo ống quần chảy xuống đất hay không.
“Ân a… Ngón tay đi vào… Ngón tay của chồng thao thật thoải mái…” Dương Uấn Chi hơi nheo mắt hưởng thụ. Vết chai đầu ngón tay ma sát với hậu huyệt cực mẫn cảm, theo người trên xe chen lấn sẽ thọc vào càng sâu, vừa vặn ấn vào điểm nhạy cảm của cậu, đâm đến hai chân chột dạ, hậu huyệt chảy ra không ít da^ʍ thuỷ.
Ngô Thắng Vũ từ giữa vuốt lên miệng huyệt nhăn nhúm, sau đó kéo quần cậu xuống thêm một chút, móc côn th*t đã trướng đau của mình đặt trước hoa huy*t của Dương Uấn Chi. Theo xe lay động qυყ đầυ mập mạp sẽ tách âm thần đâm đến âm hạch, côn th*t vừa thô vừa nóng dán vào hoa môi làm đôi mắt cậu nhoè đi. Da^ʍ thuỷ chảy ra đều tưới lên gậy bổng của hắn vẫn không thể dập tắt lửa du͙© vọиɠ của hai người, hậu huyệt phía sau hé miệng ngậm lấy âm mao Ngô Thắng Vũ, cơn ngứa như con côn trùng nhỏ hung hăng len sâu vào bên trong.
‘A… Thật là thoải mái… Muốn đại dương v*t tiến vào… Muốn bị anh xuyên chết.’ Cậu không thể lên tiếng, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của người trong lòng hắn liền biết tao hoá rất muốn. Dương Uấn Chi dùng cặp che bên eo, cho dù người ngoài có cúi đầu cũng không thể thấy gì, hai người đều đưa lưng ra bên ngoài, bây giờ chuyển động thật không dễ, hắn quan sát kĩ tình hình liền nắm chặt gậy th*t của mình chuyển qua hậu huyệt, qυყ đầυ đè lên miệng huyệt, thuận theo một lần phanh xe đâm thẳng vào.
Cậu nắm chặt lấy cặp mình, nỗ lực nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thét lên, hắn bị cậu kẹp đến hít một ngụm khí lạnh. Hậu huyệt cậu cũng ẩm ướt không kém hang động phía trước, nhúc nhích một chút vách thịt mềm sẽ quấn lấy mình. Hương bạc hà dễ ngửi trên người cậu giờ đây giống thuốc kí©ɧ ɖụ©. Ngô Thắng Vũ cúi đầu liền có thể thấy khuôn mặt phát tình của Dương Uấn Chi, nhẹ nhàng cọ cọ tham lam hít lấy hương vị của cậu, hai người không có động tác gì nhưng bên dưới vẫn như dầu sôi lửa bỏng. Cho dù lực xe lay động không lớn, bên trog vẫn sảng khoái đến da^ʍ thuỷ chảy ròng.
Xe lại đến trạm, cửa sau lại thêm không ít người, bị hắn ôm chặt cậu có cảm giác mình thật sự đứng trên không trung, côn th*t trong nháy mắt thọc thật sâu giống như bị đâm thủng. Người ngoài chen chúc bao nhiêu, hai người lại gần nhau bấy nhiêu, giữa hai người không có bất kỳ khe hở nào, còn kém việc đút tinh hoàn vào.
Thời điểm xe quẹo cua mọi người theo quán tính nghiêng về một phía, bởi vì người quá đông nên lại bị đẩy về. côn th*t bên dưới rút ra rồi hung hăng đỉnh vào, hoa huy*t đang hư không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co quắp.
Dương Uấn Chi cảm thấy hậu huyệt vừa nóng vừa nhột thoắt cái bị đâm thật thoải mái. Ngô Thắng Vũ ôm tay cậu, ngón tay cố y vô tình lướt qua núʍ ѵú cậu. Đường đường là trạng nguyên thành phố lại cùng nam sinh quấn quýt trên xe buýt, còn bị người ta làm hậu huyệt sung sướиɠ đê mê đến đứng cũng không vững. Núʍ ѵú chỉ bị chạm qua liền cứng rắn gồ lên làm cậu vừa thoải mái vừa thẹn thùng, thầm cầu nguyện không bị người khác phát hiện.
Hắn cũng thấy mình chơi hơi quá, thấy mình thật giống mấy tên biếи ŧɦái hay quấy rối tìиɧ ɖu͙© người lạ. Ngón tay đang lướt qua núʍ ѵú người trong lòng đột nhiên nhéo mạnh, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy vân vê. Cảm giác vừa đau vừa sướиɠ cứ luân phiên làm cậu thật muốn quỳ xuống vểnh mông cầu hắn. Ngón tay chà đạp hai viên thịt nhỏ đến sưng vù mới miễn cưỡng buông tha, một bên tiếp tục mò xuống phía dưới sờ soạng đùi trong, động tác vừa chậm rãi vừa tình sắc, sau đó lại đến hai cánh mông cong vểnh, một bên dưới sự không chú ý của người khác hung hăng đỉnh lộng.
Lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị người yêu chậm rãi sờ, cảm giác giống như bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© lại không thể kêu làm cậu muốn khóc lên. Hắn không có dũng mãnh giống ngày thường mà là từng chút từng chút trêu chọc, mãi cho đến khi đối phương quân lính tan rã tước vũ khí đầu hàng. Lúc hắn lại mò đến hoa huy*t, cậu đã ngứa đến phát khóc nhưng hắn lại không chịu như lúc trước cắm vào, chỉ ve vuốt qua loa bên ngoài, thậm chí còn sờ vài cái liền rút tay ra.
Bởi vì là giờ cao điểm nên không chỉ rất đông người mà còn hay kẹt xe, mỗi khi tài xế phanh xe cậu lại bị hắn đâm mạnh một cái, cặp che phía trước đã bị dâʍ ɖị©ɧ của mình thấm ướt một mảnh.
Cậu không rõ mình đã cao trào hồi nào, cảm thấy ruột như bị hắn xuyên thủng, sức lực toàn thân đều bị rút cạn để côn th*t theo xe lay động tuỳ ý đâm vào, lúc xa lúc gần, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc êm ái lúc lại như vũ bão.
Tài xế lại thắng xe nhưng lúc này người trước mặt lại không đứng vững đè ập lên người cậu.
“A a a a a a” Dương Uấn Chi bị người đó đè, cả người theo quán tính té vào ngực Ngô Thắng Vũ, cự bổng trong cơ thể đâm một cái thật mạnh vào điểm nhạy cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu trợn mắt, nước mắt rốt cục cũng không khống chế được lăn dài, phía trước cũng bắn.
“A, thật xin lỗi!” Người trước mặt vội vàng xin lỗi.
“Không… Không có chuyện gì…” Dương Uấn Chi cảm thấy âm thanh của mình thật run rẩy, chỉ có thể liều mạng lắc đầu hi vọng người kia đừng có nhìn cậu nữa.
Thật quá sướиɠ… Lúc cao trào còn phải bảo trì lý trí nói chuyện với người khác, Dương Uấn Chi cậu sắp điên rồi. Người kia rốt cuộc cũng quay đầu, cậu mới thả lỏng một chút nhưng nhìn đường về nhà từng chút từng rút rút ngắn, sắp đến nhà rồi, cậu lại cuống lên kẹp chặt côn th*t đang trong cơ thể mình. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào làm cậu co quắp, cũng không để ý xem người kế bên có thể nghe được mùi vì yêu diễm này không, chờ Ngô Thắng Vũ cẩn thận từng li từng tí rút ra, xác định hai người không có vấn đề gì, còi báo trạm vừa vặn vang lên, Dương Uấn Chi lập tức kéo người phía sau len lỏi nhanh chóng xuống xe.