Ngô Thắng Vũ nhìn cậu cúi đầu, cơ thể hơi run rẩy, hắn cho là cậu thật sinh khí, cũng lười chơi nữa. “Trò đùa dai” của mình cũng đã đạt được mục đích, coi như là chọc người ta sinh khí cũng làm cho cậu lộ ra thần sắc khác với vẻ lãnh đạm bên ngoài, hắn thấy hưng phấn không thôi. Ngay lúc này chuông tan học vừa vặn vang lên, Ngô Thắng Vũ tâm tình vui vẻ xách cặp ra về.
Dương Uấn Chi thầm thấy may mắn vì mình ngồi cuối lớp nên không ai thấy được vẻ dị dạng của cậu hiện giờ, phía dưới được bàn học che lại, ngay cả cậu cũng lúng túng không dám nhìn chính mình. Cậu biết mình đã ướt, từ phía trước cho đến mặt sau. Qυầи ɭóŧ ẩm ướt dán vào nơi riêng tư, thân thể mẫn cảm dị thường, chỉ cần cậu khẽ động liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chỗ đó. Chờ một lúc lâu cậu mới thả xuống cây bút đã bị be đôi, môi dưới bị cắn không còn huyết sắc. Dương Uấn Chi hít sâu vài cái, may là người kia tan học liền ra về, không có thấy bộ dáng cậu như thế này.
“Uấn Chi, vẫn chưa về nhà sao?” Nữ sinh bên trên đột nhiên quay đầu quan tâm hỏi thăm, nguyên lai lớp học chỉ còn hai ngừi bọn họ. Hai ngày nay Uấn Chi đều là người cuối cùng rời lớp, nữ sinh liền cho rằng cậu còn làm bài tập.
“Ân lập tức đi ngay.”
Nhìn nữ sinh kia rời đi, cậu mới chậm rãi đứng lên, miễn cưỡng lấy cặp che chắn phía dưới, thật may xe bus công cộng bởi vì thật động nên cũng không ai chú ý tới cậu. Về đến nhà mở cửa liền thấy một màu đen kịt, mẹ vẫn chưa về. Hôm nay cậu không có ngay lập tức đi nấu cơm mà là vào buồng tắm tắm rửa.
Dương Uấn Chi cởϊ qυầи lót ra, dưới đáy bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn niêm dịch hoa huy*t cao trào phun ra thấm ướt, mang theo một luồng hương vị tanh tanh da^ʍ mỹ. Cậu đột nhiên đỏ mặt. Nhìn thấy đồng phục cầu thủ Ngô Thắng Vũ trong giỏ giặt, thân thể càng thêm run rẩy. Nhớ lại buổi chiều hắn tai kề tai nói những lời kia, hai tai cậu đỏ đến mức tích máu.
Hắn tại sao lại nói với mình như vậy?
Ngô Thắng Vũ của hôm nay khiến Dương Uấn Chi có chút không biết làm sao nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn nhất định là thấy cậu rất dâʍ đãиɠ đi nên mới trêu đùa cậu.
là cảm thấy được chính mình rất dâʍ đãиɠ đi, cho nên trêu đùa chính mình.
Dương Uấn Chi không muốn thừa nhận khi Ngô Thắng Vũ nói những câu đó, cậu thật sự tưởng tượng một côn th*t thô to từng chút từng chút tiến vào càn quấy tao huyệt này, phía dưới hư không ngứa ngáy. Cậu biết nơi đó Ngô Thắng Vũ rất lớn, nếu thật sự bị hắn làm nhất định là vừa đau vừa thoải mái. Sinh khí với hắn, làm hắn đừng nói nữa, nào hắn càng nói càng dâʍ đãиɠ, những lời da^ʍ dật như dòng điện không ngừng xuyên vào đầu cậu, hung hăng chạy khắp cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều hưng phấn lên.
Hắn liên tục dùng ngữ khí bình thản phun ra mọi lời nói dâʍ ɭσạи bất kham, Dương Uấn Chi căn bản không chịu nổi đùa bỡn như vậy, đặc biệt khi nghe hắn nói muốn làm đến tử ©υиɠ cậu, xuyên cậu đến mang thai, trong phút chốc Uấn Chi liền đạt tới cao trào. Cậu không nghĩ cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, không cần bất kỳ sεメ toy nào, chỉ cần nghe âm thanh Ngô Thắng Vũ liền đạt được kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Càng nghĩ đến, thân thể Dương Uấn Chi càng co rút muốn được chủ nhân thương yêu. Cậu không nhịn được cầm đồng phục trong giỏ, bởi vì hôm qua chưa có giặt nên vẫn còn lưu lại mùi vị Ngô Thắng Vũ. Vật nhỏ khả ái phía dưới liền ngẩng đầu lên, thậm chí bắt đầu rịn ra chất lỏng trong suốt. Cậu ôm quần áo như nhận mệnh nhắm hai mắt hai. Cậu thật sự quá yêu hắn rồi…
Ngón tay lướt qua vùng bụng bằng phẳng, Dương Uấn Chi ngừng một chút, nơi này, thật sự có tử ©υиɠ sao… Kỳ thật chính cậu cũng không biết, cậu xưa nay không dám đến bệnh viện kiểm tra thân thể, cũng không biết phần sinh dục nữ của mình có phát dục đầy đủ không, chỉ biết mình không có ngực, hằng tháng cũng không phải nghỉ, mà dương v*t ngoại trừ nhỏ một chút nhưng cũng rất hoàn chỉnh. Như vậy xem ra mình thiên về nam tính.
Mà cho dù thân thể thiên về tính nào đi nữa, Dương Uấn Chi cậu vẫn khát vọng được nam nhân kia ôm ấp, “Aha.. Mò em, Thắng Vũ, làm chết em…”
“Làm em…. Làm đến mang thai đi…. Em muốn sinh bảo bảo…A” Cậu tưởng tượng đến viễn cảnh mình bị hắn làm đến mang thai, kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt, nếu như là Ngô Thắng Vũ, cậu một trăm một ngàn lần cũng nguyện ý sinh cho hắn. Vừa nghĩ đến hình ảnh như vậy, ngón tay hung hăng ra ra vào vào cũng thấy không đủ, đầu óc đã mơ mơ hồ hồ vùi bộ đồng phục xuống phía dưới, cách một lớp quần áo dùng ngón tay đâm vào hang nhỏ phía sau.
“A a… Thật thoải mái… Chen vào, chính là chỗ đó…” Tưởng tượng tay Ngô Thắng Vũ đang từng chút từng chút sáp vào, Dương Uấn Chi nằm úp sấp trên sàn nhà, cả người trần như nhộng, ngón tay không ngừng thâm nhập chính mình, một tay đùa bỡn đầu v* hồng nhạt phía trước.
Thời điểm xuyên đến điểm nhạy cảm, cậu liền không nhịn được mạnh mẽ niết đầu v*, “A a a… Thật là thoải mái… Còn muốn… Phía dưới tiểu huyệt muốn ăn côn th*t lão công… Nha nha…”
Dương Uấn Chi biết mình phi thường dâʍ đãиɠ, lúc này cậu càng khao khát người kia âu yếm càn quấy, khó nhịn giãy dụa. Nước mắt cùng dâʍ ɖị©ɧ chảy trên sàn nhà, không khí dần dần khô nóng.