Lão Thấp Của Tôi

Chương 17: Lão thấp bạo phát lão thấp

Thẳng đến đêm khuya, Khúc Thương Mang vẫn cầm trái cây đỏ tươi, cười đến ngoác miệng.(cứ thấy creepy =))))))

Ngày thường vẻ mặt thanh thanh đạm đạm trở thành khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, đúng như vừa bước ra từ cửa trường đại học ngây ngô non nớt.

Lần đầu tiên anh ăn luôn cả quả, cũng không có cẩn thận quan sát, cũng không có tinh tế thưởng thức thì đã nuốt.

Hiện tại xem ra, quả nhỏ đo đỏ căng tròn tự nhiên, một bàn tay khép lại cũng có thể cầm trọn, chóp mũi chỉ cần hơi sát vào, liền có thể rõ ràng cảm nhận mùi thơm ngát mê người được nó tản ra.

Người thường cho dù lấy được nó, nhiều nhất cũng sẽ cho rằng là quả dại trên cây thôi, nhưng Khúc Thương Mang đã mở mắt âm dương, đôi mắt đẹp có thần nhìn không chớp mắt vào quả nhỏ trên tay.

Tuy vẫn còn cách một lớp vỏ trái cây hơi mỏng, nhưng anh có thể nhìn ra, dưới lớp da đỏ mọng hiện lên ánh sáng lung linh, như mưa sao băng xẹt qua bầu trời, đủ để có thể thấy được linh khí sung túc trong thịt quả, tuyệt không kém so với tiên đào thiên đình năm trăm năm mới nở hoa kết quả!

Xử lý em nhỏ này như thế nào đây?

Khúc Thương Mang hiếm khi lưỡng lự.

Một ngụm ngốn sạch khẳng định đặc biệt thích, nhưng cảm giác có chút không muốn.

Đối với một kẻ hơn mười năm đều không có chính thức nếm được hương vị đồ ăn như Khúc Thương Mang mà nói, trái cây này quả thực quá trân quý, Mạnh bà thang tuy rằng ngũ vị đầy đủ, nhưng đó chỉ là nước canh mà thôi, không tính là đồ ăn chân chính.

Hơn nữa bởi vì yêu thích cá nhân, Mạnh bà tiết kiệm ném quá ít phối liệu vào trong canh, Khúc Thương Mang ngẫu nhiên có thể ăn được mấy miếng cẩu kỷ cũng đã khó.

Quả nhỏ này... Thật sự rất khó bỏ.

Ngay khi Khúc Thương Mang do dự, cái đống cuộn thành một đám lông trên ghế sa lon màu nghệ lăn qua lộn lại lăn lộn, một đệm thịt rất dầy khều khều, con mèo nhỏ mắt vàng nước mắt lưng tròng thật cẩn thận bu lại: "Chủ, chủ nhân... Còn phải dọn sao."

Từ đêm qua bắt đầu đến bây giờ, thời gian nhàn rỗi của nó đều không có vượt qua một khắc đồng hồ, thực sự bị Khúc Thương Mang đem làm con ở, đã qua lại giữa tầng hầm và ký túc xá giáo viên không biết bao nhiêu lần.

"Dọn chứ, làm sao chưa dọn sạch!" Đồ điện gia dụng đều chưa dời qua đây đâu.

Lúc Khúc Thương Mang quay cuồng che chở trái cây không có để ý, ngồi phịch xuống đem mèo bẹp dí dưới mông.

Cảm nhận được thân mình mềm mại mang nhiệt của con mèo bị anh đè ép, Khúc Thương Mang cả kinh lập tức từ trên ghế salon bật lên, kết quả lại bởi vì biên độ quá lớn, bật quá cao không để ý, một nhát vững vàng đạp lên cái đuôi mèo đen nhánh, Miêu Hựu kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

"Ngoéo gr —— gr gr——" mệnh – căn – tử bị đạp rồi!

"A —— đáng đời. Nhóc lén đến bên cạnh anh làm cái gì?" Khúc Thương Mang khẩu khí không tốt.

Buổi tối anh ngủ không quá đàng hoàng, ngoại trừ bản thân cùng gối đầu, trên giường có cái gì anh đạp bay cái đó, ngủ một giấc còn vật lộn hơn so với đánh giặc.

Cũng không biết con mèo này có tật xấu, hơn nửa đêm luôn luôn nhảy lên giường anh thành thói, mỗi sáng sớm đều là mặt mũi bầm dập xuất hiện, mới đầu Khúc Thương Mang còn lương tâm áy náy an ủi nó một tẹo, sau rõ ràng liền mặc kệ Miêu Hựu.

Tự gây nghiệt, không thể sống.

Mày nghĩ rằng tao đang ngủ thì có thể dễ khi dễ sao?

Miêu Hựu lộ ra 2 vệt nước mắt lớn, khổ hề hề ghé vào trên bàn trà, nâng móng vuốt rút ra một tờ giấy ăn lau nước mũi: "Chủ nhân, anh đạp đến cái đuôi của người ta cùng kê – kê..."

Khúc Thương Mang bị lời nói trắng trợn của nó làm sửng sốt, ngay khi Miêu Hựu vừa định vô lại đòi phụ trách, anh nói: "Không phải lỡ đạp một chút thôi sao?"

Nếu anh nhớ không lầm, mình đạp đến cái đuôi của Miêu Hựu? "Tiểu kê kê cùng cái đuôi dài của mày ở cùng một chỗ?"

Miêu Hựu theo bản năng trả lời: "Chuẩn rồi"

Từ từ ——mình vừa mới nói cái gì đó?

Sau một lúc lâu, đau đến hóa thành lõa – nam, động tác đứng dậy phá lệ liêu nhân Miêu Hựu giọng khàn khàn nói nhỏ: "Chủ nhân, khẩu vị của anh cũng nặng thật..."

Kê – kê nếu bị đạp phát nổ nửa đời sau hắn biết sống sao!

Khúc Thương Mang híp híp mắt, không hề bị động tác đối phương hấp dẫn, phi thường tức giận cái người đứng trước mắt. Người gầy như anh mà dám phô bày, thái độ hoàn toàn không thể nào tốt được "Còn có khẩu vị nặng... Nhóc muốn thử xem sao? Mau đi mặc quần áo! Đừng cởi truồng trước mặt tôi lắc qua lắc lại! Lại bị tôi phát hiện mưu đồ gây rối, có tin tôi trực tiếp đem cả đuôi cả kê – kê chém cùng nhau hay không?"

Nhóc không phải tự xưng chúng nó đều dài như nhau sao?

Đứa nhóc rụt lại cổ lui về phía sau hai bước, nghiêng ngả lảo đảo ngã ở trên mặt đất, đồng thời không quên che điểm trọng yếu.

Uy chấn tứ phương thượng cổ hi thú, ở dưới "Da^ʍ – uy" của lão thấp, hình tượng một chút cũng không còn, Miêu Hựu lúc này quả thực rất hoài niệm bạn cá nhỏ bé chỉ cần nhìn thấy mình lại bị hù dọa đến chân mềm nhũn.

Trải qua một trận ầm ĩ với Miêu Hựu, Khúc Thương Mang rốt cục nghĩ tới trái cây của mình biết làm sao đây.

Anh quyết định đem trái cây làm thành mứt hoa quả, sau đó bảo tồn trong túi trữ vật, lúc ăn bánh mì hoặc là ăn cơm, đều phết lên một tẹo, dè xẻn phỏng chừng có thể ăn hơn nửa tháng, so với một ngụm ngốn sạch tốt hơn.

Đương nhiên, Khúc Thương Mang nghĩ thông suốt cũng không quên Miêu Hựu mặc quần áo bảnh bao, đeo kính râm đang chuẩn bị ra ngoài: "Trở về!"

Thanh âm không lớn, lại làm đứa nhóc nào đó chấn động.

Miêu Hựu: "!!!"

"Nhóc cứ tha từng cái từng cái túi còn muốn lề rề đến bao giờ? Trước đêm nay nhất định phải dọn sạch xong toàn bộ. Những thứ sách vở văn kiện anh tự mang, chú mày đem tủ lạnh cùng máy giặt quần áo khiêng đi."

Miêu Hựu: "..."

Hắn mặc áo gió màu đen đẹp trai như vậy, đeo kính râm cool ngầu như vậy, lại đi khiêng tủ lạnh ra ngoài sao?

"Nếu không... khiêng máy tính trước?" Đi một vòng cũng phải đẹp trai một đường thôi!

Khúc Thương Mang mỉm cười liếc mắt nhìn nó: "Nhóc muốn nghịch laptop của tôi sao."

Thứ đồ mỏng nhẹ này để nhóc dùng?

Nụ cười này dịu dàng hài hoà biết bao, Miêu Hựu lại thấy rùng mình một cái, bỗng dưng hoa cúc căng thẳng: "Không, vẫn là tủ lạnh đi."

Ít nhất tầng trên tủ lạnh còn có mấy cân cá khô, không coi là nhiều, nhưng dọc theo đường đi đủ lót dạ rồi.

Quả nhiên vẫn là buổi tối thích hợp ra ngoài, đêm dài thích hợp nhất phạm tội... Khụ, chuyển nhà.

Sau khi Miêu Hựu khiêng tủ lạnh cùng máy giặt quần áo cun cút mà đi, Khúc Thương Mang bắt đầu thu dọn đồ lặt vặt linh tinh còn lại trong phòng, trong đó có laptop Miêu Hựu vừa mon men nhắc tới.

Laptop là quà sinh nhật hai mươi tuổi năm ấy của Khúc Thương Mang, hai người Hắc Bạch vô thường bỏ tiền mua cho anh, hiện giờ mạng Internet thăng cấp rất mạnh, nguyên bản chạy theo không kịp, nhưng anh thủy chung luyến tiếc đổi lap mới, chỉ tận lực cập nhật hệ thống.

Đại bộ phận đồ dùng, đồ điện trong nhà đều được người khác tặng, như là khi bắt được một tiểu quỷ ầm ĩ muốn ăn kẹo phía sau nhà, đuổi về tầng mười tám được thưởng cho tủ lạnh tiết kiệm năng lượng...

Học bổng hàng năm của anh khô cằn ít ỏi, miễn cưỡng có thể gom đủ tiền thuê nhà cơ bản.

Nếu không phải thể chất đặc thù, có cách có thể kiếm chút tiền trang trải cuộc sống, không thì anh phỏng chừng đã sớm sống không nổi nữa.

Nô dịch Miêu Hựu, hơn nữa chính mình đi xe đạp điện tới tới lui lui, khi đêm đến rốt cục dọn được không sai biệt lắm.

Cần cù tiết kiệm tiết kiệm miễn được một số phí chuyển nhà, Miêu Hựu theo Khúc Thương Mang tha từng chút từng chút đồ mệt như chó chết, anh nghĩ thầm có nên cho thêm hai cân cá khô vào bữa tối. (2 cân TQ = 1kg)

"Buổi tối ăn cá nướng đi." Khúc Thương Mang không yên lòng nói, hai tay gãi gãi xoa xoa cổ Miêu Hựu, cũng âm thầm đo lường lớn nhỏ.

Cũng đến lúc mua cái vòng cổ buộc lên.

"Cá nướng?" Cảm thụ được hành vi thân mật hiếm lạ của chủ nhân, nhưng bây giờ không còn khí lực câu dẫn phát sinh cái gì.

Miêu Hựu vừa mệt vừa đói, hiện tại coi như vứt mấy con chuột lại đây, nó có thể mắt không chớp mà nuốt chửng hết.

Càng khỏi nói đồ ăn mèo yêu nhất —— cá nướng!

"Ở chỗ này chờ, đừng có chạy lung tung, tôi đi làm nhiệm vụ lát quay về." Khúc Thương Mang đổi lại một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên chân lại mang một đôi ủng đi mưa màu đen.

Ra ngoài cửa rồi, vẫn không quên dặn dò: "Nơi này không thể so với trước kia, ở xung quanh tất cả đều là giáo viên của trường học. Tóm lại, chính chú mày chú ý đó, nếu bị người phát hiện cái gì... Ha ha..."

"Ha ha..." Miêu Hựu vẻ mặt đau khổ cười phụ họa anh.

Ngay cả động tác duỗi chân bây giờ còn không làm nổi, còn có thể gây sức ép ra cái gì!

Khúc Thương Mang vừa lòng gật đầu, mang hai chai rượu đỏ đặc biệt mua từ quán rượu cao cấp cùng một gói to màu đen, từ ký túc xá xuất phát.

Bởi vì nguyên nhân chuyển nhà, anh nhất thời đoán không ra lối vào cạnh Phong Đô là nơi nào, hóa ra chính là đi nơi quần chúng đi vào, chính là... Khụ, đúng vậy, dùng từ người hiện đại nói, nơi đó tên là nghĩa trang.

Trong cảnh tối lửa tắt đèn này, ai sẽ đi nơi ấy?

Mà Khúc Thương Mang tựa như đi khảo sát thị trường, nghiêm túc đi dạo qua từng ngôi mộ, thường thường còn có thể liếc chữ khắc trên bia mộ, tựa hồ đang tìm dấu vết để lại.

Rốt cục, tìm được rồi.

Khúc Thương Mang dừng lại tại một ngôi mộ vô danh, chỉ có tấm hình trước mộ bia, bái một bái: "Thật có lỗi, đã quấy rầy."

Đất này tuy rằng âm trầm nhưng cũng không hỗn loạn, có thể thấy được quản lý coi như thích đáng, không trung cũng không vẩn đυ.c, ngay cả oan hồn oán khí cũng cực ít tụ tập ở đây.

Một cái đầu khô héo nhanh nhẹn trồi lên từ nấm đất, là một cụ già, mặt đầy nếp nhăn, tinh thần lại vô cùng hăng hái: "Ui, Schiko à... Tiểu Thương làm sao cậu lại vào bằng cửa này?"

Hắc bạch Nhị gia chăm sóc người như thế, theo lý thuyết hẳn phải có lối vào VIP mới đúng a.

Khúc Thương Mang cung kính đưa lên một chồng tiền giấy thật dày: "Mới vừa chuyển nhà, còn không có vị trí quen thuộc, trước hết tới đây."

Lão già mừng rỡ, run run rẩy rẩy từ trong đất đưa hai tay tiếp nhận, theo đạo lý mà nói thân phận của đối phương cho dù không trả tiền cũng có thể tùy tiện đi xuống, nhưng không nghĩ tới Khúc Thương Mang hào phóng như vậy.

Vì thế ông không chút do dự mở rộng đại môn cho anh, còn không keo kiệt lộ ra một tin tức nho nhỏ: "Đi xuống đi, nghe nói Mạnh bà lại làm ra đồ mới, cậu luôn luôn thích cái kia, nhanh khởi hành đi." Nhận thức Khúc Thương Mang, không người nào không biết niềm yêu thích của cậu.

Khúc Thương Mang nghe xong, quả nhiên mắt sáng lên, tạm biệt ông cụ sau đó lập tức bước từ từ vào bên trong đường hầm, theo bước chân anh, không gian vặn vẹo trở về trạng thái cũ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ôm lấy các ngươi xoay quanh, bình luận mau đột phá bốn con số, mọi người tiếp tục thêm chút sức u~, đột phá ta liền biên cái tiểu kịch trường cho mọi người, chủ yếu là cố sự của người trong ban, bạn biết mà, bọn hắn yêu sách không có chừng mực... Hạ chương nhóm vυ' em nuôi lớn lão thấp cũng có gặt hái, các ngươi trước kia nói ta văn ngắn, lần này ta liền cố gắng viết dài chút, cũng càng cố gắng nhiều một chút (ˉ﹃ˉ) thời gian ta viết chương này rất nghiêm túc các ngươi tin hông, nhất định phải tin!